“Công tử, người đã về ─ Công tử!” Phát hiện sắc mặt Diệp Hoa so với lúc mới ra cửa tệ hơn rất nhiều, Tiệp Nhi vội vã hỏi han. “Công tử, người sao thế? Có phải có kẻ nào đó gây khó dễ không? C-Công tử…”
“Không phải lo cho ta!” Vẫn còn trong trạng thái thất kinh chưa hồi, Diệp Hoa phóng vội qua nàng, chạy như bay về phòng mình, sau đó khóa trái lại, không cho bất kì ai tới gần.
“Công…” Lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng hốt hoảng đó của công tử, Tiệp Nhi ngây ngốc tại chỗ hồi lâu, mãi khi bên ngoài truyền đến thanh âm của Hàn Tề mới tỉnh hồn lại.
Định thần rồi trực giác mới mách bảo nàng xâu chuỗi hình ảnh thất thố trước nay chưa từng có của công tử với tên khách không mời đang ngụ tại trúc hiên lại với nhau.
“Diệp Hoa!” Vừa vào tới cổng, Hàn Tề đã lên tiếng gọi, sau đó phóng thẳng về phía căn phòng của Diệp Hoa. Mới được hai bước, Tiệp Nhi đã chạy ra chắn trước mặt. “Là ngươi chọc giận công tử nhà ta?” Đôi mắt màu hạnh nhân híp lại thành khe hở, giọng nói trầm thấp y hệt như dã thú đang nổi giận cực kỳ.
Nhưng mà Hàn Tề hiện chỉ chú tâm vào một điều duy nhất đó là Diệp Hoa không chịu gặp hắn, thế nên giọng nói khác thường của Tiệp Nhi căn bản với hắn chỉ như gió thổi bên tai.
“Tránh ra, ta muốn gặp Diệp Hoa.”
“Ngươi chọc giận công tử nhà ta, khiến người khổ sở, ta, không tha cho ngươi!”
“Tiệp Nhi!” Chuyện có nặng có nhẹ, tại giờ phút quan trọng này, Hàn Tề nào có tâm tình cùng nàng tranh cãi. Hiện tại trong đầu hắn chỉ có vẻ mặt như bị tổn thương của Diệp Hoa ngay trước khi rời đi. “Tránh ra! Đây là chuyện riêng giữa ta và Diệp Hoa, tốt nhất ngươi đừng chen vào!”
“Ta nên sớm giết ngươi mới phải!” Tiệp Nhi đột nhiên nhe răng, trợn mắt, cong người, hai tay chống dưới đất, cứ như mãnh thú đang chờ cơ hội ra tay. “Giết ngươi, công tử sẽ không phải khổ sở nữa.”
“Tiệp Nhi!” Đến giờ còn nháo hắn! Hàn Tề gấp tới nóng ruột rồi, không nghĩ gì mà nói. “Muốn chém muốn giết tùy ngươi! Nhưng trước tiên hãy để ta gặp Diệp Hoa.”
“Mơ đi!” Quát lên một tiếng, Tiệp Nhi nhanh chóng tung người, nhào về phía Hàn Tề.
“Tiệp Nhi.” Hàn Tề nhanh chóng quyết định phương hướng rồi lộn mèo một cái, tránh thoát khỏi kình đạo của Tiệp Nhi, và cả móng vuốt đang vươn ra nữa.
“Ta giết ngươi! Nhất định phải giết ngươi!” Kẻ nào khiến công tử không vui đều đáng chết! Đáng chết!
“Là ngươi cố tình gây sự.” Hàn Tề bị thế công ép bắt buộc phải ra tay, một mặt tránh không đả thương tới nàng, một mặt quay đầu nói về phía cánh cửa. “Diệp Hoa, bất kể ngươi là người là yêu là thần là tiên, ngươi vẫn chính là ngươi! Ta vẫn luôn biết, người ta ta muốn kết giao bằng hữu chính là ngươi, không ai khác.”
Đằng sau cánh cửa không có câu trả lời, mà bên ngoài này, thế tấn công của Tiệp Nhi càng thêm ác liệt, giống như dã thú tức giận bởi bắt không được con mồi, gầm gừ đất uất hận.
