Chương 17-5: Sự bối rối của 【 Succubus loại thuần khiết 】
Sự bối rối của 【 Succubus loại thuần khiết 】:
"... Haiz..."
Tôi thở dài và bước ra khỏi thư viện với túi sách trên lưng sau khi bỏ phần tài liệu cuối cùng vào trong túi đựng tài liệu và cất vào trong ngăn kéo.
Sau khi khóa cửa thư viện xong, tôi sải bước trên con đường về nhà với bước chân nặng nề.
Cơ thể rất mệt mỏi, đôi mắt có cảm giác hơi sưng và tâm tình buồn bực khiến cho tôi lại thở dài thườn thượt lần nữa.
"Haiz..."
Tôi nghe nói thở dài dường như sẽ khiến cho hạnh phúc vụt mất thì phải? Tôi cảm giác mối quan hệ trước sau này bị đảo ngược và cũng là vì hạnh phúc đã vụt mất, cho nên tôi mới thở dài.
Tôi bước ra khỏi tòa nhà tổng hợp hít thở sâu không khí trong lành và cảm giác tinh thần đã khá hơn một chút. Hơn nữa, ánh trăng hôm nay rất tuyệt và tôi có thể bổ sung thêm một chút tinh khí ở mức độ nào đó.
Có lẽ hôm nay là ngày tồi tệ nhất trong cuộc đời tôi... Không đúng, nó không thể xem như là ngày tồi tệ nhất được, nó phải là ngày khó quên nhất chứ nhỉ?
A, không biết phải mô tả ra sao...
Bạn muốn hỏi tại sao ấy hả, bởi vì chỉ vài giờ trước, một chuyện vô cùng vô cùng vô cùng... Khó tin xảy ra. Thật sự là nằm mờ cũng không nghĩ đến, tôi vốn tưởng rằng chuyện cả đời này tôi sẽ không xảy ra, lại xảy ra.
Đó chính là, tôi có chủ nhân.
Hơn nữa, vị chủ nhân này lại là học sinh mà tôi biết rõ.
An Quân Thành, lần đầu tiên tôi gặp cậu ấy là vào mùa thu nửa năm trước và cậu ta chạy đến thư viện hỏi tôi 'Chỗ này có manga hay light novel không ạ?'. Dù sao trường cao trung Thương Thủy cũng là trường cao trung trong điểm, tại sa thư viện lại có thể loại sách mang tính giải trí đó chứ? Có lẽ thứ nên đọc nhất chính là Sherlock Holmes và Harry Porter.
Nhưng tôi bị 'ma xui quỷ khiến' mà nói với cậu ta rằng 'Có, nhưng cô không để chúng trên kệ sách, nếu như em muốn đọc thì ngày mai cô sẽ tìm và đặt chúng lên kệ sách'. Sau đó, tôi mang manga và light novel từ nhà đến thư viện và đặt lên kệ sách trong góc vào ngày hôm sau.
Kể từ hôm đó, cậu ta thường xuyên đến thư viện trong khi tôi cũng tiếp tục mua thêm một ít manga với light novel trên Internet và thỉnh thoảng cập nhật mới.
Bây giờ ngẫm lại, rốt cuộc thì tại sao lúc đó tôi lại nói dối như vậy?
Có lẽ là vì cậu ta không hề cau mày khi lần đầu tiên nhìn thấy tôi...
Tôi vô tình bước vào trong chung cư mình ở, đây cũng không phải là chung cư cao cấp gì cả và chỉ là tòa chung cư 12 tầng rất bình thường mà thôi. Ưu điểm là nó cách trường học khá gần và chỉ cách ba con phố mà thôi. Có lẽ là do tin đồn chung cư này có ma ám, cho nên giá phòng rất thấp và tôi cũng sử dụng ma thuật mê hoặc người bán nhà, cho nên tôi đã mua được phòng với giá siêu rẻ. Cho dù là như vậy, tôi vẫn tiêu hết sạch tiền tiết kiệm. Dẫu sao, tôi vừa mới tốt nghiệp đại học và trong tay không có nhiều tiền.
Bà mẹ đó cũng thật là... Lại nói "không có tiền thì đi ** ngay đi. Đối với Succubus, hút tinh khí của đàn ông là chuyện 'thiên kinh địa nghĩa'. Không chỉ kiếm được tiền mà còn có thể sảng khoái nữa. 'Một hòn đá giết hai con chim' ~" . Thật sự là quá đáng ghét mà!
[thiên kinh địa nghĩa (天经地义):
lẽ bất di bất dịch; lý lẽ chính đáng; đạo lý hiển nhiên, hai năm rõ mười ]
Tôi tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp!
