Đối với cử chỉ ‘trượng nghĩa’ của Liên đại nhân.
Viên Thiệu Kiệt mang ơn đội nghĩa, Trình Nguyên kinh hoảng thất thố.
Người trước mừng thầm, người sau lo lắng.
Nàng ta đương nhiên không muốn, nhưng trong tay Viên Thiệu Kiệt còn giữ một đống thư từ trao đổi tư tình năm đó. Nàng ta sao có thể trở mặt coi như không biết, cũng không thể lập tức sai người trói tên này lại.
Viên Thiệu Kiệt là người nào?
Là kẻ toan hủ (cổ hủ) nhát gan, kẻ vô dụng miệng thích ồn ào. Năm đó nàng ta còn cảm thấy người như vậy rất dễ xử lý, hiện giờ xem ra, chính là bởi vì tính tình như bùn lầy này của hắn, mới có cục diện như hôm nay.
Việc này nếu truyền ra ngoài, thể diện của nàng ta, thể diện của hoàng gia, đều vứt đi không còn lại chút gì.
Viên Thiệu Kiệt nói.
“Tâm can, nàng thương hại ta mà ngủ cùng ta đi, khi nào thức dậy, mấy thứ này ta cho nàng hết.”
Trong lòng nàng ta cân nhắc, cọc mua bán cũng không tính là lỗ, cho nên ỡm ờ đáp ứng.
Nhưng mà, cũng là xuân phong nhất độ.
Viên Thiệu Kiệt bị tát hai cái mạnh, cả khuôn mặt sưng to như đầu heo, lại càng thêm thực tủy biết vị.
Hắn nói cho Trình Nguyên, thư tín trong tay hắn chỉ là một phần, còn lại đều ở chỗ Liên đại nhân.
Tuy nói giai nhân đương trường biến sắc mặt, bàn tay tát như trời giáng, cũng may ăn được bữa cơm nguội, hắn cảm thấy rất thỏa mãn.
Viên Thiệu Kiệt không biết Liên Thập Cửu tại sao muốn giúp hắn, chỉ cảm thấy chuyện tốt như vậy, nhiều một lần là được một lần, không thể nghi ngờ là không có lợi. Từ đáy lòng bội phục mưu tính sâu xa của Liên đại nhân, sau khi hạ triều cố ý tìm chỗ vắng người ngàn ân vạn tạ, chỉ kém gọi một tiếng “Thân gia gia”.
Viên Thiệu Kiệt coi như thực hiện được giấc mộng, Trình Nguyên kể từ đêm đó lại không thể nào chợp mắt được.
Người xưa nói rất đúng, thường đi bên bờ sông, nào có chuyện không mất giày. Niên thiếu khinh cuồng cũng nên nghĩ đến hậu quả, chơi quá lớn, sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Trong lòng Trình Nguyên biết rõ, Viên Thiệu Kiệt xuất hiện, cùng những bức thư tín trong tay giống như chướng ngại vật cản đường bay lên trời của nàng ta, sớm muộn gì cũng khiến nàng vạn kiếp bất phục. Càng không nói đến người này do Liên Thập Cửu đưa đến, dựng một bức tường dày trước mặt nàng ta, tiến lui không được.
Lúc Vân Cẩm đi vào, Trình Nguyên chỉ khoác một kiện áo đơn ngồi ngây ra trước bàn, dấu vết ái muội trên cổ đỏ đến phát tím.
Bị ‘cẩu’ gặm một đêm, đổi lấy câu kia: Thư ta đã giao cho Liên đại nhân, nhưng nàng yên tâm, hắn đáp ứng với ta sẽ không nói chuyện này ra ngoài. Khi biết tin, trời biết nàng muốn giết hắn bao nhiêu!
Vân Cẩm bưng thuốc tránh thai đến gần nàng ta, nơm nớp lo sợ nói.
“Chủ tử... Trước, nên uống khi còn nóng.”
Vì sợ nàng ta trút lửa giận lên người mình.
Lần này Trình Nguyên lại không tức giận, chỉ rất bình tĩnh đứng lên, thản nhiên cầm lấy chén thuốc đổ lên đầu Vân Cẩm, mỉm cười nhìn nàng không nhúc nhích chịu đựng cơn đau.
“Đi nấu một chén khác.”
Tư vị bị người khác quản chế, thật khó mà chịu đựng.
