Chỉ cần Ninh gia có chuyện gì sốt ruột, tuyệt đối không thể thiếu Phong Sầm.
Ninh Sơ Nhị không rõ, tốt xấu gì Tự Phong cốc cũng là một đĩnh thể diện núi sâu rừng già, sao lại nuôi dưỡng được một vị chủ nhân mọi chuyện đều “tới rồi đi”.
: có từ lâu, có nguồn gốc lâu đời.
Tiên phong đạo cốt đâu? Tư thế trích tiên đâu? Đều theo hai hàng lông mày dần dần biến thô, theo gió biến mất rồi?
“Huynh không thể bớt tham gia náo nhiệt đi sao?”
Nàng nghiêng đầu nhìn hắn, bị hắn duỗi tay đoạt lấy nửa chén trà còn thừa uống.
“Náo nhiệt cũng phải phụ thuộc đó là nhà ai.”
Ninh Sơ Nhị nhìn chằm chằm hắn vén tay áo rộng ngồi xuống, uống một hơi cạn sạch, nàng cảm thấy vẫn không cần nói, Liên Tiểu Thú vừa phun một ngụm nước miếng vào trong đó.
“Nhưng sao ta lại nhớ rõ, huynh tháng trước vừa trở về trong cốc, nhanh như vậy đã trở lại?”
Phong Sầm nói.
“Không phải đệ đệ ta gặp nạn sao, ta là ca ca đương nhiên phải xuất đầu. Liên Thập Cửu cho rằng đưa Ninh Trung Thu đến thư viện cò trắng là có thể đánh gãy tình cảm của chúng ta, không nghĩ tới...”
Hắn móc ra một con đen thùi lùi, không biết là thứ gì, rất nghiêm túc nói.
“Chúng ta có bồ câu đưa thư.”
Chuyện Phong Đại cốc chủ nuôi bồ câu, Liên Thập Cửu sớm đã biết.
Sau khi thả, bồ câu hắn dùng để truyền tin đều biến thành bồ câu của Liên Thập Cửu.
Những lúc không có việc gì, Liên Tiểu Gia còn ở Hộ bộ viết thư gửi cho Ninh Sơ Nhị.
Lớn thì là thư tình khiêu khích, nhỏ thì là buổi tối ăn gì.
Khi nhàm chán, cũng sẽ cầm bút bắt chước chữ viết của Ninh Trung Thu viết cho Phong Sầm một hai phong thư, để hắn chết tâm đối với ‘tỷ tỷ mình’, chỉ là chính Phong Sầm vẫn luôn không biết mà thôi.
Nói đến cùng, cuộc chiến giữa hai người này, từ ngày quen biết nhau đã bắt đầu không có hồi kết.
Theo lời Liên Tiểu Gia nói, nếu không phải lúc trước Phong Sầm suốt ngày bám lấy gây cản trở, Sơ Nhị còn có thể gả sớm cho hắn mấy năm.
Ninh Sơ Nhị không biết Ninh Trung Thu lấy chim bồ câu ở đâu ra mật báo cho Phong Sầm, tóm lại người này đã đến, nếu không đi, thì có vẻ mình không phải thân tỷ tỷ của hắn.
Còn nữa, nàng xác thật cũng cảm thấy nhi tử của Trương Vĩnh quá mức quá đáng.
Lúc đến Khương gia, nhìn thấy Khương phụ nằm ở trên giường, cùng với Khương Tâm đang lau nước mắt, nàng thật sự cảm thấy, mình đến rất đúng.
Tiểu cô nương cũng là người tính tình quật cường, vừa nhìn thấy Ninh Trung Thu thì duỗi tay đẩy hắn, nói: Ngươi đi đi, ta không muốn thấy ngươi.
Ninh Trung Thu bị đẩy ngã cạch một tiếng ngồi xuống đất, ôm chân khóc một lúc.
Ninh Sơ Nhị nói: “Chúng ta dẫn theo đại phu đến, muội không cho chúng ta đi vào, sao có thể xem bệnh cho cha muội?”
Tiểu cô nương lúc này mới hít nước mũi im lặng.
