Chương 00: Bị mắc kẹt, đòi hỏi
"Cái quái quỷ gì... Hà..."
Ngày 4 tháng 4, thời gian không biết.
Tôi đang ngồi ở cửa một hiệu sách trong khi đọc một quyển sách và mặc dù tôi đọc chẳng vào nổi chữ nào.
"Lần này mình không kịp rồi..."
Tôi lấy ra một hộp quà nhỏ dài từ trong ngực, liếc nhìn nó và buồn bực không thôi.
Rốt cuộc thì tại sao chuyện này lại xảy ra chứ... Không đúng, tôi thậm chí không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra cơ.
Quay đầu lại nhìn bên trong hiệu sách trống rỗng vắng vẻ, lại nhìn đường phố trước mặt không có một bóng người và tôi có cảm giác mình bị cả thế giới ruồng bỏ vậy.
Không có ai, bất kể là ở đâu cũng không có người và ngay cả một nửa cái bóng người cũng không thấy đâu.
Ông chú mà tôi chỉ đường lúc đầu đã biết mất không thấy tăm hơi từ lâu, bầu trời bị mây đen bao phủ và cảm giác trời sắp mưa đến nơi, nhưng nó vẫn chỉ là mây đen âm u và chẳng có một giọt nước mưa nào rơi xuống.
Nó giống như phương pháp thường được sử dụng trong phim kinh dị vậy, tất cả mọi người đều biến mất hết không thấy đâu cả ngoại trừ nhân vật chính ra. Con đường dành riêng cho người đi bộ vốn đông đúc náo nhiệt lập tức biến thành cảnh tượng âm u đáng sợ.
Nếu như đây là một chương trình chơi khăm hay một chương trình thực tế nào đó, vậy thì vị đạo diễn này đã thực sự làm rất thành công.
Bởi vì tôi đã có thể cảm thấy sợ hãi.
Nơi này... Con phố này không ổn chút nào.
Tôi thực sự hi vọng đây chỉ là một ảo giác, nhưng đáng tiếc là tính cảnh giác đối với nguy hiểm của tôi lại khá chính xác vào thời điểm này giống như năng lực tiên tri dự báo trước vậy.
Tôi rất muốn cầu cứu ai đó, nhưng điện thoại di động lại không có tín hiệu.
Rõ ràng là bản thân đang ở trong thành phố, nhưng điện thoại lại không bắt được tín hiệu và điểm này cũng quá kỳ lạ rồi.
Kết quả là tôi không thể thoát ra được...
Đúng vậy, không phải là tôi lạc đường không tìm được cửa ra, mà là 'không ra được' và 'bị mặc kệt ở nơi này'.
Ngay từ đàu, tôi lo lắng chạy khắp nơi trong tuyệt vọng và nghĩ mình phải thoát ra khỏi nơi quỷ quái này càng sớm càng tốt. Rốt cuộc, bất kể là tôi chạy dọc theo con phố chính hay chui vào trong con hẻm, thì tôi vẫn không có cách nào thoát ra khỏi con đường này.
Cuối cùng, tôi nảy ra ý tưởng hơi điên rồ và xông thẳng vào nhà dân nhảy qua cửa sổ... Kết quả là tôi vẫn trở về con phố ban đầu.
Nơi này thật sự là thành phố mà tôi rất quen thuộc sao? Thành phố này vẫn còn nơi kỳ lạ như vậy sao? Rốt cuộc thì tôi nên làm gì mới có thể thoát ra khỏi nơi này đây?
Bởi vì sự việc đã đến mức này, dĩ nhiên là tôi không thể suy nghĩ tình hình hiện tại bằng thường thức được.
Tình hình hiện tại lại khá giống với Quỷ Đả Tường trong truyền thuyết.
[Quỷ Đả Tường (鬼打墙): Cái gọi là Quỷ Đả Tường, chính là lúc ban đêm hoặc ở vùng ngoại ô, bị khoanh trong một vòng tròn không thoát ra được. Hiện tượng này trước hết là có thật. Đã có nhiều người gặp phải. ]
Nói đến đây, gần đây tôi gặp phải không ít chuyện lạ, thậm chí gặp cả mấy thứ như Succubus với Zombie, cho nên việc gặp phải ma quỷ cũng không phải là không có khả năng.
