[Thích Cố] Nguyệt Minh Thiên Lý

chương 19

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lê Hoa tửu của Túy Vọng Lâu là ngon nhất, nhưng Thích Thiếu Thương nếm thử lại thấy nhạt. Trong lúc chờ tiểu nhị mang rượu tới, hắn khoanh tay trầm tư, nếu cứ tiếp tục ẩn nấp như vậy cũng không phải biện pháp. Nhưng nếu quay về phủ Hàng Châu, thực sự không có khả năng bảo vệ Cố Tích Triều chu toàn. Chỉ là kéo dài được ngày nào, hay ngày nấy thôi.

“Thích thí chủ, lão nạp cung kính.”

Lúc Thích Thiếu Thương nhận bình rượu từ trong tay tiểu nhị, không hiểu vì sao lại bị một lão hòa thượng ngăn cản.

“Vị đại sư này, chúng ta quen biết sao?”

“Ha ha, lão nạp là Kiến Tính, xuất gia tại Không Ẩn Tự. Nghe danh Cửu Hiện Thần Long Thích Thiếu Thương Thích đại hiệp đã lâu, hôm nay gặp mặt, đúng là tam sinh hữu hạnh.”

“Hóa ra là Kiến Tính đại sư, vãn bối thất lễ.” Thích Thiếu Thương cúi người hành lễ.

“Ha hả, Thích đại hiệp anh phong hào sảng, lão nạp vô cùng ngưỡng mộ. Lão nạp có chuẩn bị sẵn nước trà xanh, vài chung rượu nhạt, muốn mời Thích đại hiệp ghé qua, không biết cao kiến của Thích đại hiệp như thế nào?”

“Việc này…” Thích Thiếu Thương nhìn bình rượu trong tay.

“Không mất thời gian của đại hiệp đâu, tệ tự cách đây không xa. Hơn nữa, lão nạp mời Thích đại hiệp uống rượu, thiết nghĩ Đỗ thí chủ cũng không trách đâu. Lão nạp có một số việc muốn lĩnh giáo Thích đại hiệp, nếu được như vậy, lão nạp vô cùng cảm kích.”

Thích Thiếu Thương thấy lão hòa thượng nói ra tên giả của Cố Tích Triều, trong lòng thấy rùng mình. Lão hòa thượng Kiến Tính râu trắng, mày trắng, mặt mũi hiền lành, tuổi cũng đã lớn, nhìn không thể biết trong lòng nông sâu thế nào. Thích Thiếu Thương suy nghĩ một chút, ôm quyền nói: “Đại sư đã có thành ý như vậy, Thích Thiếu Thương từ chối thì quá bất kính, làm phiền đại sư vậy.

Không Ẩn tự không lớn, nhưng rất yên tĩnh, trong sân hoa quế nở rộ, hương thơm tràn ngập. Thích Thiếu Thương là một hán tử hào phóng, nhưng cũng không phải là kẻ vô tri vô giác.

Kiến Tính đại sư dẫn Thích Thiếu Thương đến một mái đình, ngồi xuống, trên chiếc bàn đá quả nhiên có hai chung trà xanh, một bầu rượu nhạt cùng hai chén rượu. Lão hòa thượng cười, hai tay nâng một chung trà đưa cho hắn. Thích Thiếu Thương nghiêm túc nhận định, động tác của lão ôn hòa, âm thanh dễ chịu, lời nói cử chỉ toát lên thiện ý, đúng là một cao tăng đắc đạo. Không hiểu ý đồ của lão, Thích Thiếu Thương không khỏi hồ nghi trong lòng. Hắn nhấp một ngụm trà, nước trà hương vị cực kỳ nhạt, hình như chỉ nhúng lá trà vào đó một chút thôi, nhưng khi nuốt vào, một luồng thanh khí từ phế phủ lan ra, không ngờ lại có thể khiến người ta thần thanh khí sảng, thư thái bội phần, cuối cùng còn phảng phất một mùi hương quế hoa nhàn nhạt đọng lại trong vị giác.