Dựa vào cái gì mà Succubus cần phải biến thành cái dáng vẻ phóng túng không ra thể thống gì đó chứ!
Không, tại sao tôi lại là một Succubus cơ chứ!
"Đáng ghét!"
Tôi đạp mạnh một cước vào cột điện và cột điện bằng bê tông lúc này lõm xuống, nhưng chân tôi vẫn không bị thương.
.. Có lẽ điểm tốt duy nhất của việc sinh ra như một Succubus chính là cơ thể khá mạnh mẽ và mặc dù người mẹ không có 'tiết tháo' đó nói với tôi rằng cơ thể Succubus mạnh mẽ để chịu đựng mọi kiểu 'chơi'... Đồ ngốc! Tại sao mẹ lại nói chuyện này cho tôi chứ! Ngu ngốc, ngu ngốc!
Tôi đã nghĩ vô số lần nếu như mình không phải là Succubus thì tốt biết bao và tôi có thể sống một cách bình thường...
Haiz, thiệt là, tôi đang suy nghĩ cái gì vậy.
Loại chuyện đó rõ ràng là không thể, phải không?
Đèn hiển thị tầng thang máy là số 1, cửa thang máy từ từ mở ra, tôi đi vào trong thang máy và sau đó một người đàn ông cũng đi theo tôi phía sau vào trong thang máy.
Đó là người đàn ông sống ở tầng dưới nhà tôi, lâu lâu tôi mới gặp hắn ta, trên người còn tỏa ra mùi máu tanh nhàn nhạt, cũng không biết là hắn đã làm gì, bộ hắn ngày nào cũng đi ra ngoài đánh nhau sao?
Tôi thường cố ý cúi thấp đầu đi, nhưng do tâm trạng hôm nay sầu muộn, cho nên tôi nhìn thẳng về phía trước và nhận thấy phần rìa tóc che nửa khuôn mặt hất sang một bên.
Người đàn ông lộ ra vẻ mặt ghê tởm và nhíu mày phát ra tiếng 'chẹp' ngay khi nhìn thấy khuôn mặt tôi.
Thính giác nhạy bén hơn loài người khiến cho tôi nghe thấy được tiếng lẩm bẩm của người đàn ông đó 'Có lẽ mình nên chuyển đi... Cho dù ở đây không có ma quỷ lộng hành, thì mỗi ngày đều có thể nhìn thấy quỷ...
Thật sự thấy quỷ rồi...' Có lẽ 'thấy quỷ' mà hắn nói là ám chỉ tôi.
Phản ứng này cũng không có vấn đề gì cả.
Đúng vậy, ma thuật vẫn còn hiệu lực.
Ở trong mắt hắn, tôi là một người phụ nữ rất xấu xí.
Những gì tôi thi triển lên mình là ma thuật khiến cho ấn tượng đảo ngược và khiến cho những người khác nhìn thấy hình ảnh hoàn toàn trái ngược với bộ mặt thật của tôi.
Bản thân cũng không biết hình dạng đó rốt cuộc trông như thế nào, nhưng nếu nó có thể khiến cho hàng xóm nghĩ đến việc chuyển nhà, thì nó chắc hẳn khá xấu xí... Haiz...
"..."
Khi thang máy lên đến tầng 11, người đàn ông kia khó chịu đi ra khỏi thang máy và cuối cùng tôi cũng không nhịn được mà lên tiếng gọi hắn ta.
"Này."
Sau đó, tôi giải trừ ma thuật trong khi hắn nhìn về phía tôi và mỉm cười giơ ngón giữa lên về phía hắn.
"Hừ! Gặp phải quỷ rồi!"
Trước ánh mắt đờ đẫn của người đàn ông kia, cửa thang máy chậm rãi đóng chặt lại và bắt đầu đi lên tầng cao nhất.
Phù ~ Tâm trạng tốt hơn nhiều rồi ~ Quả nhiên là mình nên phát tiết một chút.
Tôi lấy chìa khóa ra mở cửa phòng số 1203 và thứ đầu tiên nhìn thấy là căn phòng lộn xộn bừa bộn... Ban nãy An Quân Thành còn nói muốn đến nhà tôi và nếu như để cho cậu ta nhìn thấy căn phòng như thế này, thì cậu ta chắc chắn sẽ coi thường tôi...
Không đúng, không đúng, tại sao tôi phải quan tâm đến cảm nhận của cậu ta chứ!
... Ừm, đã rất lâu rồi tôi mới dọn dẹp lại phòng.
