Thí Hôn Lão Công, Cần Giúp Sức

chương 46: xu hướng phương đông chân chính

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Thợ trang điểm và nhân viên công tác khác, đều không ngừng khen ngợi Mặc Vũ Nhu xinh đẹp, bởi vì cá tính của cô ta vô cùng nổi bật, vũ mị mà có sức sống, trái ngược với Đường Ninh, khi không làm việc, yên lặng, không thích nói chuyện, tính cách không tranh không đoạt, nhất là dưới sự phụ trợ của Mặc Vũ Nhu, rất dễ khiến cho người ta xem nhẹ cô.

"Mặc tiểu thư, cô đã hoàn thành trang điểm, xin vào phòng chụp ảnh chụp một mình trước."

Bởi vì trong tạp chí còn có phần một người, cho nên, Mặc Vũ Nhu vào phòng chụp ảnh trước Đường Ninh, có điều khi đứng dậy khỏi gương trang điểm, trong mắt cô ta mang đầy khiêu khích, trên người có sự tự tin, đây đúng là điều trên người Đường Ninh không có, cho nên, nhân viên công tác ở đây, thiện cảm về sự chuyên nghiệp, tin tưởng Mặc Vũ Nhu hơn.

Bên trong phòng chụp ảnh, giờ phút này đã dựng xong bối cảnh cố định, trước cánh cửa gỗ cổ, là một tấm bàn cũ, trên bàn đặt một chiếc bình sứ thanh hoa cao quý, trong bình sứ cắm tường vi màu hồng nở rộ, bên cạnh bàn, là một chiếc ghế bành, mà nhiệm vụ của Mặc Vũ Nhu, chính là ngồi trên ghế bành, hoàn thành nhiệm vụ chụp hình của cô ta.

Thợ nhiếp ảnh thấy Mặc Vũ Nhu xuất hiện, hoàn toàn bị trang dung của cô ta hấp dẫn, người phụ nữ phương đông xinh đẹp như vậy, chỉ cần ngồi trên ghế, đã có thể đẹp như bức tranh, nếu như cô ta có thái độ chuyên nghiệp hơn, như vậy xu hướng phương đông này, tất sẽ gây nên phản ứng lớn ở Âu Mỹ.

"Nghe nói người mẫu này, có thể so với Hoắc Thanh Thanh đấy." Trợ lý bên cạnh nhiếp ảnh gia, không khỏi tán thưởng: “Bản lĩnh chuyên nghiệp khẳng định rất mạnh."

"Tôi cảm thấy rất có hi vọng." Nhiếp ảnh gia khá đẹp trai, nhắc nhở tất cả mọi người vào chỗ, đồng thời thân mật nói với Mặc Vũ Nhu, sắp bắt đầu.

Mặc Vũ Nhu có lòng háo thắng mạnh như vậy, cho nên cô ta hiểu rõ, không chỉ phải ra sức khi chụp chung với Đường Ninh, chụp một mình cũng không thể phớt lờ.

"Chúng ta chụp sườn mặt trước đã." Nhiếp ảnh giá nhắc nhở Mặc Vũ Nhu, mà Mặc Vũ Nhu thông qua phiên dịch, cũng hiểu rõ yêu cầu của nhiếp ảnh gia, cho nên cô ta lập tức nghiêng người, sử dụng tay phải vịn lưng ghế, tay trái ưu nhã đặt ở trên chiếc váy thanh lịch, chỉ lộ ra má trái tinh xảo, nhưng lại mang theo ý cười mị hoặc.

Nhiếp ảnh gia nhíu mày, anh ta muốn mỹ nhân phương đông, chứ phải người phụ nữ phương đông phong trần...

Nhiếp ảnh gia xem lại ảnh chụp, cảm thấy có lẽ người mẫu còn chưa vào trạng thái, thế là bảo cô ta biểu đạt vẻ đẹp tài trí của người phụ nữ phương đông, đồng thời bảo cô ta thể hiện phong thái phụ nữ cổ đại, lần này, Mặc Vũ Nhu ngồi thẳng cơ thể, góc độ thì đúng, nhưng mà... Cô ta lại cúi đầu... Chỉ cho nhiếp ảnh gia thấy được cái trán rộng của cô ta.

Nhiếp ảnh gia chụp mấy tấm, sắc mặt đã rất khó coi, người này sao có thể là một người mẫu chuyên nghiệp địch nổi Hoắc Thanh Thanh được chứ?

Càng quan trọng hơn là, toàn bộ quá trình chụp ảnh, cá tính của Mặc Vũ Nhu mặc dù rất nổi bật, nhưng, suốt quá trình cô ta chỉ có một kiểu cười, chỉ có một biểu cảm...

Nhiếp ảnh gia không nói gì, máy móc hoàn thành nhiệm vụ, mà Mặc Vũ Nhu chụp xong, còn tự tin chạy lại hỏi nhiếp ảnh gia, cô ta chụp thế nào.

Nhiếp ảnh gia không nói gì, mà trợ lý bên cạnh anh ta, vội vàng giơ ngón tay cái với Mặc Vũ Nhu: "Vô cùng tốt..."

Mặc Vũ Nhu cười đắc ý, tinh xảo trang dung, song không biết tự lượng sức mình, khiến người ta vô cùng chán ghét.

