Lúc trước Nam Âm nhận được lời mời của Tống Nghệ, sau sinh nhật cô vài ngày, liền đề ra lịch trình.
Chương trình kia là tổ chức trò chơi cho các khách mời nghệ sĩ đang nổi, mỗi tập đều mời những minh tinh nổi tiếng cùng nội dung thú vị, những minh tinh tiếng tăm bình thường hoặc gần đây không có tác phẩm xuất sắc ít xuất hiện trên chương trình này, bởi vậy cũng được xem là tiêu chuẩn đánh giá minh tinh nào đang nổi trong giới.
Thời điểm nhận được lời mời, Nam Âm có chút kinh ngạc, nếu nói tác phẩm, gần đây cô cũng chỉ có tham gia chương trình với Giang Kinh Tá, tuy nói chỉ là tiết mục Tống Nghệ, nhưng rốt cuộc liên tục lên hotsearch, cũng khó trách sẽ nhận được lời mời.
Nam Âm cũng không đi thăm dò xem khách mời cùng cô quay hình, chỉ là lúc nói chuyện điện thoại với Giang Kinh Tá, có nhắc mới chương trình này, anh ngược lại cũng không nói gì, chỉ dặn dò cô mặc nhiều áo quần, chú ý giữ ấm.
Thế cho nên Nam Âm nhân lúc ngồi chờ đợi lên sâu khấu, ngồi chơi game trong phòng nghỉ ở hậu đài, thời điểm bất ngờ bị người từ phía sau ôm lấy, vô cùng hoảng sợ, thiếu chút nữa hét lên.
Giang Kinh Tá đặt cằm lên đỉnh đầu cô, cúi đầu cười cười, “Bị dọa rồi?”
“Ai bảo anh đi không phát ra tiếng.” Nam Âm oán giận, mắt trừng lớn, quay đầu nhìn về phía Giang Kinh Tá, “Anh vì sao cũng ở đây?”
“Quay chương trình a, em không biết hôm nay là buổi tuyên truyền của chương trình Khách sạn mỹ thực sao?”
Nam Âm lắc đầu, “Cũng chỉ là quay chương trình, nên em không đi hỏi quay cùng ai,” ngừng một chút, Nam Âm trừng anh, “Vậy ngày đó em nói với anh em phải đi quay chương trình Tống Nghệ, anh vì sao không nói gì với em.”
Giang Kinh Tá có chút ủy khuất dán trên trán cô cọ cọ, hơi nóng phả lên mặt cô, “Anh tưởng em đã biết rồi.”
Nam Âm vừa định nói gì đó, di động đột nhiên truyền ra tiếng “Game over”, Nam Âm a một tiếng, đưa di động giơ tới trước mặt Giang Kinh Tá, “Đều tại anh, anh xem, chơi thua rồi này.”
Cô vừa nãy còn chơi ngon lành, nếu không phải Giang Kinh Tá đột nhiên xuất hiện từ phía sau dọa cô, không chừng màn chơi mà cô vất vả hai ngày này đã thông qua rồi.
“Tại anh tại anh.” Giang Kinh Tá biết nghe lời đáp, thời điểm Nam Âm quay lại bắt đầu chơi lại lần nữa, anh cúi người ôm cô, cúi đầu hôn một cái lên mặt cô, nắm lấy ngón tay cô, “Cam đoan giúp em qua màn.”
Nam Âm ngồi trên ghế, từ phía sau Giang Kinh Tá chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng cao lớn của anh, còn có nửa đầu của cô lộ ra trên vai anh, có mấy sợi tóc xoăn xõa ra sau vai Giang Kinh Tá.
Trong phòng trống trải thỉnh thoảng vang lên thanh âm thanh thúy của cô gái, trong mấy tiếng khen ngợi “Giỏi quá” “Thật lợi hại”, còn có giọng nam cao rõ ràng xen vào.
“Thế nào, qua rồi chứ?” “Qua màn nữa em hôn anh một cái, thế nào” “Hôn một cái giúp em qua màn, quá có lời đúng không?”A Đống và Lăng Lăng đứng ngoài cửa, như hai môn thần đứng canh giữ, chẳng qua hai mặt nhìn nhau, trên mặt đều lộ ra chút xấu hổ.
Hiệu quả cách âm của căn phòng tốt thì tốt, chỉ là hai vị tổ tông bên trong cũng không biết chơi có phải high quá hay không, tiếng nói càng phát ra càng lớn, ở bên ngoài nghe vô cùng rõ ràng. Nếu có nhân viên công tác đi qua, nhìn loại tình huống này, làm sao mà không hiểu có chuyện gì được.
