Tháng năm, đại học D, học viện Lý Công.
Trợ lý viện trưởng là một cô gái dáng thon thả, áo sơmi trắng, váy dài màu lam, tóc đen ngang vai, giống một cô gái thuần khiết. Mặc dù không phải làm cho người ta cảm thấy mỹ nữ kinh diễm, nhưng lại làm cho người ta một loại cảm giác thoải mái.
Cộc! Cộc!
Cô vươn tay nhỏ gầy, gõ vài tiếng lên cửa..
“ Mời vào.” Thanh âm của viện trưởng Thái Nho Minh truyền đến.
Cô vào văn phòng, đi đến trước bàn, không nhanh không chậm nói: “Viện trưởng, phòng ở đã sửa chữa không khác gì theo yêu cầu, đây là ảnh hôm nay tôi chụp, có cần truyền cho tiến sĩ Hạ hay không?”
“Vất vả cho con, La Phù.” Thái Nho Minh tiếp nhận đĩa, rất nhanh đưa vào máy tính, nhìn hình ảnh này gật đầu khen ngợi. “Con làm được tốt lắm, hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của tiến sĩ Hạ, cái này hẳn là không còn có vấn đề gì nữa.”
Hai mươi tám tuổi, La Phù là trợ thủ đắc lực, ngay năm thứ nhất đại học cô đã làm việc tại đây, sau tốt nghiệp lại theo lệnh triệu tập trở thành trợ lý ông ta, trong công việc, làm rất tốt, ông ta rất khẳng định năng lực của cô.
Vì tìm được cho tiến sĩ Hạ Vũ Tuyên nơi ở lý tưởng, La Phù đã tìm nhiều tháng mới tìm được nơi này theo kiến trúc Nhật, nơi này có đình viện có hồ nước, hơn nữa trước sau mười km đều không có hàng xóm, bởi vì Hạ tiến sĩ là cái người phi thường thích yên tĩnh.
Hoặc là cho rằng, hắn là người bỏ đàn, quái gở lạnh lùng người quái dị, điểm này cùng như học thuật hắn thành tựu giống nhau, nổi danh.
“Đúng rồi.” ảnh chụp đưa vào xong, Thái Nho Minh đem đĩa trả lại cho La Phù, thuận tiện hỏi: “Người giúp việc cũng tìm được rồi sao?”
“Tìm được rồi, tốt lắm, đây là lý lịch hai gã người giúp việc.”
Thái Nho Minh tiếp cho qua, không nhìn kỹ, La Phù làm việc hắn thực yên tâm, chuyện tới nay hết thảy rốt cục vẫn hoàn thành tốt đẹp.
Ước chừng một năm trước, tiến sĩ Hạ Vũ Tuyên đem những cống hiến về sở học tin tức truyền ra ngoài, nhất thời ở giới khoa học như bỏ lại một viên bom nguyên tử, những Đại học nhất đều chừng tranh thủ, ngoại trừ bọn họ Hoa Liên đại học D tích cực, còn có Đài Bắc, Tân Trúc, Đài Nam, và những trường khác.
Trong lúc nhất thời, không chỉ có nhóm hiệu trưởng tranh đấu gay gắt, viện trưởng, chủ nhiệm, nhóm giáo viên cũng đều tham dự đấu sức, hy vọng lấy được đến khối trân bảo này.
Phải biết rằng Hạ Vũ Tuyên năm nay mới hai mươi sáu tuổi, lại có được bảy cái băng học vị tiến sĩ, còn lấy được rất nhiều giải thưởng quốc tế, không biết bao nhiêu đại học nổi danh đều thưởng cao muốn tìm anh ta hợp tác, mọi người như thế nào có thể bỏ qua cơ hội tốt này?
Cuối cùng kết quả công bố, Hạ tiến sĩ lựa chọn đại học D ở Hoa Liên, ngay cả bản thân Thái Nho Minh cũng không dám tin tưởng, có lẽ là Hạ tiến sĩ từng ở qua Hoa Liên, mặc dù cách đây nhiều năm, nhưng người không thân thì thổ thân, chuyện này so với địa thế nơi khác vẫn có cảm tình đi!
Với Đại học D đây là vinh dự, từ hiệu trưởng cho tới giáo viên đều vui, bởi vậy, đối với yêu cầu gì gì của Hạ tiến sĩ, bọn họ đều toàn lực đáp ứng, phối hợp. Rốt cuộc, từ nửa năm trước đã bắt đầu chuẩn bị. Thái Nho Minh thân là viện trưởng, tự nhiên trở thành là người trọng yếu chấp hành.
Chẳng qua, càng có địa vị ở trên cao, càng sẽ có khó có thể lý giải tiêu chuẩn, chỉ là tìm phòng ở khiến cho anh ta mà không phải một cái, hai cái là được, may mắn có La Phù, người này trợ lý cẩn thận có khả năng, rất nhiều vấn đề nan giải đều giải quyết dễ dàng.
