Edit: Nguyệt Phong
Beta: Dạ Lãnh
Một đêm vừa rồi Thích Thiếu Thương không hề chợp mắt, hắn đem tất cả nhưng chuyện đã trải qua cùng Cố Tích Triều, từng việc từng việc tỉ mỉ hồi tường lại. Nếu muốn dùng từ để nói về quan hệ giữa hắn và y thì phải là “yêu hận rối rắm”. Về tình về lý hắn biết rằng không nên có bất cứ mối liên quan nào với y, bất quá nếu đêm qua đã ra tay cứu y, lại đã đáp ứng thay y chiếu cố Vãn Tình, như vậy hắn sẽ thực hiện việc đó cho đến cùng. Chỉ cần thương thế của Cố Tích Triều điều trị tốt rồi, trách nhiệm của hắn cũng coi như đã hoàn thành, hai người bọn họ lại đường ai nấy đi, nước sông không phạm nước giếng.
Quyết định xong chủ ý, Thích Thiếu Thương liền rút kiếm, rời khỏi y quán.
Những địa phương mình ngày thường hay lui tới, tốt nhất bây giờ không nên đặt chân đến, như vậy tạm thời có thể không bị quấy nhiễu, cũng không nên về Lực Phiến Môn. Chỉ cần Phương Ẩn không nói, Tào đại nhân bên kia đại khái cũng sẽ không nhanh như vậy tìm được mình. Dù sao những chuyện lão làm chắc chắn cũng chẳng có mấy phần quang minh chính đại, mà bản thân lại vừa phá hỏng chuyện của lão, hiện tại lại là một trong tứ đại danh bộ, tốt nhất vẫn không nên xem thường.
Khóe miệng nhẹ nhếch thành một đường cong, Thích Thiếu Thương hướng về phía thành đông, nơi hắn vẫn không thường qua lại chuẩn bị đi ăn môt chút gì đó, sau đó lại đi xem xét một vài thứ vật liệu đá cùng vải dầu. Căn nhà nhỏ mà Cố Tích Triều đang cư ngụ, tuy rằng được tết bằng cỏ tranh khá chắc chắn, nhưng nếu muốn vượt qua mùa đông lạnh giá này, e rằng không chống đỡ được bao lâu. Lại đến tiết thanh minh năm sau, mưa dầm vài ngày e rằng sẽ sụp. Thừa dịp mấy hôm nay thời tiết tốt tu sửa một chút, rồi mua thêm ít gia cụ đơn giản. A, đúng rồi, mua thêm Tích Triều đôi giày nữa đi.
Tích Triều? Khóe miệng đang giương lên của Thích Thiếu Thương trong phút chốc cứng đờ. Không có Cố, mà chỉ là Tích Triều, chính mình từ khi nào đã xưng hô với người kia như vậy? Hơn hai năm trước, khi bọn họ mới vừa quen nhau, lại sau đó nửa năm cũng chưa từng xưng hô với y như vậy, mỗi khi gặp mặt đều là nghiến răng nghiến lợi, căm tức mà phun ra từng chữ tên người kia “Cố Tích Triều”. Nhưng hiện tại, trong lòng chỉ vừa buông lơi mối huyết hải thâm thù ngày trước thì cái cảm giác tri âm tri kỷ chôn sâu trong lòng lại tức khắc nổi lên. Mới vừa rồi trước khi trời sáng vẫn còn hận y kia mà….Thích Thiếu Thương lắc mạnh đầu, bắt buộc mình không tiếp tục suy tư về ý tưởng kỳ quái kia nữa, chính sự quan trọng hơn.
Thích Thiếu Thương rất nhanh tìm thấy một tửu lâu, đối diện là tiệm giày. Tốt lắm, như vậy cũng không cần phải nơi nơi lẩn trốn. Hắn cũng không suy nghĩ nhiều liền bước vào tiệm giày, chọn một đôi hài nam có thêu hoa văn, bảo chưởng quầy dùng giấy dầu gói lại, khi cầm đôi hài mới trong tay mới đột nhiên phát giác, chính mình chưa có gì vào bụng, vậy mà lại bước vào nơi này chọn giày cho y trước. Thích Thiếu Thương kinh ngạc, trợn mắt nhìn đôi hài trong tay, hắn rốt cuộc cũng lý giải được ý nghĩ của mình một chút. Chỉ là những ý nghĩ đó vốn không nên tồn tại, vô luận thế nào bọn họ cũng không thể trở thành bằng hữu, cho dù hắn thực sự rất cảm khái người kia.
Phương Ẩn trong lòng kêu khổ không ngừng, người cùng hắn đi ra ngoài nhưng lại không cùng hắn trở về. Chính mình nói với mọi người Thích Thiếu Thương gặp được cố nhân, cố nhân kia gặp phải rắc rối nên muốn xin phép nghỉ vài ngày. Nhưng hắn biết, lời nói kia chưa đúng được một nửa, không khéo khi chân tướng lộ ra Thích đại hiệp lại một lần mất mặt, vô luận là họ Cố hay họ Tào đều phiền phức như nhau. Nhưng Thích đại hiệp đã chính miệng nói với hắn không cần hỗ trợ, lại còn đường hoàng đi ra ngoài, chuyện này phải làm thế nào cho đúng đây. Thật sự không hiểu Thích đại hiệp tại sao lại muốn cứu cừu nhân của chính mình cơ chứ?
Dù muốn nghĩ nhưng nghĩ cũng không thông được, Phương Ẩn thật sự không muốn phí phạm đầu óc của minh. Tình hình hiện tạo là Thích Thiếu Thương mất tích, như vậy mọi án tử lớn nhỏ hắn đành phải một mình hoàn thành. Sáng sớm hắn lại đến cửa sau Tỏa Kim Lâu ẩn nấp, chờ đợi mục tiêu.
