Tôi ở trong điện thoại hưng phấn mà nói với lão Trần chuyện của chúng tôi rất nhanh được biên soạn thành một cuốn truyện cười.
Anh dừng một chút, bỗng nhiên bắt đầu kêu lên: “Em giống như một tác giả truyện cười bán đứng anh.”
Tôi……
Viết quyển sách này viết đến sứt đầu mẻ trán, quăng bút máy đi tìm lão Trần xin giúp đỡ: “Anh còn nhớ những chuyện thú vị của chúng ta trước kia không? Cái gì cũng được, mau nhắc em một chút.”
“Chuyện thú vị?”
“Ừm, thú vị một chút.”
Anh suy tư một lát, nói: “Lúc mới vừa quen em mỗi lần gặp anh đều trang điểm, anh cho rằng em là cô gái đẹp.”
“Sau đó thì sao?”
“Nói xong rồi, em không cảm thấy rất thú vị sao?”
“Em cảm thấy anh ngứa da rồi.”
“Lão Trần, anh cảm thấy anh đã làm việc gì vì em có thể thể hiện được anh thật sự rất yêu em không?”
“Trước kia anh chơi Liên Minh Anh Hùng đều là sát thần trung đơn, vì em anh khổ luyện ADC, chính vì dắt em bay siêu thần.”
“Anh có thể nói lời đứng đắn hay không, đừng mở miệng liền biểu hiện ra bản tính cuồng game chứ?”
“Được, đêm nay dắt em đánh thi đấu xếp hạng, thế nào?”
“Hả, thật không? Cuối cùng anh cũng chịu dắt em? A a a anh từ từ nha, em đem máy tính sạc đầy pin!”
“…… Rốt cuộc ai mới là người cuồng game?”
Ra ngoài xem phim, tôi tùy tay lấy bộ váy jean secondhand mặc vào, lão Trần thấy thế, nói: “Cùng chị em ra ngoài em mặc hàng hiệu, cùng anh ra ngoài hẹn hò em liền mặc secondhand?”
Tôi hợp lý hợp tình nói: “Secondhand thì làm sao? Chúng ta thoải mái được rồi, rõ ràng đem secondhand mặc ra khí chất Dior!”
“Xác định là Dior? Anh thấy là Audi đi.”
“!”
“Vẫn là đôi Audi.” Anh nhếch miệng cười, “Đôi Audi, đồng bọn của anh.”
Anh xéo!
Khi viết văn gặp được cảnh yên bình, mấy ngày mấy đêm miên man suy nghĩ, ngủ không yên.
Tôi hỏi lão Trần: “Nếu có một ngày em cái gì đều không viết ra được, vậy nên làm sao bây giờ?”
“Anh nuôi em.”
“Nhưng em có thể hay tiêu tiền, lại thích hưởng thụ, xa xỉ hoang phí không biết tiết chế, còn đặc biệt lười biếng, không thích làm việc nhà……”
“Anh đây liền càng nỗ lực, kiếm nhiều tiền, tương lai đem em nuôi đến trắng trẻo mập mạp, việc nhà anh nhận thầu, em không thích làm toàn bộ để cho anh.”
Tôi đặc biệt cảm động, ôm cổ anh: “Lão Trần anh thật tốt.”
Một lát sau, lại cảm thấy không thích hợp: “Em đây nếu không có tài hoa, lại không đúng tí nào, anh còn thích em gì nữa?”
Anh nghĩ nghĩ, cười: “Thích em rõ ràng rất có tài hoa, còn luôn sợ này sợ kia quá khiêm tốn. Thích em luôn không biết đủ, cho nên tâm tâm niệm niệm muốn đuổi kịp người khác, làm người lợi hại nhất. Thích em mềm như bông mà treo trên cổ anh như vậy hỏi anh một số vấn đề kỳ lạ. Thích em ỷ lại anh, dựa vào anh, thích em yêu anh còn thích anh.”
À, thì ra tôi lợi hại như vậy à……
Tôi cảm thấy chính mình đều không thể tưởng tượng được.
Một lát sau anh xoa xoa đầu tôi: “Yên tâm, anh rất có lòng tin với em. Anh là Venus của em đấy, có anh ở đây, linh cảm vĩnh viễn sẽ không cạn kiệt.”
Tôi gật đầu, lại nghe anh nói: “Chạy nhanh, đây là rất việc tốt, nhớ kỹ viết vào trong sách! Ôi, anh quả nhiên là suối nguồn linh cảm của em! Nhìn xem anh nói những lời này, có nhiều tác dụng!”