Sau đó, tôi đã thử nhiều phương pháp khác nhau mà tôi tìm thấy trên Internet, chẳng hạn như đi một lúc rồi quay 90 độ và đi tiếp, hoặc nhỏ bãi nước bọt vào khoảng không, thậm chí móc 'em trai nhỏ' ra và đi tiểu ra phố... Mặc dù xung quanh không có ai, nhưng tôi vẫn không dám làm hành động vô đạo đức đó.
Vì vậy, tôi khỏi cần phải nói kết quả sẽ thế nào nhỉ? Nếu như nó có tác dụng, bây giờ tôi cũng không ở lại đây...
Dựa vào trình tự tiếp theo, sắp đến lượt ma quỷ xuất hiện rồi nhỉ?
Làm ơn đó, cái gì cũng được! Nói tóm lại, hãy nhanh xảy ra cái gì đó luôn đi! Tôi không muốn tiếp tục ở lại nơi quỷ quái này nữa đâu!
Hơn nữa, vào thời điểm này, sinh nhật của Cơ Luyến Băng cũng sắp kết thúc rồi...
—— Thành Quân, nếu như anh không đến... Ha ha ha, anh biết điều gì sẽ xảy ra không? Đừng làm cho người ta không vui đó nhá?
... Tôi nghĩ mình nên tiếp tục ở lại đây.
Tôi luôn cảm giác một 'Nữ quỷ' kinh khủng khác sẽ nghênh đón tôi cho dù bây giờ tôi có thể thoát ra.
"Haiz..."
Tôi lại buồn bực thở dài, không biết mình đã bị mắc kệt bao lâu và đến ngay cả điện thoại di động cũng hết pin.
Tôi đã hoàn toàn từ bỏ việc thoát khỏi nơi này và phó thác cho trời về những gì sắp đến.
Lúc này, cửa hiệu sách mà tôi đang dựa lưng đột nhiên bị kéo ra và tôi ngã về phía sau khi mất đi điểm tựa.
Hở hở hở? Đó là cái gì vậy?
Khu vực thần bí bao quanh hơi tối tăm và trung tâm là ánh sáng thần thánh màu trắng.
Bắp chân nhỏ nhẵn mịn bóng loáng, bắp đùi không có phần thịt thừa nào, cặp mông tỏ ra rất căng, hợp với quần lót trắng tuyền, phác họa ra một đường cong tuyệt vời. Chỉ dựa vào đường cong của nửa người dưới này là tôi có thể hình dung ra được hình dáng của nửa người trên đối phương trong đầu rồi...
Ừm, ngực phải nhỏ hơn, nếu không cơ thể sẽ không cân đối, eo cũng rất thon gọn và vóc dáng trông giống trẻ con.
Là học sinh sơ trung... Không, học sinh tiểu học sao?
Lớp vải mỏng hơi bồng bềnh bởi gió.
Đợi đã, đây chẳng lẽ là... Đáy váy...
"Quân Thành."
Hả?
Một giọng nói rất quen thuộc vang lên!
Giọng nói này thuộc về người có danh hiệu mới đổi từ màu xanh lá cây sang màu xanh da trời không lâu trước kia, hoàn toàn có thể tin tưởng 100% và là bạn tốt số một của tôi, Khương Tuyết Tình.
"Tuyết Tình!"
Tôi vội vàng đứng dậy nhìn vào đối phương và người đó thực sự là Khương Tuyết Tình!
Khương Tuyết Tình vẫn mang vẻ mặt vô cảm và cho dù cô ấy bị tôi nhìn trộm phần đáy váy, nhưng cô ấy vẫn không có chút phản ứng nào cả.
Đám con gái gần đây bị làm sao vậy? Sự xấu hổ hoàn toàn biến mất rồi sao?
"Tại sao?"
"Hả? Cái gì mà tại sao?"
"Lại ở chỗ này?"
A a, hiểu rồi, đến ngay cả người đứng đó cũng hỏi tôi tại sao ở đây.
"Anh cũng không biết nữa, 'không hiểu ra sao cả' đã bước chân vào con phố này và chẳng thoát ra được... Em có biết chuyện gì đang xảy ra không?
"..."
Ế, cô ấy lại không nói gì sao...
Được rồi, mặc dù gặp được người quen là một chuyện rất tốt, nhưng tôi vẫn không có cách nào biết được nguyên nhân hậu quả của sự việc.
