Lời nói vừa buông, tôi đột nhiên cả kinh, như có cơn hoảng sợ mãnh liệt ập đến, mãnh liệt đánh sâu vào trong lòng.
Ngay sau đó, tôi thốt lên: "Công tử đã là phu quân của ta, vì sao không thể bảo vệ ta cho tốt, ngược lại khiến ta lưu lạc một mình đến nơi núi hoang đồng vắng, thậm chí còn suýt chết?"
Thân hình Bùi Lãm run lên, giọng nói kìm nén run rẩy: "Thật xin lỗi, trước đây ta không bảo vệ nàng tốt, ta như vậy cũng có chỗ bất đắc dĩ. Mai Nhi, nàng theo ta về nhà nhé? Từ nay về sau, ta nhất định sẽ bồi thường cho nàng gấp bội, trước đây nàng chịu quá nhiều oan ức, ta sẽ giúp nàng đòi lại nhiều hơn. Nàng...có cho ta...một cơ hội nữa không?". Hắn nhìn tôi mong đợi, trong nháy mắt lóe lên tia đau xót và áy náy.
Tôi cười nói: "Bùi công tử, công tử nói chúng ta vốn là phu thê, vì sao không dứt khoát nói thẳng ra hết chuyện quá khứ? Thương tích trên người ta do đâu mà có, ta chịu oan ức đến mức nào? Công tử từ ngàn dặm xa xôi đến Cẩm Thành tìm ta, ta hoàn toàn tin công tử có thành ý. Nhưng bây giờ, công tử chỉ nói cho ta biết công tử chỉ là bất đắc dĩ, kết quả là ta không biết một chút gì về chuyện đã xảy ra. Như vậy là công tử không muốn thẳng thắn thành thật, sao ta có thể tha thứ cho công tử?"
"Không phải ta không muốn nói cho nàng, ta chỉ sợ sau khi nàng biết...Mai Nhi, trước tiên nàng theo ta trở về, sau đó ta sẽ chậm rãi kể lại cho nàng nghe". Bùi Lãm vội vàng cầm tay tôi, lòng bàn tay ẩm ướt mồ hôi.
Tôi hít sâu một hơi, chậm rãi rút tay về, nói: "Thật xin lỗi, ta nghĩ ta không thể tùy tiện theo công tử trở về, đối với ta, công tử...Ta, ta chỉ là chưa chuẩn bị tốt tâm lí để đối mặt với quá khứ".
Chân tướng rõ ràng gần trong gang tấc, đáp án tôi mong chờ giờ đây gần đến tay, bỗng nhiên tôi đánh mất dũng khí để tìm hiểu tiếp, giống như đà điểu chui đầu.
Không đề cập đến chuyện tôi hoàn toàn không biết gì về Bùi Lãm, nếu tôi đi cùng hắn, có nghĩa là tôi sẽ đối mặt với cuộc đời khác. Vết gậy đánh trên lưng đến giờ vẫn còn lâm râm đau, tôi thừa nhận tôi nhút nhát, tôi sợ ác mộng máu chảy đầm đìa, đau đớn tan xương nát thịt.
Có lẽ, hiện giờ tôi mải mê cuộc sống yên vui này thôi.
Bùi Lãm rời đi. Nhìn bóng dáng mất hồn mất vía của hắn, lòng tôi nhiều dư vị phức tạp, trăm mối cảm xúc hỗn loạn, không biết cuối cùng thấy thế nào.
Đối với vị phu quân toát ra sự trống rỗng này, rốt cuộc tôi vẫn không biết nên dùng tâm tư gì để đối diện với hắn, ngoại trừ lờ mờ thì vẫn là lờ mờ. Trong lòng tôi biết ánh mắt áy náy và đau khổ kia là biểu lộ thật, hắn cứ bền bỉ như vậy, đào ba tấc đất nhằm thấy chút dấu vết để tìm ra tôi. Nhưng, trong khoảnh khắc hắn muốn tôi nhận hắn làm phu quân, thật sự trăm triệu lần tôi làm không được.
Tôi nhớ rõ trong tiểu thuyết Bạch thoại từng viết như thế này - nếu hai người thật lòng yêu nhau, hai bên đều tâm ý tương thông, bất kể là xa tận chân trời, hay là người ở sao Sâm kẻ ở sao Thương, cuối cùng dù xa ngàn dặm nhân duyên cũng có thể quay lại.