Tôi: “……”
Tại sao nói sức mạnh bạn trai max tốt một giây sẽ thành cái rắm!
Thời gian ở bên nhau càng dài, lão Trần cũng trở nên càng không câu nệ tiểu tiết.
Ngày nọ anh ở WC đi vệ sinh không mang giấy, thế là kêu tôi giúp anh mang giấy đến WC nam. Tôi một bên ồn ào này không cách nào nói chuyện yêu đương, một bên hồng hộc mà đi đưa giấy cho anh.
Nào biết đi tới cửa, phát hiện anh an tĩnh đứng ở đó.
“Aizz, không phải em không mang giấy đến sao?” Tôi hoài nghi mà nhìn anh, “Như thế nào lại ra đây?”
Anh dù bận vẫn ung dung nhìn tôi: “Ngồi xổm vất vả quá, lười lau.”
……
Tôi đến bây giờ vẫn không biết ngày đó rốt cuộc anh xử lý chuyện khẩn cấp này như thế nào.
Notebook bố trí không được, tôi liền chạy đến tiệm net nhà bên cạnh cùng lão Trần mở LOL, giờ rưỡi anh lại bắt đầu thúc giục tôi về nhà.
Tôi: Thêm một ván nữa, một ván liền xong!
Anh: Không được.
Tôi: Chỉ một ván, chơi xong liền về nhà!
Anh: Không được.
Năn nỉ ỉ ôi vô dụng, tôi u oán mà về nhà.
Trên đường về anh còn liều mạng nói tôi: Em không thể một mình ở tiệm net quá muộn.
Tôi: Tại sao?
Anh: Quá muộn, đám ngu ngốc kia sẽ chạy đến.
Tôi: Đám ngu ngốc kia là cái gì?
Anh: Chính là sẽ chạy đến bên cạnh em đùa giỡn là thể loại này.
( cho nên, anh nói chính là lưu manh đi.)
Tôi lại hỏi: Lúc trước cùng anh online thế nào chưa thấy qua đám ngu ngốc kia?
Anh: Bởi vì em ngồi bên cạnh anh đấy!
Cho nên, xem ra tôi đã nhiều lần gặp qua tên ngốc kia đùa giỡn tôi.
Mỗi đêm chơi mạt chược, bạn thân nhìn lão Trần, toại nguyện cười ha ha: “Ai nha, thân ái, thật ngại quá!”
Chúng tôi còn đắm chìm trong sự uy phong này, lại thấy lão Trần ngẩng đầu, rất nghiêm túc mà hỏi lại một câu: “Ai là thân ái của cậu?”
“……”
Bạn thân liền quay đầu nhìn tôi: “Thân ái, thật ngại quá, nhất thời nói sai!”
Tôi buồn cười ngẩng đầu nhìn lão Trần, biểu tình đứng đắn đó, nhìn ra được, lòng trung thành rất lớn.
Xong chuyện tôi hỏi anh: “Anh đột nhiên lại hỏi một câu như vậy, làm người khác xấu hổ lắm đấy!”
Anh nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Nhưng anh vốn dĩ không phải thân ái của cô ấy.”
“Vậy là của ai?”
“Em!”
“Em không cần.”
“Anh cần!”
“Em không cần.”
“Anh thì cần!”
“……”
Chậc chậc chậc, không nghĩ tới vậy mà lão Trần thích cho không thế này.
Ra ngoài dạo phố, lúc về mùa cho lão Trần một phần giò heo nướng anh thích ăn.
Lúc anh mặc đồ thể dục xuống lầu đón tôi, tôi ngước cổ, nói: “Em có chút lạnh.”
Không nghĩ tới anh cảnh giác mà giữ chặt khóa kéo: “Em chết tâm đi, anh sẽ không cởi ra cho em mặc đâu!”
“……”
Excuse me?
Tôi không rõ phong cách này làm sao, anh tại sao bỗng nhiên trở nên máu lạnh vô tình như vậy?!
Nhịn nửa ngày vẫn không nhịn lại được, tôi hỏi anh: “Anh tại sao không cởi ra cho em mặc?”
Anh yên lặng mà kéo khóa kéo, nói: “Bởi vì bên trong anh không mặc gì……”
………………
Có bao nhiêu tự tin mới có thể chỉ mặc bộ đồ thể dục, bên trong chứa hàng cơ bụng à?