Chờ tới chờ lui, cuối cùng hắn cũng thấy một thiếu niên tay ôm một bọc màu trắng từ của sau đi ra, cẩn thận nhìn ngó bốn phía, sau đó đi nhanh về hướng đông. Muc tiêu rốt cuộc cũng xuất hiện, Phương Ẩn lặng lẽ đi theo sau…..
Thích Thiếu Thương ăn xong thì trời vẫn còn sớm, hắn liền đến của hàng vật liệu mua ít đá, nhưng cát vàng thì lại phải chờ đến ngày hôm sau mới đến lấy; sau đó lại tìm đến mấy tiệm thợ mộc, nhờ chưởng quầy chọn một cái giường tốt cùng một bộ bàn ghế. Chờ đến khi nhà sửa xong, cũng sẽ có đủ đồ dùng, lại xây thêm cái bếp, thêm vài thứ vật dụng… Cho dù là vì Vãn Tình phu nhân cũng tốt.
Sau khi lo xong mọi việc, Thích Thiếu Thương mới quay về y quán, thầm nghĩ nên sớm đem giày đưa cho Cố Tích Triều, chờ khi thương thế của y chuyển biến tốt, liền có thể xuống giường đi lại. “Tích Triều” cách xưng hô này dù sao cũng dễ gọi, Thích Thiếu Thương quyết định xem nó là một bí mật, chỉ xuất hiện trong tâm.
Không bao lâu sau hắn đã về đến y quán, đại phu đang ở tiền thính bắt mạch cho một người bệnh, vừa thấy Thích Thiếu Thương sắc mặt liền thay đổi.
“Sao vậy? Cố công tử có chuyện gì sao?” Thích Thiếu Thương thấy sắc mặt của đại phu vừa nhìn thấy mình liền biến đổi, vội vàng tiến lên hỏi.
“Này….” Đại phu hơi cuối đầu, nhìn thấy vẻ lo lắng trong ánh mắt Thích Thiếu Thương thì đầu cúi càng thấp, giọng điệu vô cùng áy náy, hơi run run mà nói, “Cố công tử,,,,không gặp nữa.”
“Cái gì?” Bao giấy dầu trên tay hắn liền rơi xuống đất.
Đêm khuya, Thích Thiếu Thương thẫn thờ đi trên đường. Y đi rồi, bất cáo nhi biệt, ly khai y quán, cũng không quay về tiểu ốc. Y tiêu thất, mang theo vết thương chỉ vừa mới được băng bó mà biến mất. Y nhất định là hối hận, hối hận chính mình bị dược tính mê hoặc mà làm cho ta, Thích Thiếu Thương bước vào tiểu ốc của y. Y hận ta, vẫn luôn hận ta, y so với ta còn không muốn chùng ta gặp lại nhau hơn nữa, chẳng phải ta cũng đã biết cá tính người đó luôn bướng bỉnh vậy sao.
“Thích đại hiệp?”
Dột nhiên có người gọi mình, Thích Thiếu Thương theo âm thanh nhìn lại, liền thấy Phương Ẩn.
“Thích đại hiệp, quả nhiên là ngươi!” Phương Ẩn thần tình vui vẻ, giữa đêm hôm khuya khoắt, có thể gặp được người mình muốn gặp, thật sự là rất khiến người ta cao hứng. Nhưng khi vừa bước đến gần Thích Thiếu Thương, liền phát hiện ra hắn có chút mỏi mệt, ngơ ngẩn, sau khi mỉm cười liền quay về với bộ dáng ủ rũ.
“Thích đại hiệp, ngươi sao vậy?”
“Không có gì.” Thích Thiếu Thương bâng quơ trả lời một câu, sau đó liền cúi thấp đầu không cho Phương Ẩn tiếp tục nhìn mặt mình.
Một khoảng trầm mặc, Phương Ẩn dường như muốn nói nhưng lại thôi. Hắn muốn nói với Thích Thiếu Thương là hắn đã thành công, đã phá được án tử lần này, tên tiểu tặc cũng đã được giải về Lục Phiến Môn. Lại muốn hỏi Thích Thiếu Thương khi nào trở về. Nhưng cuối cùng vẫn là không nói thành lời, chỉ đưa cho Thích Thiếu Thương một bao đồ nhỏ, “Ta nghĩ cái này là của Cố Tích Triều.”
Thích Thiếu Thương kinh ngạc ngẩng đầu, trước mặt là một bọc vải bông màu trắng, bên trên khe hở có thể nhìn thấy một mảnh y sam màu xanh. Thích Thiếu Thương hơi kích động, nhanh tay đoạt lấy bao vải mở ra, đập vào mắt là một màu thanh lam. y bào lam sắc, trung y vàng nhạt, áo trong nguyệt sắc còn có đai lưng màu nâu cùng vài món phục sức bằng da đơn giản, một túi vải nhỏ được làm bằng lông. Đây không phải của Cố Tích Triều thì còn có thể là của ai?
Thích Thiếu Thương gắt gao nắm chặt bộ quần áo trong tay, ngơ ngác nhìn dấu vết kiếm thương nơi vạt trước y bào, đã được cẩn thận may vá lại.
Phương Ẩn nhìn hắn khe khẽ thở dài. lén lút rời đi. Giữa con đường vắng vẻ, chỉ còn lại bóng dáng nam nhân chìm khuất trong màn đêm sương gió, tay gắt gao nắm chặt một mảnh y bào.
KẾT BỘ