Lễ trao giải đêm đó, chủ đề được bàn luận nhiều nhất, ngoại trừ công bố giải thưởng, thì chính là hành động Giang Kinh Tá cầu hôn Nam Âm ở hiện trường.
Thời điểm gif và hình ảnh được truyền ra, không ít fan và người qua đường đều bày tỏ chúc phúc, cũng có những người âm thầm đoán Giang Kinh Tá và Nam Âm vội vội vàng vàng như vậy, chắc sẽ không là “Trước lên xe, sau đó mua vé bổ sung” chứ.
Tuy nói thời điểm Giang Kinh Tá cầu hôn, từng nói anh và Nam Âm đã đi lĩnh giấy kết hôn, nhưng hành động cầu hôn ở hiện trường, căn bản không hề báo trước, trước đó thậm chí cũng không có một chút tin tức gì lộ ra.
Dù sao trong giới giải trí, kết hôn lĩnh giấy trước, sau đó qua mấy tháng liền lộ ra cái bụng bầu cũng không phải chưa từng có, cho nên trong nháy mắt, chủ đề Nam Âm mang thai thậm chí độ hot ẩn ẩn vượt qua chủ đề Giang Kinh Tá cầu hôn.
Sau khi về đến nhà, Giang Kinh Tá đẩy cửa xe ra, vòng qua bên xe, ngồi xổm xuống trước mặt Nam Âm.
“Làm gì vậy?”
Giang Kinh Tá vỗ vỗ lưng mình, tỏ ý muốn cõng cô đi vào, Nam Âm nở nụ cười, miệng lẩm bẩm câu đều là vợ chồng già rồi, nhưng vẫn thuận theo, nhảy lên lưng Giang Kinh Tá.
Giang Kinh Tá đứng thẳng dậy, cõng Nam Âm lên, tay vòng lấy chân cô, sau khi đóng cửa xe liền cõng cô vào biệt thự.
Nam Âm lấy di động ra, một tay ôm lấy cổ Giang Kinh Tá, một tay lướt weibo, bỗng liền nhìn thấy hotsearch của cô và Giang Kinh Tá.
Cô tuy rằng đã sớm dự đoán được hotsearch đêm nay, nhưng Nam Âm căn bản cũng không nghĩ tới chủ đề sẽ lệch đến như vậy, hôm nay mới vừa công khai cầu hôn, đến tên của con bọn họ nhóm fan cũng đã đặt được không dưới mấy trăm cái, giống như bây giờ cô đã mang thai rồi vậy.
Nam Âm giơ di động lên trước mặt Giang Kinh Tá, cười hì hì, “Anh xem, em mang thai rồi thế mà em lại không biết.”
Giang Kinh Tá nghe vậy liếc mắt một cái, điểm chú ý rõ ràng lại không ở đó, mở miệng nói, “Cái gì mà vội vội vàng vàng, rõ ràng là chúng ta đã kết hôn hai năm trước rồi mà.”
“Khác sao?”
Giang Kinh Tá cúi đầu ừ một tiếng, đặt Nam Âm lên sofa trong phòng khách, không nói gì, xoay người lên lầu.
Nam Âm ở dưới đợi hai ba phút, cũng không thấy Giang Kinh Tá xuống, vừa định đi lên xem anh đang làm gì, chợt nghe di động trên tay truyền đến tiếng thông báo, mở ra thì thấy, là động thái mới của Giang Kinh Tá trên Weibo hơn mười mấy giây trước.
Hai bức ảnh, một bức là ảnh hai bọn họ lén chụp, một bức là hai quyển sổ nhỏ màu hồng đặt cạnh nhau, “Hôm nay lúc về nhà, đột nhiên cùng cô ấy hoài niệm khoảng thời gian từ khi kết hôn đến giờ, thế mà đã gần hai năm rồi, đám cưới bạc đám cưới vàng phỏng chừng cũng không xa nữa rồi.”
(🞺) Đám cưới bạc: ý chỉ kỷ niệm kết hôn 25 nămĐám cưới vàng: ý chỉ kỷ niệm kết hôn 50 năm
Đợi đã, cô cùng anh hoài niệm thời gian lúc nào??? Vẻ mặt Nam Âm ngơ ngác. Năm gần đây tác phẩm điện ảnh và truyền hình mà Giang Kinh Tá tham gia liên tục nhận được rất nhiều khen ngợi, nhân khí vẫn không giảm, nên như vậy một hai phút, số lượng bình luận phía dưới không ngừng tăng.