“Diệp Hoa! Những điều ta nói ngươi có hiểu không? Ta không quan tâm ngươi là ai hay là cái gì. Ta không một chút nào quan tâm cả! Hiểu không?” Ngươi có đấy! Ngồi sau cánh cửa đóng kín, Diệp Hoa chỉ muốn hét lên câu đó khi nghe những gì Hàn Tề nói. Trái tim vĩnh viễn tĩnh lặng như nước hồ thu giao động mãnh liệt, không cách nào hồi phục như xưa, khác hẳn với lúc y bị thôn dân nhìn thấy.
Ngươi có quan tâm đấy! Y nhấn mạnh lại một lần nữa. Nếu như ngươi không quan tâm, tại sao lại có biểu tình như vậy? Kinh ngạc, ngạc nhiên, không tin nổi; ánh mắt như nhìn thấy yêu ma quỷ quái ấy chẳng lẽ là giả, là nhìn nhầm sao?
Y thật sự hi vọng mình nhìn nhầm, cũng mong Hàn Tề là thật tâm thành ý cùng y kết giao bằng hữu. Nhưng mà, biểu tình kia y vừa quen thuộc vừa hiểu rất rõ nó đại biểu cho thứ gì. Vậy thử nói xem y làm sao có thể lừa gạt bản thân? Quá lắm thì y tự lừa gạt bản thân, nhưng vĩnh viễn cũng không thể lừa gạt người.
Ngay từ đầu, y đã cố không để cho Hàn Tề phát hiện ra, như vậy ít nhất trước khi hắn rời Trường Bạch Sơn, y cũng sẽ có một người bạn, dù trong ngắn ngủi.
Nhưng, trên đời này, một chút cũng không do người định đoạt! Y chạy không thoát số mệnh bị người đối đãi như quái vật, có trốn chạy thế nào cũng sẽ bị phát hiện ra.
“Diệp Hoa, ngươi nghe ta nói không? Ta biết ngươi nhất định nghe thấy, Hàn Tề ta luôn luôn chỉ nói thật, ta đã nói không quan tâm nghĩa là không quan tâm. Ngươi tại sao còn không tin!” Ngoài cửa Hàn Tề nóng nảy nói, tựa như khối sắt nung đỏ, đem toàn lực hóa tan lớp băng ngàn năm bao quanh trái tim này.
Chẳng qua là, một khối sắt đỏ thì làm sao có thể tan được hàn băng? Kinh ngạc đấy, khó tin đấy, chối từ đấy liệu có xóa được không?
“Ta kinh ngạc, nhưng kinh ngạc ấy chỉ là phản ứng nhất thời.” Sau một hồi không có đáp lại, Hàn Tề vô ý nói tới vấn đề Diệp Hoa e ngại nhất. Dĩ nhiên, những đòn tấn công của Tiệp Nhi vẫn khiến hắn tự do không xong, thế nên mới vô ý nói ra. “Nếu sáng nay vị trí của chúng ta tráo đổi cho nhau, ngươi có khẳng định mình sẽ làm khác đi?”
Y có thể không? Nếu như tráo đổi vị trí, Diệp Hoa phát hiện ra sự đặc dị của hắn, liệu y có thể vẫn giữ được sự bình tĩnh không hoảng hốt ấy chứ?
“Diệp Hoa, đổi lại là ngươi, ngươi có thể sao?”
Đôi môi tái nhợt của Diệp Hoa mở ra rồi lại mím vào, nuốt những lời muốn nói vào sâu trong bụng.
Nhưng mà Hàn Tề vẫn cố chấp lấy âm thanh quấn lấy y. “Trả lời ta! Nếu hôm nay chúng ta đổi vị trí, ngươi sẽ không chút nào kinh ngạc, hoàn toàn bình tâm chứ?!”
Y không thể.
Diệp Hoa lắc đầu, im lặng thừa nhận lời hắn nói không sai, đây là thói thường của con người.
“Ta không giống những kẻ đã tổn thương ngươi.” Không biết tại sao, Hàn Tề có thể cảm nhận được từ trên người y sự kỳ thị của người khác, cùng nỗi sợ hãi thật dài lâu, chính vì thế mà y mới bị cự tuyệt, chịu ngàn năm cô tịch. Hắn chưa bao giờ hưởng qua cảm giác cô độc, nhưng lại có thể cảm nhận được nó đang tỏa ra thật nồng nặc từ trên người nam tử gầy yếu kia. “Tại sao không chịu tin ta?” Bắt chặt lấy móng vuốt của Tiệp Nhi, tiếng chất vấn đầy uất hận của hắn và tiếng gào thét của Tiệp Nhi đồng thời vang lên.