Kiến Tính đại sư cũng nhấm một ngụm trà, khóe môi giãn ra, nhắm mắt lại, chầm chậm thưởng thức hương trà.

Đợi một hồi, Thích Thiếu Thương không chịu được, buông chén hỏi: “Chẳng hay đại sư muốn Thích Thiếu Thương tới đây, có gì chỉ bảo?”

“Thích đại hiệp là anh hùng thế gian, xưa nay cũng gặp không ít khoái ý ân cừu, gặp lão nạp tính tình chậm chạp, như vậy, khó tránh khỏi sốt ruột, thỉnh Thích đại hiệp chớ trách tội.”

“Không dám, chỉ là đại sư có việc gì, đừng ngại nói thẳng.”

“Lão nạp từng nghe Thích đại hiệp nói, giang hồ trách nhiệm nghìn cân, chỉ một đại hiệp khó lòng đảm trách nổi. Việc này có không?”

“Có.”

“Lão nạp bất kính, cả gan hỏi một câu, nếu giang hồ một lần nữa dậy sóng, thiên hạ nguy vong, Thích đại hiệp sẽ làm thế nào?”

“Cái này đương nhiên là ta vì nghĩa hiệp, chỉ có thể tận tâm tận lực, nhưng chỉ cần không thẹn với lòng, đại trượng phu một thân hào sảng, vì nước vì dân, đâu dám cầu gì hơn?”

“Thích đại hiệp quả nhiên là anh hùng thời nay, lòng mang thiên hạ, lão nạp rất kính nể, Thích đại hiệp xin nhận một bái của lão nạp.” Nói rồi, Kiến Tính xổ tay áo ra, cúi đầu thi lễ.

Thích Thiếu Thương vội vã đưa tay ra đỡ, nói: “Không dám nhận.” Hắn vừa đỡ, dù không dùng tới nội lực, nhưng kình lực lưu chuyển toàn thân, gặp trở ngại, liền tự sinh phản ứng. Bình thường, cao thủ nội lực cao thâm tương tự như Thích Thiếu Thương, bị hắn vừa đỡ lên, cũng phải dừng lại hoặc đứng thẳng lên, không thể cúi xuống hành bái. Nhưng không hiểu vì sao khi hắn chạm tay vào Kiến Tính đại sư, cứ như chạm vào mặt nước, không thể dùng sức, tùy ý Kiến Tính đại sư thong thả cúi đầu thật thấp, giống như dòng suối chảy qua kẽ tay, không cách nào cầm nắm được.

Thích Thiếu Thương hoảng hốt, công lực của lão hòa thượng này thật hiếm thấy. Đương đại cao tăng, ngoài trừ phương trượng Viên Không của Thiếu Lâm Tự, thủ tọa Viên Tuệ của Đạt Ma Đường, hắn nghĩ không còn ai có được nội lực kinh thế hãi tục thế này.

Cố nén cảm xúc, Thích Thiếu Thương ôm quyền cung kính nói: “Không biết tiền bối cao nhân, vãn bối đã mạo phạm rồi, thỉnh đại sư thứ tội.” Hắn cũng cúi đầu thật thấp trước mặt Kiến Tính đại sư.

Lão hòa thượng cũng không ngăn cản hắn, sắc mặt ưu tư, nói: “Tình hình thiên hạ hiện giờ hết sức căng thẳng. Mắt thấy giang hồ muốn tái khởi tinh phong huyết vũ, triều đình thù trong giặc ngoài, ngoại tộc phía biên quan thì thèm thuồng nhe nanh múa vuốt, quan trong triều chỉ lo vơ vét của cải, chỉ có bách tính lầm than. Lão nạp thỉnh Thích đại hiệp đến lúc đó hết lòng vì thiên hạ, nhớ tới sinh linh cùng khổ, cứu vớt vạn dân khỏi cảnh dầu sôi lửa bỏng.”