Cô ấy vốn là người trầm mặc ít nơi như vậy và cổ hoàn toàn không thể giải thích rõ ràng sự việc cho tôi nghe.
"Nơi này, rất nguy hiểm."
"Quả nhiên là vậy sao... Anh cảm thấy nơi này có gì đó không đúng lắm và khiến cho người ta cảm thấy rất khó chịu."
Khương Tuyết Tình gật đầu và chỉ vào bản thân rồi nói.
"Đưa anh, ra khỏi đây."
Khi nghe thấy được cô ấy nói ra lời bình tĩnh như vậy, tôi kinh ngạc vui mừng đứng lên nắm lấy hai tay cô ấy và lắc lên lắc xuống trong khi nói lời cám ơn.
"Ồ ồ! Em có thể đưa ra ra khỏi đây sao! Cái này giúp anh rất nhiều đó!"
Quá tốt rồi! Có thể thoát ra khỏi đây là tốt rồi, tôi mặc kệ nơi này là nơi nào!
"Thù lao."
Quả nhiên là cô ấy vẫn nói ra những lời này.
Sau khi cô ấy giúp tôi mấy ngày qua, cổ cũng đòi tôi thù lao.
Tôi đã khá quen với chuyện này rồi.
"A a, anh biết rồi, tóc đúng không, đợi một chút."
Mấy ngày gần đây Khương Tuyết Tình giúp tôi vài lần và lần nào cũng đòi tôi thù lao. Lúc đầu tôi còn tưởng rằng mình phải khoản đãi cô ấy chu đáo như mời cô ấy ăn một bữa hay mua một vài cuốn sách tặng cô ấy, nhưng kết quả là cô ấy vẫn chỉ cần tóc tôi giống như ngày hôm đó và chỉ có lần trước là muốn móng tay của tôi.
Những thứ này cũng không quan trọng đối với tôi, cho nên tôi luôn cảm thấy hơi áy náy trong lòng, nhưng vì cô ấy đã muốn như thế nên tôi cũng không sao cả.
'Kỳ sở bất dục, vật thi vu nhân' mà, tôi không cần phải thay đổi quan niệm của cô ấy một cách cưỡng ép.
[Kỳ sở bất dục, vật thi vu nhân(己所不欲勿施于人/己所不欲, 勿施于人): Đối xử với những người khác như bạn muốn họ đối xử với bạn. Ở đời điều gì bản thân không muốn thì chớ ép người khác phải làm. Cái mà mình không muốn đừng làm cho người khác. Chỉ chớ làm cho người khác điều mình không thích. ]
Lần này cũng vậy, tôi bứt bừa vài sợi tóc, số lượng khoảng 20 sợi và mặc dù mỗi lần cô ấy chỉ cần mỗi 10 sợi, nhưng tôi cho cô ấy nhiều hơn một chút cũng không sao cả.
Dù sao đó chỉ là tóc mà thôi.
Trong đầu mới vừa xuất hiện suy nghĩ này, tôi chỉ thấy Khương Tuyết Tình nhẹ nhàng lắc đầu và từ chối khi tôi duỗi tay về phía cô ấy.
"Không muốn, tóc."
Tôi hơi kinh ngac hỏi ngược lại.
"Hả? Em không muốn tóc sao?"
Khương Tuyết Tình vẫn mang vẻ mặt vô cảm và gật đầu nói.
"Tóc, đủ rồi."
"Được rồi, vậy thì lần này em muốn cái gì?"
Có vẻ như cô ấy cuối cùng cũng ý thức được tóc chẳng phải là thứ gì đó có giá trị. Dù sao lúc này cô ấy nên yêu cầu thù lao gì đó bình thường một chút nhỉ? Nếu là con gái, họ sẽ muốn cái gì nhỉ? Quần áo hay búp bê? Hay là trực tiếp bảo trả tiền nhỉ... Mặc dù tôi cảm thấy trả tiền sẽ hơi dở về mặt tấm lòng, nhưng nói tóm lại nó vẫn là kiểu thù lao tiện lợi nhất trong mọi trường hợp.
Một giây kế tiếp, Khương Tuyết Tình dùng hành động của mình nói cho tôi biết rằng giá trị quan của cô ấy vẫn không xảy ra bất kỳ thay đổi nào.