Vụ án của Ninh Sơ Nhất, vẫn luôn bị đè ở phủ tướng quân. Lâm triều ngày hôm sau, Thánh Thượng không biết vì sao lại hứng thú, nói muốn trực tiếp thẩm tra vụ án của hắn.
Đây chính là chuyện hiếm thấy.
Nói đến Lưu Lăng, ngồi vào chỗ Hoàng Thượng lúc tuổi, cũng coi như là đệ nhất vương nhặt của hời từ xưa đến nay.
Nói đến nhi tử của các đế vương, người không có tài thật sự rất ít.
Nhưng thật trùng hợp, Lưu Lăng chính là một người trong số rất ít này.
Tuy rằng mấy vị hoàng tử phía trước không phải ai cũng có tài trị quốc, nhưng so sánh với Lưu Lăng thì cũng xem như là nhân trung long phượng. Chỉ tiếc Thái Hậu quá cố, ngay lúc còn là Hoàng Hậu nương nương đã quá thủ đoạn, chén ép những ‘tiểu nương’ sinh được nhi tử đến lang bạt kỳ hồ, lăn lê bò lết để đỡ Lưu Lăng lên ngôi vị hoàng đế trước khi lão hoàng đế tắt thở.
: Nghĩa gốc: Con sói giẫm lên miếng vải buộc ở cổ của nó (hoặc giẫm lên cái bóng của cái bờm trên cổ), chỉ tình trạng lúng túng, vương mắc, không có tiến triển.
Nghĩa biến đổi: Đa phần được hiểu là tình trạng lang thang, không ổn định, nay đây mai đó.
Người sáng suốt đều biết, vị này Thái Hậu cũng tâm tư khác.
Một nữ nhân quá có khả năng, quá thông chính (giỏi chính trị), không thể thiếu được cũng muốn đổi tên tuổi thử một lần.
Tỷ như buông rèm chấp chính, tỷ như thay mận đổi đào, lại tỷ như... Đăng cơ xưng hoàng.
Mà muốn đạt được hai điểm, cần phải có một nhân vật mấu chốt phối hợp cùng.
Đó chính là, một kẻ bệnh tật ốm yếu, hoặc có tài làm con rối hoàng đế.
Quả thật, Thái Hậu nương nương có phúc khí này.
Bởi vì bà cùng tiên đế chỉ sinh được một nhi tử là Lưu Lăng. Tuy không có miệng cong mắt né, thân thể yếu nhược. Nhưng thắng ở chỗ thân thể mập béo, chơi bời lêu lổng. Lại có một tay thiện nghệ trêu chó chọc mèo ở hậu cung, lưu luyến muôn vàn bụi hoa, có được một thân dung chi tục phấn.
Còn có nhân tuyển nào tốt hơn so với hắn sao?
Nếu nói lúc đầu Trần Thái Hậu cũng hận hắn không tranh.
Hiện giờ nghĩ đến lại vui mừng, cảm thấy có thể tự nuôi dưỡng thân nhi tử thành ‘tàn’ như vậy cũng là bản lĩnh khiến người khác hâm mộ.
Nhưng bà ta cũng không có suy xét đến một vấn đề.
Đó chính là, chính mình có thể sống được bao lâu.
Lưu Lăng không thể nghi ngờ là ‘tàn’.
Trong một đám hoàng tử trổ hết tài năng bị diêu diệt, giữa một đám đại thần than lời bi thương về đất nước sắp diệt vong, mồ hôi ướt đẫm đi trên tầng đài cao tế trời, thuận lợi trở thành một hoàng đế ăn no chờ chết coi tiền như rác.
Theo ý tưởng của Lưu mập mạp, hắn thật sự nguyện ý giao toàn bộ tấu chương triều chính cho mẫu hậu của mình. Bởi vì chỉ cần hắn suy nghĩ đến chuyện nan giải thì sẽ rụng tóc, hơn nữa mái tóc của hắn vốn đã mỏng, càng không muốn tốn thêm tóc.
Nói ở mức độ lớn, Lưu Lăng vẫn rất để ý vẻ bề ngoài của mình.
Tuy rằng hắn lớn lên xấu.
Chỉ tiếc không bao lâu sau, Thái Hậu nương nương cũng tàn.
Một năm ba tháng, không có thể chịu đựng qua tháng tư mẫu đơn đã nhắm hai mắt rời đi.
~~~
Rất nhiều người đều nói, Trần Thái Hậu là bị mệt chết.
