Thích Anh Một Chút

chương 38

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vài ngày trôi qua, tin tức có khả năng Nam Âm và Giang Kinh Tá đang hẹn hò vẫn ồn ào như trước, độ hot vẫn tăng không ngừng.

Cho dù hai bên vẫn chưa thừa nhận, cũng không có phủ nhận, nhưng cũng không chút ảnh hưởng đến các fan khắp nơi ba hoa chích chòe, cũng từ trong đó xây dựng lên quá trình yêu đương trong trí tưởng tượng của bọn họ.

Thương dăng bất đinh vô phùng đích đản (🞺), trước đó truyền thông chạy theo tin tức của Giang Kinh Tá, nhưng vẫn chưa chụp được gì, bây giờ ngửi được gì đó, liền vội vàng bắt đầu theo đuôi Nam Âm và Giang Kinh Tá, ý đồ đào ra được bí mật lớn trước những nhà truyền thông khác.

(🞺): Bất cứ sự việc gì chung quy đều có thể nhìn ra chỗ sơ hở, không thể che giấu được.

Nhưng đi theo vài ngày, Giang Kinh Tá vẫn luôn ở trong đoàn phim đóng phim, tựa hồ không có động thái gì, mà cuộc sống của Nam Âm chỉ loanh quanh ở ba nơi phòng học, ký túc xá và căn tin, cũng không có tin gì mới, hơn nữa còn có những chuyện khác chờ bọn họ đưa tin, nên truyền thông phóng viên liền từ bỏ.

Nam Âm cũng không thật sự vì chuyện này mà có ảnh hưởng gì đặc biệt lớn, nhưng chung quy lại thì vẫn là có.

Dù sao đi nữa thì Giang Kinh Tá vẫn là nghệ sĩ đỉnh cấp lưu lượng, luôn luôn được tôn sùng là thần tiên có giá trị nhan sắc cao, không ít nữ sinh nhìn thấy khuôn mặt của anh mà lan tràn tâm hồn thiếu nữ, hơn nữa lại là đàn anh đàn em cùng trường, tuy rằng nhìn được sờ không được, nhưng cũng không ảnh hưởng đến ảo tưởng của các cô.

Huống hồ, về sau đều đi trên con đường giải trí này, nếu bây giờ làm thân với Giang Kinh Tá, không chừng sẽ nhận được vô số tài nguyên, giờ lại nghe tin đồn của Giang Kinh Tá và Nam Âm, không khỏi nhìn Nam Âm nhiều thêm vài lần.

Nam Âm từ nhỏ đến lớn bị vô số ánh mắt vây quanh, mới đầu cũng không thèm để ý, nhưng không cần nghĩ cũng biết bọn họ nhìn cô như vậy cũng là vì ai đó, nên không khỏi có chút ngượng ngùng.

Buổi tối nằm trên giường trong ký túc xá, thời điểm gọi điện với Giang Kinh Tá nhịn không được nói đến chuyện này.

“Bảo bối đẹp như vậy, còn không dám để người khác nhìn sao?”

Thanh âm của anh nhẹ nhàng thản nhiên, lại hàm chứa ý cười đầy trêu chọc, như xuyên thấu qua di động nhè nhẹ quấn quanh tai cô, đối với khen ngợi không chút che giấu của anh, tai Nam Âm đỏ lên, ý xấu hổ theo đó nhanh chóng lan ra khắp khuôn mặt.

May mà Giang Kinh Tá không ở trong này, nếu nhìn đến bộ dáng thẹn thùng này của cô, nhất định sẽ lại không khống chế được mà hôn lên.

“....... Không phải,” cô sờ tai nghe điện thoại, cúi đầu có chút buồn rầu, “Bọn họ là vì anh......”

Không đợi Nam Âm nói xong, Giang Kinh Tá đã mở miệng ngắt lời, “Giang Kinh Tá chỉ yêu đương với Nam Âm.”

Một câu lời ít ý nhiều, Nam Âm lập tức nghe hiểu ý từ trong lời nói của anh.

