Tôi lại ngẩng đầu lên, lờ mờ hiểu được ý của Thi tiên sinh.
Chuyện bánh bao nhân thịt người thì tôi có biết, là khoảng những năm tám mấy, ở Hong Kong xảy ra thảm án diệt môn, toàn bộ mười một người trong tiệm cơm Bát Tiên bị giết hại tàn nhẫn.
Cảnh sát cuối cùng cũng tìm được thi thể, không phải, là từng phần tay chân nhỏ đến từ mười một người, cố gắng sắp xếp lại cũng không có được một hình người hoàn chỉnh.
Thêm nữa, những bộ phận khác đều không thấy tung tích, dân gian đồn thổi sau khi hung thủ phanh thây người đã lấy da thịt làm nhân bánh bao rồi bán cho các quán ăn, xương cốt thì làm thành canh hầm linh tinh gì đó.
Vụ này năm đó khiến cho Hong Kong cùng Macao dậy sóng, thậm chí còn có không ít tiểu thuyết và phim ảnh được làm dựa theo vụ án này.
Hoàng Thu Sinh còn giành được giải thưởng Ảnh Đế nhờ phim “Bánh bao thịt người”.
Năm xảy ra vụ án, bản thân tôi hay chủ nhân thân thể này là Lâm Thư đều chưa sinh ra đời, tôi sở dĩ biết chuyện cũng là do ký ức về bộ phim “Bánh bao thịt người” của Lâm Thư.
Hiện tại Thi tiên sinh nhắc tới chuyện này, chẳng lẽ anh ta cho rằng thi thể La Thanh La giống như sự kiện ‘bánh bao nhân thịt người’ năm đó, bị người lấy làm sủi cảo, cho nên nữ quỷ vừa rồi mới không ngừng lặp đi lặp lại động tác làm vằn thắn.
Không phải ý nói La Thanh La đi ăn sủi cảo mà ám chỉ La Thanh la bị làm thành sủi cảo!
Không rét mà run!
Loại người nào sẽ tàn nhẫn như thế?
Nếu La Thanh La thật sự bị đem ra làm bánh bao nhân thịt, bị mấy chục thậm chí hơn trăm người ăn mất, không được chết già thì cô ta sẽ không thể đầu thai chuyển thế.
Cho nên cô ta đẩy Tiểu Âm Sai một cái có lẽ không phải khiêu khích mà là đang cầu cứu!
Tôi không biết vì sao tôi lại có suy nghĩ này, nhưng hiện tại tâm trí tôi đều bị tung tích của La Thanh La quấn lấy, cực kỳ khó chịu.
Có lẽ bởi vì tôi cũng là quỷ, cùng là đồng loại với La Thanh La, cho nên mới thấy đồng cảm với những gì cô ấy gặp phải như bản thân mình cũng bị vậy.
Khi tôi lại nhìn tới Thi tiên sinh, anh ta đã kể xong chuyện bánh bao thịt người.
Cốt truyện không khác mấy với những gì tôi biết, nhưng anh ta đang vừa đi vừa nói thì đột nhiên đứng lại, nhìn thẳng vào tôi.
Tôi bất ngờ không kịp phòng bị, theo quán tính lao vào ngực anh ta.
“Sao anh… lại không đi nữa?” Tôi giật mình lùi lại, ra khỏi lòng ngực anh ta.
“Phim chỉ là diễn tả hành vi mà thôi, không phải là vấn đề chính trong chuyện này.
Cô biết vấn đề chính là gì không?” Thi tiên sinh hỏi tôi, hai con ngươi sâu thẳm đen nhánh giống như nhìn thấu hết bản chất sự vụ.
Tôi lắc đầu.
“Mượn thi luyện hồn.” Thi tiên sinh nhẹ nhàng nhả ra bốn từ.
Người tôi run lên.
Tuy rằng không quá rõ ràng rốt cuộc anh ta có ý tứ gì, nhưng nghe thấy hai từ ‘mượn thi’ khiến tôi không khỏi chột dạ, sợ thân phận của tôi bị anh ta nhìn thấu.
Dù sao giang hồ cũng đồn đại anh ta rất cao thâm khó đoán, hơn nữa từ khi quen biết nhau quả thật tôi cũng nhiều lần phải kinh ngạc với những biểu hiện của anh ta.
Cũng may, anh ta chỉ mỉm cười nhìn tôi mà không nói gì nữa, sau đó ánh mắt anh ta chuyển qua Tiểu Âm Sai: “Cậu là Tiểu Âm Sai, giải thích mượn thi luyện hồn là gì đi.”
“Chuyện này… khụ khụ, đúng là nội dung bọn tôi được học… Chẳng qua gần đây tôi bận rộn tìm La Thanh La, đã lâu không ôn tập qua…” Tiểu Âm Sai đang hết sức chăm chú nghe chuyện bánh bao thịt người, đang nghe được một nửa thì bị nhắc tên nên hoảng sợ, lúng túng nói.
Hình tượng Âm Sai trong lòng tôi lại thấp đi một chút, cậu ta cái gì cũng không biết, trình độ như vậy mà làm Âm Sai có lẽ đi vào bằng cửa sau?
Tôi thầm coi thường, có điều trong lòng cũng thở nhẹ ra một cái.
Dù sao cũng không cần phải sợ hãi Tiểu Âm Sai này, rốt cuộc cậu ta không học vấn không được việc, rất an toàn với tôi.
Hiện tại phải đề phòng chỉ còn lại gã Thi tiên sinh này.
Ý nghĩa chiêu mộ anh ta cũng biến mất trong lòng tôi.
Chờ đến khi có được hồn ngọc trong tay thì vẫn nên cách xa anh ta một chút cho an toàn.
Tôi thu lại tâm tư, cố gắng tạo vẻ mặt bình tĩnh nhìn về phía Thi tiên sinh: “Vậy mượn thi luyện hồn rốt cuộc là thế nào?”
“Muốn biết? Tự mình đi xem không phải là tốt hơn sao.” Thi tiên sinh nhếch miệng cười, lại đưa tay lên nắm lấy cổ tay tôi, đưa tôi cùng Tiểu Âm Sai lên taxi.
Dọc đường đi, tâm tình của tôi như đang chơi tàu lượn siêu tốc vậy, vừa mạo hiểm vừa kích thích.
Rất nhiều lần tôi định thử rút cổ tay về thì đều bị ánh mắt của Thi tiên sinh ngăn lại, chờ đến khi xe taxi dừng lại, trên người tôi đã đổ mồ hôi lạnh.
Xe dừng lại ở một cửa hàng sủi cảo rất lớn ngoài thành, bên trong đầy khách, coi bộ làm ăn rất được.
Khi tôi nhìn thấy số nhà trên bảng hiệu của cửa hàng sủi cảo, cuối cùng đã hiểu vì sao Thi tiên sinh lại đưa tôi tới đây.