Làm một nữ nhân đã qua thời kỳ mãn kinh, nỗ lực phấn đấu hơn phân nửa đời ở hậu cung. Bà ăn được hoa hồng, ngậm được xạ hương, thỉnh thoảng còn ăn chút thạch tín để cung bức hãm hại, quả thật liều mạng tranh đấu có chút quá mức.
Trần Thái Hậu hiếu thắng cả đời, hại chết bao nhiêu nhi tử của người khác, cuối cùng cũng chỉ đổi được phong hào ‘Hiếu Ý Khang Thái Hậu Trần Nghiêu’.
Hai chữ cuối là do nhi tử bà tự tay khắc lên, chữ ‘Trần’ quên viết chữ thảo ở trên, chữ ‘Nghiêu’ không có chữ vương bên cạnh, sử quan rất hổ thẹn nhưng vẫn căng da đầu ghi lại.
‘Hiếu Ý Khang Trần Thái Hậu’ tấn thiên, hoàng đế vô cùng đau lòng, quỳ trước Thái Khang điện khóc rống không ngừng. Nước mắt mơ hồ, bi thương khắc tên huý Thái Hậu, chỉ run rẩy, mãi vẫn không khắc xong tên, đủ có thể thấy mẫu tử tình thâm.
Trên thực tế, buổi tối ngày ấy hoàng đế bệ hạ cùng phi tử lăn lộn quá mệt, còn chưa tỉnh ngủ. Mơ mơ màng màng khắc chữ ‘Nghiêu’ thành ‘yêu’ mà không phải chữ ‘đại’, đã là đức hạnh lớn.
Bằng không danh hào “Trần Đại”, chỉ sợ Thái Hậu lão nhân gia nằm ở trong quan tài cũng không thể nhắm mắt.
~~
Lưu Lăng học xem sổ con sau khi lão nương chết.
Lâu lâu lâm triều một lần, trừ phi cần thay giai nhân trong hậu cung, hiếm khi thấy hắn hỏi đến việc trong triều.
Vào năm ngoại thích nắm quyền, chỗ dựa của Trần Thái Hậu, tiên đế ngự khẩu khâm điểm gửi gắm cho trọng thần Trương Tư Trung, bắt đầu ăn cây táo, rào cây sung.
Vì thế, Lưu Lăng rớt thêm hai nắm tóc.
Khoảng thời gian trước quan ngoại truyền đến tin tức, manh mối từng vụ từng việc đều thẳng chỉ vào Trương Tư Trung.
Ngay lúc này, hắn chỉ có thể nghĩ đến mượn sức Liên gia, cũng coi như đó là trí tuệ duy nhất sót lại trên con đường làm vua ngắn ngủi còn lại của hắn.
Ngày này, trong Cần Chính Điện to như vậy cũng không có người hầu nào, Thánh Thượng ôm phi tử mới cười đùa, chỉ gọi hai người Liên Thập Cửu cùng Liên Dụ đến dự thính.
Quá trình cũng rất đơn giản, Ninh đại công tử cố kỵ mặt mũi hoàng thất nên cúi đầu nhận tội, Lưu Lăng lại chỉ nhìn Liên Dụ cười khẽ.
“Nhắc mới nhớ, Ninh Sơ Nhất cũng xem như cữu ca của nhi tử khạnh, theo ái khanh, việc này nên xử lý như thế nào?”
Lúc đó Liên các lão còn đang ngủ gà ngủ gật, nghe được lời này, chậm rì rì chắp tay.
“Việc này dù sao cũng là việc nhà Thánh Thượng, vi thần không tiện tham nghị.”
Phải nói Liên Dụ là lão đầu hồ ly.
Nghe những lời này tương đương với việc không nói gì, nhưng trên thực tế, nó giảm tối thiểu hậu quả của việc này.
Loại chuyện phạm thượng, không liên quan đến uy nghi hoàng gia, thì không đến mức rơi đầu.
Lưu Lăng cũng biết lão đông tây này đang giả bộ hồ đồ, cũng không vạch trần, chỉ làm trò giả vờ trầm ngâm trước mặt bọn họ.
“Vậy thì chém đi, đằng nào sau này Liên phủ cũng không còn liên quan gì đến Ninh phủ. Thập Cửu sắp nghênh thú Trình Nguyên, chính là muội phu trẫm, trẫm đương nhiên coi các khanh là người một nhà.”
Chém đầu?
Liên gia nghe xong, chẳng ai động đậy, thậm chí đến lông mày cũng không nhăn.
