Thị Vệ Sinh Bánh Bao

chương 56: phù phong sinh tử dược

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Phù Phong Phái? Nghe đến ba chữ này, ban đầu Hình Bắc Minh nghĩ đến chuyện không hay, sau đó đột nhiên vui mừng, chuyện không hay là quen biết với nữ nhân họ Bạch ấy, khiến bản thân bị ám toán, còn vì sao lại vui mừng, đương nhiên là vì người bên cạnh, nếu không gặp phải Bạch Ngọc Cầm, nàng ta sẽ không nghĩ đến chuyện cho mình uống Sinh Tử Dược, không có Sinh Tử Dược, Thập Thất sẽ không có hài tử, mình có lẽ cũng sẽ không chú ý đến hắn… Chỉ vừa mới nghĩ vậy, Hình Bắc Minh đã cảm thấy cả người bứt rứt, xách người nào đó từ lưng ngựa qua vân vê nhào nặn một lúc mới dừng tay. [thằng nhỏ thành cục bột để dành lâu lâu đem ra nhào rồi à ;____; ]

Thập Thất đương nhiên không biết chủ tử nhà mình đang nghĩ gì, hắn cũng nhớ đến nữ nhân họ bạch kia, nàng ta cũng được tính như mắc xích quan trọng nhất trong cả câu chuyện, nếu không có nàng ta, hẳn mình và chủ tử không thể có khả năng trở thành như hiện tại…

“Đi, vào nghỉ nhờ.” Hình Bắc Minh kéo cương, dẫn ngựa vào địa bàn của Phù Phong Phái.

Với danh tiếng của Hình Bắc Minh, Phù Phong Phái ân cần giúp bọn họ chuẩn bị phòng, còn nói buổi tối phải đãi tiệc lớn. Trên dưới Phù Phong Phái toàn bộ là các cô nương, ai nấy đều liếc mắt đưa tình với hai người, chỉ ngoại trừ vị chưởng môn tuổi tác đã hơi lớn. Có lẽ khi Bạch Ngọc Cầm trở về không kể nhiều về chuyện tình cảm của mình, không thấy thái độ chỉ trích sôi sục căm hờn xuất hiện.

“Bảo chủ Thiên Hạ Đệ Nhất Bảo đỉnh đỉnh đại danh trên giang hồ đến, Phù Phong Phái ra thật sự là, Hình bảo chủ, ngài nghỉ ngơi trước, có gì cần xin cứ nói.” Chưởng môn Phù Phong Phái Liễu Tâm Mi là một nữ nhân tuổi đã cao dung mạo hòa nhã, ánh mắt nhìn Hình Bắc Minh chỉ có kính nể.

“Đa tạ Liễu chưởng môn.” Hình Bắc Minh gật đầu cảm tạ, dẫn Thập Thất vào phòng, Liễu Mi Nhân nhìn gian phòng còn lại đã được chuẩn bị sẵn sàng nhưng không ai vào, khó hiểu nhíu mày.

Cuối cùng vẫn là nữ tử tinh tế, vì cả hai người ướt đẫm, nên có người mang nước nóng đến, đóng cửa phòng, Hình Bắc Minh nhìn bồn nước không mấy to trước mắt, âm thầm thở dài, rốt cuộc vẫn là ở nơi khác, không tiện chút nào! Uyên ương dục gì đó, chỉ có thể tưởng tượng… Thập Thất nhìn ánh mắt ai oán của chủ tử, không khỏi giật run một cái, chủ tử đang nghĩ gì vậy?

Ở chỗ người khác không thể quá phóng túng, Hình Bắc Minh nghĩ vậy, tay lại không ngừng lột y phục Thập Thất, thỉnh thoảng lại véo lên điểm nhạy cảm một cái, Thập Thất bị hành vi lưu manh của chủ tử quấy nhiễu đến dở khóc dở cười: “Chủ tử, ta tự cởi, ngài mau vào đi.”

Mắt Hình Bắc Minh lóe màu tàn ác: “Vào? Vào đâu? Đây sao?” Bàn tay lột y phục nhanh đến mức đã tháo xong khố chọc chọc vào nơi bí mật nào đó, ý tứ sâu xa.