Không rối rắm chuyện này nữa, Nam Âm nói chuyện một lúc với Giang Kinh Tá rồi mới ngắt điện thoại.

Gần đây cô đang xem phim và chương trình truyền hình có Giang Kinh Tá tham gia, cũng không biết có phải bị vầng sáng người yêu ảnh hưởng hay không mà mỗi khi anh xuất hiện trên màn hình, cô đều sẽ không nhịn được mà mặt đỏ tim đập, thậm chí càng xem lại càng thích.

Có đôi khi xem, không khống chế được mà muốn chạy đến trước mặt anh, mạnh mẽ nhào vào lòng ngực anh.

Nhiều người thích Giang Kinh Tá như vậy, nhưng chỉ có cô mới có thể tới gần anh. Sự khác biệt như vậy, khiến lòng cô tràn đầy vui sướng.

Nam Âm nhìn khuôn mặt đẹp trai của Giang Kinh Tá chiếm cứ cả màn hình, nhịn không được đặt di động lên tim, phủ chăn lên người lăn qua lăn lại trên giường.Lâm Dạng đang ngồi gặm cánh vịt, nghe thấy động tĩnh liền ngẩng đầu nhìn lên, kêu Phó Noãn một tiếng, “Làm sao vậy? Kích động như vậy?”

Phó Noãn che miệng cười, “Vừa mới nấu cháo điện thoại với bạn trai xong, giờ vui đến quên trời đất.”

Nam Âm đeo tai nghe vẫn có thể nghe thấy đối thoại của bọn họ, kéo màn giường nhô đầu ra, “Không phải liên quan đến anh ấy, mình đang xem phim truyền hình, xem thấy hay quá mà thôi.”

“Thôi đi,” Lâm Dạng bĩu môi, giơ ngón tay chỉ vào Nam Âm, bởi vì động tác của cô mà di động trong tay hơi nghiêng, “Trên màn hình của cậu không phải là Giang sư huynh sao? Đang xem phim của anh ấy, không phải có liên quan đến anh ấy sao.”

“Ha ha, nhìn xem, khuôn mặt nhỏ nhắn kia đều đỏ lên hết rồi.”

Nam Âm nghe bọn họ mỗi người một câu trêu chọc mình, lại không biết nên phản bác lại như thế nào, dứt khoát kéo màn giường xuống, dùng chăn che cả người lại, giống như như vậy có thể ngăn lại hết tất cả thanh âm.

Sự thật chứng minh, Nam Âm quả thật không nghe thấy tiếng gì nữa, cô say mê xem phim, đến cuối cùng đeo tai nghe không biết từ lúc nào đã chìm vào giấc ngủ.

-

Mấy ngày trôi qua, rất nhanh liền đến lễ giáng sinh.

Thanh thiếu niên luôn vui vẻ chào đón ngày lễ phương Tây, trong ký túc xá tặng táo cho nhau, đến cả Nam Âm bọn cô cũng đi mua một vài đồ trang trí cho ký túc xá.

Tối hôm đó, Nam Âm đang ngồi xổm trên mặt đất treo búp bê nhỏ lên cây thông nô-en mới mua về, di động đặt trên bàn bỗng rung lên.

Màn hình hiển thị số lạ, cô chần chờ mấy giây rồi mới nghe máy.

“Là Nam Âm sao?” đầu kia di động là một giọng nữ hơi khẩn trương lo lắng, Nam Âm kinh ngạc khó hiểu nhưng vẫn đáp một tiếng đúng vậy, rồi thuận tiện hỏi, “Có việc gì sao?”

Người lạ làm sao lại biết được số điện thoại của cô, còn vô duyên vô cớ gọi điện cho cô.

“Xin hỏi ký túc xá của cô ở đâu vậy?”

“A?” Nam Âm càng thêm kinh ngạc, còn chưa hỏi thì chợt nghe cô gái kia giải thích, “Là như vậy, chúng tôi bên này có một món quà muốn tặng cho cô.”