"Hừ!" Nhiếp ảnh gia hừ lạnh sau lưng cô ta, có điều không để cô ta nhìn thấy, sau đó, nhiếp ảnh gia hỏi trợ lý: “Có phải còn một người nữa hay không?" Nhưng mà, tiếng nói của anh ta vừa dứt, Đường Ninh dịu dàng đã vào phòng chụp ảnh, đầu tiên chào hỏi nhiếp ảnh gia.

Nụ cười của cô, không lộ vẻ ra sức lấy lòng, cũng không lộ vẻ lạnh nhạt, có điều nhiếp ảnh gia bị mấy tấm hình của Mặc Vũ Nhu chọc cho tâm trạng không tốt lắm, cho nên phản ứng với Đường Ninh rất lạnh nhạt.

Bởi vì anh ta nghĩ, người vừa rồi mặc dù không được chuyên nghiệp, nhưng chí ít cá tính rất tươi sáng, mà người trước mắt, trầm tính cứng nhắc, có lẽ còn hỏng bét hơn.

Cho nên, thái độ của anh ta với Đường Ninh có vẻ rất tùy tiện, tùy ý chuẩn bị, tùy ý bắt đầu, cũng không chỉ dẫn động tác cho Đường Ninh, chỉ cho cô mấy chủ đề cố định.

"Thật không biết tại sao người phụ nữ này có thể được gọi là người mẫu." Trợ lý bên cạnh nhiếp ảnh gia cũng không xem trọng Đường Ninh chút nào.

Chủ đề thứ nhất, người phụ nữ phương đông dịu dàng.

Nhiếp ảnh giả không lo lắng Đường Ninh không thể biểu đạt chút nào, bởi vì cô chỉ cần biểu diễn bản sắc, thì có thể hoàn thành rất khá, nhưng, khiến anh ta không tưởng tượng được là, Đường Ninh hoàn toàn không cần vận dụng kỹ xảo bao nhiêu, cô chỉ cần duy trì tư thái vốn có của cô, chỉ thấy cô ngồi ngay ngắn trên ghế bành, rõ ràng chỉ là một động tác đơn giản, nhưng... Cô cho thêm vào thứ quý báu nhất của cô.

Ánh mắt...

Khác với sự bình tĩnh và nhàn nhạt ban nãy, giờ phút này Đường Ninh nhìn thẳng về phía trước, hai mắt linh động tĩnh lặng, mang theo một tầng hơi nước, còn có chút phiếm hồng, cô như nhìn thấy món đồ mình rất yêu quý, nhưng chỉ có thể cố gắng kìm chế...

Đây là sự hàm súc và nội liễm của người phụ nữ phương đông!

Mà càng quan trọng hơn là, Đường Ninh không chỉ thể hiện ánh mắt của mình, cô còn dẫn dắt người bên ngoài, đi theo cảm xúc của cô, đặt lực chú ý lên bộ trang phục của mình... Như thể cô vì người cô yêu mà tỉ mỉ ăn mặc, nhưng... Lại nhìn thấy người mình yêu âu yếm với người khác, cho nên, cô cảm thấy mình ăn mặc như thế này, chẳng khác nào tự rước lấy nhục, quá buồn cười...

Tình và cảnh dung nhập, ánh mắt và động tác đều thống nhất...

Trời ạ...

Nhiếp ảnh gia muốn điên rồi, cho nên trong quá trình chụp hình, liên tục nói rất nhiều câu: "Perfect!"

Từ trước đến giờ anh ta chưa từng gặp người mẫu chuyên nghiệp như thế, nội tâm của anh ta kích động đến nỗi sắp nổ tung...

Chỉ năm giây ngắn ngủi, Đường Ninh lại biểu đạt được cả một câu chuyện cũ, quan trọng nhất chính là, chuyện cũ này, còn liên quan tới bộ quần áo này trên người cô!

Đây mới phong thái của một người mẫu chuyên nghiệp, bởi vì dù bạn có đẹp, bạn cũng chỉ có thể nâng được giá trị của bộ quần áo bạn đang mặc, mà có mấy ai, có thể hợp làm một với quần áo đâu?

Lần này, nhiếp ảnh gia rất phấn khởi, cảm thấy kỹ thuật chụp ảnh của mình, rốt cục cũng có thể phát huy, càng quan trọng hơn là, Đường Ninh là người mẫu tự biết lựa chọn góc độ, cô không cần người khác nhắc nhở quá nhiều, tư thái cô tùy tiện bày ra, là thứ anh ta cần, khiến anh ta không nỡ xóa đi...

Vừa nghĩ như thế, người ban nãy... so với Đường Ninh, có vẻ thua chị kém em.

Cái gọi là bình hoa, cái gọi là người mẫu, đây là sự khác biệt như trời với đất.

Sau đó, nhiếp ảnh gia lại bảo Đường Ninh bày thêm mấy dáng, khiến anh ta càng ngạc nhiên hơn là bất kể anh ta đưa ra yêu cầu gì với Đường Ninh, Đường Ninh cũng có thể đáp ứng anh ta trong một giây đồng hồ, yêu diễm, bi thương, tiểu gia bích ngọc, thiếu phụ mị hoặc, cô có thể thông qua ánh mắt và một số chi tiết nhỏ, khiến anh ta chỉ muốn vỗ tay...

Người mẫu như thế này, mới thật sự là xu hướng phương đông!

Truyện Chữ Hay