Không thể không nói, Phong cốc chủ ngoại trừ việc nói chêm chọc cười, đủ loại phong tao bên ngoài, thật sự có một tay y thuật thượng thừa.
Chỉ cần đâm xuống mấy châm, sắc mặt Khương phụ đã tốt hơn trông thấy.
Phong Sầm khai phương thuốc, sai người đến dược phòng của Liên Thập Cửu bốc thuốc, kiếm hết mặt mũi người hiền lành.
Ninh Sơ Nhị ngơ ngẩn nhìn, cảm thấy tên ngốc này, thời điểm mấu chốt cũng biết nên đãnh chỗ nào.
Dàn xếp xong cha con Khương gia, mấy người liền đi ra.
Đáp ứng theo yêu cầu mãnh liệt của Ninh Trung Thu, đầu đội mũ rơm, đứng trêm con phố gần Trương phủ, nếu Trương Vận Nho muốn về nhà nhất định phải đi qua con đường này.
Ninh Sơ Nhị nói: “Đệ đây là học được ở đâu? Ai đánh nhau còn làm mấy chuyện như này.”
Ninh Trung Thu lắc đầu nhỏ nói.
“Chuyện này của chúng ta là ân oán ngầm, đương nhiên không thể quá mức lộ liễu. Tiên sinh nói, tướng sĩ Đại Yển khi đánh giặc đều như này.”
Ninh Sơ Nhị nhìn người xung quanh bốn phía không ngừng đánh giá bọn họ, âm thầm lấy khăn che mặt.
Người ta là nói ở nơi hoang vắng?
Ở giữa phố xá sầm uất đội mũ rơm, trông chẳng khác gì kẻ đội mũ ngớ ngẩn.
Nhưng nàng không muốn làm nhục chỉ số thông minh của đệ đệ mình, cho nên không nói gì.
Lúc Trương Vận Nho trở về, mười mấy người lớn lớn bé bé đi theo bên cạnh, có một hài tử gương mặt béo tròn, mày rậm mắt nhỏ, đứng từ xa nhìn thất sự không phân biệt được là đang nhắm hay mở mắt.
Nói đến thứ này, hắn mấy ngày gần đây cũng đang suy nghĩ.
Hắn cảm thấy Ninh Trung Thu khẳng định muốn cáo trạng, thật ra hắn không sợ Ninh gia làm gì, chủ yếu là sợ tỷ phu của Ninh Trung Thu.
Phải nói trên dưới kinh thành này, từ quan liêu cho đến bá tánh, không biết Liên Tiểu Gia, vậy không cần lăn lộn trong đám con cháu thị tộc.
Trương Vận Nho tuy còn nhỏ tuổi, nhưng cũng biết vị kia là tiểu Thái Tuế không dễ chọc.
Công tử ca khắp kinh thành, đều phải nhường nhịn hắn ba phần.
Cũng không dám nói với Trương Vĩnh, chuyện hỗn trướng mình đã làm.
Chỉ nói mình sau khi tan học, muốn mua con cá cho lão nhân gia ăn, kết quả bị người bán cá lừa, muốn đem người đến đập sạp hàng. Sợ đối phương sẽ trả thù, cho nên mang thêm nhiều tùy tùng bên người.
Trương Vĩnh cũng không cảm thấy có gì lớn, chậm rãi hút điếu thuốc.
“Sợ mấy thứ kia làm gì? Nhìn không thuận mắt, trực tiếp đuổi bọn chúng ra khỏi kinh thành không phải là được sao.”
Bình dân áo vải tiện mệnh, có cái gì đáng giá.
Trương Vận Nho cũng không dám hé răng, chỉ nói: “Nhi tử thời gian trước có đọc kinh Phật, cảm thấy người thiện tâm có thể tích công đức. Nhi tử muốn tích công đức này lên người ngài, để thân thể ngài càng thêm khoẻ mạnh sống lâu trăm tuổi. Trương phủ chúng ta là gia tộc lớn, không cần chấp nhặt với tiện dân.”
Nói đến thể diện, Trương Vĩnh đương nhiên vui vẻ.
Còn khen Trương vận Nho mấy câu.
Không nghĩ đến nhi tử tích cho hắn phần công đức này, nếu để ông trời biết được, chỉ sợ còn muốn hắn chết sớm mấy năm.