Ông ta buông tư liệu nhóm người hầu, nói: “Ngày kia hành lý Hạ tiến sĩ sẽ đến, em liền giám sát bọn họ sửa sang lại cho tốt, thuận tiện chọn mua một ít cây đặt ở trong nhà, chi tiết nhỏ cũng không thể quên.”
“ Dạ vâng.” La Phù cẩn thận viết tốt bút ký, chữ viết tinh tế xinh đẹp, giống như người cô, khiến cho người ta có cảm giác ôn nhu uyển chuyển hàm xúc.
Trên thực tế, cô còn có ba cái hồ sơ đều là tư liệu về Hạ tiến sĩ, nửa năm qua công việc chủ yếu của cô đều đặt chuyện này là quan trọng.
Mọi việc đã định, chỉ có thể trông đợi tương lai, Thái Nho Minh đứng lên đi đến phía trước cửa sổ, nhìn vườn trường rộng lớn, không khỏi phát ra cảm thán. “Ai! Giống như là giấc mơ, Hạ tiến sĩ thật sự đã tới!”
La Phù thực hiểu được tâm tình của viện trưởng, từ Hạ Vũ Tuyên tuyển chọn đại học D, cũng chỉ là người quan trọng trong khoa học kỹ thuật nghiên cứu, cơ hồ toàn giáo trường đều vui mừng như điên, nhất là hiệu trưởng cùng Thái viện trưởng, hai người và hơn trăm đàn ông khác cả ngày chỉ thảo luận chính là chuyện này.
Nên như thế nào nghênh đón Hạ Vũ Tuyên? Làm như thế nào khiến cho anh ta xem như ở nhà? Tốt nhất là làm cho anh ta cả đời đều ở lại đại học D, đối trường học này ngày càng phát triển thành nổi tiếng, địa vị học thuật, đều sẽ tăng lên, đại học D thành lập mới hơn mười năm, bọn họ rất cần thiết “Trấn giáo chi bảo”.
Thấy viện trưởng trầm tư suy nghĩ, La Phù ra ngoài: “Nếu không còn chuyện gì khác, con đi chuẩn bị trước.”
Thái Nho Minh căn bản không có nghe thấy thanh âm cô rời đi, ở trong đầu ông ta đang miêu tả cảnh tiền đồ đẹp, tiến độ thực nghiệm phải như thế nào quy hoạch, nghiên cứu và thảo luận hội nghị phải như thế nào tiến hành, là trọng yếu hơn, như thế nào đánh đổ các trường học khác, trận này đấu càng đấu, không như thi đua mặc dù trường này chưa bao giờ hạ điểm.
Được đến, sau lại sợ mất đi, tâm tình của ông giống như lúc trước theo đuổi lão bà còn khẩn trương hơn. Vì lưu lại Hạ Vũ Tuyên vị đại nhân này, thủ đoạn gì đều sử dụng ra hết, nếu không ông sẽ hối hận đến chết!
La Phù về văn phòng, vài vị đồng sự liền đứng lên, hưng trí bừng bừng hỏi: “ Như thế nào? Hạ tiến sĩ nhìn thấy phòng ở đã đồng ý”
“ Đại khái đã không thành vấn đề.” La Phù gật đầu trả lời.
Mọi người đối Hạ Vũ Tuyên lại tò mò lại chờ mong, chi tiết gì đều phải biết hết, hệ trợ giáo hóa học Bành Trí Bình hơn nữa hưng phấn, xoa xoa hai tay chờ đợi hỏi: “Một tháng sau anh ta sẽ đến trường học chúng ta, đến lúc đó nên làm gì hoan nghênh anh ta?”
“ Em nghĩ hẳn là không cần, anh ta không thích nơi náo nhiệt.” La Phù tận lực uyển chuyển nói, mi mắt cô thản nhiên trong sáng, hơn nữa tiếng nói nhẹ nhàng, bất cứ lúc nào đều giống như cơn gió nhẹ.
Tuy rằng cô đã nói rất nhiều lần, Hạ Vũ Tuyên cho dù là một chút cũng không nguyện ý tiếp xúc mọi người, bất đắc dĩ mọi người luôn có nghe nhưng không có nhớ điều này.
“ Kính nhờ! Anh ta khả năng chính là không thiện chí giao tiếp, không có nhiều tự kỷ như vậy!” Hệ trợ giáo Vật lý Vương Tinh Doanh giải thích, hai tròng mắt sáng trong suốt cô ấy lấp lánh nói: “Anh ta lần này trở về nước lại, chúng ta đương nhiên vẫn hoan nghênh long trọng, nếu không có tỏ ra như thế làm sao chứng tỏ được địa vị cao thương của anh ấy, còn có sự nhiệt tình như lửa nhóm ta.”
“ Đúng vậy, đúng vậy, đợi cho tới ngày đó, chúng ta tốt nhất tạo thành đoàn tiếp khách có thanh thế lớn, tốt nhất đi sân bay chật như nêm cối!”
“Đến lúc đó sẽ có truyền thông phỏng vấn? Chúng ta cần phải ăn mặc chỉnh tề, đừng làm cho trường học mất mặt.”
