Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đường Ninh nhìn về phía Mặc Đình, trong lòng thoáng cả thấy chua xót, người như Mặc Đình vốn có thể tìm được một người vợ vừa xinh đẹp vừa đảm đang, sẽ không gây phiền toái cho anh, sẽ không làm anh phải lo lắng, càng không vì cô mà va chạm với người của Hải Thụy.
Nhưng anh là người cô đã gặp được, cả đời này, cô đều không thể buông tay được nữa, vì vậy, cô cúi đầu nhìn vào bàn tay phải của Mặc Đình, đan năm ngón tay của mình vào năm ngón tay của Mặc Đình, cảm thụ sự ấm áp mà anh mang lại.
"Lúc con người ta ở trong nghịch cảnh, đều sẽ trở nên đặc biệt yếu ớt, nhưng chỉ cần anh có thể làm được, anh đều sẽ làm vì em, dù có không làm được, anh cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ."
Đường Ninh nghe xong những lời này, cô mỉm cười trong nước mắt, nước mắt dần trào ra khỏi hốc mắt, bởi vì trên thế giới này, chỉ có cô mới có thể biết được, Mặc Đình đối xử tốt với cô bao nhiêu.
Mặc Đình sợ cô khóc, thế nhưng cô bé này lại luôn thích khóc, vì vậy anh chỉ có thể thuận thế khẽ vuốt mái tóc của cô, coi như là lặng lẽ khích lệ trấn an cô...
Chị Long nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này, cực kỳ không muốn phá vỡ bầu không khí ấm áp giữa hai người, nhưng Hàn Vũ Phàm đã gọi liên tục hơn mười cuộc điện thoại, chị Long do dự, vẫn đưa điện thoại di động cho Đường Ninh.
Đường Ninh điều chỉnh lại cảm xúc của mình, sau khi ổn định lại cảm xúc, cô mới nhận điện thoại của Hàn Vũ Phàm: "Chuyện gì?"
Người ở đầu điện thoại bên kia im lặng một lúc lâu không nói gì, Đường Ninh không kiên nhẫn chờ đợi, đang muốn ngắt điện thoại, Hàn Vũ Phàm im lặng một lúc lâu mới lên tiếng nói: "Đường Ninh, anh bị đá ra khỏi hội đồng quản trị rồi."
"Chuyện này cũng phải thôi." Đường Ninh thản nhiên đáp lại.
"Công ty đang đối mặt với nguy cơ phá sản, nhà và xe đều sắp bị tòa án lấy đi, anh đã không còn chỗ nào có thể đi, anh có dự định ra nước ngoài, nhưng anh muốn mang em đi cùng, anh đã đọc được thông báo thanh minh của em rồi, nhưng vô ích thôi, làm vậy cũng chỉ như muối bỏ biển, em tẩy không trắng được đâu!" Hàn Vũ Phàm vội vàng nói một thôi một hồi, nhìn có vẻ như, anh ta đã thật sự mất tất cả, lần này hoàn toàn không có đường sống để quay về.
"Đường Ninh, chỉ cần em đi với anh, anh sẽ không tính toán chuyện em đi tìm cái tay họ Lý cặn bã kia, chúng ta sẽ trở lại như trước kia, chúng ta sẽ lại hạnh phúc bên nhau."
"Anh biết em vẫn thích anh, nếu không em không thể nào ở lại Thiên Nghệ không chịu rời đi, em trở lại đi..."
Nghe được câu này, Đường Ninh lộ ra vẻ mặt châm chọc còn cả châm biếm chưa bao giờ từng có, cô muốn biết, rốt cuộc tại sao Hàn Vũ Phàm còn có thể mặt dày đến vậy, tại sao còn có thể nói ra những lời như vậy.
Vì vậy, Đường Ninh trầm mặc mấy giây, giọng điệu trở nên lạnh hơn trước rât nhiều: "Tôi ở lại Thiên Nghệ, không phải bởi vì tôi vẫn còn thích anh, mà vì tôi muốn tận mắt nhìn thấy anh sống không bằng chết."
"Chỉ là tôi không ngờ rằng, tôi vừa tàn nhẫn với Mặc Vũ Nhu, cô ta đã có thể cá chết lưới rách làm anh thân bại danh liệt."
"Hàn Vũ Phàm, anh tự rơi xuống địa ngục đi, tôi sẽ không đi theo anh, cũng không có ai cùng đi theo anh đâu..."
Đường Ninh dứt lời, Hàn Vũ Phàm ở đầu điện thoại bên kia đang muốn đáp lại, nhưng Mặc Đình không kiêng kỵ gì nói ở bên tai Đường Ninh: "Anh đi đến thư phòng xử lý một số chuyện trước."
Đường Ninh hơi kinh ngạc, cô chợt hiểu ra, Mặc Đình không định giấu Hàn Vũ Phàm, do đó anh mới không cố kỵ gì như vậy, Đường Ninh cũng khẽ gật đầu, dặn dò Mặc Đình: "Anh đừng bật điều hòa quá lạnh."
“Được." Mặc Đình gật đầu, mặc dù anh yên tâm đi vào thư phòng, nhưng sau đó anh lại gọi điện thoại cho Lục Triệt.
"Cử người bí mật nhìn chằm chằm Hàn Vũ Phàm, đừng để anh ta chạy loạn, cũng đừng để anh ta tiếp xúc tới bất kỳ công ty truyền thông nào."
“Dạ, tổng giám đốc."
