Phàm là mọi sự trong thiên hạ, có nhân, ắt sẽ có quả.
Trong Thiên Thượng Cổ Thư đề cập đến nguyên nhân chính là “tuyết lãng chỉ”.
Y trang thuộc loại thượng đẳng, hoa văn long phụng, đồ đằng hành thư, “ngoạn vân lưu thủy” cực kỳ sinh động, vô tình hữu ý toát ra một loại khí thế tiêu sái hào phóng. Dáng vẻ ấy, quả là làm cho chúng nữ nhân trong giang hồ tâm dương nhộn nhạo a.
“ Võ lâm đại hội.” Thích Thiếu Thương ta thực muốn tới đó quá đi.
Thân là đệ tử giang hồ thế gia, Thích Thiếu Thương tuy có một thân tuyệt đỉnh công phu, nhưng lại có thêm cái loại năng lực tiêu pha vô độ. Vì thế, chỉ sau hai tháng ly gia hành tẩu giang hồ, tốc độ vơi dần của túi tiền trên người thực nhanh chóng đến mức bất khả ức chế. Khiến cho tâm trạng càng ngày càng mất hứng đi.
Anh hùng nan quá mỹ nhân quan, đây chính là giai thoại lãng mạng mà nam nhi hào kiệt luôn đề cập đến. Thế nhưng, một quan tiền cũng có thể bức tử anh hùng hảo hán. Đó mới chân chính gọi là tai họa.
Mà cái tờ bố cáo thiên hạ kia, giấy trắng mực đen viết rõ ràng:
Đệ nhất thiên hạ, một thiên bí kíp võ học đứng đầu. Đệ nhị thiên hạ, bảo kiếm chiếm hàng thứ hai. Mà thiên hạ đệ tam chính là bạc trắng vạn lượng sẽ vào tay nha.
Đệ tam, đệ tam, đệ tam.. đệ tam, Thích Thiếu Thương không ngừng mặc niệm bên môi.
(Quỳnh:Nhìn là biết tương lai chết vì tiền…=)))
Sau đó, lập tức giơ roi thúc mã xuôi nam.
Vận mệnh, liền từ đây mà xoay vần…
Rất nhiều năm về sau, thực ra thì cần phải nhiều năm về sau nữa khi Thích Thiếu Thương nhớ đến tình cảnh sơ ngộ Cố Tích Triều.
Khi đó, sau trận xông xáo mãnh liệt chen chúc qua đám đông để báo danh võ lâm đại hội(Nguyệt:aka bon chen quá đi =.=), đang tính toán đi tìm một tửu lâu nghỉ ngơi. Lúc này, đường phố thực phi thường náo nhiệt. Buôn bán vẫn cứ buôn bán. Thầy tướng số vẫn cứ xem tướng. Tiếng rao bán bánh bao vẫn cứ vang lên cao vút. Bán mình táng phụ vẫn cứ khóc lóc thập phần chuyên nghiệp, ác bá vẫn cứ ung dung đùa giỡn các cô nương, thỉnh thoảng sẽ có anh hùng nào đó hét lớn một tiếng rồi diễn tuồng “giữa đường thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ”.
Tóm lại, đâu vẫn cứ vào đấy, thản nhiên cùng trật tự.
Ngay thời khắc này một thanh sam thư sinh ngược hướng đi tới. Thích Thiếu Thương phút chốc cảm thấy đầy trời một mảng yên hà vân liễu, nhìn lọn tóc xoăn của người kia theo gió lay động, tâm cũng theo đó mà thất khiêu. (lạc nhịp)
Chân lý xa xưa có nói, oan gia luôn chạm mặt.
Vì thế hai người đồng thời dừng bước.
Cố Tích Triều quan sát Thích Thiếu Thương, mày rậm mắt to, má lúm đồng tiền nhất thâm nhất thiển.
(Lúc nông lúc sâu)
Thích Thiếu Thương nhìn Cố Tích Triều, thanh sam mảnh mai, quả nhiên là tiên trung chi nhân.(tiên trong phàm thế)
Ngắm thế nào thuận mắt thế ấy a. (chính là nhất kiến chung tình nha>”