Mọi người anh một lời, tôi một chữ, bắt đầu miêu tả cảnh quang đèn đuốc sáng lạn. La Phù nhìn thấy được, bọn họ đều hùa vào ảo tưởng như Thái viện trưởng, hoàn toàn không nghe phía khách quan đề nghị, cô đành phải nhún nhún vai, ngồi trở lại vị trí mình.
Xử lý xong vài công việc sau đó, La Phù mở ra tập hồ sơ rất nặng, xem lại tài liệu về Hạ Vũ Tuyên, kỳ thật cô đều ghi tạc đáy lòng, lại nhìn một lần chính là thói quen. Nửa năm qua, cô quả thực là vì anh ta mà sống, tất cả công tác đều không có, chuyện nghênh đón anh ta đến đây mới là trọng yếu.
Hạ Vũ Tuyên, hai mươi sáu tuổi, thân cao . cm, thể trọng kg,
Tiếng Anh xuất sắc, cũng chính là ngôn ngữ chính của Hạ Vũ Tuyên.
Cha mẹ vì học giả nổi danh, hai mươi năm trước ly hôn. Hạ Vũ Tuyên mười hai tuổi sống ở Hoa Liên, cùng ông ngoại, và bà ngoại, rồi sau đó xuất ngoại học ở trường mười bốn năm, tố chất có thiên tài học giả, đến nay đã lấy được bảy cái bằng học vị tiến sĩ, tốc độ cực nhanh, đánh bại các giáo viên khác.
Trời sanh tính quái gở, không thích nhân thân, độc thân chưa kết hôn, chuyên chú nghiên cứu lẫn học vấn, đoạt giải vô số, vì mấy năm gần đây luôn chờ mong giải khoa học gia......
Ảnh chụp trung bình là người sắc mặt tái nhợt, người đàn ông này có đôi mắt trẻ, sâu thẳm, mặc áo choàng, mà tóc dài màu đen, một đôi môi nhếch như khinh bạc, nhìn thấy được là người này thần kinh, mảnh khảnh, nói không chừng trở mặt như phiên thư, tính tình không thể nói lý, cô đã có chuẩn bị tâm lý.
Kỳ diệu là, cô bỗng cảm thấy ánh mắt anh ấy có một dòng lộ tịch mịch, biểu tình loại này cô thông thường thấy ở trên mặt những đứa nhỏ ở cô nhi viện. Thường là trong lòng mờ mịt không biết làm sao, lại cố gắng trấn định không muốn yếu thế.
Cô nhi viện? Đúng vậy, La Phù là cô nhi, lúc mới sinh đã được nữ tu sĩ giáo hội Thiên Ân, mà Thái viện trưởng cùng Thái phu nhân cũng như thúc thúc cùng a di của cô. Cô lên đại học là phải nhờ đến giúp đỡ của bọn họ, sau tốt nghiệp tuy có cơ hội công tác khác, cô vẫn lựa chọn ở lại làm trợ lý, báo đáp ân tình nhiều năm vợ chồng viện trưởng.
Từ nhỏ cô chưa từng trải qua cảm giác gia đình ấm áp, cũng vốn không có mất đi vẻ sầu não, nhưng mà nhìn đến nhóm bạn đồng trang lứa, bao nhiêu người hiểu được cái loại tâm tình tịch mịch này. Kỳ thật không có người nhà đều không phải là tận thế, chẳng qua hoặc thâm hoặc thiển, bọn họ đều bị nhiễm sắc thái u buồn.
Nhưng là Hạ Vũ Tuyên tiếng tăm lừng lẫy như vậy, nhiều người tôn sùng, cũng có khả năng cảm thấy tịch mịch sao? Cô là tự mình suy nghĩ nhiều quá.
Văn phòng, đồng sự nhóm nhiệt liệt thảo luận, thanh âm chưa từng ngừng lại. La Phù nhẹ nhàng đem hồ sơ khép lại, hướng ngoài cửa sổ nhìn lại, trời thực xanh, cỏ thực xanh, trong xanh thực vang dội, cô phát hiện mùa hè đã đi đến gần.
Hạ tiến sĩ sẽ thích mùa hè Hoa Liên sao? Cô hy vọng đáp án là khẳng định.
Tháng sáu, sân bay Hoa Liên.
Welcom to Hoa Lien airport.
Bó lớn hoa tươi, áp phích thật lớn, được rất nhiều người giơ lên cao, sân bay náo nhiệt cuồn cuộn, hiện trường ngoài trừ giáo thụ, nhân công, đệ tử, ngay cả Hiệu trưởng cùng Hiệu trưởng phu nhân đều đến, toàn giáo bày ra bộ mặt hoan nghênh mà trước nay chưa có.
Ngoài ra còn có hơn mười vị phóng viên truyền thông, giơ lên cao máy chụp ảnh cùng microphone, chuẩn bị phỏng vấn vị nhân vật lớn, càng chứng tỏ hôm nay là một ngày trọng yếu, mà bọn họ chủ yếu nghênh đón một nhân vật quan trọng.
