Thời điểm sang năm mới, Giang Kinh Tá vốn định dẫn Nam Âm về nhà một chuyến, Nam Âm nghĩ tuy rằng nói người nhà Giang Kinh Tá chắc cũng biết được tin hai bọn họ qua lại từ trên tin tức và tivi, nhưng bản thân cô còn chưa chuẩn bị sẵn sàng gặp phụ huynh, còn phải vượt đại dương sang bên kia, Nam Âm nghĩ nghĩ, vẫn là từ chối.
Gia tộc Giang Kinh Tá từ trước kia vẫn luôn cắm rễ ở nước ngoài, thế hệ thanh niên trong nước tự nhiên phải quay về bên cạnh trưởng bối, cô từ nhỏ đến lớn đều quay phim bận rộn, thật vất vả mới có mấy ngày nghỉ ngơi, nên vẫn là muốn ở bên cạnh bố mẹ của mình.
Sau khi biết được suy nghĩ của Nam Âm, Giang Kinh Tá cũng không miễn cưỡng, chỉ bảo Nam Âm nhớ duy trì liên lạc với anh, rồi lên chuyến bay hôm đó ra nước ngoài.
Giao thừa ngày đó, Nam Âm đang cùng bố mẹ xem tivi, liền nhận được video của Giang Kinh Tá.
Nam Âm nhận máy, vội vàng giành nói trước Giang Kinh Tá, “Anh đợi chút, em lấy tai nghe.”
Bố mẹ Nam Âm ngồi một bên nghe được động tĩnh, cười cười nhìn Nam Âm vài lần, khiến Nam Âm càng thêm xấu hổ, ngượng ngùng cười với bọn họ.
Biết cô và Giang Kinh Tá hẹn hò, bọn họ cũng không nói gì, chỉ nói Nam Âm cảm thấy vui vẻ là được, cô vui vẻ là quan trọng nhất, nếu Giang Kinh Tá có khiến cô ủy khuất gì, cho dù liều cái mạng già này cũng đòi lại công đạo cho Nam Âm.
“Anh ấy sẽ không đâu ạ.” Nam Âm tin tưởng Giang Kinh Tá sẽ không làm cô thất vọng.
Từ khi hai người quen biết cho tới bây giờ, ngoại trừ nhân tố bên ngoài, thì anh cũng chưa từng khiến cô thất vọng.
Nghe cô nói khẳng định và tự tin như vậy, bố mẹ Nam Âm cũng yên tâm không ít.
Đến khi đeo tai nghe vào, Nam Âm vẫy tay về phía Giang Kinh Tá trong video, nói câu năm mới vui vẻ.
Thanh âm bên kia của Giang Kinh Tá náo nhiệt, có chút ồn ào, thỉnh thoảng còn kèm theo tiếng pháo hoa, cùng tiếng âm nhạc đinh tai nhức óc.
“Năm mới vui vẻ.” Anh chu miệng làm bộ hôn cô, rồi cười nói, “Năm mới cũng tiếp tục nhớ đến cục cưng của anh.”
Mặt Nam Âm đỏ lên, ngước mắt cẩn thận ngắm bản thân ngồi trên sofa, bố mẹ nghiêm túc xem tivi, lần đầu tiên thấy việc đi lấy tai nghe đeo là hành động sáng suốt.
Giang Kinh Tá người này, bề ngoài nhìn vào thì đứng đắn nghiêm túc, nhưng ở trước mặt cô, lại rất bám người, luôn không đứng đắn.
Thời điểm Nam Âm cúi đầu suy nghĩ, Giang Kinh Tá đã dời camera đi, nói Nam Âm nhìn qua.
“A, làm gì vậy?”
Nam Âm đưa mắt nhìn, liền thấy trong phòng khách được trang trí nguy nga lộng lẫy, một đống người đang ngồi ầm ĩ, còn có hai đứa bé mập mạp ngồi trên cầu thang phía sau Giang Kinh Tá.
