Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hơn nữa
Vì sao cô lại tự tin nói không cần thử mà có thể bắt đầu luôn, đó là vì… cứ s cô đổi một kiểu dáng, dù cô biểu hiện lười biếng, tùy ý, công kích hay là giả vờ đáng yêu, chỉ cần nhiếp ảnh gia bảo đổi cô sẽ lập tức nhập vào chủ đề, tốc độ nhanh tới mức làm cho người ta giật mình.
Chị Long đứng bên cạnh nhìn Đường Ninh đã quay về là Đường Ninh trước kia, cô cảm động suýt chút nữa thì khóc thành tiếng.
Không chỉ khóc, cô còn cầm di động ra chụp các tạo hình của Đường Ninh gửi cho Mặc Đình xem, bởi vì Đường Ninh cho nên cô mới may mắn biết được số di động của lão đại, đương nhiên lúc này Mặc Đình vẫn đang ở trên máy bay…
Thời gian chụp hình kéo dài h, Đường Ninh dùng sự chuyên nghiệp của mình chinh phục được nhiếp ảnh gia, còn cả mấy người đồng nghiệp nữa, ngay cả Âu Nhân tiên sinh người tức lên tiếng bảo Đường Ninh cút đi cũng không thể không bật ngón tay cái cho cô, hơn nữa còn chân thành giải thích lúc đó ông ta bị lừa cho nên có hơi không khống chế được cảm xúc.
Đường Ninh tẩy trang xong lại quay về bộ dạng bình tĩnh như trước, đối với ai cũng ôn hòa, điều này tiên sinh Âu Nhân càng có thiện cảm với cô hơn rất nhiều.
Chị Long nhanh chóng phủ thêm quần áo cho Đường Ninh, hơn nữa còn đưa di động đang sáng lập lòe cho cô: “Hàn Vũ Phàm gọi tới…”
Đường Ninh mặt không biểu cảm chỉ là đôi mắt chợt trầm xuống nhưng cô vẫn nghe máy: “Alo?”
“Đường Ninh, em có nhìn hay nghe thấy tin tức gì không?” Hàn Vũ Phàm thử hỏi.
“Làm sao vậy?” Đường Ninh làm bộ bình tĩnh hỏi lại: “Phát sinh chuyện gì sao?”
“Không có gì!” Hàn Vũ Phàm chắc chắn Đường Ninh đang ở Luzern không biết gì cho nên nổi lên suy nghĩ trong lòng: “Đường Ninh, không bằng ngày mai anh qua Luzern, chúng ta đăng ký kết hôn ở bên đó, vừa lúc phong cảnh bên đó đẹp, hợp lòng người, chúng ta nhân tiện nghỉ phép xem như nghỉ tuần trăng mật được không?” Hàn Vũ Phàm chỉ muốn nhanh chóng tóm gọn Đường Ninh.
Thật ra xuất thân của Đường Ninh rất mạnh mẽ, cô là tiểu thư thế gia nước hoa nổi danh, nhưng vì yêu anh ta mà bị người nhà mãnh liệt phản đối, cho nên mấy năm nay quan hệ lạnh nhạt gần như không qua lại, nhưng mà… dù sao cô cũng họ Đường, chờ đám trưởng bối chết đi, cô vẫn là người được thừa kế tài sản.
Hàn Vũ Phàm luôn không chịu chia tay, ngoại trừ Đường Ninh ngu ngốc dễ lừa thì quan trọng nhất là tài sản của cô.
Hiện tại video của anh ta và Mặc Vũ Nhu đã bị tuôn ra, anh ta chỉ có thể nhân lúc Đường Ninh chưa biết mà nhanh đăng ký kết hôn với Đường Ninh.
“Khi anh và Mặc Vũ Nhu còn chưa rõ ràng, chúng ta không cần kết hôn.” Đường Ninh trực tiếp cự tuyệt.
“Anh và Vũ Nhu thật sự không có gì, mấy tấm hình em nhìn thấy đều là hiểu lầm…”
“Ảnh chụp là hiểu lầm, vậy…video thì sao?” Đường Ninh vô cùng bình tĩnh hỏi lại: “Em ở Luzern là thật… nhưng dù sao nó cũng là một thành phố lớn, anh cảm thấy tôi không thể xem sao? Hay là ở trong lòng anh, tôi dễ dỗ, dễ lừa như vậy?”
“Đường Ninh… anh không phải cố ý, em phải tin tưởng anh, chúng ta ở bên nhau nhiều năm như vậy, anh là dạng người nào em còn không rõ ràng sao?” Hàn Vũ Phàm giả vờ đáng thương, lại chơi bài đau khổ: “Đó chỉ là cô ta đơn phương, người anh yêu là em mà.”
“Vậy…nếu tôi nói giải trí Thiên Nghệ có tôi thì không có cô ta, có cô ta thì không có tôi thì thế nào?” Đường Ninh kiên quyết hỏi lại.