Hai chân Thập Thất run run, đè bàn tay đang làm ác lại: “Chủ tử, chỗ đó… Không được…”

Không có lời hắn nói, Hình đại bảo chủ vẫn rất có tự giác, chỉ lột sạch y phục của người nào đó giúp hắn tắm rửa mà thôi, cái này… Thập Thất khó xử, tuy không phải lần đầu, nhưng đều là sau khi làm việc đó rồi mất ý thức, hiện tại thân thể khỏe mạnh tỉnh táo, lại để chủ tử mặc y phục ướt tắm rửa cho mình thật quá…

Tắm rửa sạch sẽ rồi, giữa đường sẵn tiện ăn thêm vô số đậu hũ, rồi mới lấy áo choàng sạch sẽ gói lại, bế ngang để lên giường, sau đó thần tốc tự xử lý bản thân, trườn lên giường ôm lại: “Nghỉ ngơi trước, chuyện về đêm để đến đêm nói.”

Trong lúc đó, vô số nữ nhân đẹp có xấu có vờ như vô tình đi ngang, nhưng vẫn không ai thấy hai người trở ra…

Sẩm tối, hai người thức dậy, vừa mặc xong y phục, đã có tiếng gõ cửa đều đều, Hình Bắc Minh trầm giọng nói: “Vào đi.”

Bạch Ngọc Cầm đeo khuôn mặt vừa u oán vừa vui mừng xuất hiện trước mặt hai người, nhưng không còn vẻ hận thù điên loạn như trước khi đi, uyển chuyển bái một cái: “Bảo chủ, đã lâu không gặp.” Nhưng khi nhìn thấy Thập Thất đứng bên cạnh thì sắc mặt lại cứng lại.

Gật đầu, Hình Bắc Minh hoàn toàn không có chút tự giác rằng mình từng vứt bỏ người ta: “Đã lâu không gặp, đi đường ngang qua đây, bất đắc dĩ đến làm phiền.”

Bạch Ngọc Cầm buồn bã nói: “Bảo chủ không phải giải thích, Ngọc Cầm vốn không dám mong là bảo chủ cố ý đi qua nơi này, nhưng lúc này nhìn thấy, vẫn cảm thấy vui mừng, nhớ đến tình cũ, cho nên cố ý đến chào hỏi, xin bảo chủ đừng trách tội Ngọc Cầm.”

Hình Bắc Minh lắc đầu: “Đương nhiên không.”

Bạch Ngọc Cầm định nói rồi lại thôi, như có lời muốn nói,mắt Hình Bắc Minh lóe ra ánh nhìn gian xảo, Thập Thất chẳng hiểu gì, chủ tử đối xử với Bạch Ngọc Cầm này vẫn… Rất tốt… Nhưng chợt nghe Hình Bắc Minh lên tiếng trước: “Muốn hỏi gì, nhân lúc bản bảo chủ còn ở đây, cho ngươi thỏa lòng một lần.”

Bạch Ngọc Cầm lấy dũng khí, hỏi ra những lời đồn nghe được trước đây: “Bảo chủ, nghe nói ngài đã trục xuất hết các tỷ muội trong Hồ Tâm Tiểu Trúc ra ngoài tìm kế sinh nhai khác rồi?”

“Không sai.” Trả lời rất rõ ràng.

“Vì sao?” Hỏi có phần sốt ruột, mình làm sai bị đuổi đi, người khác chẳng lẽ đều vậy?

“Chẳng lẽ ngươi không nghe thấy những lời đồn gần đây sao? Chuyện ngươi tự làm ra không cần ta nhắc nhở nữa chứ?”

Bạch Ngọc Cầm lùi lại vài bước, sắc mặt rất khó coi, đương nhiên nàng ta biết những chuyện được loan truyền nhiều nhất gần đây là gì? Nàng ta tự tay cho bảo chủ uống Sinh Tử Dược, chẳng lẽ lại tác thành cho kẻ khác? Thật quá mỉa mai! Nhưng, bảo chủ chỉ thừa nhận hài tử ấy, không hề có tin tức về nữ nhân kia, lẽ ra nàng ta không có được trái tim bảo chủ mới đúng! “Bảo chủ, mẫu thân của hài tử đó là?”

Hình Bắc Minh tự cười một cái, khoảng cách nhạt nhẽo vốn có trong giọng nói thoáng chốc như tan biến: “Hài tử không có mẫu thân, chỉ có phụ thân.”