Ninh Sơ Nhị nhìn mấy người lại đây, không khỏi nắm chặt tay.
Một đám nam nhân cao lớn thô kệch cao lớn vạm vỡ, nghĩ đến bọn chúng khi dễ người Khương gia, không tức giận vô cớ.
Nhưng nàng ngoài trừ việc bổ nhào lên người mấy kẻ này, thì chẳng làm được cái gì.
Cho nên thúc giục Phong Sầm nhanh chóng đi đánh bọn họ!
Vừa định kéo ống tay áo hắn, phát hiện Phong Đại cốc chủ đã một mình nhảy ra.
Quá trình đương nhiên không cần phải nói, Ninh Sơ Nhị liền thấy mấy nam nhân bị ném tới ném lui.
Thật trùng hợp, Trương Vĩnh lúc này cũng từ nha môn trở về, nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Một bên rít gào, một bên sai người hầu bên cạnh đến hỗ trợ.
Ninh Trung Thu nói với Sơ Nhị.
“Nhị tỷ tỷ, tỷ là người lớn, đánh tiểu hài tử là không đúng. Nhưng chúng ta cũng phải để Trương Vận Nho ăn chút giáo huấn. Chỗ đệ đệ có một vũ khí bí mật, tỷ ném qua, hai chúng ta cũng không tính là đến không.”
Ninh Sơ Nhị cũng nghĩ như vậy.
Nhận lấy hộp gỗ nhỏ hắn đưa qua.
“Đây là cái gì?”
Ninh Trung Thu không nói.
“…Rất lợi hại sao?”
“…. Tỷ ném sẽ biết.”
Ninh Sơ Nhị nửa tin nửa ngờ mở ra, giây tiếp theo cái hộp này đã bị nàng ném ra ngoài.
Nàng sớm nên nghĩ đến.
Một hài tử có thể có vũ khí bí mật gì?!
Rõ ràng là một đống cứt chó lớn hôi thối.
Nàng kéo cổ áo đệ đệ mình nói.
“Sao đệ không tự mình ném?”
Ninh Trung Thu che lại cái mũi nói.
“Nhị tỷ tỷ, lúc nhặt cứt chó, đệ đã dùng hết dũng khí rồi.”
Hơn nữa vạn nhất không ném tốt, tự ném vào người mình thì sao.
Ninh Sơ Nhị thật sự ném rất xa, một đống cứt chó vàng óng ánh trực tiếp dính lên cho đến khi hắn hô to: “Cho người bắt chúng lại cho ta.” Trên mặt thượng thư đại nhân Trương Vĩnh, không có nửa điểm lãng phí.
Ăn hết mấy miếng, tỷ đệ hai người không thể hiểu hết, tóm lại người này.
Suýt nữa nhắm mắt trực tiếp ngất đi.
Trương Vận Nho bị dọa choáng váng, đám côn đồ dại ra.
Nhưng chỗ này, rốt cuộc vẫn rất gần Trương phủ, không bao lâu đám gia đinh nghe thấy tiếng chạy đến.
Tình cảnh nhất thời hỗn loạn, tỷ đệ hai người vẫn âm thầm núp trong góc, không ai nghĩ đến Phong Sầm sẽ bị người Trương phủ bắt đi.
Phải biết rằng, địa bàn của Lại bộ thượng thư, cho dù có như thế nào, đám thuộc hạ cũng phải nuôi dưỡng một ít võ lâm cao thủ.
Phong Đại cốc chủ công phu không tệ, nhưng lại luôn thích bày ra tư thế xinh đẹp.
Khi sợi tóc vương lấy khóe miệng, vốn định cười đắc ý với Ninh Sơ Nhị, lại bị đối phương cho một gậy vào sau đầu, cứ như vậy ngất đi.
Ninh Sơ Nhị cùng Trung Thu liếc nhau, đều có chút mông lung.
Ninh Trung Thu ngây ngốc nói với Sơ Nhị: “Phong Phong… Bị bắt đi rồi sao?”
Ninh Sơ Nhị ném mũ rơm trên đầu hai người xuống, ôm đệ đệ nhanh chân chạy đi.