Lưu Lăng nhíu nhíu mày.
“Trẫm nói, muốn kéo Ninh Sơ Nhất ra ngoài chém đầu!”
Phụ tử Liên gia khom người.
“Thánh Thượng anh minh!!”
Không ai cầu xin ta sao?
Lưu Lăng ở dưới bàn vỗ đùi hai cái.
Ba ngày trước, Trình Nguyên từng đến tìm hắn một lần. Nói là Thư thái phi ở lãnh cung nói với nàng ta, khuôn mặt Ninh Sơ Nhất, rất giống phu nhân của Lộc Xương Hầu Nhạc Thâm bị xử trảm lúc trước.
Thư thái phi năm đó thường bên cạnh lão hoàng đế, cũng coi như là hưởng hết vinh hoa phú quý, cùng sự sủng ái của hoàng đế. Ở hoàng yến từng gặp phu nhân Nhạc Thâm cũng không lạ.
Nhưng vấn đề mấu chốt nhất là.
Thư thái phi bây giờ là người điên.
Nữ nhân có thể sống sót ở hậu cung, còn sống lâu hơn cả Thái Hậu, là vị chủ nhân đến cứt chó cũng dám bôi lên mặt mình.
Lời bà ta nói, có thể tin sao?
Nếu Ninh Sơ Nhất là nhi tử Lộc Xương hầu, vạn cấm quân cấm quân ở quan ngoại là đều nghe lệnh hắn?
Lưu Lăng cảm thấy tin tức này thật sự hoang đường.
Với hắn mà nói, người ở Khâm Thiên Giám giống như đám người mù trợn trắng mắt đoán mệnh dưới chân kinh thành. Ngoại trừ việc đi ra ngoài dự báo trước thời tiết, đoán cát hung hàng năm, căn bản không có nửa phần tác dụng.
Ai mà tin được, một linh đài nho nhỏ ở Khâm Thiên Giám có liên quan đến tạo phản mưu nghịch.
Nhưng chuyện bày ra trước mắt, không thể không thăm dò một lần.
Nếu Liên gia thật sự có liên quan đến Ninh gia, hắn phải đối phó, không chỉ có một kẻ không an phận Trương Tư Trung trong triều.
Lưu Lăng dựa vào đệm mềm, nửa híp mắt tựa vô tình nói.
“Phải nói nhà các ngươi, cũng thật xem như kỳ lạ. Đường đường nhi tử của thượng thư, lại là cưới nữ nhi của linh đài Khâm Thiên Giám làm chính thất. Đừng nói đến môn không đăng hộ không đối, có làm hồ giấy cửa sổ cũng không đủ tư cách.”
Liên các lão nghe xong nghiêm túc gật đầu.
“Đúng vậy.”
Vốn dĩ hắn xem trọng khuê nữ lão Tần bán lương thực, dầu muối ở kinh thành, kiếm tiền nhiều, cho dù có gặp thiên tai cũng không lo ấm no.
Chỉ tiếc.
“Khuyển tử cảm thấy đó là chân ái.”
“... Khụ.”
Lưu Lăng bị sặc ho khan một tiếng, trong lòng lại cảm thấy không cam lòng, gõ bàn nói.
“Ninh gia, là gia đình bình dân, ngoài trừ tài chiêm tinh tính quẻ, thật sự không biết các ngươi có mưu đồ gì với cọc hôn sự này. Không nói đến Thập Cửu đi, rốt cuộc còn trẻ. Nhưng Liên ái khanh, khôn khéo như ngươi, sao lại đồng ý hôn sự này?”
Chẳng lẽ đôi huynh muội Ninh gia này thật là nhi nữ Nhạc Thâm, Liên gia lựa chọn bọn họ, chẳng lẽ là muốn thử ngồi lên ghế rồng một lần?
Sắc mặt Liên các lão bất biến, hùng hồn nói rõ ràng bốn chữ.
“Bởi vì rẻ.”
Thời điểm cưới Ninh Sơ Nhị, sính lễ của Liên Thập Cửu không cần hắn quản.
Bởi vì Liên Tiểu Gia rất tự giác cảm thấy, theo tính tình kiệt sỉ muốn chết của Liên Dụ, tất nhiên sẽ không đặt mua quá mức phô trương.
Chỉ cần không tiêu tiền của mình, Liên các lão đều cảm thấy có lời.
Lời này xác thật là lời nói thật.