Sáng hôm sau Nam Âm có hai tiết học, một đường từ ký túc xá đi đến tòa nhà dạy học, bởi vì bài đăng mà tối hôm qua Giang Kinh Tá đăng trên Weibo, trong lòng có chút run sợ.
Là ngôi sao ra mắt từ khi còn nhỏ, ánh nhìn của mọi người đi chỗ nào cũng như hình với bóng, đại khái cũng do trong lòng có quỷ, Nam Âm cảm thấy có chút khác lạ. Giống như vừa tỉnh lại, tất cả mọi người đều biết được chuyện của cô và Giang Kinh Tá.
Nam Âm kẹp giữa Phó Noãn và Lâm Dạng, cúi đầu đi từng bước nhỏ, cô không biết sao lại chột dạ, dáng vẻ như vậy làm cho người ta càng thêm tò mò.
Các loại cảm xúc bát quái, hâm mộ hỗn tạp, Nam Âm lo lắng đề phòng, cẩn thận nâng mắt nhìn, thấy cửa tòa nhà dạy học ở ngay cách đó không xa, liền thở phào một hơi, bước chân càng nhanh thêm.
Mới vừa đi lên được mấy bậc thang, đột nhiên có mấy phóng viên xông ra, Nam Âm còn chưa kịp phản ứng, bên tai đã vang lên tiếng chụp ảnh không ngừng, một loạt câu hỏi như đạn pháo liên tục được tuôn ra về phía cô.
Còn có micro, nếu không phải cô ngậm chặt môi, sợ là đã nhét vào trong miệng cô rồi.
“Nam Âm, cô thấy thế nào về hành động tối hôm qua của Giang Kinh Tá, hai người hẹn hò rồi sao? Có thể chia sẻ một chút với chúng tôi được không?”
“Trên mạng lan tràn tin hai người ở căn tin trong trường hôn gián tiếp, là trong chương trình Tống Nghệ bắt đầu kết duyên hay là từ trước tới nay đã qua lại rồi.” “”
........
Nghe thấy hai ba câu đều là những câu hỏi có liên quan đến Giang Kinh Tá, chủ yếu hỏi về quan hệ giữa cô và Giang Kinh Tá.
Sinh viên một bên đi ra đi vào nhìn thấy Nam Âm bị vây lại bên trong, vô số micro bao quanh, liền liếc mắt xem bát quái.
Sợ làm chậm trễ thời gian của mấy người bạn cùng phòng, Nam Âm xua tay bảo bọn họ lên lầu trước, lúc này mới hít một hơi thật sâu, sống lưng thẳng tắp, bày ra tươi cười theo thói quen đối mặt với ống kính.
“Tôi không phải là anh ấy, chuyện đó tôi cũng không rõ, nhưng dù sao thì chúng tôi cùng quay phim từ khi năm sáu tuổi, cảm tình sâu đậm cũng không quá phận đi, đương nhiên cũng so với người khác thân thiết hơn chút.”
Nam Âm vô cùng tốn hơi sức mới có thể từ trong đám phóng viên thoát ra, thời điểm bước nhanh về phía phòng học, cô lấy di động ra gửi tin nhắn cho Giang Kinh Tá.
“Đều tại anh hết, phóng viên vừa mới đến “phục kích” em đấy.”
Giang Kinh Tá cũng không biết đang làm cái gì, trả lời tin nhắn cũng rất nhanh, nhưng một chữ cũng không đề cập đến sự trách móc của Nam Âm, chỉ gửi một bức ảnh qua.
Nam Âm mở ra xem, liền nhìn bức ảnh khổ lớn của mình trên biển quảng cáo, son môi trên tay điểm nhẹ bên má, môi đỏ mọng mỉm cười, xinh đẹp kiều diễm.
Càng không nói đến trên chiếc váy ôm ngực màu đen, xương quai xanh tinh xảo cùng một mảng lớn sườn lưng trắng nõn lộ ra ngoài, chính Nam Âm cũng có chút ngượng ngùng, không hiểu Giang Kinh Tá gửi bức ảnh này qua cho cô là có ý gì.
Hãng son môi này không lâu trước cô làm đại diện phát ngôn, nhìn bức ảnh này, chọn góc độ khéo léo, cơ hồ phô bày ra hết bộ dáng xinh đẹp của cô.