Trí nhớ có lúc mất đi, có lúc hỗn loạn, nhưng cảm giác vĩnh viễn không phai nhạt, sẽ không lừa dối.
Cảm giác của tôi với Bùi Lãm không khác gì cảm giác với một người qua đường Giáp. Có thể, đã có lúc hắn làm cho tôi xao lòng, nhưng tuyệt nhiên không động tâm, chẳng qua người ngoài nhìn vào thấy có lộ vẻ xúc động mà thôi. Xưa nay tôi là người dễ dàng diễn kịch.
Đầu đặc như chì, hỗn loạn không rõ. Tôi ngồi im lặng bên bàn một lúc lâu, cho đến khi tiếng bấc đèn nổ lách tách, tinh thần mới quay về, thở dài giống như ở trong mơ tỉnh dậy.
Đẩy cửa ra, gió thổi vào mặt. Đêm dần yên tĩnh, trăng sáng treo giữa trời, chi chít sao rơi trên màn đêm xanh thẫm, bóng tối tĩnh lặng mà quang đãng.
Tôi đi dạo không mục đích ở trong hoa viên, hoa lê đẹp đẽ thanh lệ đầy trong sân, nở rộ như tuyết. Tôi từng đứng ở đây thấy cảnh Lâm Tranh say đắm mê mẩn Tang Mộc Vân, nàng quên mất hắn, hắn lại kết bạn với nàng một lần nữa. Lúc ấy cảm động chảy nước mắt, liên tục thở dài, hiện giờ màn này lại xảy đến với chính mình, cũng có một chút cảm giác chua xót. Rốt cuộc, người ngoài cuộc thì mê mẩn, người trong cuộc mới rõ ràng.
Tôi không khỏi ngửa mặt lên trời thở dài, nữ chính trong tiểu thuyết cẩu huyết thực sự không dễ làm...
Chợt nghe 'kétttttt" một tiếng, Lâm Tranh từ phòng nghỉ Hi Âm đẩy cửa bước ra. Chỉ thấy mặt hắn hình như say rượu, giơ tay xoa xoa trán, bước chân loạng choạng đi đến.
...Đây lại là tình huống gì nữa?
Lòng hiếu kỳ trỗi dây, tôi liền đứng dậy đi đến cửa phòng Hi Âm. Gõ một hồi mới nghe thấy giọng nói miễn cưỡng của hắn: "Mời vào".
Vừa bước chân vào phòng, mùi rượu thanh ngọt xộc thẳng vào mũi.
Tôi nhíu mày, chăm chú nhìn lại, đã thấy trên mặt đất bình rượu nằm lung tung, kinh hoảng nói: "Thánh tăng, người uống rượu...oái!". Lời còn chưa dứt, không biết một lực từ đâu đến gắt gao ôm lấy thắt lưng tôi, hơi thở ấm nóng mang theo mùi rượi nồng nặc phả vào mặt tôi, giống như thủy triều mùa xuân, tỏa khắp từng lỗ chân lông.
Cảm giác nghẹt thở kéo đến, Hi Âm dùng sức đưa thân thể tôi dựa vào cánh cửa gỗ lim khắc hoa, yên lặng nhìn tôi. Trong mắt có men say, giống như có một ngọn lửa thiêu đốt.
"Thánh...thánh tăng, người...người uống say...". Tôi giãy dụa đẩy hắn ra, thế nhưng lại bị hắn giam trong ngực, nửa người không thể động đậy.
Bờ môi nổi lên ý cười như có như không, giọng nói hắn trầm thấp mà khàn khàn, có vài phần mê hoặc: "Ta không uống rượu, nàng xem ta còn nhận ra nàng, Tiểu Mai...".
Bờ môi Hi Âm gần trong gang tấc, hai chóp mũi nhẹ nhàng chạm vào nhau, ngay cả khoảng cách trước mặt cũng không dư ra, chỉ cần tôi động đậy nhẹ, sẽ trực tiếp chạm vào đó.
Tim đập nhanh, khó khăn nói: "Trước tiên người buông ta ra, ta tức giận rồi".
