Một trò khôi hài cứ như vậy kết thúc dưới tình huống Trương Vĩnh hận không thể phát, tức không thể nói.
Thật ra Ninh Sơ Nhị lúc ấy nên phát hiện.
Liên Thập Cửu xác thật thích nịnh nọt, nhưng chỉ cần là chuyện của nàng, hắn trước nay không sợ đắc tội với người khác.
Phong Sầm sau khi ra ngoài, cả người béo lên một vòng.
Chỉ là đối với chuyện mình được Liên Thập Cửu được cứu ra, nên rất bực bội mất mấy ngày.
Cuối cùng, dứt khoát huân một thân hoa đào, cưỡi tiểu bạch mã trở về Tự Phong cốc.
Không lâu sau, Ninh Sơ Nhất cũng biến mất theo.
Ninh Sơ Nhị rời khỏi Liên phủ, ở Khâm Thiên Giám trên dưới xu nịnh, chỉ có thời gian một năm, khiến chính bản thân mình thành thục đến mức học xong hết thảy nói chêm chọc cười.
Liên Thập Cửu từng mỉm cười nói, nàng là hài tử không biết lớn lên, đáng lẽ nên ném vào trong đám người để học hỏi kinh nghiệm.
Chỉ là sau khi nàng thật sự ‘lớn lên’, hắn lại cảm thấy gương mặt tươi cười kia quá chói mắt.
Đó không phải nụ cười của nàng, bởi vì cười như vậy, làm hắn cảm thấy đau lòng.
Hồi ức, mặc dù là quá khứ khiến người ôm bụng cười, nhưng vẫn mang theo đau thương nhàn nhạt.
Liên Thập Cửu ôm Sơ Nhị vào trong lòng, hôn cái trán của nàng.
“Đêm nay đừng đi, ở lại đây?”
Căn nhà này trống trải quá lâu, cũng chỉ khi nàng trở lại, mới cảm thấy đây là nhà.
Ninh Sơ Nhị hơi hơi hé miệng, muốn nói, hiện tại chưa phải thời điểm tốt.
Ở quan trường một năm nay, nàng mới chân chính hiểu biết đạo lý ở chỗ cao.
Liên gia càng phong quang, càng phải ở nơi nào cũng cẩn thận.
Nhưng cái ôm kia ấm áp như vậy, ấm áp đến mức khiến nàng không thể nói được bất kì lời cự tuyệt nào.
Nồng say một giấc, nàng phảng phất giống như trở về cuộc sống lười biếng ngồi dưới gốc cây mai trong sân.
Hắn bước đến, trên người còn mặc triều phục sau khi hạ triều còn chưa kịp thay. Thấy nàng định mở cây dù, cười nhẹ dùng tay gạt sang một bên.
“Đứng một lúc cũng không lạnh, đông tuyết hàn mai, vốn chính là cảnh đẹp nhất. Kiều thê trong ngực, chẳng lẽ lại ngốc như một Tiểu Bạch cứ nhìn thôi sao?”
Công tử như ngọc, lời thề ước bạc đầu, nhìn vào đôi mắt sau thẳm kia, đó là chờ đợi hết cả đời này.
Hiếm khi có một lần ngủ ngon giấc, giống như nửa ngày thanh nhàn trộm được để hai người ngủ một giấc thật ngọt ngào.
Khi tia nắng đầu tiên của buổi sáng ló ra, chiếu vào vào cửa sổ, mặt trời trong thời tiết rét đậm cũng mang lại cảm giác ấm áp cùng ánh nắng.
Nhưng mà dưới trời nắng như vậy, không phải ai cũng có tâm trạng tốt như vậy.
Giống như Tiểu Xuân đứng ngoài hành lang, bưng chậu rửa mặt mắt to trừng mắt nhỏ với Chiêu Tài đang buồn rầu, rốt cuộc, có nên gõ cửa hay không.
Canh giờ này, đã đến lúc phải dậy.
Nếu không đi vào hầu hạ, hai vị đại nhân trong kia sẽ muộn ứng mão.
Nhưng hắn áp lỗ tai nghe một lúc lâu, lại không nghe thấy trong phòng có động tĩnh gì.
Liên phu nhân tối ngày hôm qua thắt cổ chết không thành, cũng dậy rất sớm. Chợt thấy hai kẻ ngốc canh giữ ở cửa cùng hai chậu rửa mặt, đồ chải đầu trong tay, ngây ra một lúc.
“Ninh Sơ Nhị tối hôm qua không đi?”
Chiêu Tài cùng Tiểu Xuân lắc đầu.
“Ở trong phòng... Ngủ?”
Hai người gật đầu.
Bà liền nhíu mày, thở dài.
“Đến cái kia (kinh nguyệt)… Cũng ngủ?”
Bà rõ ràng nhớ rõ, hôm qua Chiêu Tài nói chén thuốc bổ máu kia bị con dâu uống hết?
Chiêu Tài cùng Tiểu Xuân lúc này mới hiểu được, ngủ này không phải ngủ kia, lập tức ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, đều mặt đỏ không biết nói cái gì cho tốt.