Tiệp Nhi tựa như dã thú mất nhân tính, đôi mắt chứa đằng đằng sát khí.
“Nếu ngươi vẫn cứ một mực không chịu tin, vậy để Tiệp Nhi giết chết ta đi, dùng mệnh này để chứng minh.” Hàn Tề buông tay đẩy Tiệp Nhi ra xa, sau đó chắp hai tay ra sau, không phòng vệ gì nữa.
Để Tiệp Nhi giết ta.
“Không!” Diệp Hoa vùng dậy mở cửa ra, tận mắt chứng kiến Tiệp Nhi đang phóng về phía bóng người đứng đấy không hề phòng bị, một mực chờ chết. Y lên tiếng ngăn cản.
Cùng lúc ấy, móng vuốt vạch qua ngang cổ Hàn Tề, cơn đau xé thịt róc xương truyền tới, trong nháy mắt hắn ngửi thấy mùi máu nồng nặc, máu của chính hắn.
“Tiệp Nhi!” Diệp Hoa lao về phía Hàn Tề, ngăn trở đòn tấn công tiếp theo của Tiệp Nhi.
Cũng may Tiệp Nhi chỉ nhận duy nhất một chủ tử, nhìn thấy thân hình chủ tử đứng ra bảo vệ Hàn Tề, nàng lập tức ngừng tay, tròn mắt mờ mịt nhìn y, tự hỏi vì sao lại ngăn nàng lại.
“Ngươi đây là tội gì?” Máu của Hàn Tề thấm ướt đẫm vạt áo trắng của y, ướt đẫm đôi tay y, đồng thời để y hiểu được rằng, hắn khác với những thôn dân kia, hắn thật sự không để ý tới việc y là người hay yêu, chẳng qua ─ “Tại sao lại ngu như vậy? Đùa giỡn với sinh mạng mình như thế?”
“Ngươi không tin ta…” Hàn Tề yếu ớt cười với y, dùng mạng của mình để chứng minh điều gì đó là xung động lần đầu tiên xuất hiện trong đời hắn. Hắn thật sự không hiểu tại sao mình lại làm vậy, chỉ biết khi bị y cự tuyệt ở bên ngoài, trong đầu hắn chỉ có duy nhất ý niệm “Tại sao không chịu tin ta?”, ngay cả việc sống chết cũng bỏ mặc.
“Ngươi… ngươi và ta không chút liên hệ nào, hoàn toàn là người dưng nước lã.” Đè tay lên miệng vết thương không ngừng chảy máu, Diệp Hoa thở dài khẽ nói một câu không liên quan gì đến vấn đề Hàn Tề đang nói.
Hàn Tề có nghe thấy lời than vãn của y, nhưng mí mắt hắn nặng trịch vô cùng, cần cổ thỉnh thoảng truyền tới hơi ấm, mất máu quá nhiều khiến nội lực hắn tiêu thất, nhắm mắt lại liền vô tri vô giác.
“Công tử, Tiệp Nhi cho là mình không sai. Tiệp Nhi tuyệt đối sẽ không nói xin lỗi, tuyệt đối.”
“Tiệp Nhi.” Tiếng thở dài sâu kín phiêu đãng ô thất, trong giọng nói chỉ có sự vô lực cùng bất đắc dĩ đối với đồng bộc. “Hàn Tề chỉ là một người bình thường.”
Tiệp Nhi nâng cao cằm phản bác. “Là người bình thường thì sao?! Khiến công tử chịu tổn thương phải chịu giáo huấn, người cũng là vì hắn nên mới bị thương.”
“Ta không có yếu ớt đến vậy, huống chi ngươi cũng biết rõ nếu ta có bị thương cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng, cần gì phải tính toán chi li đến thế.”
“Em… Hắn khiến công tử không vui.” Đây là muốn nàng xin lỗi, nhưng nàng không làm sai, tại sao phải xin lỗi. Tiệp Nhi trong lòng nghĩ vậy, đồng thời cố sức tìm một lý do biện hộ cho mình. Tóm lại một câu ─ đánh chết nàng cũng sẽ không nói xin lỗi với tên họ Hàn kia! “Hắn không nên xuất hiện ở Trường Bạch Sơn, càng không nên xuất hiện trước mặt công tử, quấy rầy sự bình yên của người.”