Phong Sầm bị bắt.
Đại lao Lại bộ, cho dù có đưa bao nhiêu bạc cũng không được vào thăm tù.
Ninh Sơ Nhị đi lại như ruồi bay, chỉ cảm thấy cả người đều không khỏe.
Màn đêm buông xuống, tiếng đống lá khô bị gió thổi soạt soạt bên tai, khiến tâm nàng không yên.
Trừ lúc Phong Phong ăn cơm bá vương bị bắt vào trong nhà lao lần đó, cũng coi như ‘lần thứ hai tiến cung’.
Chỉ là lần trước là nha môn nhỏ ở địa phương, lần này là ở kinh thành.
Nói không lo hắn bị nghiêm hình tra tấn là giả.
Nàng thật sự muốn tìm vị gia vị kia hỗ trợ.
Nhưng lại cảm thấy quá trình xảy ra sự việc thực sự hơi mất mặt, cho nên đến phòng thu chi cầm chút bạc, bắt đầu khơi thông quan hệ.
Liên Tiểu Gia liên tiếp mấy ngày cũng không được ăn cơm ngon.
Hắn chỉ vào mấy cọng cải thìa trên bàn nói.
“Ta ban ngày buổi tối đều rất ra sức, mà chỉ được cho ăn cái này?”
Ninh Sơ Nhị đỏ mặt, ngượng ngùng cười đi vào bếp rán thêm cho hắn quả trứng.
Trong đầu còn đang cân nhắc, làm cách nào để cứu Phong Sầm ra.
Mấy ngày liên tiếp ăn mì Dương Xuân, khiến Liên Tiểu Gia không khỏi suy nghĩ sâu xa một trận.
Sau khi nghe ngóng, nghe được chuyện Trương Vĩnh ăn một miệng cứt chó thê thảm trước cửa Trương phủ.
Tiểu Gia thực sự không vui.
Rất tốt.
Một chuyện hai chuyện, có khó khăn đều không chịu tìm hắn.
Ngồi ở trong nha môn uống trà, chờ Ninh Sơ Nhị không được nữa đến đây tìm hắn.
Quả nhiên không đến hai ngày, Lại bộ truyền ra tin tức muốn chém đầu tử tù.
Ninh Sơ Nhị hoàn toàn hoảng sợ.
Bình thường, Ninh nhị cô nương không bao giờ đặt chân đến Hộ bộ.
Cũng không giống gia quyến mấy vị quan gia, đưa cơm cho trượng phu.
Nếu nói nàng không có tim, thật sự oan uổng.
Chuyện nàng thành thân quá mức oanh động, người khác nhìn nàng như thể nhìn thấy vật lạ mới mẻ.
Nếu không phải lực bất tòng tâm, cho dù bảy tám chục tuổi cũng không đến được mấy lần.
Tiểu quan trông cửa không biết nàng, chỉ cảm thấy vị phu nhân rất lạ mặt, liền hỏi nàng.
“Ngài tìm vị đại nhân nào?”
Ninh Sơ Nhị hút nước mũi nói.
“Liên đại nhân.”
Tiểu quan cúi đầu nhìn hộp đồ ăn trong tay nàng ‘minh bạch’, duỗi tay chỉ vào một nhà kho nhỏ.
“Để đồ ở chỗ đó là được, đại nhân nhà chúng ta đã có gia quyến, ngài cũng đừng nhớ thương.”
Thẳng thừng coi nàng trở thành ‘đào hoa’ chưa chết tâm.
Ninh Sơ Nhị trừng mắt nói.
“Ta là phu nhân của hắn.”
Nhìn thấy tiểu quan trợn trắng mắt.
“Người đến chỗ này muốn gặp đại nhân đều nói như vậy, ngài cũng không phải người đầu tiên, có người còn vẽ thêm mấy nếp nhăn trên mặt, nói mình là tiểu di của đại nhân chúng ta. Thấy tuổi ngài cũng không lớn, còn là trang điểm kiểu phụ nhân, chắc đã lấy chồng? Nếu để nhà chồng biết....”
Ninh Sơ Nhị trực tiếp đẩy hắn ra đi vào trong nha môn.