“Để em làm quen trước một chút, miễn cho về sau hỗn loạn.” Giang Kinh Tá nói, camera lại nhoáng lên một cái, dời đến trước cửa sổ sát đất cách đó không xa, một bóng dáng đưa lưng về phía Nam Âm, “Kia là anh họ của anh, đang gọi điện với bạn gái học sinh tiểu học của anh ấy.”
“Học sinh tiểu học?” Nam Âm vừa nghe, thiếu chút nữa phun hết nước vừa uống ra, cô nhịn lại, “Không phải chứ?”
“Tình thú.” Giang Kinh Tá nói, cho Nam Âm một ánh mắt em không hiểu đâu, “Hình như có một lần bạn gái anh ấy ăn mặc giống học sinh tiểu học, anh họ anh liền đặt biệt danh như vậy cho cô ấy.”
Nhìn thấy ánh mắt anh lấp lánh, trong lòng Nam Âm theo bản năng có một dự cảm không tốt lăm, quả nhiên, liền nghe thấy anh nói, “Nếu không, về sau anh cũng kêu em bạn nhỏ nhà trẻ, so với cô ấy càng trẻ càng đáng yêu hơn,” Giang Kinh Tá nghĩ nghĩ, rồi gật đầu, “Biệt danh này cũng không tồi, bạn nhỏ nhà trẻ?”
Được lắm, anh còn trực tiếp kêu lên.
“Bạn em gọi điện tới rồi, không nói chuyện với anh nữa.”
“A, từ từ đã........”
Nam Âm tìm cớ, không để cho Giang Kinh Tá kịp phản ứng, vội vội vàng vàng tắt máy.
Nhìn dáng vẻ vừa rồi của anh, nếu còn tiếp tục nói chuyện, không chừng còn tiếp tục kêu cô bạn nhỏ nhà trẻ thêm mấy lần nữa mất.Nam Âm sờ sờ cánh tay, cảm thấy da gà nổi lên khắp người.
Vừa đặt di động sang một bên, liền có tin nhắn gửi tới. Nam Âm mở di động lên, liếc mắt một cái liền thấy Giang Kinh Tá gửi lì xì qua, còn kèm theo một câu.
“Bạn nhỏ đều phải có tiền mừng tuổi nha.”
Nam Âm không do dự, liền gửi lại anh một sticker hình con lợn, jpg một quyền muốn mạng heo của ngươi.
Sau đó Giang Kinh Tá lại trả lời mấy câu, Nam Âm không xem nữa, để di động qua một bên, chuyên tâm xem ti vi với bố mẹ.
Lại qua mấy ngày, đến ngày Giang Kinh Tá và Nam Âm tham gia đoàn làm phim.
Vốn dĩ phim điện ảnh Tống Nghệ định chiếu vào dịp Tết âm lịch, sau lại suy xét đến suất chiếu và thời gian thẩm định, còn có thời gian của mọi người, đạo diễn Nghiêm lại lui lại mấy ngày, rồi định thời gian bắt đầu quay.
Bởi vì trước đó có quay chung chương trình, nên mọi người đều rất quen thuộc lẫn nhau, kịch bản cũng sớm phát đến tay từng người một, ai biết được sau khi liên hoan ăn uống xong xuôi, đạo diễn Nghiêm nhìn Giang Kinh Tá và Nam Âm, đột nhiên mở miệng nói.
“Đúng rồi, quan hệ của hai người tôi đã bảo biên kịch sửa lại rồi, có hơi khác trước kia một chút.”
Giang Kinh Tá cả người căng thẳng, có loại dự cảm không tốt lắm, vội vàng hỏi, “Kịch bản trước đó không phải rất tốt sao? Vì sao lại phải sửa?”
Đạo diễn Nghiêm là đạo diễn có tiếng trong giới, bốn mươi năm mươi tuổi, khuôn mặt rất được ưa chuộng, tính cách cũng rất dễ tiếp xúc, Giang Kinh Tá nói chuyện với ông cũng thẳng thắn, không vòng vo tốn thời gian.