“Ta không có bị quấy rầy.” Tiếng thở dài của Diệp Hoa nặng nề hơn trước, bên tai là lời bất mãn của Tiệp Nhi, trong đầu thì nghĩ tới kẻ đang nằm trên giường kia, vì để lấy được tín nhiệm của mình mà không tiếc cái mạng nhỏ.
Chính trực như vậy, cương liệt đến thế, là xuất thân ra sao mới có thể tạo ra được một người giống vậy? Y nghĩ, hoàn toàn không để trong đầu những điều Tiệp Nhi oán hận nói.
“Người còn nói đỡ cho hắn.” Có điều, chỉ trong một thời gian ngắn, làm sao chủ tử lại có biến hóa lớn như vậy? “Người đã quên những thôn dân dưới núi kia đối xử với mình như thế nào rồi ư? Nhất là sau khi người vì bọn họ làm nhiều chuyện như vậy.” Chủ tử tốt như vậy, vì những thôn dân kia tận tâm chữa trị ốm đau thương thế, đã vậy còn cưu mang tai họa của cả thôn, một đứa trẻ sơ sinh gieo rắc tai họa khắp nơi, đã như vậy, tại sao chủ tử còn cảm thấy bản thân không đáng giá?
“Tiệp Nhi.” Nhìn xuống hai tay theo thói quen mỗi lúc trầm tư, Diệp Hoa cười khổ. “Con người luôn cảm thấy sợ hãi với những thứ mình không biết, huống chi có khi ta thật sự là yêu quái, là hồ tinh ngàn năm trong lời đồn cũng không biết chừng.” Nói xong những lời này, y đưa tay lau đi nước mắt của nàng. “Nhìn mắt ta này, khác hẳn với con người bình thường, nó có màu vàng nâu của hồ ly. Nếu không phải yêu quái, làm sao lại có đôi mắt như vậy ─ cùng năng lực quỷ dị này.”
“Công tử.” Tiệp Nhi không để ý tới thân phận chủ tớ nhào tới mép giường, ôm lấy Diệp Hoa. “Người không phải! Chắc chắc không phải! Người là một chủ tử tốt như vậy, sẽ không đâu, Tiệp Nhi tuyệt không tin.”
“Cảm ơn, Tiệp Nhi.” Diệp Hoa mỉm cười, kéo tay Tiệp Nhi ra. Mặc dù mang danh nghĩa chủ tớ, nhưng y từ trước tới nay luôn coi nàng như người thân trong gia đình, chỉ là danh xưng ấy bởi Tiệp Nhi kiên quyết gọi nên y mới miễn cưỡng tiếp nhận.
“Công tử.”
“Em ra ngoài trước đi.” Nhận thấy chân mày Hàn Tề cau lại, dường như đang muốn tỉnh lại, Diệp Hoa không quay đầu nói.
“Công tử…”
“Nếu em không cách nào nói xin lỗi với Hàn Tề thì tốt nhất nên tránh đi. Hắn bị thương là do lỗi của ta, nếu như ta chịu nghe hắn giải thích thì đã không đến nông nỗi này. Sai không phải ở em, thế nên người cần nói xin lỗi là ta.”
“Công tử.”
“Ra ngoài trước đi.”
“Vâng…” Tiệp Nhi tuân lệnh bước ra, đồng thời khép cửa lại.
“Diệp Hoa…” Mắt còn chưa mở, tiếng nói đã theo ra trước.
Nghe thấy tên mình là thứ đầu tiên được thốt ra, Diệp Hoa kinh ngạc, nhưng cũng thật cảm động.
Có lẽ, Hàn Tề thực sự coi trọng y, hơn nữa, còn nghiêm túc hơn y nghĩ nhiều.
Mí mắt chậm rãi vén lên, trong tầm mắt mông lung mơ hồ nhận ra đường nét của Diệp Hoa đang ngồi nơi mép giường, Hàn Tề không để ý tới việc mình vừa bị thương, vội bật ngồi dậy, cặp mắt nóng bỏng dán chặt vào thân ảnh khiến mình chỉ biết đau lòng.