Mặc áo sơmi trắng, váy dài La Phù đứng ở góc, giống đóa hoa lài tươi mát lịch sự tao nhã, làm cho người ta thưởng thức cũng không phải rất hấp dẫn chú ý.
Đối mặt trường hợp như thế, đáy lòng cô có loại dự cảm bất thường, theo như cô hiểu biết: tiến sĩ Hạ Vũ Tuyên là người trầm mặc ít lời, chán ghét giao tiếp người, đối mặt đội hình long trọng như thế, không biết anh ta sẽ có phản ứng gì? Hay là chân tay luống cuống, mặt không chút thay đổi, hoặc là giận dữ?
“ Người ở đâu nha? Người ở đâu nha?” Hiệu trưởng đại nhân hết nhìn đông tới nhìn tây, e sợ bỏ qua thời cơ, ông ta nhất định phải chiếm cứ tin tức trang báo, thay mặt trường học cùng càng làm cho cá nhân vẻ vang a!
“Phi cơ vừa mới đến, chúng ta đợi một chút nữa.” Thái Nho Minh trấn an Hiệu trưởng, kỳ thật chính ngực ông ta cũng thẳng khiêu, so với lúc trước chờ lão bà gật đầu đáp ứng gả cho ông ta, chỉ có hơn chớ không kém.
Chờ đợi thời gian luôn đặc biệt dài lâu, thật vất vả đợi, chỉ thấy một ba ba đám đông đi ra cửa lớn, mọi người đều nghển cổ nhìn ra, ý đồ nhận ra người nào mới là hôm nay nhân vật chính.
“Anh ta! Chính là cái người cao cao gầy gầy, tóc loạn loạn, đàn ông mặc áo khoác sắc trắng! Anh ta chính là tiến sĩ Hạ Vũ Tuyên!” Thái Nho Minh là người thứ nhất hô lên, chỉ vào người kia khiến cho ông nhớ thương bóng hình, kích động thiếu chút nữa rớt nước mắt xuống.
Cứ việc mọi người đều xem qua ảnh chụp Hạ tiến sĩ, nhìn thấy bản thân thời điểm vẫn cảm giác sâu sắc rung động, ngoại hình không tệ, khuôn mặt lại tuấn tú là là người trẻ tuổi. Quả nhiên là vị kia là học giả nổi danh quốc tế? Mới hai mươi sáu tuổi đã có bảy cái bằng tiến sĩ, quả thực không phải người!
Nhìn anh ta một thân áo ngoài màu trắng, áo sơmi màu xám, quần dài màu đen, điển hình dạng nghiên cứu, phảng phất như mới từ phòng thí nghiệm đi ra, nhất là một đầu tóc dài loạn xạ, hơn nữa đôi mắt quầng thâm đen chứng tỏ anh ta là người thức khuya, vất vả nhiều năm.
Càng kỳ lạ là, anh ta tản mát ra một loại cảm giác lạnh lùng cùng thế giới bảo trì khoảng cách, khiến cho người ta lại càng cảm thấy bất hòa lại thấy tò mò.
“Hạ tiến sĩ! Mời ngài nói nói mấy câu được không?” Trong lúc nhất thời tia sáng đèn chớp liên tục, các phóng viên lấy microphone đi phía trước liên tục hỏi : “ Ngài vì sao lựa chọn đại học D? Ngài thấy hoàn cảnh kỹ thuật khoa học Đài Loan có ý kiến gì không? Ngài có thể hay không sẽ lấy bằng tiến sĩ học vị thứ tám?”
Đối các phóng viên kêu gào, Hạ Vũ Tuyên mắt điếc tai ngơ, ánh mắt mãnh liệt đảo qua, khiến cho người ta cảm giác rét run từ lòng bàn chân lủi thẳng lên, La Phù xác định dự cảm của mình là đúng, Hạ tiến sĩ hiển nhiên không hờn giận, chính là ẩn nhẫn còn không có phát tác.
Cuối cùng, tầm mắt Hạ Vũ Tuyên dừng ở trên người Thái Nho Minh, ánh mắt thu hút hỏi: “Ông chính là Thái viện trưởng?”
Bởi vì phía trước điện thoại cũng có liên lạc, anh liếc mắt một cái liền nhận ra bộ dạng Thái Nho Minh, những người khác trong mắt anh đều giống dưa hấu hoặc bí đỏ, tất nhiên không hề nhận thức.
“Dạ, đúng vậy! Ngài hảo, hoan nghênh ngài đến Hoa Liên......” Thái Nho Minh thụ sủng nhược kinh, ngay cả nói chuyện đều có chút lúng túng, có thể làm cho Hạ tiến sĩ nhận ra, thật sự là rất vinh hạnh với ông ta.
“Hạ tiến sĩ, ta là hiệu trưởng đại học D, toàn bộ giáo trí hoan nghênh người!” Hiệu trưởng đại nhân lại đây xen mồm nói, tại đây thời khắc mấu chốt, ông ta cũng nên giữ lấy chút nhỏ nhoi thể diện mới đúng.