“Thế mà đã sắp hai năm rồi!!! Vậy mà lĩnh giấy kết hôn lúc còn học đại học!!!”
“So với đám cưới bạc đám cưới vàng, tôi cảm thấy có cục cưng thì thực tế hơn nhiều.”
“Xem như bồi thường việc anh giấu diếm bọn em chuyện kết hôn đi, nhưng mà, Âm Âm thật sự mang thai sao? Tá ca, anh nói thầm cho em nghe đi, em không nói với người khác đâu (ép nhỏ giọng lại)”.
........
Nam Âm vừa xem, vừa vuốt cái bụng bằng phẳng của mình, có chút không biết nên nói cái gì.
Bên cầu thang truyền đến tiếng bước chân xuống lầu của Giang Kinh Tá, Nam Âm đưa mắt nhìn, vừa định mở miệng nói với anh vài câu, ai biết được anh tới trước mặt mình, cúi người đem cô từ trên sofa bế lên.
“Làm gì vậy?”
Ôm cô thì ôm đi, một tay còn đặt lên bụng cô làm gì? Nhìn anh như vậy, Nam Âm theo bản năng có chút bất an.
“Cố gắng cày cấy, phải trồng ra được bảo bảo nha.” Giang Kinh Tá nói, thừa dịp Nam Âm còn chưa phản ứng lại đã cúi đầu hôn lên môi cô, nhìn cô chằm chằm, “Đêm nay anh nhất định sẽ cố gắng!”
Cái gì mà cố gắng.
Đã đủ cố gắng rồi đấy có được không?! Buổi tối tham gia lễ trao giải, nếu không phải cô mặc sườn xám, thì dấu hôn ở cổ đã bị lộ ra rồi, thắt lưng cũng hơi mỏi. Nam Âm quả thực khó trả lời, bị Giang Kinh Tá ôm chặt không giãy ra được, mở miệng cười lấy lòng.
“Hôm nay hơi mệt, chúng ta còn chưa tắm, hay là......”
“Không sao, đợi lát nữa cùng nhau tắm.”
Nam Âm giương môi, còn muốn nói gì đó, Giang Kinh Tá đã đặt cô lên giường, cúi người đè xuống, thanh âm khàn khàn.
“Sau khi thoải mái xong thì ngâm nước ấm, không phải càng dễ chịu hơn sao?”
Nam Âm: “........”
-
Sau khi công khai tin tức kết hôn, những tin tức về Nam Âm mang thai trên mạng ầm ĩ nổi lên, còn suýt chút nữa nói giả thành thật, chỉ cần Nam Âm vừa đi giày đế bằng, vừa mặc áo quần rộng một chút, vừa lộ vẻ đẫy đà một chút, thì vài phút sau, lập tức liền có bản thảo báo chí chủ đề Nam Âm mang thai.
Có điều lời đồn vẫn là lời đồn, fan đợi trái đợi phải, cũng không đợi được tin tức Nam Âm tuyên bố mang thai, ngược lại thấy được chương trình nói về cuộc sống sau khi kết hôn của vợ chồng Giang Kinh Tá và Nam Âm.
Không đợi được cục cưng, thì xem cuộc sống vợ chồng cũng được.
Chương trình Vợ chồng mới cưới yêu đương thật tuyệt, sau cặp vợ chồng minh tinh đầu tiên – vợ chồng Khương Đường, đạo diễn Chương Quyền đã mời Giang Kinh Tá và Nam Âm tham gia.
Chương trình quay khá thuận lợi, người xem nhìn thấy Giang Kinh Tá và Nam Âm ở chung cũng có đủ loại hâm mộ đố kỵ, ai biết được thời điểm quay được một nửa tập ba, Giang Kinh Tá đang xào rau trong phòng bếp, Nam Âm ngồi một bên đọc sách, ngửi được mùi cá bay tới, đột nhiên muốn nôn khan.
Cô cũng không nhịn xuống, che miệng chạy chậm vào nhà vệ sinh, Giang Kinh Tá nghe được động tĩnh lập tức để đũa xuống, bước nhanh tới bên người Nam Âm, nhìn cô đầy lo lắng.