Lão Trần người này thật có thể nha.
Tối qua thời tiết thay đổi, anh một hai phải đem áo khoác cởi cho tôi mặc, tôi đã nói tôi không lạnh, anh vậy mà đứng đó không nhúc nhích, nói nếu tôi không mặc anh liền không đi.
Tôi không lay chuyển được, rõ ràng không lạnh còn phải mặc.
Vừa rồi không muốn ăn, định không ăn cơm trưa, trực tiếp ngồi xe về nhà, vậy mà anh uy hiếp tôi vậy anh cũng không ăn, chờ tôi hai tiếng đồng hồ, chờ tôi về đến nhà cùng nhau ăn.
Tôi không thể không lập tức ăn cơm.
Cơm nước xong ngồi xe về nhà, anh nói: “Lát nữa đến nhà rồi gọi cho anh, anh đến trạm xe đón em.”
“Thời tiết nóng lắm, anh ở nhà nghỉ ngơi đi, em đến trạm tự mình gọi xe về.”
Anh nói: “Không, cho dù em không đáp ứng anh khi về đến trạm xe gọi cho anh, bây giờ anh liền ra ngoài, ở trạm xe chờ em hai tiếng đồng hồ luôn.”
“Được được được, lát nữa em gọi cho anh, anh đến đón em, được chưa?”
“Không được, sợ em không gọi cho anh, bây giờ anh đã ra ngoài.”
“……”
Người này bạo phát khí chất nam chính phim thần tượng sao?
Đêm đó ở Trường Sa, mỗi người ở một khách sạn, bên ngoài cửa sổ sát đất là ngọn đèn của hàng nghìn tòa nhà ở thành phố xa lạ này.
Tôi một mình nhìn cảnh đêm, bỗng nhiên có chút buồn chán.
Đến khi điện thoại vang lên, cầm lên, quả nhiên người kia mỉm cười nói với tôi: “Đang làm gì vậy?”
Một câu cuối cùng là: “Về sớm chút.”
Tôi bỗng nhiên lại cười.
Cảnh đêm tuy xa lạ, lại ôn nhu rất nhiều.
Ngày tháng kỳ nghỉ nhỏ dài hạn, em họ cấp hai của lão Trần còn ở chơi tại thành phố. Chúng tôi dắt cô bé đi ăn uống, tham quan một vòng địa danh nổi tiếng, cổ vũ cô bé học tập thật tốt.
Trước tiên Lão Trần dặn dò tôi đưa em gái anh một bộ sách tự tay ký tên, sau đó lại nói bạn học của em gái cũng muốn đến cùng, muốn tôi cũng đưa cho bạn học một cuốn.
Tôi rất keo kiệt: “Bản thân em cũng không có mấy cuốn sách, còn muốn đưa bạn học làm gì?”
Anh nói: “Như vậy em gái anh cũng có mặt mũi.”
“……”
Sau đó, thẳng nam đó chưa bao giờ để ý tôi mặc gì, một đêm trước vẫn suy nghĩ tôi nên mặc gì: “Thế mặc sơ mi trắng và váy màu xám đi, phải chính chắn một chút, cuối cùng em là Dung Quang, là tác giả, không thể làm bạn học của em gái anh cảm thấy em thật ấu trĩ.”
“……”
Cơm trưa ăn ở một nhà hàng nổi tiếng. Bình thường chúng tôi ra ngoài, dù cho tôi làm nũng anh cũng không chịu đi nhà hàng này, nguyên nhân là có tiếng không có miếng, không cần thiết.
Thế mà hôm nay em gái đến, anh tự nhiên chủ động muốn đến nhà hàng này!
Sau đó muốn tôi dắt em gái đi uống cà phê.
Tiếp theo anh cao thượng dắt theo em gái đi dạo ở công viên, tuy / thành phố thực tế rất náo nhiệt.
Cuối cùng đi đến đau chân, anh còn kiên trì nhất định phải đưa em gái đến trạm xe, mua vé rồi nhìn theo cô bé lên xe còn cách một cửa kính vẫy tay.
Lúc sau suốt đường về nhà cầm điện thoại lo lắng sốt ruột, đến khi nhận được điện thoại của em gái: “Anh trai em về đến nhà rồi.”
Anh ôn nhu thế kia với em gái, tôi bình tĩnh nhìn anh, sau khi anh cúp điện thoại nói với anh: “Về sau em không làm bạn gái anh nữa, hay là anh thu nhận em làm em gái đi.”
“……”