“Anh Kiệt, anh về rồi à.”
“Anh Kiệt, em thích bộ đồ này lắm.”
“Anh Kiệt, anh tặng cho em chiếc nhẫn, em sẽ đeo nó hằng ngày.”
“Anh Kiệt, đợi đứa con sinh ra rồi, anh sẽ đối xử với em tốt hơn không?”
“Anh Kiệt, em đã giúp đứa con nghĩ ra được rất nhiều tên, anh xem, có cả nguyên một trang giấy, anh cảm thấy cái cái tên nào nghe hay hơn?
“Anh Kiệt... Anh Kiệt...”
Bên tai, dường như còn có thể gợi nhớ lại rất nhiều lời nói mà Hạ Thất Thất đã từng nói, anh ấy luôn cảm thấy cô ấy rất phiền, chưa bao giờ có vẻ mặt tốt cho cô ấy nhìn cả, mỗi khi cô ấy mỉm cười, thì anh ấy không phải làm mặt lạnh lùng thì là trợn mắt lên nhìn.
Nhưng cô ấy rốt cuộc đã dùng một trái tim như thế nào, khi anh ấy ác nghiệt, thậm chí là chán ghét, nhưng cô ấy vẫn cười với anh ấy?
Và bây giờ, cô ấy cuối cùng cũng bị anh ấy tổn thương đến triệt để, vì vậy, cô ấy cười không ra nữa, mà lựa chọn tự sát sao?
Lúc này, pháp y phụ trách cho nữ thi thể làm giám định nói, “Thưa ông, tôi đã xem qua thi thể của bà ấy, các cơ quan trong cơ thể không có dấu hiệu bị trúng độc, ngoại trừ cổ tay trên người ra, cũng không có bất kì vết thương nào cả, nếu như ông khẳng định vợ trước của ông không có bất kì kẻ thù nào cả, vậy thì chúng tôi sẽ kết án như thế này.”
“Đương nhiên, nếu như ông kiên quyết, ông cũng có thể mời cha mẹ bà ấy đến để làm giám định DNA.”
“...”Hạ Thất Thất là một cô nhi, làm gì mà có cha mẹ.
Đôi mắt Sở Thế Kiệt u ám, vẫn không muốn tin rằng nữ thi thể kia chính là Hạ Thất Thất, tuy nhiên, mọi chứng cứ bên ngoài, đều chứng minh rằng đó chính là Hạ Thất Thất.
Gương mặt tuấn tú hiện lên vẻ lúng túng, Sở Thế Kiệt mím chặt cánh môi lại, nói, “Cô ấy có đứa con trai, đợi lát, hãy cho người họ làm giám định DNA.”
Có thể, nữ thi thể này không phải là Hạ Thất Thất thì sao?
Có thể, nữ thi thể này là một tên trộm nữ nào đó, đã lấy trộm hành lý và chiếc nhẫn của Hạ Thất Thất, lại trùng hợp, có mái tóc dài và đen giống Hạ Thất Thất vậy...
Sở Thế Kiệt tự gạt mình mà nghĩ rằng, sau đó gọi điện cho tài xế của mình, nói “nhổ hai sợi tóc của Tiểu Hi và mang đến đây cho tôi.”
Cảnh sát nói báo cáo kết quả giám định nhanh nhất ngày mai mới có, bảo Sở Thế Kiệt về nhà đợi điện thoại, còn nữ thi thể này, thì sẽ tạm thời đưa đi nhà xác.
Sở Thế Kiệt về đến nhà với vẻ mặt ngơ ngẩn, Hàn Nhã đứng dậy từ trên ghế sô pha trong phòng khách, đi ra đón, và lo lắng hỏi, “Anh Kiệt, sao rồi, kết quả nhận xác, là Thất Thất sao?”
Gương mặt Sở Thế Kiệt buồn rầu, nói, “Ngày mai mới có kết quả giám định.”
Ông trời ơi, ông nhất định phải bảo đảm rằng người chết chính là Hạ Thất Thất đó.
Hàn Nhã trong lòng thì nguyền rủa, nhưng trên mặt lại hiện lên vẻ đau buồn, “Anh Kiệt, anh đừng đau buồn quá, có thể đó không phải là Thất Thất thì sao? Đúng không?”
“Ừm.” Sở Thế Kiệt đáp lại một tiếng, nhưng sắc mặt vẫn buồn rầu.
Hàn Nhã khoác vào cánh tay của Sở Thế Kiệt đi về hướng phòng ăn, nói, “Anh Kiệt, bữa tối anh vẫn chưa ăn gì, em đã kêu người làm nấu một chút đồ ăn khuya, vẫn còn nóng đó, em mang ra cho anh ăn nha.”
“Không cần đâu, anh không đói.”
“Người là sắt gạo là thép, anh Kiệt, thật ra em cũng chưa ăn, em luôn đợi anh về, chúng minh cùng ăn nhé, được không?”
Hàn Nhã dụ dỗ mà nói, Sở Thế Kiệt cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
Trên bàn ăn, Hàn Nhã liên tục gấp thức ăn cho Sở Thế Kiệt, nhưng Sở Thế Kiệt ăn mà như không biết mùi vị gì cả, trong đầu luôn nghĩ đến gương mặt dữ tợn của nữ thi thể kia, cùng với chiếc nhẫn trên ngón tay trái áp út của nữ thi thể kia.
Về đến phòng ngủ, Hàn Nhã lại rất dịu dàng giúp Sở Thế Kiệt mở nước tắm, nói, “Anh Kiệt, anh nhất định rất mệt rồi, anh tắm xong rồi ngủ sớm đi.”
Hàn Nhã cố gắng thể hiện mình như một dáng vẻ người vợ hiền dịu, ánh mắt Sở Thế Kiệt phảng phất, dường như nhìn thấy bóng dáng người đã từng ân cần nói “Anh Kiệt, em chà lưng cho anh được không, anh Kiệt, em mát xa cho anh được không” của Hạ Thất Thất.
Cô ấy chết chưa? Chắc là không có đâu...
Sở Thế Kiệt không kềm được đưa tay lên, xoa nhẹ vào mặt Hàn Nhã, ngẩn ngơ trong lòng và lẩm bẩm, “Thất Thất...”