"Kết hôn? Với ai?" Mặc Vũ Nhu như nghe thấy truyện buồn cười nhất thiên hạ, cô ta chỉ tay vào mặt Đường Ninh, ngón tay run lẩy bẩy: “Đường Ninh, cô đừng bịa chuyện nữa, có lẽ người khác không biết, nhưng tôi còn không biết cô yêu Hàn Vũ Phàm sâu đậm bao nhiêu à? Vì Hàn Vũ Phàm, cô ngu xuẩn đi catwalk thay tôi năm lần bảy lượt, giữ độ hot cho tôi, cho dù vỡ đầu chảy máu cũng phải tìm chúng tôi báo thù, cô nói là cô đã kết hôn? Cô đừng dối trá nữa được không?"
"Cô không cam lòng bị thua tôi lần đó, nên muốn tìm một bậc thang đi xuống, đều là phụ nữ cả, cô còn giả bộ ở trước mặt tôi làm gì?"
Đường Ninh nhìn Mặc Vũ Nhu, trên thực tế có đôi khi, cô không hiểu tại sao đàn ông lại thích loại phụ nữ như Mặc Vũ Nhu. Nhưng dần dần, dường như cô đã hiểu rõ một đạo lý, trên thực tế đàn ông rất thích những người phụ nữ như cô ta, xinh đẹp, có lòng hư vinh, cho cô ta thứ gì cô ta mong muốn là có thể thu được cô ta vào tay, có chút thông minh nhỏ, lại không đến nỗi quá thông minh, vì vậy rất dễ dàng kiểm soát, đặc biệt là Hàn Vũ Phàm lúc ấy đã có cô là vị hôn thê chính thức, hay như Lý Dục đã có gia đình, bọn họ không tìm người như cô ta tìm thì ai chứ?
"Mặc Vũ Nhu, thật ra thì trong lòng cô biết rất rõ, rốt cuộc lời tôi nói có phải là sự thật hay không." Đường Ninh ngồi vững trên ghế, để hai tay lên bàn, đan hai bàn tay lại với nhau: “Cô vẫn cho rằng, tôi không rời khỏi Thiên Nghệ, là vì tôi còn có tình cảm với Hàn Vũ Phàm, nhưng con mắt nào của cô thấy tôi níu kéo anh ta? Sở dĩ tôi không rời khỏi Thiên Nghệ, là vì..."
"Tôi muốn đạp cô ra khỏi giới người mẫu... "
"Chẳng lẽ, cô không cảm giác được gì sao?"
"Bây giờ, cô đã trở thành con kiến để mặc cho người ta chà đạp rồi, cô nghĩ, tôi còn cần phải lừa gạt cô à?" Nói xong, Đường Ninh nhích lại gần cái ghế sau, đúng lúc này, tiếng nhân viên khách sạn gõ cửa vang lên ở ngoài cửa.
Chị Long đi ra mở cửa, nhìn thấy nhân viên phục vụ đẩy xe đựng bữa tối phong phú xuất hiện trước mặt mọi người: "Phu nhân, đây là các món tiên sinh của cô đặt chuẩn bị cho cô, mời cô cứ từ từ dùng."
Đường Ninh nhìn các món ăn trước mặt, cười nói: "Cám ơn."
Mặc Vũ Nhu nghe thấy nhân viên phục vụ gọi hai chữ phu nhân, trong lòng cô ta đã tin hơn nửa, chỉ là, cô ta không nghĩ được người Đường Ninh gả là ai. Càng không muốn chấp nhận sự thật cô ta đoạt cái thứ rác rưởi Hàn Vũ Phàm đi, trên thực tế đã đẩy Đường Ninh đi về phía trước.
"Mặc Vũ Nhu, cô thật sự rất có tinh thần hy sinh." Đường Ninh cầm dao nĩa lên, vừa ưu nhã dùng cơm vừa trêu chọc nhạo báng Mặc Vũ Nhu.
"Chồng cô ta là ai?"