Thích Thiếu Thương nhớ lại lời Gia Cát thần hầu nói trước khi đi, vì sao thần hầu và Kiến Tính đại sư đều đề cập đến việc trong triều tiềm ẩn biến động khác thường, lẽ nào thật sự có kẻ đang âm thầm tìm cách gây rối? Thích Thiếu Thương trăn trở suy nghĩ, nhưng không có đầu mối. Vì sao bọn họ lại tìm mình để bàn chuyện này, không lẽ…

Hắn không dám suy nghĩ thêm gì nữa, hỏi: “Là loạn thần tặc tử nào muốn làm ảnh hưởng tới an nguy của Đại Tống, thỉnh đại sư chỉ giáo.”

Kiến Tính đại sư không trả lời, còn hỏi ngược lại: “Lão nạp lại cả gan hỏi một câu, nếu có người đối địch với Thích đại hiệp, nhưng người này cũng chính là người thân cận nhất với Thích đại hiệp,” lão hòa thượng cười nhẹ, trong nụ cười lại ẩn chứa đau thương, “Người mà Thích đại hiệp yêu mến nhất, đại hiệp sẽ xử lý như thế nào?”

Trong lòng Thích Thiếu Thương càng nghiêm túc, hắn không dám suy nghĩ sâu hơn, chỉ thi lễ, nói: “Vãn bối ngu dốt, thỉnh… thỉnh đại sư chỉ giáo.”

Kiến Tính đại sư ngồi xuống, thong thả nói: “Năm xưa, Đức Phật đến ở tại một tịnh xá của Xá Vệ Quốc, ngồi sai các chư tăng đi khắp nơi hóa duyên truyền đạo, về sau, Ngài triệu các đệ tử đã chứng quả La Hán trở về. Trong đó có một người, là đại đệ tử của Như Lai, tên là A-nan, cũng đang trên đường trở về. Hôm đó A-Nan không nhận được phần cúng dường, tiện tay cầm bình bát, ngồi ngay ở nơi nghỉ chân bên đường khất thực. A-Nan trong lòng quyết định, đợi đến khi có được một nhà nào bố thí, thì ngay khi nhận được phần cúng dường của nhà đó, mặc kệ nhà đó có sạch sẽ hay không, cũng không luận nhà đó thuộc dòng dõi tôn quý hay ti tiện, người đều mang đến sự quan tâm, lòng từ bi cho họ, đều có nguyện vọng mang đến cho hết thảy chúng sinh trí tuệ của Đức Phật, giúp chúng sinh được công đức vô lượng. Lúc này, A-nan đang chậm rãi bước đi trên đường qua thành lâu. Nét mặt người trang trọng, nghiêm tuệ, im lặng cầm bình bát đi khất thực. Ngay khi đi đến một nhà dâm dật, người gặp phải đại ma pháp (gặp nạn). Một nữ tử thuộc dòng họ Ma Đăng Già (Matanga) dùng Chú Tiên Phạm Thiên của Đạo Sa Tỳ Ca La, đưa A-nan tới trên giường, cùng ân ái hoan lạc, muốn hủy hoại thân thể trì giới của A-nan.”

“Lúc này, Như Lai biết A-nan gặp nạn, Ngài liền thi triển phép thuật, trên đỉnh đầu phát ra hào quang rực rỡ, mệnh cho Văn Thù Bồ Tát đến hộ vệ A-nan. Trong khoảng thời gian ngắn, ma chú của Ma Đăng Già bị diệt, A-na và nàng Ma Đăng Già đều được đưa đến chỗ của Như Lai. A-nan đến trước mặt Như Lai, hành lễ xong liền khóc thảm không ngớt. Người hối hận vì đã tự mình sa đọa, chưa đạt được đạo hạnh viên mãn. Chín vì vậy, A-nan khẩn cầu thập phương Như Lai Phật, trợ giúp người đạt được trí tuệ vô thượng, đạt được chỉ tịch thiền định vô thượng, đạt được công phu chính định chính giác vô thượng, và trực tiếp đạt thành Pháp môn của đạo giáo.