Tạm dừng quay phim, hiện trường hỗn loạn cả lên.
“Sao thế, chỗ nào không thoải mái?”
Nam Âm nhận lấy khăn Giang Kinh Tá đưa cho, lắc đầu, “Em cũng không biết, vừa rồi ngửi thấy mùi cá, nhịn không được muốn nôn,” sắc mặt cô tái nhợt, “Có thể là do ăn gì đó không tốt.”
Giang Kinh Tá vừa định gật đầu, nhưng nghĩ đến gì đó, động tác ngừng lại, ánh mắt trừng lớn nhìn về phía Nam Âm, “Em, cái kia của em tháng này hình như chưa đến phải không?”
Nam Âm có bệnh đau bụng kinh, mấy ngày có kinh vô cùng khó chịu, Giang Kinh Tá cũng sẽ đặc biệt chú ý đến cảm xúc và tình hình của cô, hơn nữa thời gian có kinh luôn rất đúng ngày, không có khả năng muộn tận một tuần như bây giờ được.
Nghe Giang Kinh Tá nói vậy, Nam Âm sửng sốt, đưa tay sờ bụng mình, biểu tình hoảng hốt, giống như lòng bàn tay đã cảm nhận được một sinh mệnh đang hoạt động vậy.
Vừa nghĩ đến Nam Âm có thể đã mang thai, Giang Kinh Tá không chút suy nghĩ, lập tức nói đạo diễn có thể phải ngừng quay, sau đó chở Nam Âm đi bệnh viện kiểm tra.
Có người đi đường vừa lúc chờ ở ngoài hành lang khoa sản phụ, nhìn thấy Giang Kinh Tá, và Nam Âm được anh cẩn thận dìu tới, lén lút chụp một tấm ảnh, đăng lên mạng.
Chính chủ còn chưa công khai, trên mạng đã xác định tin tức Nam Âm mang thai rồi.
“Lâu như vậy rồi, rốt cuộc cũng mang thai a.”
“Đây rõ ràng là mang thai rồi nha, Tá ca của chúng ta thật lợi hại ha ha ha ha, hai mươi lăm tuổi đã làm bố rồi, ngoại trừ Tá ca còn có ai chứ! (mắt lé cười)”.
“Tôi có thể cảm nhận được, đây tuyệt đối là cục cưng mang nhan sắc thần tiên.”
.........
Mới vừa cầm báo cáo xác nhận mang thai, Giang Kinh Tá nhịn không được ôm lấy Nam Âm ở hành lang, vừa định mở miệng hét to, Nam Âm nhanh nhẹn đưa ngón trỏ ra đặt giữa môi anh, thở dài một tiếng, “Đây là bệnh viện.”
“Anh thế mà sắp làm bố rồi,” trong mắt Giang Kinh Tá tràn đầy ý cười, nhìn cô nhỏ giọng nói, “Anh sắp làm bố rồi......”
“Em biết.”
Anh vẫn lặp lại, Nam Âm cũng vui vẻ không ngại mệt nhọc mà đáp lại lời anh.
“Đúng rồi,” Giang Kinh Tá cẩn thận buông Nam Âm ra, trực tiếp cúi người ghé sát cái bụng bằng phẳng của cô, thấp giọng thì thào, “Kỳ quái, vì sao anh không cảm nhận được nó động, bác sĩ không phải nói có thể cảm nhận được sao?”
Nam Âm đẩy đầu hắn ra, “Ngốc, cục cưng còn chưa được một tháng, anh làm sao có thể cảm nhận được chứ?”
“Cũng đúng.”
Nam Âm bật cười, nghĩ Giang Kinh Tá có thể là quá kích động hưng phấn, nên đầu óc thông minh trước kia trở nên ngốc nghếch.
Giang Kinh Tá một tay đỡ cô, một tay nắm tay cô, vô cùng cẩn thận, ngữ khí vui sướng ai cũng nghe ra được.
“Mang hai cục cưng về nhà thôi~~.”
Nam Âm đứng một bên, đưa mắt nhìn ánh sáng màu vàng ấm áp xuyên qua cửa kính chiếu lên mặt anh, còn có khóe môi tươi cười của anh, nhịn không được cũng cong miệng.
“Đứa ngốc.”