Mặc Vũ Nhu cứng rắn hỏi, cô ta mất bao nhiêu công sức để cướp Hàn Vũ Phàm đi, nhưng lại gián tiếp tạo cơ hội, để Đường Ninh bước một bước lên trời? Cô ta hao hết tâm sức để cướp một người đàn ông đi, thì ra là đang giúp Đường Ninh giải quyết rác rưới bên người? Mà cô ta còn ôm Hàn Vũ Phàm, tự vui vẻ tự thỏa mãn rất lâu.
"Cô đoán thử xem?"
Mặc Vũ Nhu cúi đầu suy nghĩ, cẩn thận nhớ lại người đàn ông tiếp xúc nhiều nhất với Đường Ninh trong khoảng thời gian này, bắt đầu từ sau khi chương trình catwalk ngôi sao vương miện, có một người đã nói giúp Đường Ninh; ở sân bay lúc đi Mỹ, cũng đã từng xuất hiện bóng dáng của người đàn ông nào đó, lúc ấy Hàn Nhược Tuyết còn lộ ra vẻ mặt phấn khích; trong đêm sáng, Đường Ninh và người đàn ông nào đó mặc trang phục tình nhân; chụp chung trong bức ảnh quảng cáo, người đàn ông anh dũng nào đó quyết định giải quyết Hàn Nhược Tuyết thay Đường Ninh, mà trong scandal leo lên giường lần này, giám đốc của công ty Hải Thụy không tiếc đứng cùng chiến tuyến với Đường Ninh, phản đối mười triệu cư dân mạng, nói chuyện thay cho Đường Ninh
Từng chuyện lại từng chuyện xảy ra, cũng không phải là không thể tìm được dấu vết nào...
Chỉ lại, ai cũng không liên hệ hai người bọn họ với nhau.
Bởi vì đối phương là Mặc Đình - tổng giám đốc công ty giải trí Hải Thụy!
Sắc mặt của Mặc Vũ Nhu bỗng trở nên cực kỳ khó coi, bởi vì quá hỗn loạn, nên cô ta không thể nào chấp nhận được, lúc cô ta cướp Hàn Vũ Phàm đi, đồng thời Đường Ninh cũng kết hôn với Mặc Đình.
Đường Ninh ngẩng đầu lên thưởng thức biểu tình của Mặc Vũ Nhu, trong đầu thầm nghĩ, chắc chắn cô ta đã đoán được gì đó rồi, lúc cô đang muốn cất lời, cửa phòng bỗng bị đẩy ra một lần nữa, lần này người bước vào không phải là nhân viên phục vụ gì nữa, mà là Mặc Đình vốn đã nói sẽ ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe.
Anh mang theo khí thế uy nghiêm làm người ta sợ hãi bước vào phòng, bước chân trầm ổn mà có lực, khí tức tôn quý bức người tỏa ra trên người anh, nhưng khí tức này đều không thể so sánh được với đôi mắt cuốn hút mạnh mẽ của anh.
Trước ánh mắt kinh ngạc của Mặc Vũ Nhu, anh đi tới sau lưng Đường Ninh, vòng tay từ phía sau lưng nâng cằm của Đường Ninh lên...
Nhẹ nhàng hôn lên đôi môi của cô, tư thế hôn này, làm hai người nhìn có vẻ cực kỳ thân mật.
"Còn chưa nói hết à? Anh đã chờ em được một lúc rồi... "
"Em đang giúp tiểu thư Mặc Vũ Nhu nhớ lại." Đường Ninh ôm lấy cánh tay của Mặc Đình, kéo Mặc Đình ngồi xuống bên cạnh mình.
Mặc Vũ Nhu chỉ cảm thấy có vật gì đó không ngừng bò tới bò lui ở trong cổ họng của mình, mà cô ta... đang nhẫn nhịn đến mức hai tay không ngừng run rẩy.
Cô ta cướp Hàn Vũ Phàm đi...
Cướp Hàn Vũ Phàm đi, là muốn làm Đường Ninh đau đến không muốn sống...
Nhưng lại không nghĩ rằng, cô ta đã đẩy Đường Ninh về phía Mặc Đình, đẩy cô ta về phía boss của giới giải trí.