“Ngươi bằng lòng gặp ta.”
“Ta nên xin lỗi ngươi, nếu không phải do ta, Tiệp Nhi cũng không ra tay với ngươi.”
“Ta không sao. Ta…” Nhắc tới việc Tiệp Nhi dùng móng vuốt rạch một đường trên cổ mình, Hàn Tề đưa tay lên sờ ─ a? “Thương thế của ta?” Bàn tay cẩn thận thăm dò trên dưới cổ của mình một lần nữa, không hề có một vết thương nào, hoàn hảo như ban đầu.
Thế này là thế nào? Hàn Tề đánh ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Diệp Hoa.
“Đây chính là ─ yêu thuật của ta.” Diệp Hoa yếu ớt mỉm cười, tựa giễu cợt, tựa thở dài. “Ta có thể chữa khỏi bất kì loại bệnh nào, làm liền bất kì vết thương nào, khiến cho hoa cỏ nở rộ như ngày xuân, thậm chí ngay chính ta…”
Y còn chưa nói xong, Hàn Tề đã đột ngột vươn tay kéo y ngồi lên mép giường, sau đó vén gấu quần trái lên ─ quả nhiên! Cổ chân bị tên bắn trúng ngày đó hoàn toàn không có vết thương nào, thậm chí cả sẹo mờ cũng không còn, hoàn hảo như ban đầu.
“Tốt quá rồi.” Hắn yên lòng thở phào, cười tít mắt nhìn lên gương mặt xinh đẹp thoát trần của Diệp Hoa.
“Hàn Tề?” Cái gì tốt cơ chứ?
“Thật mừng là ngươi có năng lực tuyệt như vậy.” Thả gấu quần xuống, Hàn Tề yên tâm dựa người vào cột giường, nhìn thẳng vào mắt y. “Ta luôn lo là mũi tên ngày ấy sẽ để lại một vết thương không thể xóa mờ trên người ngươi.”
“Nghĩa là sao?” Thái độ nhẹ nhõm của hắn làm Diệp Hoa khó hiểu, thắc mắc vì sao hắn không như các thôn dân sợ hãi vì y có thể không thuốc mà lành bệnh, đã thế còn vui mừng ra mặt, nói thật thẳng thắn rằng y có một năng lực thật tuyệt, rồi còn ngại vết thương sẽ để lại sẹo trên người y nữa.
“Ta không muốn nhìn thấy ngươi bị thương, ngươi yếu đuối như vậy, nhỏ bé như vậy, một chút thương nhỏ cũng là thương lớn đối với ngươi. Ta không muốn nhìn thấy điều đó.” Hàn Tề không giấu diếm nói ra sự thật về quyết tâm muốn bảo vệ y ngay từ lần đầu gặp gỡ, giọng nói chân thành tới mức khiến Diệp Hoa không biết nên phản ứng thế nào cho phải.
“Người đừng đánh đồng ta với nữ nhân yếu đuối, ta dù gì cũng là nam nhân, hơn nữa còn không bao giờ bị thứ gì tổn thương hay giết chết được, một yêu ─” Chữ ‘quái’ đã bị ngón tay Hàn Tề đặt trên môi chặn lại. Diệp Hoa nhìn lên, nhận thấy hắn đang cau mày thật chặt, bất bình nhìn lại y.
“Ngươi không phải.” Lời tự giễu như vậy quả thực khiến người nghe phải đau lòng, Hàn Tề chỉ muốn ngăn y tự tổn thương bản thân, nào ngờ hành động của mình mang nhiều phần vô lễ. “Bất luận kẻ khác nhìn ngươi thế nào, đối với Hàn Tề ta mà nói, ngươi là bằng hữu, một bằng hữu có tên Diệp Hoa, chỉ đơn giản vậy thôi. Mặc kệ là người hay yêu, những thứ ngoài thân đó không đủ để ta buông tha cho ý niệm kết giao bằng hữu với ngươi.” Trên người y, hắn nhìn thấy nỗi cô tịch chưa từng có, hơn thế nữa, ngoài cô tịch ra còn là một loại tùy ý xa rời thế nhân.