"Tiểu Mai...". Trong mắt hắn bỗng nhiên tràn ngập dây dưa mơ màng: "Vì sao, vì sao lại là Bùi Lãm..."
Tôi lắp bắp hỏi: "Cái gì, cái gì vì cái gì?"
"Đừng đi, đừng rời xa ta, nàng nói nàng sẽ mãi mãi ở bên ta...". Nửa mặt hắn bắt đầu di chuyển, dây dưa ma sát vào bên tai tôi, líu ríu nói: "Tiểu Mai, ta hao tâm tổn sức mới tìm ra nàng, ta đã đồng ý với ân sư sẽ chăm sóc nàng cả đời, ta không thể nuốt lời với người...Nàng đừng, đừng rời đi...Bùi Lãm không phải là phu quân của nàng, đừng lấy hắn..."
Lúc này tôi kinh hoảng. Tôi, tôi đã nói gì sao?
"Túi gấm uyên ương nàng tặng ta, ta vẫn mang theo bên người, nàng xem...". Hắn sờ vạt áo, lấy ra một cái túi hương tinh xảo xinh xắn, giơ lên cho tôi xem, giả vờ hoang mang hỏi: "Vì sao, vì sao...Rõ ràng người nàng yêu là ta, vì sao lại đi cùng Bùi Lãm...Ta biết lòng nàng vốn không muốn vậy, nói cho ta biết, nỗi khổ trong lòng nàng..."
Tôi lại run rẩy. Tôi, tôi tặng hắn cái này sao? Ngay cả chính mình có thể làm nữ công tôi cũng không biết...
Xem ra loại rượu này quả thật là mạnh, nhìn sơ những vò rượu lăng lông lốc trên sàn, ít nhất cũng có năm sáu vò. Hầy, thánh tăng nhất định là uống nhiều rồi sinh ra ảo giác, nên mới thất thố như vậy.
Rượu có thể gây ra tính xấu, tính xấu mà!
Trong nháy mắt cân nhắc, cái hôn của Hi Âm quyết đoán dừng trên môi tôi. Nụ hôn này bá đạo mà nồng nhiệt, không để cho tôi có nửa phần phản kháng. Hơi thở nóng như lửa cướp đi hô hấp của tôi, chỉ cảm thấy hơi thở nơi chóp mũi có ngưng lại một lát, rồi lập tức trở nên dồn dập và hỗn loạn.
Trong đầu trống rỗng, mỗi một tấc thịt đều giống như bị lửa nóng lướt qua, nóng rẫy, thân thể không tự chủ được mà ngã vào lòng hắn.
Lực đạo trên tay hắn lại tăng thêm vài phần, thuận thế ôm tôi sát lại. Đầu lưỡi cố tình mở đôi môi đang khép chặt của tôi, chậm chạp nhẹ nhàng trượt vào khoang miệng, linh hoạt khiêu khích đầu lưỡi của tôi, tinh tế cọ xát bên trong.
Lưng càng lúc càng ép vào mấu khắc hoa bên trên cánh cửa, cảm giác bén nhọn đau đớn khiến thần trí tôi quay về, tay chân tôi luống cuống hung hăng đẩy hắn ra, há miệng thở hổn hển. Chân hắn lảo đảo vài bước, suy sụp tinh thân ngã lên trên giường nhỏ, ánh mắt ướt át nhìn tôi một cách mê man.
Tôi giơ tay xoa cánh môi bị hắn hôn đến nóng bỏng, chạy trối chết.
Một đêm trằn trọc mất ngủ. Bùi Lãm và Hi Âm luân phiên hiện diện trước mặt, quấy nhiễu khiến cho lòng tôi rối loạn. Chịu đựng vất vả đến tảng sáng, dứt khoát đứng dậy rửa mặt.
Theo thói quen, vừa đứng dây từ mép giường, bên tai đột nhiên vang lên ong ong, một đoạn ngắn rời rạc nhanh chóng xẹt qua trước mắt.
"Ta tên là Bùi Quân, từ nay về sau, nơi nào có ta thì đó là chỗ muội nương thân".
"Nay Mai gia đã thất thế, ngươi chỉ có một hôn ước nhỏ nhoi với Bùi Quân, sẽ có một ngày trở thành đồ bỏ đi, ngươi còn si tâm vọng tưởng gì nữa?"
