These Dangerous Girls Placed Me Into Jeopardy

chương 10: ăn trưa ở căn tin mất rồi

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau khi Cơ Luyến Băng rời đi, tôi ngồi lên cái bồn cầu, thừ người ra một lúc rồi mới hơi lấy lại được tinh thần. Lúc này, nếu có khói bên cạnh, thì dù không phải người hút thuốc, tôi cũng nhất định rút một cái que ra hút để bình tĩnh lại.....

Cô ta nói sẽ chờ câu trả lời của tôi.........nhưng không hề nói gì về thời hạn cả. Thường thì, sẽ tầm khoảng ba ngày hoặc một tuần, nhưng Cơ Luyến Băng hoàn toàn không hề đặt thời hạn lên tôi.

Cô ta không sợ rằng tôi sẽ cứ câu giờ và không cho cô ta câu trả lời sao? Hay là vì cô ta chắc chắn rằng tôi sẽ trả lời?

Chắc cô ta sẽ không bóp cổ tôi, và ép tôi nói mình thích cô ta đâu nhờ........nngh.......sợ quá đi mất.

Trước hết thì hãy khoan bàn đến việc cái danh hiệu đó có phải là thật không đã; Cơ Luyến Băng không nghi ngờ gì nữa là một con người cực kì nguy hiểm. Luồng sát khí kinh khủng tỏa ra từ cô ta khi vuốt ve mặt tôi lúc nãy chắc chắn không phải là của một bishoujo bình thường. Điên loạn, tàn nhẫn, độc ác, và ánh mắt như của một loài động vật máu lạnh; chỉ bị nhìn bằng ánh mắt ấy đã đủ khiến cả cơ thể bạn đông cứng lại, không thể nhúc nhích được một li.

Thứ đáng sợ nhất là, cô ta có thể che dấu luồng khí đó một cách hoàn hảo, trước mặt người khác, Cơ Luyến Băng là một bishoujo hoàn hảo về mọi mặt.

Vậy tại sao cô ta lại muốn để lộ thân phận của mình trước tôi?

Cô ta đã che dấu mãi đến tận bây giờ, vậy mà lại đột nhiên để lộ trước tôi.......cô ta không sợ tôi sẽ lan truyền nó ra sao?

Ờ, mà không, tôi thậm chí còn không thể tiết lộ chuyện đó cho người khác.........tôi không hề có một người bạn nào để chia sẽ nổi lòng của mình, đừng bảo là tôi chỉ có thể nói với giáo viên nhé? Mà dù tôi có nói ra, thì cũng sẽ chẳng có ai tin tôi cả, họ sẽ chỉ nghĩ là tôi bị điên mà thôi.

Đó là lí do Cơ Luyến Băng không lo lắng về việc tôi sẽ tiết lộ thân phận của cô ta sao?

Mm..........tôi vẫn thấy không đúng lắm.

Chỉ dựa vào thông tin tôi có lúc này, thì tôi không tài nào đoán được mục đích của cô ta.

Một điều khác nữa là, bảng trạng thái của Cơ Luyến Băng đã đột nhiên chuyển sang màu xanh........nếu màu sắc này thể hiện ấn tượng tốt về một người nào đó, thì tại sao Cơ Luyến Băng lại chuyển thành màu xanh? Những lời tôi vừa nói khá là lạnh nhạt đúng không? Đừng bảo là một câu nhận xét nào đó của tôi đã chọc trúng vào điểm G của cô ta? Hay là cô ta thực ra là M?

Bí ẩn thật..........

Trốn trong nhà vệ sinh cho đến khi chuông reo, tôi trở về lại lớp học.

Mọi người trong lớp đều đang nhìn tôi, thậm chí cả giáo viên nữa; có vẻ chuyện Cơ Luyến Băng xông vào nhà vệ sinh nam để tìm tôi đã lan ra khắp nơi rồi.

Trường học là vậy đấy, bất kể tin đồn lớn nhỏ cỡ nào, thì cũng sẽ mang lại phản ứng rất mãnh liệt; giống như ném natri vào một hồ nước vậy.

Tôi đi về chỗ ngồi của mình với vẻ mặt vô cảm, còn Cơ Luyến Băng thì không hề nhìn tôi, như thể cô ta không hề biết tôi, quay trở lại làm con người trước đây. Có phải thế nghĩa là trước khi tôi trả lời, thì cô ta sẽ không khiêu khích tôi nữa không? Nếu thế thật thì tạ ơn trời đất.

Ban đầu tôi cứ nghĩ rằng tạm thời cô ta sẽ không đến gần tôi.......tôi thật sự nghĩ như vậy.........

''Quân Thành, hãy cùng ăn trưa nào, được chứ?''

Kết quả là khi đến giờ ăn trưa, Cơ Luyến Băng lấy hộp cơm trưa ra và mời tôi cùng ăn!

''Ừm, tôi luôn ăn ở căn tin.......''

''Không sao đâu~ vậy thì em sẽ đến căn tin cùng anh.''

''Ể.......''

Cô ta đang cố làm cái éo gì thế! Cô tự kiềm chế bản thân không được à! Đủ lắm rồi đấy!

''Căn tin đông lắm đấy, cô biết chứ? Nếu cô đến đó........thì có hơi không hợp lắm.''

Có rất ít người chuẩn bị hộp cơm trưa, và hầu hết mọi người đều ăn ở căn tin, hoặc đến các quầy bán đồ ăn của trường để mua bánh mì. Tôi là một fan của gạo, nên tôi luôn ăn cơm dĩa của căn tin, dù căn tin có đông đến mức nghẹt thở thì tôi cũng tuyệt đối không mua bánh mì đâu.