“Tôi cảm thấy sửa lại như vậy sẽ tốt hơn, hơn nữa, đối với quan hệ giữa cậu và Nam Âm cũng không ảnh hưởng gì, vẫn là cặp đôi duy nhất trong phim.” Đạo diễn Nghiêm ho một tiếng, “Tối nay tôi bảo phó đạo diễn đưa kịch bản đã sửa rồi cho trợ lý của hai người, cô cậu xem một chút, phía sau có sửa lại vài chỗ, những cái khác không có ảnh hưởng lớn gì.”
Vừa quay về khách sạn, Giang Kinh Tá lập tức mở kịch bản mới mà trợ lý đưa ra xem, vừa nhìn, anh thiếu chút nữa không nhịn được mà lao thẳng vào phòng của đạo diễn Nghiêm chất vấn ông.
Đây là chỉ là sửa lại vài chỗ? Những cái khác không có ảnh hưởng lớn gì?
Chi tiết anh và Nam Âm là thanh mai trúc mã vẫn được giữ nguyên, nhưng quan trọng là tới lúc đại chiến cuối cùng, Nam Âm thế mà lại trở thành người của phe đối địch, hơn nữa còn nằm vùng bên cạnh anh nhiều năm, ngoài ý muốn động chân tình với anh, thậm chí cuối cùng thay anh chắn đao mà chết, sau đó nam chính liền tỉnh, phát hiện từ đầu đến cuối cũng chỉ là một giấc mộng.
Rõ ràng là kịch bản hài kịch lại bị sửa thành cốt truyện bi tình, giờ thì cũng không biết nó là hài kịch hay bi kịch.
Khó trách ông ấy muốn năm sau qua một đoạn thời gian nữa, tốt nhất là đến kỳ nghỉ rồi chiếu, bộ phim xen lẫn bi thương như vậy, nếu chiếu dịp tết âm lịch, cho dù đội hình diễn viên hùng mạnh đến đâu, cũng sẽ bị cắt không còn dư lại gì.
Những cái này trong mắt Giang Kinh Tá không phải là trọng điểm, trọng điểm là, toàn bộ cảnh diễn thân mật của anh và Nam Âm trước đó đều bị cắt bỏ không dư thừa, chỉ còn cảnh Nam Âm chắn đao cho anh, thời điểm chết trong ngực anh, chỉ hôn một cái vô cùng đơn giản.
Còn không phải oanh oanh liệt liệt mà hôn nữa chứ!
Bên cạnh mấy chữ miêu tả hôn môi, còn kèm theo một hàng chữ nhỏ: Giống như hôn tá vị, nam chính vì mất đi người yêu mà dẫn đến cảm xúc bất ổn, lúc cúi đầu sắp hôn thì nữ chính đã tắt thở, mặt nữ chính nghiêng qua, nụ hôn của nam chính liền rơi xuống má nữ chính.
Nhìn trên góc độ là hôn thật, nhưng ống kính vừa đến gần, mới biết được nam nữ chính đến chết cũng không có một cái hôn hoàn chỉnh.
Nam Âm nhìn kịch bản cũng cảm thấy thế giới huyền huyễn, đây còn là lần đầu tiên cô thấy vai diễn có kết cục bị chết, hơn nữa theo phim mà nói, cô và Giang Kinh Tá được xem là nhân vật chính trong nhân vật chính, đây vẫn là lần đầu tiên cô biết được, nhân vật chính cũng sẽ chết? Hào quang của nhân vật chính đâu?
“Hai người nghĩ xem, khán giả đến rạp có phải là muốn xem hai người làm người yêu trên màn ảnh không, nhưng nếu chúng ta làm trái ngược, ngược lại liền tạo thành một loại cảm giác tương phản, thậm chí cuối cùng nhân vật chính chết đi, càng có thể khiến người ta nhớ mãi không quên, càng không nói đến cặp đôi mà bọn họ muốn xem đến cuối cũng không có cảnh hôn nào, trong cảnh hôn cuối cùng, chúng ta thông qua tá vị tạo ra góc độ như đang hôn, kết quả giây tiếp theo ống kính tiến lại gần, mới phát hiện chỉ là hôn lên má, cậu nói như vậy cậu có phẫn nộ nghiến răng nghiến lợi không.......”