“Như Lai nói với A-nan, ta và ngươi tình thâm nghĩa trọng, hai chúng ta cũng là huynh đệ cùng họ, lúc ngươi trong tâm cầu trí tuệ vô thượng, lúc ta thi triển phật hiệu (phép thuật của Phật), nhìn thấy cảnh tượng mĩ diệu gì đó, có thể khiến ngươi lập tức vứt bỏ ân ái sâu nặng của thế gian sao?”

“A-nan nói, khi đó con thấy thân Như Lai có ba mươi hai tướng vô thượng mỹ diệu, hình dạng trong suốt như pha lê. Con tự mình suy xét, tướng mỹ diệu như vậy, nhất định không phải được sinh ra từ ái dục. Bởi vì sắc dục khí thô trọc không chịu được, đầy mùi huyết mủ tanh hôi, không thể sinh ra hình thể trong suốt, tụ hội hào quang này được. Con vô cùng ngưỡng vọng, nên đã đi theo Như Lai xuất gia tu hành.”

“Như Lai nói, tốt lắm, A-nan. Các con hẳn là biết, tất cả chúng sinh từ trước tới nay, đều lâm vào trong vòng luân hồi sinh tử, đều không biết vô sinh vô diệt bất thiên bất biến mới là nguyên do vững chắc nhất. Bản tính trong sáng, đơn thuần, nếu trong tâm có các loại vọng niệm (ý nghĩ tham vọng), thì những vọng niệm này đều sẽ rất đảo ngược tới nỗi không chân thực, chính vì vậy nên mới có chúng sinh phiền não trong luân hồi sinh tử.”

“Hiện tại, xem như con đang ở trong giảng đường, vì mở cửa sổ ra mới thấy được rừng cây ở xa xa kia, thế nhưng cũng có chúng sinh trên giảng đường không nhìn thấy Như Lai, chỉ có thể thấy được những thứ bên ngoài giảng đường. A-nan trả lời, bạch Thế Tôn! Ở trong giảng đường không nhìn thấy Như Lai, mà lại nhìn nhìn thấy rừng cây. Chuyện này không thể nào.”

“Như Lai nói, A-nan, con cũng như vậy, linh tâm của con tất cả sáng tỏ, trong suốt đến độ có thể thấu triệt được. Nếu như trước mắt con hiện tại có thể nhìn thấu tất cả tâm của sự vật, con có thể nhìn thấy Như Lai. Thế nhưng, có rất nhiều chúng sinh trong sinh tử luân hồi đều cho rằng tâm thức ở trong thân, cho nên không thấy Như Lai trên giảng đường.”

“Cũng giống như con ngồi trong phòng tối, không có ánh sáng của nhật, nguyệt, ngọn đèn, phòng tối này chính là lòng của con đang vấy bẩn, cũng không khác với các sự vật kia. Nếu như con không thể đối mặt với lòng đang vấy bẩn của mình, thì sao con có thể nhìn thấy nó rõ ràng được?”

Kiến Tính đại sư còn muốn nói tiếp, Thích Thiếu Thương nhíu mày lại, hỏi: “Đại sư giáo huấn, vãn bối nghe rất rõ, chỉ là… vãn bối vẫn chưa hiểu được ý nghĩ sâu xa trong lời giảng của đại sư.”

Lão hòa thượng cười: “Lão nạp lớn tuổi rồi, nên sinh ra dông dài, Thích đại hiệp thứ lỗi. Kỳ thực, lão nạp chỉ muốn nói một điều, Phật dạy không được ở trong tưởng tượng mà sinh tâm, lão nạp chỉ hi vọng Thích đại hiệp có thể thằng thắn mà đối diện với chính nội tâm của mình.”