Bức ảnh chỉnh sửa một chút, sau khi thêm vào bộ lọc lại càng đẹp hơn, cũng không chút nào giống như tùy tiện chụp lại.
“Vừa mới đi ngang qua nhìn thấy là em, nhịn không được liền chụp lại.”
“Cho nên?”
“Rất đẹp, bởi vì là em.” Nhìn những chữ trên màn hình, mặt Nam Âm liền nóng lên, vừa định nói gì đó, màn hình lại hiện lên một tin nhắn.“Anh mua một bộ tặng cho em nhé?”
“Làm gì?” đối với hành động muốn tặng son môi bất thình lình này của anh, Nam Âm khó hiểu, “Bên hãng đã tặng rồi, anh làm việc thừa vậy làm gì?”
“Để sau đó mỗi ngày em trả lại anh một ít.”
Nam Âm ngừng động tác, đúng lúc thầy giáo môn biểu diễn đi vào, cô liền không chút do dự cất di động vào, lười phản ứng anh.
-
Giang Kinh Tá ngồi trên ghế có chút nhàm chán, nhà tạo mẫu tóc đang tạo kiểu tóc cho anh, như nghĩ đến cái gì đó, cầm lấy di động cúi đầu gõ chữ.
Trên tay hắn có thời khóa biểu của Nam Âm, bây giờ chắc là tan học rồi đi.
“A Đống,” Giang Kinh Tá kêu trợ lý của anh, đợi cậu ta đến trước mắt, có chút ngượng ngùng mở miệng, “Có phải vừa rồi cậu lấy di động chụp ảnh tôi?”
A Đống nghe vậy liền trở nên căng thẳng, vội vàng giải thích, “Là anh Thành bảo em gửi mấy bức ảnh của anh qua cho anh ấy.”
Đến bây giờ A Đống vẫn còn nhớ rõ, trước kia cậu ta có quen một nữ sinh, biết được cậu ta đưa Giang Kinh Tá đi chụp ảnh tạp chí, liền tìm cậu ta nhờ chụp một bức ảnh.
Cậu ta vốn dĩ đã từ chối, nhưng không chịu nổi việc nữ sinh kia liên tục gửi tin nhắn tới cầu xin, nên thừa dịp lúc Giang Kinh Tá đang nghỉ ngơi không chú ý đến, đứng ở bên góc chụp trộm mấy tấm gửi cho cô ta, rồi bắt buộc cô ta không được truyền ra ngoài.
Nhưng chuyện này cuối cùng vẫn bị Giang Kinh Tá biết được, nếu không phải cậu ta đã đi theo Giang Kinh Tá từ lâu, sợ là lần đó đã trực tiếp bị anh sa thải rồi.
“Trong công việc có thể truyền ra ảnh chụp theo yêu cầu, nhưng ảnh riêng tư của tôi, tôi không hy vọng do người bên cạnh tôi truyền ra ngoài, như vậy sẽ khiến tôi cảm thấy không được tự do.”
Đến bây giờ A Đống vẫn còn nhớ rõ vẻ mặt và ngữ khí của Giang Kinh Tá khi nói chuyện, thái độ đối nhân xử thế của anh luôn lễ phép thỏa đáng, đối với những người làm việc bên cạnh luôn thân thiện và thoải mái, cũng là lần đầu tiên nghiêm túc như vậy, lúc này Giang Kinh Tá hỏi tới, cậu ta theo bản năng sốt ruột giải thích.
Nghe thấy là ảnh mà người đại diện của mình muốn, Giang Kinh Tá ngược lại không nói gì, có lẽ là muốn cầm đi gửi bản thảo, chỉ gật gật đầu, “Vậy cậu gửi mấy bức qua cho tôi, tôi xem có đẹp hay không.”
A Đống cũng không suy nghĩ nhiều, đem mấy bức ảnh mình vừa mới chụp gửi qua cho Giang Kinh Tá.
Giang Kinh Tá cau mày, ngón tay cực nhanh lướt qua mấy bức ảnh, rõ ràng có chút không hài lòng, “Có bức nào chụp đẹp hơn không?”
Mấy bức này tiện tay chụp một tấm chẳng khác gì ảnh poster, lộ ra cảm giác tinh tế đẹp đẽ nói không nên lời. Nghe Giang Kinh Tá nói vậy, đầu A Đống muốn căng lên, thế này mà còn không đẹp nữa sao, yêu cầu và phẩm vị của tiểu tổ tông này cũng quá cao rồi đó.