Đừng có đùa nữa! Đám con trai mà thấy Cơ Luyến Băng thì kiểu gì cũng phát cuồng lên mà quây lại quanh chúng tôi cho mà xem, và có chúa biết được chuyện gì sẽ xảy ra!

Tôi đã cố hết sức để thuyết phục cô ta rằng căn tin không phải là một nơi tốt đẹp gì, nhưng Cơ Luyến Băng vẫn trưng ra vẻ mặt không hề lo lắng, nói: ''Không sao đâu~ em chưa từng đến căn tin trước đây, tới đó ngắm ngía một chút cũng là một trải nghiệm rất thú vị.''

Aahh, tôi éo quan tâm nữa! Sao tôi phải lo lắng cho cô chứ! Nếu cô có bị chikan thì cũng chẳng liên quan gì tới tôi cả, vì cô mới là người nằng nặc đòi đến căn tin đấy!

Cứ như vậy, tôi mang một khuôn mặt u ám và đi thẳng về phía căn tin, với Cơ Luyến Băng bám theo sau tôi với khoảng cách chỉ 2 mét; đó là một khoảng rất khôn khéo, nếu bạn nói rằng chúng tôi biết nhau, thì nó sẽ trông có hơi xa cách một chút, nhưng nếu bạn nói chúng tôi không biết nhau, thì bước chân của chúng tôi lại quá đồng bộ rồi.

Khoảng cách này có lẽ là mức độ thân mật giữa tôi và cô ta lúc này, chắc thế.......

Dù tôi đã ngồi trước mặt cô ta suốt một học kì, nhưng bắt đầu từ hôm nay tôi mới thực sự hiểu được cô ta.

Và cảm giác cũng như những hiểu biết của tôi về bishoujo Cơ Luyến Băng đã quay ngoắt 180 độ, điều này cũng là do cái danh hiệu mờ ám đó........cảm xúc của tôi đột nhiên trở nên lộn xộn mất rồi.

Bước qua hành lang tầng 1, chúng tôi đã đến tòa nhà tích hợp nằm bên trái tòa nhà chính, và ở tầng 1 và tầng 2 của tòa nhà tích hợp là căn tin của trường. Nhân tiện thì thư viện mà tôi thường đến nằm ở tầng 3 của tòa nhà tích hợp.

Bàn căn tin là bàn bốn người, nên khi có nhiều người ở đây, thì tôi thường ngồi chung với những học sinh nào đó mà tôi không hề quen biết, và đó là chuyện rất đỗi bình thường.

Nhưng hôm nay, thì lại thật kì lạ.

Không, không phải là đám đông đã ít đi, số người trong căn tin vẫn nhiều như mọi ngày.

Nhưng tôi nên nói thế nào nhỉ, mọi người đều đang tránh xa tôi.......hay tôi nên nói là, tránh Cơ Luyến Băng?

Những người thường tranh giành chỗ ngồi cũng dừng lại để nhìn bọn tôi, cứ như đang nhìn một sinh vật lạ vậy.

Dù bọn họ có nhìn thấy một bishoujo đi nữa, thì cũng không cần lo lắng vậy đâu, nhỉ..........có thật sự cần phải thế không?

Hơn nữa, không chỉ đám con trai đứng hình, mà cả đám con gái cũng vậy luôn là sao? Không lẽ Cơ Luyến Băng quyến rũ được cả hai phái sao? Tôi nhớ là quan hệ của cô ta với đám con gái không được tốt lắm mà nhỉ? Vậy ra đó không phải là sự căm ghét vì ghen tị, mà là sự tức giận vì không thể tiếp cận được trái tim của chị cả mình sao?

Vì bị bao quanh bởi vô số ánh nhìn, suy nghĩ của tôi bắt đầu bùng nổ dưới áp lực của sự lo lắng.

Sau khi ép bản thân bình tĩnh lại, tôi bước đến quầy cơm tiết kiệm mà tôi vẫn thường lui tới và đặt một ít đậu hủ Tứ Xuyên, đậu phụ kho tiêu, một lát thịt lợn hương cá và lương bì.

Tôi thường muốn thử các món mới, hoặc mua các loại thức uống kì lạ. Kết quả là, tôi đã ăn thử hầu hết mọi món trong căn tin, và thế là, tôi biết khá rõ món nào ngon miệng hơn. Tất nhiên, tôi cũng đã ăn rất nhiều món kinh tởm đến mức muốn nổ tung, những loại 'thức ăn chứa mìn' đó.

Tôi không hiểu hôm nay đã xảy ra chuyện gì với bà dì tính cách cực kì kinh khủng và thường cho ít thức ăn ở căn tin; mà bà ấy không những cho tôi một tô cơm cực bự, mà trên mặt bà còn có một nụ cười không tự nhiên nữa.

Lạy chúa..........ngay cả bà dì ở căn tin cũng bị 'hiệu ứng Cơ Luyến Băng' ảnh hưởng rồi sao?

Chẳng phải ảnh hưởng này có hơi đáng sợ rồi à?

Lúc trước tôi không mấy quan tâm lắm về Luyến Băng, và tôi đã luôn nghĩ rằng cô ta chỉ là một hoa khôi học đường nổi tiếng mà thôi, nhưng giờ thì có vẻ như.........hoàn toàn không chỉ có vậy?

Loại thánh nữ thần thánh này đến từ đâu vậy chứ?

Truyện Chữ Hay