So với Lăng Lăng, A Đống căng thẳng nâng tay xoa xoa mồ hôi lạnh, tuy nói hai người kia đang hẹn hò, nhưng tiếng của Giang Kinh Tá lọt vào tai cậu, không hiểu sao lại giống như là đang lừa gạt thiếu nữ ngây thơ.
Mắt thấy sắp đến lúc, A Đống hít một hơi thật sâu, đưa tay gõ gõ cửa nhắc nhở, “Sắp đến thời gian lên sân khấu rồi.”
Bên trong đột nhiên yên tĩnh lại, cửa mới vừa bị mở ra, Lăng Lăng đưa mắt nhìn, liền thấy vết son môi trên cằm Giang Kinh Tá.
Đến khi Lăng Lăng vào trong, quả nhiên thấy được Nam Âm đang tự bôi son, vốn dĩ màu bánh đậu giờ đổi thành màu đỏ chót, nhịn không được cười ra tiếng, “Chị liền đoán được em đang bôi lại son.”
Từ trong gương nhìn thấy ánh mắt chế nhạo của Lăng Lăng ở phía sau, mặt Nam Âm đỏ lên, biết Giang Kinh Tá vừa rồi khẳng định không che đi, hiên ngang đi ra ngoài, cô nhịn không được trong lòng mắng thầm Giang Kinh Tá một vạn lần.
Vừa rồi trước khi Giang Kinh Tá đi ra ngoài, cô cầm khăn tay muốn lau sạch vết son cho anh, ai biết được anh lại không cho, bất đắc dĩ, Nam Âm chỉ có thể dặn Giang Kinh Tá trước khi lên sân khấu nhất định phải đi rửa cho sạch, đến cả trước mặt hai trợ lý ngoài cửa cũng phải che đi.
Cô thật sự thẹn thùng không muốn người khác thấy, miễn cho người không biết chuyện gì nhìn đến vết son trên cằm Giang Kinh Tá còn tưởng rằng anh bị áp bức.
Rõ ràng là chính anh áp bức cô, thế nào cũng muốn lúc anh chơi game thỉnh thoảng hôn một cái, nếu không hôn, liền trực tiếp giữ lấy ót cô, tự mình hôn luôn.
Vết son trên cằm anh, rất nhiều cái đều là vì Nam Âm giãy dụa mà không cẩn thận in lên.
Bởi vì Giang Kinh Tá mà thời điểm Nam Âm lên sân khấu, mặt còn chút hồng hồng, khóe mắt còn lộ ra chút hơi nước.
Nhóm MC trên sân khấu sau khi đợi từng khách mời một giới thiệu xong, một người trong đó cầm micro, mỉm cười mở miệng, “Kinh Tá hai ngày trước không phải nói muốn yêu đương sao, đúng lúc nói ra cô gái mà mình thích trên chương trình đi, hình mẫu lý tưởng cụ thể, để cho fan có mục tiêu mà cố gắng, có phải không?”
Cả khán phòng nhịn không được mà hét lên hoan hô ầm ĩ, có thể nhìn ra được fan đều vô cùng kích động.
Giang Kinh Tá từ khi ra mắt đến giờ chưa bao giờ đề cập qua mẫu con gái mình thích, trước kia là còn nhỏ, sau đó vẫn luôn trốn tránh, hiếm thấy là gần đây, lần đầu tiên anh đề cập đến chuyện tình cảm của mình.
Nam Âm và Giang Kinh Tá đứng tách ra một trái một phải trên sân khấu, thấy vì câu hỏi này mà ánh mắt của Giang Kinh Tá như có như không dừng lại trên người cô, Nam Âm không khỏi trở nên căng thẳng.
Giang Kinh Tá nhíu mày như đang suy nghĩ, nhiều fan ở dưới đã nhịn không được mà hét lên lần hai, anh xoay xoay chiếc micro trong tay, trong tiếng hét thấp giọng mở miệng.
“Hình mẫu lý tưởng sao?” Nam Âm không chút nghi ngờ chính mình nghe được âm cuối của Giang Kinh Tá mang theo tiếng cười nhẹ, “Mắt to, da trắng, dáng người đẹp, tóc xoăn dài, cười lên vô cùng đẹp, a đúng rồi, nhất định phải là fan girl say mê tôi.”
Vì một câu cuối cùng của Giang Kinh Tá mà không ít fan không khống chế được đứng lên, có mấy người thậm chí khoa trương sau khi thất thanh hò hét liền trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Nam Âm thay mấy fan đó tiếc nuối tiền vé vào cửa.
Cũng không trách được fan kích động đến như vậy, đại khái đều cho rằng câu cuối cùng là nói cho fan nghe, cũng chỉ có Nam Âm nghe hiểu ý của anh.