Hạ Vũ Tuyên đối Hiệu trưởng đại nhân nhìn như không thấy, trực tiếp hướng Thái Nho Minh hạ lệnh: “Lập tức đưa tôi đến nơi tôi ở, kêu những người này đều đi đi!”
“A?” Thái Nho Minh không dám tin, nhìn đến đội ngũ nhiệt tình tiếp khách như vậy, Hạ tiến sĩ cư nhiên một chút cũng không hãnh diện, tình mọi người dùng cái gì kham ? Nhất là Hiệu trưởng đại nhân đang cầm bó hoa!
“Lập tức theo lời của tôi nói mà làm!” Hạ Vũ Tuyên lấy tiếng nói lạnh lùng tuyên bố: “Nếu không đáp ứng tôi tiếp theo lên phi cơ rời đi.”
Thái Nho Minh vừa nghe sắc mặt trắng bệch, ông thật gánh vác không nổi cái chuyện này, Hiệu trưởng đại nhân thiếu chút bệnh tim phát tác, lập tức chụp bả vai Thái Nho Minh nói: “Hạ tiến sĩ bay đường dài nhất định mệt mỏi, còn không mau đưa ngài đến chỗ ở nghỉ ngơi?”
“Nhưng là tôi sẽ không lái xe, tôi......” Thái Nho Minh là cái điển hình học giả, đối với làm nghiên cứu, viết luận văn linh tinh như cá gặp nước, sự thật trong cuộc sống lại giống người không biết gì, rời khỏi trường và nhà là có tài xế lái xe.
Trợ lý? Đúng rồi! Ông cái khó ló cái khôn, từ trong đám người lôi ra người trợ lý ông tối tin cậy. “La Phù!”
La Phù bị viện trưởng kéo đến trước mặt Hạ Vũ Tuyên, thình lình xảy ra tiếp cận, khiến cô không khỏi cụp hạ hai mắt. Cô hẳn là thực hiểu biết Hạ Vũ Tuyên, lại có loại quen thuộc xa lạ. Trời mới biết anh ta có thể hay không bắt cô đi? Đàn ông này trên người có một cảm giác không rét mà run.
“ Cô ấy là ai?” Hạ Vũ Tuyên lạnh lùng xem liếc mắt một cái, đó là cái người cho rằng gọn gàng, cô gái có khí chất tao nhã đôi mắt mở to bối rối, nhưng ít ra không có giả dối tươi cười, không làm cho anh nhìn chướng mắt.
“Cô này là của trợ lý của tôi, La Phù.” Thái Nho Minh nhanh chân giải thích. “Ngài yêu cầu phòng ở chính là cô ấy tìm, hơn nữa cô ấy còn là lái xe!”
Hạ Vũ Tuyên lo lắng ba giây, gật đầu. “Được, cho cô đi theo, những người khác đều đi đi.”
Anh nhớ tới kia ốc xá kiến tạo Nhật thức, do được truyền tải hình ảnh từ máy tính, giống như hình dạng trong trí nhớ anh. Lúc trước anh sở dĩ chọn ba lấy bốn, mọi cách khó xử, vì tìm về kia đống phòng ở, đây là nguyên nhân lớn nhất hấp dẫn anh hồi hương, hiển nhiên người con này còn hơi có bản lĩnh, hẳn là có công dụng cao.
La Phù không biết nên may mắn hoặc cảm khái, cái này cô phải thông qua Hạ tiến sĩ xét duyệt sao? Cho nên anh không cần nói cút ngay, mà có thể đi theo anh ta?
Hiệu trưởng đại nhân vẫn chưa từ bỏ ý định, tiến lên ý mời khách quý. “Hạ tiến sĩ, ngài trước nghỉ ngơi cho tốt, buổi tối chúng ta chuẩn bị hoan nghênh tiệc rượu, cần phải thỉnh ngài đại giá quang lâm!”
“Với tôi ai cũng không thấy, ông tốt nhất đừng chắn đường của tôi” Hạ Vũ Tuyên bước chân đi nhanh về phía trước, phảng phất như bên cạnh không có sinh vật tồn tại.
Mắt thấy nhân vật chính hôm nay đi xa, đám chụp ảnh đều đuổi theo muốn bắt giữ hình ảnh, các phóng viên microphone lại không phải sử dụng đến, bởi vì bọn họ đưa ra vấn đề không chiếm được gì hưởng ứng, Hạ Vũ Tuyên một chữ cũng dám không ban cho.
Hiệu trưởng bị cổ khí kia chấn đến, cuống quít vọt đến một bên, nghĩ rằng như thế nào có người lãnh khốc như vậy? Bình thường bao nhiêu người nịnh hót ông, kính trọng ông. Hạ Vũ Tuyên cố tình liếc mắt một cái cũng không thèm nhìn ông, quả thật là cấp đại sư nhân, không giống bình thường.