"Một khi hạ loại cổ trùng này, ngươi sẽ không tự chủ được mà yêu Thái tử điện hạ, từ nay về sau sẽ quên sạch sẽ mọi thứ về Bùi Quân..."
"Mai Nhi, lấy ta, được không?"
Tôi đỡ trán ngồi ở mép giường, mắt mở trừng trừng, những hình ảnh đó lại đột nhiên biến mất, tiếng người ồn ào cũng dần dần nhỏ lại. Tôi cố gắng hồi tưởng lại, nghĩ xem có phát giác ra dầu vết gì để lại không, nhưng chỉ uổng công.
Tất cả quay lại vội vàng, như thuyền nhỏ lướt đi, không lưu lại một chút dấu vết.
Ngay cả khi tôi lại trốn tránh như vậy, lại cam chịu làm đà điểu rúc đầu như vậy thì những mảnh ký ức rời rạc lại thường hay xuất hiện, nhắc nhở tôi rằng chúng đã từng tồn tại. Nếu phải tìm hiểu chân tướng, cách nhanh chóng và trực tiếp nhất là hỏi Bùi Lãm, nhưng có thật tôi muốn tìm hắn hỏi kết quả không? Hoặc là, tôi thật sự đã có đủ dũng khí đế đối diện với quá khứ bi thảm kia chưa?
"Tiểu Mai". Ngoài cửa bỗng nhiên có tiếng người gọi tôi, giống như là giọng nói của Hi Âm.
Tôi thu lại cảm xúc, điều chỉnh lại nét mặt đi ra mở cửa, thấy vẻ mặt Hi Âm kinh ngạc đứng ngay cửa, quan sát tôi nói: "Tối qua nàng không ngon giấc sao? Sao sắc mặt lại tệ như vậy?"
Tôi giật giật khóe miệng, người trắng trợn sàm sỡ ta, ta có thể ngủ ngon sao?
"Thánh tăng tỉnh rượu rồi sao?". Tôi cười nói.
Mày kiếm hơi nhướng lên, Hi Âm che miệng ho nhẹ vài tiếng, giả vờ nói: "Hôm qua Lâm Tranh tìm ta bàn chuyện, nhân tiên đem đến mấy vò rượu nữ nhi hồng, kỳ thực ta uống cũng không nhiều..."
Uống không nhiều mà xấu tính vậy, nếu uống nhiều chẳng phải trở thành cầm thú sao? Tôi âm thầm oán trách, xem vẻ mặt hắn thản nhiên như thường, khó có thể nào đem chuyện sàm sỡ tôi đêm qua quên sạch không còn một mảnh?
Hắn lấy ra cây trâm hoa mai đưa cho tôi: "A đúng rồi, trâm hoa mai của nàng sao lại ở trong phòng ta?"
Chắc hôm qua khi bị hắn sàm sỡ, tôi đã giãy dụa không ngừng. Nhớ lại cặp mắt đen nhiễm men say của hắn, hơi thở nóng rẫy, nụ hôn mãnh liệt triền miên...Tôi cảm thấy có một ngọn lửa từ tai lan ra cổ, đốt cháy tôi mặt đỏ tía tai, hít thở không thông.
Tôi ngây ngẩn nhìn chằm chằm vào ngón tay thon dài trắng nõn như ngọc, nhất thời quên mất phải nhận lấy trâm hoa mai.
"Tiểu Mai, nàng bị bệnh sao? Sao sắc mặt lúc trắng lúc đỏ vậy?". Hắn đưa tay muốn sờ trán tôi, tôi vội vàng chột dạ né tránh, ngượng ngùng nhận trâm cài tóc, nói: "Ta không...không có việc gì. Thánh tăng, người có nhớ đêm qua xảy ra chuyện gì không?"
"Chuyện gì?". Hăn làm bộ như thật hỏi lại tôi.
Lúc ấy tôi chỉ thấy được hai mắt bị bôi đen, quả thật không nhớ rõ! Trong lòng nghẹn ngào không nói nên lời vừa bi phẫn vừa xấu hổ, lại có thêm vài phần mất mát, tôi tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, nhanh chóng cầm trâm cài tóc đóng sập cửa phòng.