Thích Thiếu Thương nhíu mày càng sâu, suy nghĩ một chút, bèn ngẩng đầu lên, nghiêm nghị nói: “Đại sư yên tâm, nếu có một ngày thiên hạ đại loạn, bá tánh lầm than, Thích Thiếu Thương nghĩa bất dung từ, quyết không vì chuyện riêng tư của bản thân mà uổng phí thiên lý nhân tâm.”

Kiến Tính đại sư thở dài, nói: “Thích đại hiệp làm người trọng hiệp nghĩa, thiên hạ kính ngưỡng, là phúc của bá tánh. Lão nạp thay mặt bá tánh, tạ ơn Thích đại hiệp.”, nói rồi, liền lấy một quyển sách từ trong ngực ra, đưa cho hắn, nói, “Lão nạp còn một chuyện, thỉnh Thích đại hiệp làm giúp. Cuốn Kim Cương Bàn Nhược Mật Đa Kinh này, mong Thích đại hiệp thay lão nạp chuyển cho Đỗ Ngôn Chi Đỗ thí chủ.”

Thích Thiếu Thương thấy võ công và tính tình lão hòa thượng sâu thâm khó lường, lão biết rõ hắn cùng Cố Tích Triều ở cùng một chỗ, nhưng không nói ra thân phận thật của Cố Tích Triều, thực sự hắn đoán không được huyền cơ. Hắn nhận cuốn sách, rồi hỏi:”Cái này sao?”

Kiến Tính đại sư cười nói: “Đỗ thí chủ đọc nhiều sách vở, học thức uyên bác, bản kinh thư này, tất nhiên đã đọc từ lâu, lão nạp lại làm chuyện thừa rồi. Nhưng lễ ít, lòng nhiều, Đỗ thí chủ nhất định có thể hiểu tâm ý của lão nạp.”

Thích Thiếu Thương còn muốn hỏi tiếp, ngoài vườn đã có người cao giọng nói: “Thích đại ca, thì ra huynh ở đây.”

Thanh âm còn chưa dứt, đã có năm người xông vào. Đúng là Truy Mệnh, Thiết Thủ, Hách Liên Tiểu Yêu, Tức Hồng Lệ, còn có Mục Cưu Bình.

Mục Cưu Bình vẫn mang bộ dáng như cũ, thấy Thích Thiếu Thương liền la lớn: “Đại đương gia, huynh khỏe không? Lão Bát cũng đoán được là sẽ gặp được huynh mà.”

Thích Thiếu Thương lấy làm lạ, hỏi: “Ngươi làm sao tìm được tới đây? Còn nữa,” ánh mắt hắn chuyển sang hướng bọn Thiết Thủ, “Sao các ngươi cũng tới?”

Thiết Thủ bước lên một bước, nói: “Thích Thiếu Thương, thời gian cấp bách, không thể nói tỉ mỉ được, mau nói cho bọn ta biết, Cố Tích Triều đang ở đâu?”

“Cái gì?”

Tức Hồng Lệ nói: “Thiếu Thương”, nhìn khuôn mặt anh tuấn của Thích Thiếu Thương, nàng bỗng nhiên thấy nghẹn lời, đảo mắt nhìn sang hướng khác, sau đó mới lạnh lùng nói: “Huynh có khỏe không?”

Thích Thiếu Thương nhìn nàng đứng bên cạnh Hách Liên, gật đầu nói: “Rất khỏe.”

Hách Liên nóng nảy nói: “Hiện giờ không phải là lúc ôn chuyện đâu, Thích Thiếu Thương, ta nói huynh lẽ nào trên đường đi không để ý có chuyện gì khác thường sao?”

Khác thường? Thích Thiếu Thương gật đầu trầm tư, nếu nói khác thường, thì đó chính là lúc đến mua rượu, trong tửu lâu và trên đường có mấy nhân vật ăn mặc như người trong giang hồ qua lại đông hơn trước.