Bạch Ngọc Cầm không hiểu ý Hình Bắc Minh, nhưng thấy hắn có vẻ không muốn nói nhiều thì không dám hỏi thêm gì nữa, chỉ nói chưởng môn mời hai vị đến đại sảnh của Phù Phong Phái, sau đó định lui xuống, bị Hình Bắc Minh ngăn lại: “Ngọc Cầm, bản bảo chủ có một chuyện muốn nhờ ngươi giúp…”

Sau bữa tiệc, Hình Bắc Minh và Thập Thất đến hậu sơn Phù Phong Phái, sư thúc Ngũ Thanh Hà mà Bạch Ngọc Cầm nói ở đây, lâu nay vẫn bán ẩn cư như thế, không xuống núi cũng không ra mặt trong môn phái, chỉ vì một nam nhân không yêu mình, mà gần như hỏng cả một đời. Hình Bắc Minh không biết có đạt được nguyện vọng của mình không, chỉ mong lần này không phí công.

Hậu sơn không náo nhiệt ồn ào như phía trước, liễu thụ rợp bóng, cây cối vừa cao vừa to, bụi cây cũng rất nhiều, vào đêm lại càng âm u, gần như không thấy được đường đi, vì không có châu báu cũng không có mật thất cấm địa các loại, cho nên nơi này không có ám khí trận pháp, hai người thuận lợi tìm được một gian phòng gỗ, ở ngay trong khoảng trống giữa núi đá.

Ngũ Thanh Hà trừng mắt nhìn hai nam tử trước mặt, thật sự không nghĩ ra hai người này đến tìm mình để làm gì? Cho dù là trước khi ẩn cư, trên giang hồ cũng không có mấy người quen biết mình. Hiện tại, cả năm lại càng không gặp được mấy người, “Các ngươi, tìm ta có chuyện gì?”

Hình Bắc Minh cũng không vòng vo, nói thẳng không hề e dè: “Tại hạ đến đề thỉnh giáo tiền bối về Sinh Tử Dược.”

Ngũ Thanh Hà sáng tỏ: “Là Bạch nha đầu nói với các ngươi ta ở đây?” Quan sát người trẻ tuổi nhưng khí thế nổi bật bất phàm trước mắt, khó trách nha đầu đó liều mạng muốn thử một lần, chỉ tiếc sợ là đã không thành công: “Nó dùng Sinh Tử Dược cho ngươi rồi?”

Hình Bắc Minh gật đầu, không hề giấu diếm, “Không sai, tại hạ hiện có một nhi tử. Chỉ là có vài chuyện còn chưa rõ, cho nên muốn thỉnh giáo tiền bối về hiệu quả cụ thể của Sinh Tử Dược.”

Ngũ Thanh Hà cười lớn: “Bất quá chỉ là Sinh Tử Dược, có thể có tác dụng gì khác? So với những thang thuốc xằng bậy trong dân gian thì có hiệu quả chắc chắn, chẳng phải cứ tròn một đêm thì có rồi sao? Ha ha… Chẳng lẽ người sinh hài tử đã xảy ra chuyện?” Mình cũng gặp nha đầu đó vài lần, vốn nghĩ nó đã từ bỏ dùng sinh tử dược, không ngờ lại tác thành cho người khác.

Hình Bắc Minh nhìn bà ta chăm chăm, hỏi từng chữ: “Tiền bối, thứ này có thể khiến nam nhân sinh con?”

Thập Thất bên cạnh giật mình, nhìn lại Ngũ Thanh Hà, cả người cứng lại tại chỗ, dường như đang nghĩ về ý nghĩa lời nói của hắn, vài khắc sau, hơi ngập ngừng hỏi: “Ngươi nói, nam nhân? Sao lại hỏi như vậy, chẳng lẽ hài tử của ngươi là do nam nhân sinh?” Nói xong tự bản thân cũng cảm thấy quá hoang đường, thật sự rất buồn cười, đây là truyền thuyết sao. Nghĩ như vậy, nhưng lại thấy nam nhân đứng trước mặt gật đầu, Ngũ Thanh Hà lại sững sốt, sau đó cười to: “Người trẻ tuổi, các ngươi đến trêu chọc ta sao? Chuyện nam nhân sinh con ta chỉ mới thấy trong sách cổ, hơn nữa còn là truyền thuyết, ngươi…”