Để điện thoại di động xuống, Mặc Đình lật mở văn kiện trong tay như không có chuyện gì xảy ra, cái người đàn ông họ Hàn kia đã làm tổn thương Đường Ninh bao nhiêu lần, bây giờ anh ta muốn dễ dàng chạy đi à?
Hàn Vũ Phàm ở đầu điện thoại bên kia nghe thấy giọng nói của đàn ông truyền tới từ đầu điện thoại bên Đường Ninh, nghe thấy màn đối thoại thân mật giữa hai người, giọng nói của anh ta bỗng trở nên lạnh lẽo, giống nhau lúc gặp phải cảnh Mặc Vũ Nhu phản bội: "Người đàn ông vừa nãy là ai?"
"Dường như đã sớm không liên quan gì đến anh ra." Đường Ninh bình tĩnh nói.
"Đường Ninh!" Hàn Vũ Phàm tức giận hét lên: “Em nói cho anh biết, có phải em đã thật sự bị Lý Dục ngủ rồi? Bây giờ còn sống chung với người đàn ông khác? Sao em lại không biết xấu hổ như vậy?"
"Hàn Vũ Phàm, anh đừng quên, chúng ta sớm không còn quan hệ yêu đường gì nữa, tôi sống chung với ai, cũng không phải là chuyện anh có thể hỏi tới."
"Chúng ta đã từng là vị hôn phu vị hôn thê..."
"Tôi đã kết hôn rồi." Đường Ninh bỗng cắt đứt lời của Hàn Vũ Phàm, dùng cái tin có sức nổ lớn nhất này, chặn họng Hàn Vũ Phàm đến á khẩu không trả lời được: “Sau này, chuyện của tôi, thật sự không có liên quan gì đến anh cả."
"Kết hôn? Đường Ninh em còn lừa gạt anh à? Em đi đâu để kết hôn? Em cho rằng chỉ bằng dáng vẻ bây giờ của em, ai dám lấy em?" Hàn Vũ Phàm hét lên ở đầu điện thoại bên kia, nói là không tin tưởng, thà nói là anh ta đang tự lừa dối mình.
Nhưng người ở đầu điện thoại bên này lại không trả lời lại Hàn Vũ Phàm...
"Vì vậy, em thật sự đã kết hôn rồi?" Hàn Vũ Phàm lau khuôn mặt của mình, anh ta đột nhiên cảm giác có một con dao nhọn đâm thẳng vào lồng ngực của mình, nhanh chóng mang đến cơn đau, làm hô hấp của anh ta gần như trở nên khó khăn.
Không phải là thế này, anh ta vẫn luôn yêu Mặc Vũ Nhu, anh ta chưa bao giờ động lòng với Đường Ninh cả
Nhưng bây giờ bỗng nghe được tin Đường Ninh đã kết hôn với người khác, Hàn Vũ Phàm cảm thấy linh hồn của mình như bị rút đi, chỉ để lại một cơ thể trống rỗng.
Không phải, không phải như vậy, tại sao có thể như vậy được? Đường Ninh vẫn luôn là cái đuôi của anh ta, Đường Ninh đã làm tất cả vì anh ta, làm sao có thể trở thành của người khác được?
Ở trong lòng Hàn Vũ Phàm, anh ta vẫn luôn có một giấc mộng đẹp, anh ta nghĩ rằng mặc kệ mình ngược đãi Đường Ninh thế nào, làm Đường Ninh tổn thương ra làm sao, chỉ cần anh ta ngoắc một ngón tay thôi, Đường Ninh vẫn sẽ tự động trở lại bên cạnh anh ta, cô chỉ đang giận dỗi với anh ta mà thôi.
Nhưng bây giờ, Đường Ninh nói cô đã kết hôn rồi...
Hàn Vũ Phàm bỗng cười phá lên, anh ta không phát hiện ra có giọt lên đang rơi xuống từ khóe mắt của mình: "Đường Ninh, em tình nguyện gả cho một ông già, cũng không nguyện ý quay về với anh, đúng không?"
"Chẳng lẽ anh không biết, anh thật sự là làm người ta kinh tởm đến mức nào sao?" Giọng nói của Đường Ninh đã lạnh hơn rất nhiều so với vừa nãy.
Bởi vì ở trong lòng Hàn Vũ Phàm, mặc kệ cô làm chuyện gì, cô đều là người đi đường ngang ngõ tắt, anh ta luôn cho rằng mình là chúa tể của cô, không tin tưởng và tôn trọng cô.
"Vậy em nói cho anh biết, em gả cho ai?"
Mặc dù đúng là Mặc Đình đã định công bố quan hệ của bọn họ ở trước mặt Hàn Vũ Phàm rồi, nhưng Đường Ninh cũng không muốn tự tiện làm chủ, vì vậy, cô nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào thư phòng, che điện thoại di động hỏi Mặc Đình: "Hàn Vũ Phàm rất muốn biết anh là ai "
Mặc Đình nhìn vào điện thoại di động của Đường Ninh, đôi mắt màu hạt dẻ lóe lên ánh sáng thâm thúy, anh giang hai cánh tay ra mời Đường Ninh ngồi lên trên đùi mình, im lặng mấy giây, rồi anh mới đáp lại: "Vậy thì gặp mặt đi..."
"Anh sẽ cử người đón anh ta, đến gặp mặt anh."
Lấy thân phận của Mặc Đình, Hàn Vũ Phàm muốn gặp mặt anh hả? Còn chưa xứng!