“Thích Thiếu Thương”, Thiết Thủ nhìn Hách Liên, nói: “Gần đây trên giang hồ lan truyền một tin đồn.”

“Tin đồn gì?”

“Cố Tích Triều đang ẩn thân tại Hàng Châu?”

Thích Thiếu Thương nghe xong, trong lòng cả kinh, nhìn về phía Truy Mệnh.

Truy Mệnh nói: “Đệ kể hết với bọn họ rồi. Nhưng đệ không phải là người lan truyền tin đồn, Thiết Thủ và mọi người nghe được tin đó, mới đến Hàng Châu tìm đệ. Mấy ngày nay không có tin gì của huynh, Cố Tích Triều cũng chẳng thấy tăm hơi. Cho nên Thiết Thủ và Tiểu Yêu bọn họ rất lo lắng,cùng đệ đi tìm hai người. Lúc nãy nghe mấy nha dịch đi tuần báo lại, họ nói thấy huynh và lão hòa thượng đi cùng, nên chúng ta mới chạy tới đây.”

Thiết Thủ nói: “Người trong giang hồ đều tụ tập tại Hàng Châu. Huynh biết Cố Tích Triều cừu gia trải rộng khắp thiên hạ. Giờ nếu tất cả cùng tấn công, tất nhiên sẽ có thêm một trận long trời lở đất. Việc này không nên chậm trễ, chúng ta phải tìm được Cố Tích Triều.”

“Đúng, tìm được Cố Tích Triều, lão Bát ta sẽ cho hắn một thương, tiễn hắn lên đường.” Mục Cưu Bình lớn tiếng nói, thù hận của hắn vĩnh viên không bỏ xuống được.

“Ngươi im đi.” Thích Thiếu Thương quát lớn. Lão Bát tức giận nhấc cây thương lên rồi nện xuống tạo ra một âm thanh vô cùng chán ghét.

“Các người tìm Cố Tích Triều có chuyện gì?” Thích Thiếu Thương nghi hoặc nhìn những người còn lại.

Tức Hồng Lệ và Hách Liên nhìn nhau không nói.

“Lẽ nào các người cũng tới giết Cố Tích Triều?”

Thiết Thủ nói: “Không nên hiểu lầm, chúng ta đến để giúp người, còn giúp cả Cố Tích Triều nữa. Ngươi biết đó, ta đã hứa với Vãn Tình…” Hắn buồn bã, thở dài không nói tiếp.

Truy Mệnh nhìn Thiết Thủ, rồi nói với Thích Thiếu Thương: “Đây là mật tín sư phụ gửi cho huynh.”

Sau khi xem xong, Thích Thiếu Thương liền hủy thư đi, trầm tư không nói. Truy Mệnh tò mò, lên tiếng hỏi: “Sư phụ viết gì vậy?”

Thích Thiếu Thương trả lời: “Thần Hầu muốn chúng ta nhanh chóng phá án, bắt phạm nhân về kinh. Hoàng thượng đã thúc giục mấy lần rồi.”

“Cố Tích Triều chính là chìa khóa phá vụ án này, trước mắt quan trọng nhất là phải tìm được y. Thích đại ca, mấy ngày nay huynh đi đâu vây?”

Thích Thiếu Thương bỏ lá thư vào trong áo, rồi nói: “Truy Mệnh, giúp ta một chuyện. Đệ lập tức quay về phủ Hàng Châu, đi thăm dò lai lịch của tên Tiểu Nguyên kia đi.”

“Tiểu Nguyên? Huynh tra hắn làm gì?”

“Khoan hỏi đã, cứ tra xét trước đi.”

“Tiểu Nguyên từ hai ngày trước đã không thấy ở đâu rồi. Hiện giờ hắn vẫn chưa trở về.”

“Cái gì?” Thích Thiếu Thương đột nhiên ngẩng đầu lên, “Nguy rồi.”

Truyện Chữ Hay