Cô biết trường học có không ít sinh viên có đầu óc làm ăn, thừa dịp các ngày lễ mà phát triển nghề phụ, ví dụ như lễ giáng sinh và lễ tình nhân, tổ chức các hoạt động tặng quà dùm.

Trong lòng Nam Âm sinh ra trực giác đoán là Giang Kinh Tá, nhưng để xác định thêm, cô vẫn mở miệng hỏi, “Có tiện tiết lộ một chút là ai tặng không?”

“Tôi cũng không biết, người đó nói cô nhìn sẽ biết.”

Thấy cô ấy nói vậy, Nam Âm cũng không hỏi nhiều, nói cho cô ấy biết số phòng của mình, rồi tắt điện thoại.

Mấy người cùng phòng ở một bên nghe cô điện thoại, đã sớm không nhịn được mà loạn cả lên, “Ai vậy a, còn tặng quà như vậy.”

“Có lẽ là Giang sư huynh? Anh ấy không phải còn đang quay phim ở bên ngoài sao? Hẳn là anh ấy? Lãng mạn chết đi được.”

“Ha ha bớt lại đi, nếu không phải là Giang sư huynh thì sao, nếu như bị anh ấy biết được, còn không phải ghen muốn điên lên sao.”

Nam Âm nghe bọn họ mỗi người một câu, để di động xuống đang muốn nói gì đó thì bỗng truyền đến tiếng đập cửa.

“Mình đi mở cửa.”

Nam Âm nói xong, bước nhanh về phía cánh cửa, vừa mở ra, đập vào mắt là một cô gái một tay cầm một con gấu bông màu nâu đậm lớn, một tay ôm một hộp quà được gói tinh xảo.

Mấy cô gái cùng phòng đi theo sau Nam Âm, nhìn thấy con gấu siêu lớn kia liền nhịn không được nhỏ giọng kêu lên.

Mấy phòng kế bên mở cửa ra, bình thường cũng khá chú ý đến phòng của Nam Âm, nghe thấy tiếng kinh hô liền nhô đầu ra.

Nam Âm thấy thế, nhanh chóng kéo cô gái kia vào phòng.

Cô gái kia đưa hộp quà cho Nam Âm, rồi hỏi vị trí giường của cô, sau đó tự giác ôm gấu đặt lên ghế của Nam Âm.

“Vậy tôi đi đây.”

Thế này cũng không nhìn ra gì, Nam Âm nhịn không được gọi cô gái kia lại, “Người đó không để lộ ra mình là ai sao?”

Cô gái kia lắc đầu, rồi thay các cô đóng cửa lại.

“Trời ạ,” thấy người vừa đi, Lâm Dạng mở miệng kêu lên một tiếng, sờ lên đầu của con gấu, “Mình lần đầu tiên thấy gấu bông được ký tên khắp người như vậy.”

Vừa rồi bọn cô không chú ý xem, bây giờ dưới bóng đèn lập tức có thể phát hiện, con gấu này, từ đầu đến chân, ngoại trừ chỗ trên tim, còn lại đều chi chít tên của Giang Kinh Tá.

Còn chỗ trên tim kia, là hai chữ Nam Âm.

Vừa nhìn là biết đặc biệt đặt làm.

Nam Âm nhịn rung động trong lòng xuống, đặt hộp quà lên bàn rồi mở ra, nhìn thấy một quả táo đỏ chót đặt trên vải nhung màu đen, còn có chuỗi đèn lấp lánh, loại đèn đang khá nổi trên mạng, kèm theo một tấm thiệp.

Cô liếc mắt một cái, mặt nhịn không được đỏ lên, vừa định giấu tấm thiệp đi, mấy cô gái cùng phòng phát hiện sự khác thường của cô, thừa dịp Nam Âm không chú ý, giành lấy tấm thiệp cô giấu phía sau.

“Để mình xem xem, là gì mà làm cho Nam Âm của chúng ra đỏ mặt đến như vậy.”