Cô tịch của cô đơn tịch mịch, còn tùy ý là từ lối sống vân đạm phong khinh mà ra; hai thứ này không bao giờ xuất hiện trên người hắn nhưng lại cảm nhận thật rõ ràng trên người của Diệp Hoa.
“Hàn Tề…”
“Thật xin lỗi vì khi đó đã quá mức kinh hãi mà thất thố, có điều ─” Hồi tưởng lại cảnh khi nhìn thấy y trong rừng, đột nhiên cây cỏ xung quanh trong nháy mắt nở rộ, thành thực mà nói kinh hãi của hắn không phải bởi năng lực đặc biệt của Diệp Hoa. “Ta kinh hãi không phải bởi nhìn thấy ngươi làm khóm hoa ấy nở rộ, mà vì hình ảnh ngươi đứng giữa chúng cứ như thiên nhân hạ trần, làm ta mê mẩn đến choáng váng.”
“Ta là nam.” Thiên nhân gì chứ? Diệp Hoa cảm thấy buồn cười, không nhịn được cười thành tiếng, không khí cũng vì thế mà thoải mái hơn ít nhiều. “Con mắt của ngươi quả nhiên bị băng tuyết đông hỏng rồi.”
“Ta nói thật.” Vẻ mặt nghiêm túc của Hàn Tề không cho phép cười nhạo, đôi mắt đen sáng quắc khóa chặt trên dung nhan xinh đẹp. “Ngươi là người đẹp nhất mà ta từng gặp, ở trên sườn núi tuyết trắng ngày đó, ta đã thực sự nghĩ ngươi là một cô nương.”
“Ta vẫn còn nhớ.” Diệp Hoa bị lời hắn nói kéo về thời khắc kia, một mình cưỡi ngựa ô thần tốc trên cánh đồng tuyết trắng, nam nhân cao lớn xuất hiện trước mặt, đôi mắt sáng trong đen láy mang theo khẩn trương, lo âu, cùng xót xa ân hận và tự trách, ánh nhìn khóa trên người bị thương đang ngồi dưới đất là y, nhất cử nhất động cùng đôi mắt ấm áp kia mang đến ấm áp cho những người xung quanh, tự đối nghịch với giá rét trên núi cao, lưu lại ấn tượng sâu sắc trong tâm trí y.
Sự quan tâm của hắn tinh khiết như một đứa trẻ chưa từng biết đến thế sự, chân thành không chút giấu diếm. Hắn là người tốt, đặc biệt là khi hắn không biểu thị bất kì sự bất đồng nào kể từ khi biết y khác hẳn người thường.
Diệp Hoa có tài đức gì mà tao ngộ được một người bằng hữu như vậy? Tại Trường Bạch Sơn quanh năm tuyết trắng bao phủ này.
“Diệp Hoa?”
“Hửm?” Không biết đây là lần thứ mấy Hàn Tề phải lên tiếng kéo Diệp Hoa ra khỏi trầm tư. Y khẽ ứng tiếng, đôi mắt như hồ ly chậm rãi đưa lên, nhìn kẻ đang ngồi chung trên giường, cách mình có nửa bước ngắn ngủi, vô thức không nhận ra hành động đó của mình vô hình chung toát lên vẻ nhu mì.
Hàn Tề vì thế mà rung động trong tim, vẫn chưa quen nhìn dung nhan tuyệt sắc trước mặt mình. Lúc này đây, hành động cự tuyệt khi trước của y đã bị hắn bỏ xa ngàn dặm sau đầu, lý do cho việc ấy cũng chẳng còn là mối bận tâm nữa, hắn chỉ mơ hồ nghĩ rằng, để làm quen được với người bằng hữu xuất trần này tựa hồ không phải là một vấn đề đơn giản.
Đang lúc bối rối không biết nói gì, trong đầu hắn cũng theo đó cho ra nhiều câu hỏi khác nhau, như vì sao y lại chọn ẩn cư nơi đây, vì sao thôn dân dưới núi lại gọi y là hồ ly tinh, còn tại sao chỉ có Tiệp Nhi bầu bạn với y chẳng hạn…
Không biết có nên hỏi hay không, lời sắp ra khỏi miệng lại bị nuốt vào bên trong, đắn đo, do dự không dứt khoát được.
“Có gì cứ hỏi.” Cũng dựa cột giường như hắn, Diệp Hoa giống như ngày trước lấy bình bạch ngọc không rời thân mở ra, hương rượu ủ kém tỏa ra nhàn nhạt. Y uống vào một hớp nhỏ.
