Khó trách lúc đó ta vận dụng yêu lực va vào tên phàm nhân này, rõ ràng tên phàm nhân này không thể nào chặn lại thế nhưng hắn lại phá giải được. Hóa ra hắn là một đại lão thần thông quảng đại sơn bất lộ thủy, giấu kín tài năng.
“Nhất định là như thế.”
“Trước đó cũng đã nghe phụ hoàng nói rằng rất nhiều cao thủ nhân loại đều có bệnh về đầu óc, rõ ràng có tu vi thông thiên nhưng phải giả dạng thành phế vật dạo chơi nhân gian, tiếp đó lại giả heo ăn thịt hổ. Chắc chắn người này cũng như vậy.”
Ngao Khánh vô cùng tin tưởng vào ý nghĩ của mình.
Vừa nghĩ đến đây là mặt mũi Ngao Khánh đã tràn đầy thấp thỏm.
Cho dù là ông già Phệ Thiên Yêu Hoàng nhà hắn thì chỉ sợ cũng khó mà lấy ra được mấy thứ trong phòng tên này. Điều này đủ để chứng minh ít nhất cũng là tên cao thủ giả trang thành phàm nhân này cùng cấp bậc với Phệ Thiên Yêu Hoàng nhà hắn.
Lão đại cấp bậc này chính là sự tồn tại làm cho hắn chỉ có thể ngước lên nhìn.
Điều nực cười là lúc trước hắn còn muốn báo thù, căn bản giống như lấy trứng chọi với đá!
“Thế nhưng tại sao cao thủ này lại muốn bắt ta!”
Ngao Khánh nghĩ đến sứt đầu mẻ trán.
Mình và hắn không thù không oán, cũng không có bất kỳ dây dưa gì, cứ như vậy mà vô duyên vô cớ bắt mình lại.
Sau khi bắt xong, một không làm hắn bị thương, hai cũng không giết hắn.
Nhưng mà thường thường chính là như vậy, thứ để cho người ta đoán không ra mới là thứ khiến người ta sợ hãi nhất, huống chi tâm tư của nhân vật thuộc cấp bậc này, sao hắn có thể tùy tiện suy đoán?
Lúc Ngao Khánh đang suy nghĩ không xong thì Dịch Phong lại uống thêm hai chén rượu, càng ngày càng cảm thấy lão già này đáng giá kết giao, lập tức mời lão ta: “Lần này hai vị tới quá gấp gáp, nếu lần sau hai vị có rảnh rỗi thì có thể tiếp tục tới hàn xá ngồi một chút. Chờ lần sau tới, ta sẽ róc xương róc thịt con chó kia làm một nồi lẩu thịt cầy cho hai vị ha ha.”
“Dịch đại sư khách khí, khách khí.”
Nghe thấy Dịch Phong còn mời lão ta lần sau tới, Thanh Sơn Lão Tổ cực kỳ kích động, thế nhưng khi nghĩ tới việc phải ăn con Phệ Thiên Yêu Lang kia thì lão ta lại trở nên vừa thấp thỏm vừa khẩn trương.
Nhưng lão ta lại nghĩ đi nghĩ lại, vị tiền bối này đã liên tục mời, bản thân lão ta cũng không có gì phải cố kỵ.
Nếu như bộ tộc của con Phệ Thiên Yêu Lang kia thật muốn truy cứu thì chỉ sợ cũng phải cân nhắc một chút, thịt này là lão ta ngồi ăn cùng với ai.
Dù sao, lão ta cũng là nhân vật đã xuống nhà bếp ăn bữa trưa với tiền bối!
Nghĩ đến đây.
Thanh Sơn Lão Tổ cũng không còn sợ hãi nữa, chắp hai tay lên nói: “Dịch đại sư có thể mời ta là vinh hạnh của ta. Nếu đã như vậy, lần sau rảnh ta sẽ mang rượu tốt nhất đến quấy rầy đại sư.”
“Không dám, không dám.”
Dịch Phong nhàn nhạt cười, đũa lại gắp đồ ăn.
Toàn bộ cuộc đối thoại của hai người đều bị Ngao Khánh đứng ở cửa nghe được.
“Run lẩy bẩy, run lẩy bẩy…”
Hóa ra, hóa ra vị cao thủ này bắt ta là vì muốn biến ta thành nồi lẩu hả?
A mẹ nó!
Vừa nghĩ tới đó, Ngao Khánh đã mất hết cả niềm tin, khom người cuốn rúc run rẩy trên mặt đất.
“Trời ạ!”
“Làm sao bây giờ?”
Tình huống bây giờ của hắn, chính là đánh thì đánh không lại nhưng mà chạy cũng chạy không thoát!
“Không được, ta không thể chết.”
“Từ trước đến nay ta luôn bị phụ hoàng xem thường, lần này đi ra chính là vì muốn chứng minh bản thân, ta không thể chưa chứng minh được bản thân đã bị biến thành lẩu thịt cầy!”
Nghĩ đến đây, trong mắt Ngao Khánh một lần nữa loé lên tia sáng.
Trong lòng của hắn đã quyết định, chờ chút nữa hắn sẽ cầu xin vị cao nhân này tha thứ. Nếu biểu hiện trước mặt hắn thật tốt thì có lẽ sẽ nhặt lại được một cái mạng, còn được trả lại tự do.
Sau nửa canh giờ, ba người Dịch Phong mới cơm nước xong.
“Cảm tạ Dịch đại sư thịnh tình tiếp đãi, Thanh Sơn ta xin cáo từ.” Thời gian cũng không còn sớm, Thanh Sơn Lão Tổ cũng thức thời cáo từ.
“Được, đồ nhi giúp ta tiễn khách.”
Dịch Phong ợ một cái, vẫy tay với hai người sau đó quay sang Chung Thanh dặn dò một câu.
“Dạ, sư phụ.”
Chung Thanh cung kính gật đầu, sau đó đưa hai người Thanh Sơn Lão Tổ ra ngoài cửa võ quán.
“Cảm tạ tiểu công tử đưa tiễn.” Ngoài cửa, Thanh Sơn Lão Tổ chắp tay khách khí nói với Chung Thanh.
“Hai vị khách khí, sư phụ nói, nếu hai vị có thời gian rảnh rỗi thì cứ tới ngồi.” Chung Thanh gật đầu nói.
“Được được được.”
Thanh Sơn Lão Tổ cảm kích gật đầu, sau khi hàn huyên vài câu đơn giản với Chung Thanh xong thì Chung Thanh mới trở về võ quán.
Bên kia, Thanh Sơn Lão Tổ đứng ở góc đối diện trên đường phố, trên mặt đều là ý cười. Sau khi ra cửa lão ta mới phát hiện bản thân vừa đột phá Võ vương còn chưa đủ ổn định thế mà biến thành cực kỳ ngưng tụ.
Thậm chí trình độ ngưng tụ này có thể so với những Võ Vương đã đột phá mấy chục năm.
“Chuyến đi ngày hôm nay không uổng công một đời này!” Thanh Sơn Lão Tổ cảm thán.