“Hay là em đi tìm nhiếp ảnh gia lấy vài bức?” A Đống thử hỏi, thấy Giang Kinh Tá gật đầu đồng ý, không dám do dự, xoay người đi về phía nhiếp ảnh gia.
Nhìn thấy A Đống cầm về mấy bức ảnh, Giang Kinh Tá chọn chọn, lựa ra hai bức ảnh vừa lòng nhất, đem gửi cho Nam Âm.
A Đống đứng một bên nhìn hành động của anh, thầm nghĩ thì ra là gửi cho Nam Âm, khó trách muốn bức đẹp nhất.
Quá tâm cơ rồi.
Nam Âm vừa tan học lập tức lấy di động ra, nhìn thấy tin nhắn Giang Kinh Tá gửi đến, kèm theo hai bức ảnh.
Thu nhỏ nhìn còn được, vừa nhấn mở to ra, tuy đã ở bên nhau cũng lâu rồi, đối với khuôn mặt kia của Giang Kinh Tá cũng có miễn dịch rồi, nhưng Nam Âm vẫn là nhịn không được mà hô hấp cứng lại vì nhan sắc của anh, cũng hiểu những gì bạn cùng phòng của cô nói quả thật không sai một chút nào.
Đôi mắt kia, vừa nhìn liền muốn ngủ......
Trong những bức ảnh mà Giang Kinh Tá gửi cho Nam Âm, trong đó có một tấm đã được xác định làm bìa tạp chí.
Anh mặc áo khoác màu đỏ của hãng mà anh làm phát ngôn đại diện, khóa kéo mở ra hai bên lộ ra áo phông màu trắng bên trong, mái tóc màu cafe nhạt uốn cong nhẹ có chút hỗn loạn trên trán, càng không nói đến chiếc kính không gọng màu vàng đeo trên mặt, cằm hướng lên, ánh mắt thẳng tắp nhìn qua.
Xuyên qua ống kính và màn hình, như là đang nhìn cô, lại giống như không phải, mờ ảo như sương mù, lại càng khiến người muốn tìm tòi.
Ngũ quan tinh xảo, khóe môi hơi cong, tư thế tùy ý, toàn thân lộ ra hơi thở tùy tiện, chỉ một bức ảnh, liền khiến người nhìn động tâm.
Thấy Nam Âm bỗng nhiên đứng một chỗ, ngơ ngẩn nhìn di động, Phó Noãn vừa lo lắng vừa hiếu kỳ tiến lại gần, lúc nhìn thấy bức ảnh kia, nhịn không được kinh hô thành tiếng.
“Mẹ nó, một người đàn ông như Giang sư huynh bộ dáng này thật sự quá đẹp trai rồi, đây là nhan sắc thần tiên đó!”
Khóe môi Nam Âm cong cong, gửi một dòng chữ qua cho Giang Kinh Tá, “Bạn cùng phòng của em khen anh rất đẹp trai.”
“Vậy em thấy anh đẹp không?”
“Đẹp a.” Nam Âm cũng không ngượng ngùng, thành thực mở miệng.
Nghe thấy Nam Âm khích lệ, Giang Kinh Tá cuối cùng cũng cảm thấy khuôn mặt này của anh có chút tác dụng rồi, khóe môi nhịn không được nhếch lên.
“Bây giờ anh đang làm việc à? Em cũng bạn đi ăn cơm, không quấy rầy anh nữa.”
Giang Kinh Tá quýnh lên, còn chưa kịp gõ chữ, lại nhìn thấy Nam Âm gửi một tin nữa tới, vừa đọc ý cười trên khóe môi càng thêm sâu, bị chọc đến quên cả gõ chữ.
“Nhớ anh nha, chờ anh trở về hôn hôn ôm ôm.”
Nhà tạo mẫu tóc đang cố định kiểu tóc, lơ đãng xuyên qua gương nhìn thấy khóe miệng tràn đầy ý cười của Giang Kinh Tá, có chút bất ngờ.