Nhân tính là như vậy đúng vậy, càng không chiếm được càng hiếm lạ trân quý. Ngay tại lúc này Hiệu trưởng đại nhân đã trong lòng quyết định trung trinh, vô luận dùng phương pháp gì, thế nào ông cũng phải bảo vệ khối bảo này, để cho Hạ Vũ Tuyên trở thành người của đại học D.
Vì thế ông ta ở bên tai Thái Nho Minh nói nhỏ. “Hạ tiến sĩ muốn như thế nào liền như thế ấy, ta sẽ không đi theo làm cho cậu ta sinh khí, bất quá ông cùng cái trợ lý kia, chết cũng muốn ở lại bên cậu ta, nghe thấy không?”
“ Tuân lệnh” Thái Nho Minh cũng đang có ý này, được đến hiệu trưởng nhắc nhở sau càng thêm kiên định, vì thế hắn phân phó trợ lý. “La Phù! Mau cùng đi, chúng ta trước lên xe em.”
“ Ngồi xe của em?!” La Phù chỉ vào chính mình, không dám tin hỏi: “Xe của em rất nhỏ, vì sao không ngồi xe hiệu trưởng “
“Không cần hỏi nhiều như vậy, tóm lại nghe Hạ tiến sĩ nói là được rồi! Nếu không cậu ta không có cao hứng rồi bỏ đi, chúng ta liền thảm!”
Lúc này Hạ Vũ Tuyên vẫn tiếp tục đi phía trước đi tới, Thái Nho Minh cùng La Phù chỉ có thể chạy nhanh nhanh chân đuổi kịp. Trù bị hồi lâu mới bắt được cá lớn, trăm ngàn không thể làm cho anh ta chạy!
Hỗn loạn trong trường hợp, La Phù duy nhất có thể khẳng định là, trải qua chuyện gặp mặt này nhân duyên với Hạ Vũ Tuyên tuyệt đối đã vất đi nơi nào, chỉ thấy sân bay một màn, đủ để cho mọi người rút lui có trật tự cũng là kết quả anh ta muốn!
Ngay từ đầu chính là cái dấu chấm than, ngày sau phát triển càng ngoài dự đoán mọi người, cô cảm giác bản thân mình có chút không yên, nhưng cũng có chút chờ mong......
Lên xe, La Phù lập tức bị áp lực rất lớn bao phủ, bởi vì có phóng viên phỏng vấn ở đuôi xe, cô nghĩ biện pháp thoát khỏi bọn họ, miễn cho đừng Hạ Vũ Tuyên sinh khí. Vạn nhất mông anh ta còn chưa có ngồi nóng đã nói phải về Anh quốc, bao gồm Hiệu trưởng, Viện trưởng, đồng sự, còn có toàn bộ học sinh ở đại học D chỉ sợ họ liên thủ cắt đứt cổ cô.
May mà Hoa Liên là nơi cô lớn lên từ nhỏ, cô nhớ lại là đường đi, trước tiến vào khúc đường tắt, lại theo chạy vào trong thôn điền, ngay cả đường nhỏ cũng không buông tha, mới dần dần cách xa, nhìn không thấy bóng người đuổi theo phía sau xe.
“ La Phù, con thật là có bản lĩnh...... Có thể làm tay đua xe...... Ha ha......” Thái Nho Minh cầm lấy cửa kính chiếu hậu nhìn xem, bị hoảng.
“ Làm sao.” chính cô cũng là kinh hoàng, loại người tiềm năng quả nhiên cần kích phát, chuyện tới trước mắt sẽ có biện pháp.
Hạ Vũ Tuyên nhưng thật ra bộ dáng bất động, anh mở ra cửa sổ, nhìn chằm chằm cảnh sắc cực nhanh qua đi, mặc kệ là ngã tư đường Hoa Liên, dãy núi, trời không, đều khiến anh nhìn không chuyển mắt, phảng phất đã như người lâu ngày gặp lại, có chút quen thuộc có chút xa lạ, đó là tâm tình của người xa hương, khát khao mà lại sầu não.
“Hạ tiến sĩ, ta muốn thay ngài tổ chức một buổi gặp mặt..... Bởi vì mọi người đều rất muốn gặp ngài, không hiểu có thể hay không thỉnh ngài......” Thái Nho Minh thử cùng anh ta bắt chuyện, thủy chung vẫn không được đáp lại, đành phải rầu rĩ ngậm lại miệng.
Đối với mệnh lệnh Hiệu trưởng đại nhân, ông đã ghi nhớ trong lòng, xem Hạ tiến sĩ muốn như thế nào liền như thế ấy đi!
La Phù ở ngoài mặt chuyên tâm lái xe, cũng không ngừng lấy khóe mắt quan sát Hạ Vũ Tuyên, tư liệu nói anh mười hai tuổi đều ở tại Hoa Liên, khả năng đối với cảnh sắc kia có cảm tình đi? Xem trong mắt anh hơn nữa thâm trầm u buồn, cô khẳng định đây không phải ảo giác.