“Đương nhiên không dám trêu chọc tiền bối, nếu không phải cần thiết, vãn bối cũng không muốn nói chuyện này cho người ngoài biết, nhưng chuyện liên quan đến thân thể hắn, phải bảo đảm không có sơ sót.” Trước khi Cốc Duy Kinh đi cũng đã nói chuyện này với hắn, hắn cũng thường xuyên xem các tư liệu liên quan, đây xem như một chuyện lớn quấy nhiễu hắn không thôi. Hắn ngàn vạn lần không muốn nhìn thấy tình cảnh thê thảm khi Thập Thất sinh con thêm một lần nữa, nghĩ đến đây, Hình Bắc Minh thầm giật mình, vài lần trước trong lúc kích động, quên mất chuyện này, lại bắn vào trong Thập Thất, sẽ không sao chứ.

May là tuy Ngũ Thanh Hà phải chịu khổ vì tình, nhưng tính tình chưa từng thay đổi, sau kinh ngạc là nghiêm túc cẩn thận, nếu loại thuốc ấy có công hiệu này, mình phải giữ gìn cẩn thận mới được. Hiện tại quan trọng nhất là, nam nhân đã sinh con kia, ánh mắt Ngũ Thanh Hà lướt đến Thập Thất bên cạnh: “Người đó hẳn là người bên cạnh ngươi, có thể để ta xem thử được không?”

Bọn họ như thế, cũng khó trách người tinh mắt vừa nhìn đã hiểu, Thập Thất đi đến cạnh Ngũ Thanh Hà, bà quan sát sắc mặt Thập Thất, gật đầu nói: “Nữ nhân bình thường sinh con đã không phải chuyện dễ, rất dễ để lại mầm bệnh, hiện tại khí huyết hắn thông suốt, nội công dường như cũng cao hơn trước, hẳn là có thần dược giúp đỡ?”

Hình Bắc Minh gật đầu: “Tiền bối nói đúng, nếu không có linh dược, e là nội công của hắn đã giảm sút.”

Ngũ Thanh Hà bắt mạch, kiểm tra kĩ thân thể Thập Thất, sau đó lắc đầu: “Thân thể ngươi không có gì khác thường, không phải hậu duệ của tộc người có thể sinh con trong truyền thuyết, yên tâm.” Hình Bắc Minh kéo Thập Thất về cạnh mình, tạm thở phào được một hơi, nhưng Ngũ Thanh Hà thì lại băn khoăn, xem ra vẫn là loại thuốc đó có vấn đề. “Các ngươi về trước, ta nghiên cứu lại Sinh Tử Dược một lần nữa, còn nữa, nếu không thời gian ngươi trúng thuốc còn xảy ra chuyện gì, nhớ lại rồi đến nói với ta.”

Ban đêm nằm trên giường, Thập Thất rất thắc mắc, thì ra trong lòng chủ tử vẫn nghĩ chuyện này, nếu cả Ngũ tiền bối cũng không biết nguyên nhân, vậy là vì thứ gì?

Hình Bắc Minh nhìn ai đấy trằn trọc trăn trở, túm người qua, nói nhỏ: “Đừng nghĩ lung tung, nếu đã không phải thân thể ngươi có vấn đề, vậy yên tâm được rồi.”

Yên tâm? Hoàn toàn không có cảm giác yên tâm, ngược lại có chút thất vọng, Thập Thất nghĩ tới nghĩ lui, bất an hỏi: “Chủ tử… Không thích hài tử? Hay là…” Không thích hài tử do nam nhân sinh, Thập Thất buồn bực phát hiện mình thật sự đang bắt đầu nghĩ lung tung, không nên nghĩ như thế!

Hình Bắc Minh không ngờ Thập Thất đột nhiên lại hiểu lầm mình, oán hận nói: “Ta là vì không muốn thấy ngươi đau đớn như thế nữa, ngươi khi đó… Ngươi nghĩ đi đâu vậy, ngu ngốc!” Nói xong chưa hả giận, đánh một cái lên đầu tên nào đó.

A! Tuy Thập Thất bị đánh, nhưng trong lòng lại ngọt ngào, nhưng mà, mình hiểu lầm chủ tử rồi sao? Vội chuyển đề tài: “Chủ tử, có khi nào là do võ công, một vài loại nội công tâm pháp hoặc võ công có thể thay đổi thể chất người luyện, như loại cực âm hoặc cực dương gì đó.”