Giang Kinh Tá hoạt bát nhất là khi chơi điện tử, hiếm khi thấy anh ngồi trên ghế tạo kiểu tóc có thể kiên nhẫn như vậy, khóe môi còn tươi cười, nhịn không được mà mở miệng thăm dò, “Chuyện gì mà vui như vậy, yêu đương rồi?”
Ngoại trừ yêu đương, cậu ta cũng không nghĩ đến chuyện gì có thể làm cho một chàng trai không thiếu thốn gì mà vui vẻ đến như vậy.
Không nhịn xuống được, Giang Kinh Tá khẽ ừ, nhỏ đến không thể phát hiện, nhưng vẫn để cho nhà tạo mẫu tóc nghe được.
Xung quanh nhiều tai mắt, nhà tạo mẫu tóc cũng không hỏi nhiều, chỉ nói một câu rất tốt.
“Ừ, cô ấy rất tốt.” Giang Kinh Tá cất di động, trả lời cậu ta.
-
Giang Kinh Tá đi chỉ có hai ba ngày, Nam Âm lại cảm thấy có chút dày vò.
Nhớ anh là một chuyện, chỉ là cô có chút không xác định được Giang Kinh Tá là thật sự đang làm việc hay không, anh dường như rảnh đến nỗi cứ cách năm phút mười phút lại gửi tin nhắn qua cho cô, nếu cô không trả lời, anh càng không kiêng nể gì gửi càng nhiều tin tới.
Đối với việc này, Nam Âm có thể nói là bi thương nhưng hạnh phúc.
Hôm nay cô mới vừa trở lại ký túc xá liền nhận được điện thoại của Giang Kinh Tá.
“Nam Âm, em có thể giúp anh một việc được không?”
“Anh nói đi.” Nam Âm không chút do dự mở miệng.
“Có một đàn anh muốn đưa đồ cho anh, là đồ rất quan trọng, anh lại không ở trường, em có thể giúp anh đi lấy được không?” sợ Nam Âm không đồng ý, Giang Kinh Tá lại nói thêm, “Em có thể mang mũ và khẩu trang vào, ở trường mang như vậy cũng rất bình thường, anh ấy có lẽ cũng không nhận ra em đâu.”
“Được, em sửa soạn một chút rồi ra.”
Nam Âm theo chỉ thị của Giang Kinh Tá, từ ký túc xá đi qua mấy khúc ngoặt, đèn đường xung quanh lờ mờ, tiếng người phía sau dần dần cách xa, Nam Âm không khỏi có vài phần sợ hãi, nắm chặt lấy di động, thanh âm vì lạnh mà có chút run rẩy.
“Anh không nói sai chứ? Vị đàn anh kia ở đâu a, em không thấy a?”
“Quay đầu lại.”
Thanh âm đầu bên kia ngắn gọn rõ ràng, cơ thể Nam Âm cứng đờ, cảm thấy chính mình hẳn là không có nghe sai.
Nơi phát ra thanh âm kia, không giống như từ trong di động phát ra, mà là từ phía sau.
Vẻ mặt Nam Âm không thể tin được quay đầu lại, chỉ thấy một bóng người cao lớn đứng dưới đèn đường, không nhìn rõ được ngũ quan tinh xảo, nhưng riêng thân hình kia, Nam Âm liền nhận ra đó là Giang Kinh Tá.
Má lúm đồng tiền bên khóe môi anh như ẩn như hiện, đáy mắt đen nhánh lóe lên vụn ánh sáng, ôn nhu nhìn cô, trước ngực còn cầm một bó hoa được gói tỉ mỉ.
“Anh, anh làm sao đột nhiên trở về rồi?”
Nam Âm phải mất một lúc mới tìm lại được thanh âm của mình, trong lòng tràn đầy rung động, đến cả âm thanh cũng ẩn ẩn nghẹn ngào.
Rõ ràng anh nói với cô, ngày mai mới có thể trở về a.
“Bởi vì hôm qua em nói nhớ anh a,” hắn cầm hoa từng bước một tiến đến gần cô, mang theo cưng chiều mơ hồ, “Không đành lòng để em nhớ đến đau khổ.”
“Huống hồ,” anh nói rồi ngừng một chút, đứng lại trước mặt cô, đuôi mắt nhếch lên, hơi thở mập mờ quẩn quanh.
“Vừa nghĩ đến bảo bối chờ anh trở về hôn hôn ôm ôm, anh càng thêm nhịn không được.”