Việc này, bọn họ làm sao biết?
“... Gác đêm cũng không nghe thấy động tĩnh gì sao?”
Phải nói người lớn tuổi, không thay đổi được tật xấu thích hóng chuyện, bát quái. Nhìn vẻ mặt chỉ đơn giản muốn xem náo nhiệt của Liên Phương thị, chẳng có chút giác ngộ nào rẳng đương sự là nhi tử ruột của mình.
Chiêu Tài xấu hổ cúi đầu.
“Hôm qua Tiểu Gia không cho đứng canh, cho nên tất cả đều về phòng, nô tài cũng không biết ở đó….”
Làm gì.
Liên Phương thị trầm ngâm, nhìn vào bên trong, thúc giục hai người.
“Không biết thì không biết, các ngươi không đi gõ cửa, nếu chậm trễ nữa thì đã muộn.”
Ngài cũng lo họ dậy muộn sao?
Tiểu Xuân cùng Chiêu Tài không dám nói gì, giơ tay gõ cửa hai lần.
“Gia, ngài đã dậy chưa? Chúng tiểu nhân vào hầu hạ.”
Bên trong im lặng không có chút động tĩnh nào.
“Gia…”
Vẫn không có ai đáp.
Liên Phương thị trong lòng cân nhắc, nhi tử mình quá không đúng mực, một chút cũng không biết thương hương tiếc ngọc.
Sơ Nhị chính... Cũng có thể như vậy?
Cho nên thử thăm dò hỏi.
“Nếu không, ta tìm đại phu đến xem?”
Trong phòng liền nghe được rầm một tiếng, không biết là tiếng vang của cái gì rơi xuống đất.
Ngay sau đó, chính là âm thanh sột sột soạt soạt.
Người ngoài phòng không biết có chuyện gì, đều rất không có tiết tháo nghe động tĩnh bên trong.
Lại nói bên này.
Liên Thập Cửu căn bản không nghĩ đến thứ này dám đá hắn xuống giường!
Ngươi nói người trong phòng ngủ?
Thật ra đã sớm tỉnh, thời điểm vốn định gọi người tiến vào rửa mặt chải đầu, còn chưa kịp vén rèm lên liền nghe thấy tiếng Liên Phương thị không lớn không nhỏ dong dài.
Ninh Sơ Nhị cho dù giả làm nam nhân lâu rồi, mặt cũng không nhịn được mà đỏ lên.
Đáng tiếc Liên Thập Cửu người này không biết xấu hổ, một bên cười tủm tỉm nghe, một bên nói.
“Thật sự coi Tiểu Gia đói bụng ăn quàng... Nếu không, chúng ta thử một lần xem?”
Sơ Nhị nghe vậy bực mình, trực tiếp đá người xuống.
Liên Thập Cửu nói: “Nếu nàng không kéo ta lên, hôm nay ta sẽ không thượng triều.”
Hoàn toàn chính bộ dáng vô lại sau khi hai người thành thân.
Ninh Sơ Nhị trùm chăn trừng hắn, ngồi bất động. Còn nhướng mày, rất xem thường nhìn hắn.
Khi dễ người cũng không cần phải diễn như vậy, coi nàng là quả hồng mềm?
Liên Thập Cửu cười, ngồi khoanh chân dưới đất, cao giọng nói ra bên ngoài.
“Đều về hết đi, chốc nữa mang chăn đệm mới vào, bên nha môn xin phép nghỉ cho ta, cứ nói…”
Hắn dừng lại một chút, ý vị thâm trường nói.
“Nam nhân ngủ đêm bị lạnh.”
Ninh Sơ Nhị tức giận đến mức muốn đi lên xé miệng ra.
Chàng còn có thể không biết xấu hổ hơn không?
Ninh Sơ Nhị nghe hắn nói, xấu hổ đến lỗ tai đỏ bừng, người bên ngoài còn tưởng thật, âm thanh líu lưỡi cùng thổn thức, căn bản hết đường chối cãi.
Có trách thì chỉ trách chính mình tối hôm qua thuận hắn ý, buổi sáng mới gặp ‘tai họa khó lường’ này.
Đang lúc rối rắm không biết nên đi ra ngoài như thế nào, cửa sổ đột nhiên bị ngoại lực đẩy ra.
Một khuôn mặt nhỏ phấn điêu ngọc trác đắm chìm trong ánh mặt trời, vốn dĩ cái miệng nhỏ còn đang cười. Vừa nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, sắc mặt bỗng chốc cứng đờ.
“Hai người!!!Lại ngủ cùng nhau! Lại không cho người ta ngủ cùng! A a a….”
Người có bản lĩnh như vậy, có thể tùy ý ra vào phòng ngủ của Liên Thập Cửu, ngoại trừ bỏ hùng hài tử Liên Tiểu Thú, còn có thể là ai.
Vả lại, tiểu gia hỏa hôm qua được Liên Phương thị dỗ, cho nên ngủ trong phòng bà.
Sáng sớm vừa rời giường, liền theo thói quen đến phòng cha mình.