Nam thần và fangirl, Giang Kinh Tá và cô.
Có một MC dù sao cũng là tiền bối trong giới, thấy Giang Kinh Tá nói cụ thể như vậy, lại liên tưởng đến tin đồn của anh và Nam Âm gần đây, dùng ngữ khí trêu đùa mở miệng.
“Tôi cảm thấy những miêu tả này của Tiểu Tá, rất thích hợp với Âm Âm a, đến đây, chúng ta đều nhường chỗ, cho vợ chồng Giang Nam của chúng ta đứng cạnh nhau có được không?”
Một câu nói, trực tiếp đem không khí trường quay đẩy lên cao trào.
Không ít fan cp đặc biệt tới xem Giang Kinh Tá và Nam Âm, đương nhiên thấy vậy mà vui mừng, thấy một đôi mắt nhìn chằm chằm mình, Nam Âm đâm lao theo lao, chỉ có thể đi đến đứng bên cạnh Giang Kinh Tá.
Có điều cô vẫn đứng cách Giang Kinh Tá một khoảng, sợ anh sẽ đột nhiên nắm lấy tay cô trước mặt người xem cả nước.
Đây có thể là chính mình nghĩ nhiều, nhưng Giang Kinh Tá cũng không phải không làm được.
MC cũng chỉ trêu chọc bọn họ vài câu rồi bắt đầu vào trò chơi của chương trình.
Bởi vì cùng ở chung trong khách sạn trong hơn hai mươi ngày, nên trò chơi thứ nhất đó chính là thử thách độ hiểu biết lẫn nhau.
Thấy mình và Giang Kinh Tá một đội, Nam Âm liền dễ dàng đoán được ý đồ của tổ tiết mục, rõ ràng là vẫn đang tạo cp.
Câu hỏi của hai cặp trước đều là những câu hỏi không dễ cũng không khó, đến lượt Nam Âm và Giang Kinh Tá, cũng không biết có phải là cố ý hay không mà tất cả đều là câu hỏi có chút riêng tư.
Mà ba bốn câu hỏi được đặt ra Giang Kinh Tá và Nam Âm đều cho ra đáp án giống nhau, độ hiểu rõ lẫn nhau vượt qua hai cặp trước rất nhiều, làm cho không ít fan cp ở dưới rục rịch đứng lên.
MC suỵt một tiếng, lật qua bản viết tay, đọc chữ trên đó, “Giang Kinh Tá có sợ ngứa không?”
Thời điểm Giang Kinh Tá và Nam Âm đưa bảng đã viết chữ ra, nghĩ rằng cũng sẽ ầm ĩ như những lần trước, vậy mà phía dưới im lặng đến lạ thường, không ít người tỏ ra lắc đầu với Nam Âm.
Nam Âm ngược lại cũng không sửa, cô rất xác định Giang Kinh Tá chính là sợ ngứa.
Có một lần cô và Giang Kinh Tá náo loạn, không cẩn thận đụng vào chỗ nào đó của anh, rõ ràng thấy anh có co rúm lại, tránh đi không để cô đụng nữa.
Nam Âm không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng biểu hiện của Giang Kinh Tá là sợ ngứa, cho nên liền chắc chắn đáp án của chính mình.
“Lần đầu tiên Tiểu Tá và Âm Âm không có đáp án giống nhau,” MC ngừng một chút, ánh mắt mỉm cười nhìn về phía Giang Kinh Tá, “Tiểu Tá, đối với việc Nam Âm nói cậu sợ ngứa, cậu thấy như thế nào?”
Giang Kinh Tá hơi ngẩn ra, theo bản năng nhìn về phía Nam Âm, lúc thu lại ánh mắt, cúi đầu mỉm cười cầm lấy bút, đặt bảng lên đầu gối rồi viết viết.
Nam Âm ngồi cách khá xa, chỉ nhìn đến động tác của anh, đầu tiên là tô tô vẽ vẽ, sau đó là viết nhanh vài chữ, về phần cụ thể viết cái gì, thì chỉ có MC đứng bên cạnh anh mới biết.
Qua vài giây, vẻ mặt MC tỏ ra giật mình.
Giang Kinh Tá giơ bảng lên.
Bảng trắng vốn sạch sẽ giờ lại xuất hiện mấy vòng tròn màu đen, rõ ràng là đáp án đã bị đồ lên, mà ở một bên, chỉ thấy một chữ được viết mạnh mẽ có lực, giống hệt với đáp án của Nam Âm.
MC vừa định hỏi thì thấy ánh mắt Giang Kinh Tá đã dừng trên người Nam Âm, cười cười thành tiếng.
“Nếu Nam Âm cảm thấy tôi sợ, vậy thì sợ đi.”