Buổi sáng trong phim trường, đạo diễn càng nói càng hăng say, thậm chí mặt đỏ lên, tư thế như sắp diễn một đoạn trước mặt Giang Kinh Tá và Nam Âm.
“Bây giờ tôi cũng đang giận đến nghiến răng nghiến lợi đó.” Kịch bản trước đó không phải rất tốt sao, thế mà lại sửa thành cái dạng này.
“Có điều đạo diễn, có cảm giác nghiến răng nghiến lời, không phải càng bị mắng thảm sao.....”
“Cậu không hiểu rồi, tiếng mắng càng nhiều, chủ đề bàn luận trên mạng càng nhiều, mọi người tò mò liền ra rạp xem, tỉ suất xem cũng vì thế mà tăng lên, hơn nữa trước đó quả thật đi theo con đường hài kịch, hai người cũng có đoạn yêu đương trong phim, chỉ là cao trào tương phản thay nhau nổi lên, rồi kết thúc im lặng, cậu nói xem chửi cũng chửi, cậu vẫn sẽ đến rạp xem phim, dù là điện ảnh Tống Nghệ, hay là diễn vai người yêu, cậu không ngăn được sự tò mò của fan đâu.”
Đạo diễn Nghiêm ngừng một chút, vuốt vuốt tay, “Hơn nữa, từ khi bắt đầu tôi cũng không quy bộ phim này thành hài kịch, điện ảnh Tống Nghệ mà, phim thương mại, mọi người vui vẻ là được rồi.”
Đạo diễn Nghiêm rõ ràng rất vui vẻ thoải mái, giải thích cho mọi người xong, vỗ tay, “Được rồi, tất cả mọi người chuẩn bị một chút, bày ra trạng thái tốt nhất, tranh thủ dùng mười mấy ngày để quay xong bộ phim này.”
Từng quay chương trình Tống Nghệ mà quen thuộc lẫn nhau, giữa mọi người cũng có độ ăn ý, hơn nữa đều xuất thân là diễn viên, nên quay phim cũng coi như thuận lợi, cơ hồ cảnh nào cũng qua, thỉnh thoảng mới có vài lần NG.
Không dễ gì mới đến cảnh cuối cùng, sau đó là nam chính ở một mình trong phòng bệnh tỉnh lại, phát giác hết thảy đều là mộng. Trước khi quay, đạo diễn Nghiêm đặc biệt dặn dò Giang Kinh Tá, “Lát nữa cậu cứ theo kịch bản mà diễn, đừng tự do phát huy.”
Trước kia trong chương trình, nói muốn tạo cp giữa Giang Kinh Tá và Nam Âm, cũng cho anh kịch bản, bảo anh theo kịch bản mà làm, ai biết được nhiều lần Giang Kinh Tá đều tự do phát huy, dẫn Nam Âm đi.
Giang Kinh Tá nghe vậy giơ tay lên thủ thế OK, bảo ông yên tâm.
Nam Âm làm tổ trong ngực Giang Kinh Tá, bởi vì mắt nửa mở, có thể nhìn thấy mặt Giang Kinh Tá không ngừng áp tới, thời điểm đến gần, hơi thở ấm áp phả lên mặt cô, nghiêng người chặn lại máy quay xung quanh, tạo nên nụ hôn giả, nhưng mà, cánh môi mềm mại của anh.
Lại dừng ở trên môi cô.
Giang Kinh Tá dường như cố ý, không chỉ là chạm lên môi cô, mà còn thâm nhập vào trong.