Lâm Dạng xem xong tấm thiệp, tự giác trả lại cho Nam Âm, mở miệng nói, “Mọi người đừng xem nữa, mình bị nhét đầy cẩu lương đây rồi.”

Lâm Dạng nói như vậy liền khơi dậy sự chú ý của hai người còn lại, “Viết gì vậy, mình cũng muốn xem.”

“Xem ra đúng là Giang sư huynh rồi......” Phó Noãn đang nói liền ngừng lại, nhìn tấm thẻ hét lên, “May mà mình không phải là fan của Giang sư huynh, nếu không mình thật sự ghen tị với Nam Âm chết mất.”

“Các cậu nói gì mà khoa trương như vậy.” Nam Âm nhận lấy tấm thiệp, nhịn không được phản bác.

“Thế này mà còn không khoa trương.” Phó Noãn ho nhẹ, học ngữ điệu của Giang Kinh Tá, “Bảo bối, Giáng sinh vui vẻ, ở bên ngoài quay phim không kịp quay về cùng em đón lễ Giáng sinh, mấy bữa tối này không nhìn thấy anh thì ôm con gấu này đi ngủ, nhất định phải ôm, buổi tối chụp ảnh gửi qua để anh kiểm tra.”

“Ô ô ô,” Lâm Dạng phấn khích, cũng không biết từ đây biến ra một chiếc khăn tay nhỏ, “Câu cuối cùng cũng quá bá đạo rồi, sao mình lại không có bạn trai nổi tiếng cơ chứ, vừa đẹp trai, vừa bá đạo, rồi bá đạo, rồi bá đạo.......”

Nam Âm cũng không cảm thấy gì, nhưng nghe thấy Phó Noãn suy diễn, cả người liền có chút ngượng ngùng, còn bị Lâm Dạng làm cho nổi da gà, nhịn không được lấy kẹo từ trong bàn mình ra, xé bao nhét vào miệng Lâm Dạng, “Ngoan, ăn kẹo ăn kẹo......”

“Ăn kẹo cưới của các cậu à?” Lâm Dạng đột nhiên nói.

Nam Âm cũng không nói gì, đặt con gấu bông lên giường, cầm di động lên định nhắn cho Giang Kinh Tá, chợt nghe ban công truyền đến thanh âm của Phó Noãn, “Tuyết rơi rồi, các cậu mau đến xem.”

Mùa đông năm nay tuy rằng lạnh, nhưng thành phố này mấy năm nay tuyết rơi muộn tận mấy ngày, Nam Âm còn cho rằng phải đợi qua sang năm, ai biết được tuyết lại rơi đúng ngày Giáng sinh.

Bông tuyết tung bay trong gió rơi xuống lòng bàn tay trắng nõn của Nam Âm, chậm rãi tan thành nước.

Nhìn thấy con đường quanh trường phủ một màu trắng ngần, trong lòng Nam Âm dần nổi lên xúc động không muốn người khác biết.

Thời điểm sắp đến mười hai giờ đêm đó, không ai biết, Giang Kinh Tá quay phim ở bên ngoài lại xuất hiện mở một góc trong vườn trường.

Lúc nhận được điện thoại, Nam Âm có chút ngạc nhiên, khi nghe được thanh âm của anh, đáy mắt ướt át nhịn không được tuôn trào.

“Anh ở dưới lầu.”

“Không phải đang quay phim ở bên ngoài sao? Làm sao mà trở lại rồi?” Nam Âm có chút không phản ứng lại.

“Tất cả mọi thứ về em, cho dù chỉ là suy nghĩ lơ đãng, anh cũng sẽ đi thực hiện cho em.”

Chỉ một hai giây, Nam Âm liền hiểu được ý trong lời nói của Giang Kinh Tá.

Cô nhớ đến sau khi tuyết rơi đã gửi tin nhắn cho Giang Kinh Tá.

“Trên mạng em thấy có người nói, ngày tuyết đầu mùa phải đi gặp người mình thích nhất.”

Anh nói “Được.”

Truyện Chữ Hay