“Không muốn.” Hàn Tề cười lộ hàm răng trắng, thẳng thắn nói. “Nếu ta hỏi tới, chỉ sợ ngươi sẽ ủy khuất chính mình mà đem chuyện không muốn người khác biết kể hết cho ta. Ta không muốn thấy ngươi miễn cưỡng chính bản thân mình.”
Bàn tay chấp rượu cứng lại, ngạc nhiên khi thấy Hàn Tề hiểu y, hiểu rõ con người của y.
Vì thế, việc y đào lên nội tâm sâu nhất tầng thống khổ cơ hồ cũng không còn quá khó chịu nữa, từ trước tới nay ngoài tránh né hoặc không thể tiếp nhận, y dường như không có cơ hội tìm ra được một ai có thể hiểu rõ được y. Tiệp Nhi bên người vẫn còn nhỏ lắm, không thể trở nên cự tuyệt với đời như y được, một ngày nào đó, y sẽ trả nàng về lại thế giới dưới chân núi. “Ta vốn xuất thân từ thôn làng dưới núi kia.”
“Họ quen ngươi sao?”
Diệp Hoa cười nhạt, ngửa đầu uống thêm một ngụm rượu nữa. “Ta có thể coi là đại phu duy nhất của thôn, chí ít, ta có thể giúp cho người bệnh không thuốc mà khỏi, thôn dân đối với năng lực này của ta phải nói là yêu quý có thừa, thậm chí coi ta là thiên nhân, đối đãi không khác gì người nhà.”
“Nếu đã như thế, tại sao lại sống một mình trên núi này? Hơn nữa, từ phản ứng của Tiệp Nhi, nó có vẻ cực lực không muốn có người quấy rầy cuộc sống của cả hai.”
“Đúng vậy.” Diệp Hoa ngồi dựa lại vào cột giường, mỉm cười vô lực, sau đó khẽ thở dài. “Chuyện cứ như một bức họa, một bài thơ đẹp, không phải sao?”
“Phải.” Được người kính ngưỡng, coi như người nhà mà đối đãi, nên là vui vẻ đấy.
“Nhưng cũng mong manh lắm.” Tiếng cười bất đắc dĩ yếu ớt lại nhuốm thêm một tầng buồn bã, thân thể đan bạc chính là mặc đi sầu khổ mà sống theo vân đạm phong khinh, tựa như có thể quên sạch mọi buồn vui cuộc đời, kể cả thống khổ của bản thân.
Nhưng mà nhìn thấy thần thái vừa đau thương lại vừa buông bỏ hết thảy của y, tựa như bất kì lúc nào cũng có thể tan ra vào cánh đồng tuyết trắng, Hàn Tề không dám rời đi ánh mắt, rất sợ trong lúc vô ý, ảo giác của hắn sẽ thành sự thật, sợ y sẽ cứ như vậy mà biến mất.
Hàn Tề rất sợ ảo giác ấy một ngày đó sẽ trở thành sự thật.
“Có một năm trời đổ sương tuyết thật lớn, đồng thời cũng hủy luôn cuộc sống bình thản của ta cùng sự tín nhiệm của thôn dân. Ban đầu chỉ là một ý niệm nhỏ cho rằng sương tuyết này không phải do trời làm, rồi như hòn đá ném vào mặt hồ, từng gợn sóng của nó lan dần ra, cho đến một lúc nào đó không còn kiểm soát nổi. Về sau này, lời đồn trở thành bởi vì thôn dân dung túng cho yêu nghiệt cùng tồn tại, nên trời cao hàng sương hại trừng phạt mọi người, mà ta chính là yêu nghiệt được nhắc tới; lại thêm ta có dung mạo khác hẳn với các nam nhân khác, cùng màu mắt bất đồng, nên tất cả đều tin tưởng vào thân phận yêu nghiệt của ta, rối rít chỉ tay gọi ta là hồ ly tinh ─ chắc hẳn là bởi dung mạo quá mức đặc biệt này.” Thiên nhân hay yêu nghiệt, cả hai đều không phải sở nguyện của y. Y chỉ muốn làm một người bình thường, sẽ bị thương mà chết, có đau ốm cũng không hề gì, chỉ cần như thường nhân là đủ rồi.