Mắt Nam Âm trừng lớn, đúng lúc ống kính lúc này kéo lại gần, đạo diễn Nghiêm ngồi sau máy giám sát, tuy cũng đã đoán trước được, nhưng vẫn là có chút bất đắc dĩ, “Cut, Kinh Tá, đầu tiên là hôn tá vị, cách một đoạn nhỏ, còn chưa hôn, hơn nữa cho dù hôn cũng là hôn bên má, không phải trên môi, quay lại lần nữa.”
Bầu không phí trong đoàn làm phim luôn rất tốt, nhìn thấy Giang Kinh Tá như vậy, đạo diễn cũng không tức giận, mọi người cũng vì thế mà đùa giỡn.
“Tiểu Tá, nhịn chút rồi qua, bây giờ đang quay phim, trở về muốn hôn thế nào thì hôn thế đó.”
“Sẽ không phải vì vừa thấy Âm Âm liền không khống chế được mà hôn xuống chứ? Đạo diễn đúng là làm khó rồi, tôi chỉ nghe nói đóng người yêu trong phim có thể hôn, vẫn là lần đầu tiên thấy đóng người yêu lại không thể hôn.”
“Tôi cảm thấy người xem sẽ muốn gửi dao lam đến cho đạo diễn Nghiêm đấy.”
Đạo diễn Nghiêm khoát tay, “Như vậy chứng minh phim của chúng ta có thể để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng khán giả.”
Nữ chính cuối cùng chết rồi, hơn nữa còn chỉ là một giấc mộng, có thể không lưu lại ấn tượng sâu sắc được sao?
Qua vài giây, đạo diễn Nghiêm lại hô cut.
Không đợi ông mở miệng, Giang Kinh Tá đã nói, “Đạo diễn, tôi cảm thấy ý tưởng này không được, đừng nói là không phân rõ môi và má, người hắn thích cũng sắp chết rồi, làm sao có thể hôn lên má được, cũng không phải não không phát triển, kịch bản này có vấn đề.”
“Đúng, chính là như vậy, thường thường chuyện nên làm nhất, đơn giản nhất lại không làm được, mới có thể tạo thành tiếc nuối, cũng mới dễ dàng khiến khán giả cảm động.”
Giang Kinh Tá không ngờ tới đạo diễn Nghiêm sẽ dùng lời của anh phản lại anh, mím môi không nói gì nữa.
Nam Âm cho rằng anh sẽ thu liễm đi một chút, ai biết được lúc action, anh vẫn làm giống như vừa nãy, cúi đầu lại hôn xuống.
Trực tiếp tìm lấy môi cô, ép xuống, sau đó ánh mắt chợt lóe, nháy mắt dời đến má cô.
Ống kính lóe lên, giống như vốn dĩ môi nam chính rơi xuống trên môi nữ chính, nhưng giây tiếp theo, nữ chính ngừng thở, quay đầu qua, môi liền dừng bên má, bầu không khí và cảnh tượng ngược lại càng thê mỹ.
Đạo diễn ngược lại không hô cut, vẫn luôn đợi qua đoạn này mới hô cut, nhưng máy giám sát có chút đăm chiêu, “Có lẽ có thể làm thành trứng phục sinh (🞺).”
(🞺) Trứng phục sinh (Easter egg): là cụm từ dùng để nói về một chi tiết hoặc một điều thú vị gì đó được tác giả giấu một cách tinh tế trong game hoặc phim để tăng phần thú vị cho người chơi hoặc người xem.
Thời điểm quay lại lần nữa, như đoán trước động tác của Giang Kinh Tá, ngay lúc anh cúi đầu, khi ống kính còn chưa lại gần, Nam Âm hơi nghiêng mặt qua, môi Giang Kinh Tá thuận thế dừng bên má cô.
Không nghe thấy đạo diễn hô cut, Nam Âm thở phào nhẹ nhõm.
Một buổi sáng quay phim, cuối cùng cũng trôi qua.