Mỗi buổi sáng sớm không ngủ cùng cha, hắn đều kéo băng ghế nhỏ, bò lên cửa sổ kêu Liên Thập Cửu rời giường.
Cửa sổ trong phòng cũng không đóng một cánh để tiểu gia hỏa có thể ra vào.
Nào nghĩ đến, vừa mới đến, đã nhìn thấy cảnh tượng khiến hắn đau lòng như vậy.
Vừa nhìn thấy cha nương mình bỏ lại hắn đi ngủ, gân cổ lên khóc.
Thật sự vô cùng thương tâm.
Ninh Sơ Nhị vội vàng ba bước thành hai ôm hài tử ở dưới đất lên, không biết xấu hổ nói dối.
“Mẫu thân tối hôm qua bị bệnh, cha con sợ con bị lây bệnh. Phì Phì đáng yêu như vậy, mẫu thân làm sao có thể không muốn ngủ cùng con?”
“Thật sự?”
“Đương nhiên là thật.”
“Lần trước lúc hai người ngủ cũng nhau, nương cũng nói như vậy, ô ô ô....”
Nghĩ hắn dễ bị lừa thế sao?
Mọi người bên ngoài phòng người thấy tình hình như vậy, có chút dở khóc dở cười, lại nhìn hai người như vậy, liền biết gia nhà bọn họ gia lại trêu đùa tức phụ mình, cho nên nhanh chóng tiến lên hầu hạ.
Toàn bộ tâm tư của Ninh Sơ Nhị đều đặt lên người hài tử, chỉ có Liên Tiểu Gia nhìn cửa sổ, vẻ mặt suy tư gì đó.
Chỗ kia… Cũng nên niêm phong lại.
Trải qua một đêm này, nút thắt trong lòng hai người cuối cùng cũng tháo được.
Nhưng vấn đề quan trọng hơn lại xuất hiện.
Ninh Sơ Nhất muốn tạo phản, nếu Liên Thập Cửu giúp đỡ, không phải chỉ là chuyện của một người. Không cần nói đến sẽ giải thích với tông tộc như thế nào, ngay cả cha của Liên Thập Cửu Liên Dụ cũng là một vấn đề cực lớn.
Lại nói đến Liên Dụ, khi còn trẻ cũng là nhân vật nổi tiếng số một số hai ở thượng kinh. Năm Yển thu làmTrạng Nguyên, một tay đan thanh diệu bút sinh hoa (nét viết chữ đẹp như hoa, sinh động), tổ tiên lại từng là trọng thần.
Còn là người nội liễm, ít nói, vây cánh tranh chấp, xưa nay đều không quan tâm.
Hiện giờ xảy ra chuyện như vậy, rất khó đoán ông có thái độ như thế nào.
Ninh Sơ Nhị cả ngày ăn không ngon ngủ không yên, Liên Thập Cửu lại coi như không có việc gì.
Mỗi ngày hạ triều trở về, liền không biết xấu hổ chạy đến sau bếp cùng nàng nị oai (làm nũng), không một chút lo lắng.
Khâm Thiên Giám, cứ như bình thường không có chuyện gì.
Uống một ly, hắn có thể nghiêng đầu nhìn nàng chằm chằm nàng như vậy suốt một buổi chiều.
Lấy danh hào ra dọa càng khiến người ta khinh thường.
“Gần nhất bản quan ngủ không yên, hẳn là do nội tư ngoại ưu gây ra, cho nên muốn đến nơi này tĩnh tâm.”
Nhưng thật ra coi Khâm Thiên Giám trở thành đạo quán.
Ninh Sơ Nhị nhét cho hắn một cái lư hương, đốt ba nén hương an thần xong mặc kệ hắn, hắn vẫn mặt đầy tươi cười như cũ.
Hai vợ chồng giống như kẻ ngốc, thỉnh thoảng liếc mắt một cái, không cần nói lời ấm áp.
Một ngày này, hắn trở về có chút muộn, Ninh Sơ Nhị đang đút cơm cho Phì Phì, thấy hắn đi vào liền muốn cởϊ áσ choàng xuống, vừa xoay người đã bị hắn ôm.
Hẳn là vừa xã giao ở bên ngoài về, trên người Liên Thập Cửu còn mang theo mùi rượu nhàn nhạt, xoa má nàng nói.
“Sao không thấy nàng đút cho ta ăn, suốt ngày chỉ biết đút cho hắn.”
Hiển nhiên là có lão bà liền quên con.
Ninh Sơ Nhị gương mặt ửng đỏ, duỗi tay đẩy hắn.
“Cái đồ không đứng đắn.”
Gương mặt trắng nõn phấn nộn, hắn không khỏi trộm hương (hôn) bên má một cái.
“Ta đã sớm biết ta không đứng đắn.”
Trở về sân, thấy ánh nến, nghe mùi thức ăn, hắn không có lý do không thoải mái.
Đây là nhà hắn, bên trong có thê hắn, cũng chỉ có một lý do vô cùng đơn giản này, khiến cho hắn cảm thấy thỏa mãn.