Cô ấy duỗi cánh tay trắng như tuyết kia đến trước mặt tôi và dùng ngón trỏ trái chỉ vào bề ngoài của ngón trỏ phải rồi nói với tôi.
"Móng tay."
"Móng tay à..."
Cô ấy gật đầu.
Kết quả vẫn là bộ phận của cơ thể!
Trong lòng tôi đột nhiên xuất hiện một dự cảm chẳng lành, bây giờ vẫn là móng tay, sau này sẽ biến thành cái gì đây... ?
Không, không thể nào, kiểu gì cũng không đến mức sẽ biến thành loại hành động quá khích đó chứ...
"Nếu là móng tay, lần trước anh đã cho rồi mà..."
"Không đủ, vẫn muốn nữa."
Cho dù em nói như vậy... Lần trước tôi đã cắt móng tay đưa hết cho cô ấy rồi, bây giờ móng tay đã ở trạng thái ngắn nhất và chẳng thể cắt thêm được nữa...
Không còn cách nào khác, tôi phải tìm bừa vài lý do nào đó để lấp liếm cho qua chuyện mới được.
"Xin lỗi, trên người anh hiện giờ không có dụng cụ bấm móng tay. Hơn nữa..."
Tôi chưa kịp nói ra lý do tiếp theo khỏi miệng, Khương Tuyết Tình đã lấy ra một cái bấm móng tay từ trong túi và đưa đến trước mặt tôi.
Tôi hơi lúng túng nhận lấy bấm móng tay và tiếp tục nói nốt lời còn dang dở của mình.
"Móng tay anh vẫn chưa mọc dài... Em có thể đợi thêm vài ngày nữa mới lấy được không?"
Cô ấy lắc đầu.
Cô ấy lại từ chối.
Đây cũng là lần đầu tiên cô ấy từ chối thỉnh cầu của tôi.
"Vậy thì anh lại đưa cho em sau khi chúng ta rời khỏi đây thì sao?"
Cô ấy lắc đầu một cách vô cùng kiên quyết.
"Chậc, nếu không được thì đổi thành một yêu cầu khác thì sao?"
Cô ấy vẫn lắc đầu.
"Em nhất định phải có ngay bây giờ sao?"
Cô ấy gật đầu.
Trên mặt không mang theo chút biểu cảm nào khiến cho người ta chẳng thể biết được cảm xúc trong lòng cô ấy và thậm chí khiến cho người ta hoài nghi cô ấy có phải là thứ không có cảm xúc hay không.
Tôi khoe kang là bạn của cô ấy và mặc dù tôi vẫn có thể hơi hơi hiểu được ý mà cô ấy muốn biểu đạt, nhưng tôi vẫn không có cách hiểu được cảm xúc của cô ấy.
"Móng tay, đưa cho em."
"Làm sao cho được... Cho em cả phần mỏng sao?"
"... Ừm."
Cô ấy lại gật đầu!
Cô ấy muốn toàn bộ móng tay của tôi!
"Tất cả, móng tay."
Lại là toàn bộ sao!
Bảo anh rút hết móng tay ra cho em, điều này thực sự là một sự tra tấn mà!
"Đưa cho em."
Cô ấy tiến lại gần một bước và tháo mắt kính xuống.
"Em muốn."
Ngữ khí điệu đặc biệt kiên định và giọng nói cũng lớn hơn bình thường một chút.
"Cho em móng tay của anh."
Đây là lần đầu tiên cô ấy biểu lộ cảm xúc trước mặt tôi... Đó là cảm xúc cố chấp.
Tôi cũng không biết đó là sự cố chấp đối với cái gì, nhưng tôi cảm nhận được khí tức đáng sợ theo bản năng.
Tôi cũng không cần lý do nào cả, cơ thể đã truyền đi tín hiệu nguy hiểm cho tôi và tôi chỉ chợt nhận ra một thứ nào đó. Đó chính là...
Khương Tuyết Tình cũng không phải là đồng đội của tôi.
Không đúng, nói như vậy cũng không đúng lắm... Danh hiệu của cô ấy thực sự là màu xanh da trời.
Đó là bằng chứng vô cùng chắc chắn cho việc cô ấy tin tưởng tôi mà không có một chút nghi ngờ nào cả.