Mắt Hình Bắc Minh sáng lên: “Có thể, ngày mai đi nói với Ngũ Thanh Hà.” Trong lòng thầm nghi hoặc, Thập Thất không hề luyện loại võ công đặc biệt nào, ngược lại mình…

“Tình huống các ngươi nói rất có khả năng, Nguyệt Minh Thần Công, một môn công phu cực kì âm độc, nghe nói thân thể người luyện loại võ công này lạnh như băng, rất sợ nắng, cách một khoảng thời gian toàn thân, thậm chí là xương cốt cũng cực kì đau đớn, ta thấy ngươi không giống người đã luyện, có phải là có kì ngộ?”

Cảm nhận được ánh mắt lo lắng của Thập Thất, Hình Bắc Minh nắm lấy tay hắn siết chặt an ủi, nói: “Đúng vậy, khi còn niên thiếu gặp được một vị cao nhân, có được Hàn Phách Ngân Hoa từ nơi cực âm, có thể triệt tiêu hàn khí bên trong.”

“Hàn Phách Ngân Hoa?” Ngũ Thanh Hà lầm bầm vài lần, đột nhiên cười lớn, Thập Thất sốt ruột hỏi: “Tiền bối, chẳng lẽ hoa này có vấn đề?”

Ngũ Thanh Hà cười một lúc, mỉm cười nhìn bọn họ, lắc đầu: “Có vấn đề, vấn đề lớn! Ta vốn nghĩ trên đời không có thứ ấy, quả thật là vận may của các ngươi. Hàn Phách Ngân Hoa cộng thêm Sinh Tử Dược của ta, có lẽ nam nữ đều không thành vấn đề, lợi cho các ngươi rồi!” Ngũ Thanh Hà không nói thêm, vứt cho bọn họ một cái bình nhỏ: “Bên trong là thần dược ta luyện thành, Ngâm Phong Thảo có thể giải dược hiệu của Vong Trần Tác, dùng hay không tùy các ngươi, thật ra, ngươi đã luyện Nguyệt Minh Thần Công, lại có Hàn Phách Ngân Hoa hộ thể, nếu ở bên dưới, cho dù mang thai cũng sẽ giúp nâng cao công lực! Suy nghĩ thử xem?”

Mặt Hình Bắc Minh tích tắc thành đen: “Đa tạ tiền bối, không cần phải suy nghĩ, vãn bối cáo từ.”

Cáo từ chưởng môn Phù Phong Phái, cưỡi ngựa lên đường dưới ánh mắt luyến tiếc của bầy đàn nữ tử, tuy còn có chuyện chưa hoàn toàn rõ ràng, nhưng thế gian vốn đã có rất nhiều bí ẩn không thể giải thích, để lại một chút nghi ngờ khó hiểu cũng không phải không được. Nhưng, bình thuốc giấu trong ngực là thứ bỏng tay, Hình Bắc Minh xoay sang nhìn khuôn mặt suy tư của Thập Thất, còn cười khúc khích nữa.

Hình Bắc Minh đen mặt: “Đang nghĩ gì? Cảnh cáo ngươi, không được nghĩ chuyện kì dị!”

Thập Thất lắc đầu: “Ta không nghĩ chuyện kì dị, chỉ cảm thấy tuy tiền bối Ngũ Thanh Hà đã phải chịu đả kích lớn như vậy, mà vậy hòa nhã như thế, thật khó thấy!” “So với những chuyện mà đám si nam oán nữ kia từng làm, thật sự là một nữ nhân không đơn giản!” Thập Thất gật đầu, biểu hiện mình thật sự rất ra sức nghĩ chuyện này, không có nghĩ tới chuyện kì dị, hơn nữa… Ảo tưởng đến hình ảnh chủ tử to bụng làm sao có thể tính là chuyện kì dị được?

Còn nói không nghĩ? Miệng sắp toét đến tai rồi! Hình Bắc Minh không khỏi thầm mắng nữ nhân nào đó, nói năng lung tung! Âm u gọi: “Thập Thất…” Giông bão đến rồi. Thập Thất kinh hãi, vội vàng thúc ngựa chạy.

Dám chạy? Ra sức quật vào mông con ngựa vô tội một cái, lướt theo gió lạnh mà đi.

Truyện Chữ Hay