“Đường Ninh, anh vẫn luôn cho rằng em là người hiểu anh nhất, vì sao em phải ép anh đây?” Hàn Vũ Phàm đau lòng, bởi vì hai bên anh ta chẳng muốn bỏ đi bên nào, Mặc Vũ Nhu là mối tính đầu của anh ta, còn mang thai đứa con của anh ta, mà Đường Ninh… trong thời gian ngắn anh ta không biết nên lựa chọn như thế nào.
“Nếu anh cảm thấy tôi ép anh vậy anh có thể đi tìm Mặc Vũ Nhu, cô ta rất hiểu lòng người.”
“Em nhất định cứ phải vậy sao?” lúc này thật ra Hàn Vũ Phàm đã định từ bỏ Mặc Vũ Nhu rồi, dù sao… bối cảnh của Mặc Vũ Nhu bình thường, sở dĩ có thể đi đến hôm nay đều là một tay anh ta nâng đỡ, nếu so với Đường Ninh thì cô ta chỉ chơi vui hơn mà thôi: “Em cho anh một chút thời gian, để anh tìm cơ hội nói cho Vũ Nhu, đến lúc đó chúng ta lập tức kết hôn.”
“Vậy em chờ.” Đường Ninh bình tĩnh đáp một câu, thật ra… bên trong giọng điệu ẩn ẩn sự khinh miệt.
Mặc Vũ Nhu sao có thể buông Hàn Vũ Phàm ra? Trong bụng cô ta còn có đứa bé đấy.
Chị Long thấy biểu tình khinh thường của cô lập tức cầm di động: “Sau này anh ta gọi tới chúng ta không cần nghe… tránh cho tâm trạng tệ hơn.’
“Về khách sạn đi, em hơi mệt.” Đường Ninh tỏ vẻ không có gì phải lo sau đó cười nói.
Chị Long gật đầu đưa cô về khách sạn, hai người ở phòng cạnh nhau, chị Long mở cửa giúp cô, sau đó dặn dò cô: “Nghỉ ngơi cho khỏe… đừng suy nghĩ nhiều làm gì, ngày mai còn phải chụp ngoại cảnh.”
“Vâng.” Đường Ninh gật đầu sau đó đóng cửa phòng lại, chỉ là lúc cô vừa xoay người liền nghe tiếng nước chảy từ trong nhà tắm truyền đến cho nên cô cảnh giác lên: “Là ai ở trong đấy?”
Người bên trong nghe thấy tiếng cô liền duỗi tay tắt vòi nước, mà Đường Ninh thì sợ mình vào sai phòng, đang muốn rời đi lại thấy bóng dáng cao lớn từ trong phòng tắm đi ra trực tiếp ôm ngang người cô: “Là anh đây.”
Đường Ninh nhìn thấy người, là Mặc Đình, cô kinh ngạc: “Sao anh… sao anh…”
“Không phải đã nói cho em kinh hỉ rồi sao?” Mặc Đình buông cô xuống sau đó hôn cô một cái: “Ban ngày ngồi máy bay quá mệt cho nên anh muốn đi tắm một chút.”
“Vợ à… có cần…anh nhắc nhở em anh chưa mặc gì hay không?”
Đường Ninh nghe xong liền cúi đầu nhìn, sau đó đỏ mặt nói: “Vậy anh tắm trước đi…”
“Nhưng anh muốn tắm cùng em.” Nói xong không chờ cô phản ứng liền trực tiếp khiêng cô lên vai bá đạo vào phòng tắm, sau đó hai người đứng dưới vòi hoa sen, anh trực tiếp nâng cằm cô hôn mãnh liệt.
“Không cần…không cần dùng sức như vậy, ngày mai còn phải chụp quảng cáo.” Đường Ninh chỉ còn lại chút lý trí nhắc nhở anh.
Mặc Đình nhếch môi cười sau đó dời tầm mắt tới nơi nào đó: “Vậy nơi này thì sao?”
Cách vật liệu may mặc, Đường Ninh hơi run người sau đó chẳng còn chút lý trí nào.
Hai người đứng dưới vòi hoa sen ôm hôn nóng bỏng nhưng vẫn không đi tới bước cuối cùng, song hai người vẫn cảm thấy mỹ mãn. Tắm rửa xong, hai người mặc quần áo ở nhà, một người dựa vào đầu giường đọc tài liệu, Đường Ninh nhìn anh mà cảm thấy đau lòng: “Tới đây rồi còn phải làm việc sao?”
Mặc Đình ngẩng đầu gấp tài liệu sau đó vẫy tay với cô, chờ cô ngồi cạnh mình anh mới cười xin lỗi: “Anh quen như vậy rồi.”
“Em cứ không có sức hấp dẫn như vậy sao? Hôm nay Hàn Vũ Phàm gọi điện thoại tới còn nói muốn kết hôn với em đấy.” Đường Ninh ai oán nhìn Mặc Đình.