Tuy nhiên, chính là vì mối quan hệ tin tưởng này đã khiến cho cô ấy bắt đầu mở lòng hơn với tôi.
Cô ấy bắt đầu thổ lộ cảm xúc với tôi.
Truyền đạt giá trị quan mà người bình thường chẳng thể hiểu và không có cách nào tiếp nhận.
"... Chậc."
Tôi lùi về phía sau theo bản năng.
Sau đó, tôi xoay người và cố gắng hết sức chạy trốn!
Mặc dù nó rất kinh khủng, nhưng mọi thứ chắc chắn sẽ biến thành tình trạng không thể cứu vãn được nữa nếu như tôi không trốn.
"Mình có nên nói nó thực sự ... Quả nhiên là nó lại biến thành như vậy!"
Tôi chuyển hóa không khí trong phổi thành những cảm xúc tràn đầy oán trách và mang theo tâm tình phiền muộn khi hét tất cả lên thành tiếng.
Sau lưng bắt đầu truyền tới tiếng bước chân, nó rất nhẹ nhàng, tần số cũng không nhanh và luôn cảm giác có thể bỏ rơi ngay lập tức.
Tuy nhiên, bây giờ tôi vẫn đang ở trong trạng thái Quỷ Đả Tường, vẫn bị mắc kẹt trong con phố đáng ghét này và không có cách thoát khỏi.
Bất kể tôi chạy bao nhiêu, chạy bao nhiêu, chạy bao nhiêu đi chăng nữa...
Tiếng bước chân 'như có như không' kia từ đầu đến cuối vẫn chưa hề biến mất.
Ngược lại, tôi chỉ cần giảm tốc độ xuống một chút là tiếng bước chân kia sẽ càng lúc càng đến gần hơn và nó giống như một hồn ma đi theo sau tôi vậy.
Cô ấy dường như rất hiểu rõ nơi này và nó thật sự giống như hậu hoa viên của nhà cô ấy vậy.
Mặc dù nhịp chân của cô ấy không nhanh cho lắm, nhưng tôi không biết nó cao hơn hiệu suất của tôi gấp bao nhiêu lần. Tôi giống như một con ruồi không đầu bay lung tung và cô ấy có thể dễ dàng đuổi kịp khi thẻ lực của tôi cạn kiệt hoàn toàn.
"Tất cả những thứ này là cái quái quỷ gì vậy!"
Tôi bắt đầu cảm thấy hối tiếc về rất nhiều chuyện đã xảy ra trước kia ở trong lòng.
Nếu như tôi không vì sắp không kịp đến bữa tiệc sinh nhật của Luyến Băng, ròi nghĩ đi đường tắt là có thể nhanh hơn một chút và đi vào một con phố chưa bao giờ đi qua thì tốt... Vậy thì tôi cũng không lao vào con phố quái quỷ này.
Nếu như ngày hôm trước tôi không đi cùng với đám em gái và cùng đi chọn quà sinh nhật tặng cho Cơ Luyến Băng thì tốt... Vậy thì tôi cũng không bị Khả Lăng truy hỏi và tôi cũng không cần phải tốn nhiều thời gian công sức để an ủi em ấy.
Nếu như tối hôm qua tôi không trả lời những tin nhắn khó hiểu đó thì tốt... Tôi cũng không cần phải thức đến tận 2-3 giờ sáng mới ngủ và buổi sáng vẫn có thể thức dậy sớm hơn.
Nhưng trên thế giới này có đủ mọi loại trái cây, nhưng nó lại không có thứ trái cây gọi là 'Nếu như'.
Thực ra, trong lòng tôi hiểu rõ tại sao mọi thứ lại biến thành như vậy...
Khương Tuyết Tình với Cơ Luyến Băng đều là kiểu vặn vẹo méo mó và tôi nhận ra rất rõ ràng chuyện này, nhưng tôi vẫn không chú trọng đến nó.
Cuối cùng nó trở thành cái kết như thế này và tôi phải gánh ít nhất một nửa lỗi lầm ở đây.
A a, tôi thật sự muốn quay về quá khứ cho bản thân khi đó ăn hai cái tát. Tại sao tôi cứ ngu ngốc như thế chứ!
Đúng, khởi nguồn của tất cả mọi thứ chắc hẳn là từ... Bắt đầu từ ngày cuối cùng của tháng 3.