Không có truyền thông truy đuổi, tốc độ xe chạy bình thường, mục đích đi đằng trước còn có chút khoảng cách. Thái Nho Minh không nói chuyện đề khả tán gẫu, cũng không có phong cảnh muốn nhìn, liền một tay nâng cằm muốn ngủ. Tối hôm qua ông ta hưng phấn ngủ không yên, hiện tại không ngủ một chút, càng ngược đãi sao?
Bên trong xe im lặng, chỉ có thanh âm gió thổi, Hạ Vũ Tuyên bỗng nhiên đã mở miệng
“Phòng ở kia...... cô là như thế nào tìm được?”
“Ách?” La Phù sửng sốt một chút, mới phát hiện anh là đang nói chuyện với cô, nhanh tỉnh lại, lý trí trả lời: “Em y theo điều kiện của ngài yêu cầu, lái xe nhiều nơi tìm phòng ốc Nhật, bởi vì bảo tồn tốt cũng không nhiều, tìm thật lâu mới phát hiện có phòng ở.”
“Là ai bán cho cô?” Anh tiếp tục truy vấn.
Cô thành thật trả lời: “Là một vị thượng tá về hưu, nghe nói ông ấy là chủ thứ hai, về phần người đầu tiên sở hữa ốc chủ là Hạ Khải Nhân tiên sinh, cũng chính là ông ngoại ngài.”
Trùng hợp này ngay cả chính cô đều thấy ngoài ý muốn, nguyên là lúc trước Hạ Vũ Tuyên đưa ra đủ loại điều kiện, chính là muốn tìm đến nơi ở cho anh. Cũng may mắn phòng ở này tình trạng cũng không tệ lắm, bọn họ chỉ tốn một tháng tu sửa, liền đạt được yêu cầu tiêu chuẩn của Hạ Vũ Tuyên, hẳn là cùng trong ấn tượng của anh giống nhau như đúc đi?
Nghe được tên ông ngoại, biểu tình Hạ Vũ Tuyên không có biến hóa, ánh mắt là một chi ảm đạm rồi chút. Anh quay đầu đi, ngóng nhìn ngoài cửa sổ, kia phiến cảnh đẹp tựa hồ đều có một tầng sầu não.
La Phù không dám hỏi nhiều, dù sao đây là việc tư của anh ta, nhưng mà trong nháy mắt này cô cảm thấy anh đều đều không phải là ở ngoài mặt lãnh đạm như vậy, ít nhất anh đối ông ngoại, bà ngoại vẫn còn không muốn xa rời. Nếu không như thế nào ngàn dặm xa xôi trở về cố hương, còn chỉ muốn ở tại chỗ cũ?”
Chính là không hiểu được anh từng trải qua chuyện gì, mới có thể lựa chọn rời xa mọi người, có lẽ anh có một đoạn thời gian thương tâm không muốn người biết? Cô phát hiện bản thân mình nghĩ đến anh nhiều lắm, như thế nào mới gặp mặt không bao lâu, cô cũng chỉ nghĩ chuyện của anh, rất kỳ quái.
Trải qua đồi núi uốn lượn, xe đứng ở một chỗ kiến trúc Nhật trăm năm, đình viện có hồ nước, rừng trúc, thạch Tử Lộ, nhất nhất thanh nhàn thản nhiên, phòng trong còn lại là điển hình kiến trúc Nhật thiết kế, cùng thất, giấy môn, tháp tháp thước, phong cách cổ xưa trung mang theo tao nhã.
Hạ Vũ Tuyên khẩn cấp xuống xe, anh muốn biết có chỗ nào thay đổi, chỗ nào không thay đổi? Nhớ lại hình ảnh kia quá sâu khắc, hiện tại anh vẫn không thể nhận đi ra cùng sự thật giới tuyến ở đâu? Anh đến tột cùng là trẻ con mười hai tuổi, vẫn là đàn ông đã hai mươi sáu tuổi, có lẽ này hai người khác biệt cũng không lớn, anh vẫn là người không thường hay nói chuyện.
La Phù tầm mắt không tự chủ được đi theo anh, tuy rằng anh cái gì cũng chưa nói. Cô lại mơ hồ có thể cảm giác tâm tư anh như hải triều mênh mông, kia đều viết ở trong mắt anh thâm thúy.
Xe dừng lại, Thái Nho Minh mới rốt cục tỉnh lại, ông ta nhanh chân xuống xe, bước nhanh đuổi theo liền hỏi: “Hạ tiến sĩ, ngài vừa lòng sao? Nghe nói trước kia ngài mười hai tuổi đều ở nơi này, hiện tại trở lại thật cao hứng cũng thực an ủi đi?”
Hạ Vũ Tuyên không có trả lời, anh ta cùng Thái viện trưởng còn không có giao tình nào, có thể thảo luận chuyện cũ thơ ấu của anh, trên thực tế anh bất luận cũng không cùng nói chuyện với kẻ nào, ở đáy lòng anh hoàn toàn là sống một mình.
Đi tới cửa, anh nhìn đến hai người dư thừa, ngăn trở đường đi anh. “Này là ai?”