“Cùng ta trở về.” Hàn Tề đột nhiên nói.
“Hử?” Diệp Hoa ngẩng nhìn lên thì thấy Hàn Tề đã dời đến trước mặt mình, ánh mắt cương nghị khác hẳn bản thân.
Nếu như có được khí thế mạnh mẽ như vậy, liệu y có thể thẳng lưng chống lại sự bài xích của thôn dân, dù cho chỉ có một thân một mình?
“Ta dẫn ngươi về Ngạo Long Lâu.” Lời vừa ra khỏi miệng, hắn đã nhận ra việc này quá mạo hiểm, nhưng nhớ lại những đau khổ y phải chịu, dù cho có mạo hiểm đi nữa hắn cũng quyết phải làm, không đành lòng để người bằng hữu này ở lại nơi quanh năm băng sơn tuyết địa này, hơn nữa còn là chung với những ngu dân dốt nát kia.
“Hàn Tề, chúng ta quen biết chưa được tới hai này, nói cho ngươi nghe chuyện xưa đã là cực hạn của ta rồi. Trường Bạch Sơn chính là nơi ta sẽ ở trong suốt quãng đời còn lại, lúc vừa đặt chân tới đây, ta đã quyết như thế, không thay đổi nữa.” Rất hợp với cuộc sống cô độc, bình bình đạm đạm mà cả đời này y mong muốn, sẽ không dọa người, cũng sẽ không bị người tổn thương nữa.
Y sẽ không vì ngoại thương mà đau đớn, nhưng dẫu có năng lực như vậy cũng không cách nào chữa trị những tổn thương bên trong tâm hồn, chỉ có thể dùng vân đạm phong khinh thông suốt cùng thời gian từ từ bình phục.
“Không nên như vậy, sai không phải ở ngươi, là những thôn dân kia quá ngu xuẩn, vong ân phụ nghĩa. Ngươi không có sai.”
“Đa tạ.” Thật không ngờ được, ban đầu nhìn thấy những tưởng hắn là một người nghiêm nghị mà khó gần, ai ngờ đâu càng tiếp xúc lại khiến y càng nhận ra hắn chân thành đến mức nào, tựa như một đứa trẻ sơ sinh, để cho Diệp Hoa cảm nhận một loại ấm áp xa xỉ. “Nhưng ta không muốn tái nhập trần tục một lần nữa, quá mệt mỏi.”
“Cũng không bắt ngươi phải vào trần tục, chẳng qua là chuyển sang một nơi khác. Ngạo Long Lâu sẽ chào đón ngươi, mà ta sẽ dốc toàn lực bảo vệ ngươi; như vậy ngươi mới sẽ không ở nơi ta không thể nhìn thấy một mình chịu đựng thống khổ.”
“Ta không thống khổ, Hàn Tề.” Diệp Hoa giơ tay chạm vào đuôi mắt. “Ngươi xem, mắt ta có màu vàng nâu, chỉ một điểm này thôi đã đủ bao kẻ đàm tiếu rồi. Hàn Tề, xuống núi mới khiến ta thống khổ, ở nơi này ta không nhìn thấy người khác, sẽ không cảm nhận được mình có điểm bất đồng với người, như vậy là tốt nhất.”
“Ta lại nghe đau lòng.” Thản nhiên nói ra cảm thụ của mình, Hàn Tề nắm chặt lấy tay Diệp Hoa, một lòng thuyết phục y theo hắn về Ngạo Long Lâu. “Cùng ta trở về, để cho ta bảo vệ ngươi.”
“Ngươi đối đãi với bằng hữu quá tốt, ta cảm tạ tâm ý của ngươi, nhưng thứ cho ta không cách nào đáp ứng được. Có điều…”
“Có điều?” Nghe được ý nhượng bộ trong câu nói, vẻ mặt thất vọng của Hàn Tề một lần nữa tươi tỉnh trở lại, vội hỏi.
“Xin ngươi hãy mang theo Tiệp Nhi xuống núi, đã đến lúc nó nên rời khỏi mảnh đất hoang sơ này. Mong ngươi có thể thay ta chăm sóc Tiệp Nhi.”
Vẻ mặt tươi tỉnh của Hàn Tề một lần nữa lại xụ xuống.