Đến cả thời điểm trước kia khi thiếu niên, Giang Kinh Tá quay phim, số lần NG cũng không nhiều bằng hôm nay.
Nam Âm ngồi trong phòng nghỉ đang nghĩ ngợi, bỗng bị người từ phía sau ôm lấy.
Giang Kinh Tá cọ vào cổ cô, “Lúc nãy em làm gì lại nghiêng đầu, bằng không chúng ta đoán chừng có thể hôn trong phim rồi.”
“Kịch bản chính là như vậy, phải dựa theo kịch bản mà diễn.”
Giang Kinh Tá nở nụ cười, đưa tay lên gõ nhẹ trán Nam Âm, “Em không nhìn ra đạo diễn đang đùa giỡn hai chúng ta sao? Đặc biệt là đùa giỡn anh.”
“Vậy ư?”
Nam Âm kinh ngạc, đạo diễn Nghiêm đùa giỡn cô và Giang Kinh Tá làm gì? Chơi vui sao?
“Có thể đúng là vì vui, thật sự là tính trẻ con.” Nam Âm không cẩn thận nói lời trong lòng ra, chợt nghe anh nói, “Bằng không em cảm thấy anh nháo với ông ấy trên phim trường, ông ấy tuy dễ tính, nhưng cũng không dễ đến mức mặc cho anh hồ nháo trên phim trường cũng không tức giận được phải không?”
Nam Âm ngẫm lại cũng đúng, từ trong lồng ngực Giang Kinh Tá đi ra, cầm lấy bánh quy ngọt trên bàn, hỏi Giang Kinh Tá, “Anh ăn không?”
Quay phim cả buổi sáng, cô có chút đói, nếu không còn chờ đoàn phim liên hoan đóng máy, cô đã chạy đi ăn gì đó rồi.
Giang Kinh Tá hỏi một đằng trả lời một nẻo, “Có điều cũng tốt, những đoạn NG kia đúng lúc làm thành trứng phục sinh trong phim.”
“Đạo diễn Nghiêm nói thế?” Vậy cũng được? Nam Âm ho một tiếng.
Giang Kinh Tá vuốt vuốt lưng cô, như nghĩ đến gì đó, cười nhẹ một tiếng, “Vừa vặn nụ hôn màn ảnh đầu tiên của chúng ta.”
“Em từ chối, em không muốn......” bốn chữ kia dễ làm người ta mơ mộng viển vông, huống hồ bị anh nói kiểu mập mờ như vậy, mặt Nam Âm đỏ lên, không chút suy nghĩ mở miệng.
Giang Kinh Tá cúi đầu, ngậm lấy bánh quy mà Nam Âm cắn bên môi, ý vị sâu xa nói, “Đã muốn rồi, không từ chối được.”
Nói xong, thời điểm Nam Âm ngơ ngác, nhanh chóng cắn lấy miếng bánh quy, ăn vào, ngay cả một ít còn sót lại trên môi Nam Âm cũng không buông tha.
Đợi Nam Âm hồi phục tinh thần lại liền phát hiện môi mình đã bị Giang Kinh Tá ngậm lấy, tỉ mỉ liếm mút giống như nhấm nháp mỹ vị nhân gian.
Nhận thấy được tầm mắt sững sờ của cô, Giang Kinh Tá một tay ôm cô đặt lên bàn hóa trang phía sau, để thuận tiện dễ dàng xâm nhập thêm.
Hôn một lúc, anh có chút buồn bã nói, “Khi nào thì có thể tiến thêm một bước nữa?”
Một câu này, Nam Âm nghe thấy mặt liền đỏ lên, chủ động cắn lấy môi Giang Kinh Tá, mơ hồ nói, “Khi nằm mơ.”
Anh lại cười một cái.
“Không phải mỗi ngày đều nằm mơ sao?” sợ Nam Âm không nghe thấy, anh giữ lấy ót cô, môi từ hai má đi lên dừng lại trên vành tai Nam Âm, hôn xuống.
“Không lúc nào là không mơ.”