Trong một đêm mưa tầm tả, nước mưa lênh láng trên đường. Nước mưa như trút xuống, đổ xuống miệng cống như thác nước. Nước từ những mái nhà nhỏ xuống từng giọt từng giọt lộp bộp. Trên đường không một bóng người, khoan đã, vẫn có, là một cô gái. Ánh đèn chập choạng làm cho mái tóc vàng nâu có lẽ hóa thành màu nâu đen. Gương mặt nhợt nhạt, như không còn một giọt máu nào. Đôi mắt tuyệt vọng không còn niềm tin. Bộ quần áo ướt đẫm vì mưa. Cô bước đi từng bước giữa trời mưa. Cô cứ đi, đi mãi. Cô là ai? Đi đâu? Không ai biết.
~~O~~ Học viện Ngân Hà- học viện lớn nhất thành phố. Sân trường rộng lớn chứa đầy đủ các môn thể thao ngoài trời. Có hơn ba trăm phòng học gồm các phòng học thường và các phòng đa năng như âm nhạc, mĩ thuật, hóa học,... Ngôi trường dành cho các cậu ấm nhà giàu và các thiên kim tiểu thư. Nổi tiếng nhất là P- Perfect four. Đây là hội nhóm những người cầm đầu bốn kí túc xá. Gồm người đứng đầu là Hạo Thiên nhất soái, thành viên gồm Bạch Nhiên thiếu soái, Tam Ngưu tam soái và em út của họ là An Thiên tiểu soái. Hạo Thiên và An Thiên là hai anh em. Hạo Thiên là trưởng kí túc xá Red. Bạch Nhiên là trưởng kí túc xá Blue. Tam Ngưu là trưởng kí túc xá Green. An Thiên là trưởng kí túc xá Violet.
Một buổi chiều, hoàng hôn buông xuống, mặt trời từ từ lặn xuống, màu cam nhuộm cả một vùng trời rộng lớn. Hạo Thiên rảo bước ra khỏi cái cổng sắt to lớn kia, bước lên chiếc xe ô tô màu đỏ. Đằng sau nó là lần lượt những chiếc xe xanh biển, màu lục rồi màu tím. Bốn chiếc xe theo thứ tự phóng đi thật nhanh. Tới một ngã tư, chiếc xe màu xanh biển rẽ ngả trái, màu lục lại rẽ ngả phải, chiếc màu đỏ và màu tím cứ phóng như tên lửa tiến lên phía trước. Bỗng An Thiên trên chiếc màu tím chạy song song với xe đỏ:
- Này! Em có hẹn! Em về trước nhé!
Hạo Thiên không trả lời chỉ gật đầu rồi vẫy cánh tay. Chiếc xe tím phóng lên trước rồi đi mất hút. Hạo Thiên bỗng ngừng lại vì điều gì đó, cậu bước xuống xe, đi vào một ngõ tối. Đến tận cùng, cậu thấy một cô gái, quần áo tả tơi, người ngợm lấm lem. Khuôn mặt trắng hồng thu hút sự chú ý của cậu:
- Cô gì ơi? Cô có sao không?.... Chết thật ngất xỉu rồi!
Cậu bế cô gái dậy, đem lên xe rồi phóng thẳng về nhà. Đến trước cửa một căn biệt thự, cổng tự động mở, chiếc xe chạy vào trong. Hạo Thiên bế cô gái vào. Ông quản gia chạy ra:
- Cậu chủ! Vị tiểu thư này là....?
- Đưa cô ấy vào, gọi bác sĩ mau lên! - Nhất soái ra lệnh.
Cô gái lạ được đưa vào trong, tắm rửa, thay đồ nhưng cô vẫn chưa tỉnh lại. Nhưng như tồn tại phép màu, khi người ta bế cô ra ngoài phòng khách, cô từ từ mở mắt:
- Đây là đâu?
Cô vừa định ngồi dậy thì bị đẩy nằm xuống. Bác sĩ kề ống nghe ngay ngực cô để nghe nhịp tim. Nhưng vị bác sĩ này bỗng xanh mặt. Ông ta nghe đi nghe lại, cố gắng đưa ống nghe đúng vị trí tim nhưng không nghe được gì cả. Bác sĩ vội vàng lại bên Nhất soái, ghé một bên tai, nuốt nước bọt rồi nói:
- Tiểu thư ấy, tôi không thể nghe được nhịp tim của cô ấy. Dù cô ấy vẫn đang còn sống!
Hạo Thiên ngạc nhiên nhạy lại bên cô gái, ngoắt tay kêu vị bác sĩ nghe lại lần nữa. Bác sĩ đặt ông nghe rất cẩn thận nhưng kết quả ông ấy vẫn lắc đầu. Hạo Thiên đưa hai tay nắm lấy hai bên vai cô gái lạ, lắc lắc:
- Cô là ai vậy? Cô... không có tim?