“Bọn họ là ngươi giúp việc, có gì cần, thỉnh tận lực phân phó bọn họ.” Thái Nho Minh khẩn trương nắm chặt hai tay, nên sẽ không lại có vấn đề chứ? Sắc mặt Hạ tiến sĩ giống như hầm băng, khiến ông nhịn không được đều phát run.
“ Lập tức cút cho tôi!” anh không cần có người xa lạ trong phòng tại đây, đây là tòa thành trong trí nhớ chỉ có anh mới có thể bước vào.
“ Nhưng là......” Thái Nho Minh nhíu mày. “Ngài không cần người giúp việc giúp ngài quét tước, nấu cơm, giặt quần áo sao?”
“Tôi hy vọng tôi chỉ phải nhìn thấy ít người càng nhiều càng tốt, tốt nhất cũng chỉ có ông” Hạ Vũ Tuyên thân thủ chỉ hướng Thái Nho Minh, suy nghĩ một chút lại chỉ hướng La Phù. “Còn có cô”
Thái viện trưởng thì có liên quan đến công việc nên đều phải nhìn thấy ông ta nên anh không thể không chịu được. Về phần cô gái này, thấy ở cô nói không nhiều lắm, lại tìm được phòng ở này, anh cũng nguyện ý chịu được.
Bị tay anh chỉ, La Phù trong lòng nhảy dựng lên, như là một loại dự cảm, vận mệnh cứ như vậy chỉ định cô, bắt cô phải làm cho tên này trả giá.
“Chỉ có chúng ta, hai người?” Thái Nho Minh nhịn không được mở lớn miệng, không có người giúp việc, vậy trở thành người quét dọn?
“Đúng vậy, các người một người đi quét dọn, một người đi nấu cơm.” Hạ Vũ Tuyên giống chủ nhân đối mệnh lệnh cấp dưới. “Hiện tại tôi muốn đi ngủ khoảng hai giờ, tỉnh lại sau sẽ ăn cơm.”
Ngồi mười mấy cái giờ bay, anh cần một ít thời gian để khôi phục tinh thần, hơn nữa lại nhớ tới Hoa Liên, trở lại lão gia, yên tĩnh trong lòng anh cũng nhộn nhạo đứng lên, này không phải cảm giác quen.
“ A?” Thái Nho Minh chưa bao giờ nghĩ tới phải gánh vác những chuyện như này, bởi vì ông ta cái gì cũng sẽ không biết, trong nhà luôn luôn từ người giúp việc, người giúp việc nghỉ phép còn có vợ, vợ sinh bệnh còn có mẹ, nói cách khác, ông ta nhưng là cái người không giặt quần áo, đàn ông nhược !
Hạ Vũ Tuyên tự đi vào phòng, không cần người giới thiệu, anh đối phòng ở này rõ như lòng bàn tay, xem ra bọn họ chỉ cần làm theo yêu cầu của anh, giữ lại nguyên trạng bộ phận, còn có làm cho anh an tâm, mùi hương cây cối.
Thái Nho Minh đứng ở tại chỗ, vẫn hãm sâu đả kích Hạ Vũ Tuyên thực là tra tấn người, ông rốt cục lĩnh ngộ nhân vật lớn việc hầu hạ rất nan giải.
Nếu tình thế không thể thay đổi, La Phù đành phải trước hết mời người giúp việc rời đi, rồi an ủi Thái Nho Minh. “Viện trưởng, em sẽ quét tước cũng sẽ nấu cơm, người yên tâm đi!”
Thái Nho Minh cuối cùng hoàn hồn, bất đắc dĩ nói: “Xem ra cũng chỉ có thể như vậy, may mắn có em ở đây, em là công thần lớn nhất giữ lại Hạ tiến sĩ, thế nào cũng phải làm cho cậu ta vừa lòng không thể trái ý.”
“ Em sẽ hết sức.” Cô mặc tạp dề vào, chuẩn bị trở lại nấu cơm.
“ Ta đây có thể hỗ trợ cái gì?” Mọi cách vô dụng bất đắc dĩ Thái Nho Minh hỏi.
“Uhm...... Mời người trước đi ra sân tưới nước hoa cỏ, tối nay vào đây phụ em làm đồ ăn, em sợ Hạ tiến sĩ trong ăn uống thực khủng hoảng.” La Phù đối tay nghề chính mình mặc dù có tin tưởng, nhưng không cách nào xác định Hạ Vũ Tuyên sẽ có tiêu chuẩn loại nào, hết thảy mọi thứ anh đều làm cho người ta khó có thể nắm bắt lấy.
“Không thành vấn đề, ta đi!” Thái Nho Minh vui vẻ nhận đề nghị, xoay người đi hướng đình viện, tuy rằng ông ta ngay cả tưới nước cũng chưa làm qua, nhưng là sự lần đầu tiên, ông tin tưởng lấy khoa học ăn khớp, cái gì đều làm tốt lắm.
Không bao lâu, La Phù nhìn thấy viện trưởng, bắt không được ống nước, bị phun thấp nhất toàn thân bộ dáng, trong lòng thầm than khẩu khí, xem ra hết thảy đều dựa vào chính mình.