Ha ha... cô ta vẫn luôn cười nhạo Đường Ninh làm giá y thay cô ta, nhưng cô ta thì sao? Cô ta mới là đứa ngu xuẩn nhất trong những đứa ngu xuẩn trên thế giới này, dại dột đưa kẻ thù của mình lên đến ngai vàng hoàng hậu.
"Sự thật thường luôn tàn khốc như vậy cả..." Mặc Đình nhìn vào khuôn mặt đờ đẫn của Mặc Vũ Nhu bằng ánh mắt sắc bén, khẽ đảo qua đảo lại trên mặt anh ta: “Thực tế, tôi nghĩ so với nghề người mẫu, có nghề khác càng thích hợp với Mặc tiểu thư hơn đấy."
"Mặc Mặc tổng..."
“Mặc tiểu tam."
Đường Ninh nhéo mu bàn tay của Mặc Đình đích, tỏ ý bảo anh ta đừng nói đùa, Mặc Đình nghiêng đầu nhìn vợ mình, đặt tay phải lên lưng ghế sau lưng cô, giống như tuyên cáo trong im lặng.
Người phụ nữ này, là người của tôi, là người tôi muốn thương yêu bảo vệ.
Đường Ninh nghiêm túc thưởng thức biểu tình của Mặc Vũ Nhu, không biết cô ta đang thất vọng, hối hận hay là xấu hổ, vì vậy cô chỉ nhàn nhạt hỏi Mặc Vũ Nhu một câu: "Bây giờ, cô còn nghĩ rằng mình cướp Hàn Vũ Phàm đi là chuyện rất đáng tự hào không?"
Làm sao có thể!
Chị Long đứng cười ở sau lưng mấy người, nếu đổi lại là cô ấy, cô ấy sẽ trực tiếp đập đầu tự tử quách đi cho xong, ai bảo cô ta bỗng biết mình là kẻ ngu xuẩn nhất trong những kẻ ngu xuẩn trên thế giới này!
"Nếu cô còn cảm thấy đắc ý, vậy cô cứ tiếp tục đắc ý đi." Nói xong, Đường Ninh nắm lấy tay kéo Mặc Đình đứng dậy, nhìn Mặc Vũ Nhu đang ngây người như phỗng, rồi xoay người đi ra khỏi căn phòng.
Chị Long không đi ra ngoài cùng, mà đi tới bên cạnh Mặc Vũ Nhu, thì thầm ở bên tai cô ta: "Trên thực tế, cô đã giúp Đường Ninh nhà chúng tôi một chuyện lớn như vậy, chắc tôi nên cám ơn cô đúng không? Tôi nhắc nhở cô nhớ phải trốn cho kỹ vào, Sáng Nghệ Thế Kỷ đang tìm cô khắp nơi đấy, bọn họ muốn cô bồi thường tiền vi phạm hợp đồng, cô thử nói xem, bây giờ cô có thể lấy gì để trả? Sáng Nghệ Thế Kỷ có nền tảng của giới xã hội đen đấy, cô thử nghĩ xem nếu cô bị tìm được..."
"Sẽ có kết quả gì chứ?"
Mặc Vũ Nhu nắm chặt hai tay vào bàn gỗ, hận không thể khảm móng tay mình vào, đặc biệt là chờ sau khi chị Long đi, cô ta lập tức phòng bị muốn chạy trốn, nhưng lúc Đường Ninh tới đây, cô cũng đã bảo chị Long thông báo cho người của Sáng Nghệ Thế Kỷ, đến khi Mặc Vũ Nhu đi ra khỏi khách sạn, cô ta bị một đám đàn ông kéo vào trong góc đánh cho một trận.
Bởi vì cô ta không trả nổi tiền! Không bồi thường được tiền vi phạm hợp đồng.
Nói đến Sáng Nghệ Thế Kỷ, hợp đồng đại diện của Đường Ninh đã hết hạn, cô muốn tiến vào Chanh Điền, thế nhưng sau lưng Chanh Điền, lại có người nghĩ rằng Đường Ninh cản đường mình.
Mà bây giờ, Sáng Nghệ Thế Kỷ gửi lời mời thứ hai đến Đường Ninh...