Lúc đồng hồ gần điểm 11 giờ, phòng gần như được dọn dẹp sạch sẽ và tôi có cảm giác rất lâu rồi không nhìn thấy sàn nhà.
Tiếp theo, hãy vá đồng phục học sinh của cậu ta đi.
Tôi lấy hộp may vá ở trong tủ đầu giường mà rất lâu rồi chưa lấy ra và đó là món quà duy nhất mẹ tặng cho tôi... Có lẽ thứ hữu dụng nhất mà mẹ dạy cho tôi chính là may vá.
—— Lúc 'tâm tình rối loạn' , chỉ cần thêu thùa sẽ khiến cho tâm trạng trở nên tốt hơn ~ Đặc biệt là sau khi bạn có người yêu, vừa nghĩ đến người đó thôi là bạn sẽ may vá đẹp hơn.
Ế, tại sao mình lại đột nhiên nghĩ đến những cái này vậy... An Quân Thành... Đợi đã, tại sao mình lại nhớ đến cậu ta vậy! Cậu ta chỉ là học sinh của mình thôi mà!
Tôi lắc đầu liên tục và bắt đầu công việc vá sau khi ném những suy nghĩ đen tối lung tung ra khỏi đầu.
Đối với đồng phục học sinh được may theo từng đường kim mũi chỉ, mọi đường may đều phải cẩn thận và hướng với độ khéo vụng phải duy trì đều nhau...
"An Quân Thành..."
A! Tại sao mình lại vô tình kêu lên tên em ấy chứ!
Một luồng điện chạy qua bụng dưới của tôi, đau nhói như bị kim châm và tim giống như bị một bàn tay nào đó nắm lấy vậy!
"A... Ưm..."
Cảm giác quá đau đớn khiến cho tôi không khỏi rên lên... Tôi phải mất một lúc lâu sau mới khôi phục lại như cũ.
Tôi không thể gọi thẳng tên cậu ấy và buộc phải gọi cậu ta là 'Chủ nhân' hoặc là 'Thành Quân'.
Cho dù chính người đó không có ở đây, tôi cũng không được phép vô lễ gọi thẳng tên cậu ta và hiệu quả của khế ước bá đạo như vậy... Bởi vì đó là khế ước chủ nô.
Tôi đã nói dối, thực sự là sau khi bị biết tên thật thì khế ước được lập cũng không phải là khế ước chủ tớ, mà là khế ước chủ nô.
[chủ nô: chủ nhân và nô lệ ]
Sau khi ký kết khế ước chủ nô, tôi sẽ trở thành nô lệ thấp kém hơn cả một người hầu, hoàn toàn không có tự do, phục tục mệnh lệnh của chủ nhân một cách vô điều kiện và không có quyền tự chủ nào cả.
Tôi sợ cậu ta sẽ nhìn tôi với ánh mắt thèm khát háo sắc giống những gã đàn ông khác sau khi cậu ta biết chuyện này hoặc ta không mong muốn nhìn thấy cậu ta biến thành loại người như vậy...
Cảm giác hơi sự hãi đó trong lòng khiến cho tôi kiên cường chịu đựng nỗi đau của sự trừng phạt và nói dối.
Nhưng tôi thực sự biết rằng An Quân Thành là một người lương thiện...
Trước ngày hôm nay, dáng vẻ của tôi mà cậu ta nhìn thấy cũng giống những gì người khác nhìn thấy và đó là dáng vẻ cực kỳ xấu xí mới đúng.
Trong xã hội đặc biệt coi trọng ngoại hình này, người có ngoại hình như vậy sẽ bị mọi người bài xích tẩy chay. Các đồng nghiệp cũng không muốn đến gần tôi, đám học sinh không thích tôi và bất kể là ai cũng muốn tránh xa tôi.
Nhưng cậu ta lại sẵn lòng đến gần tôi.
Hơn nữa, cậu ta cũng là môt người cô đơn giống tôi. Có lẽ là vì cái này mà tôi mới có thể thường xuyên nhờ cậu ấy giúp đỡ.
Chỉ là tôi không ngờ tới ma pháp trận mê hoặc mà mình thiết lập để giúp cậu ta thoát khỏi cô đơn, cuối cùng lại trở thành cơ hội để tôi nhận cậu ta làm chủ...
Không ngờ tới trên thế giới vẫn tồn tại loại năng lực kỳ lạ đó, nó có thể thấy tên người khác và danh hiệu đại biểu thân phận sao? Tôi biết trên thế giới này có rất nhiều người có dị năng, nhưng hết hết bọn họ chỉ có năng lực như phóng điện, phóng lửa,... và năng lực kỳ lạ này thật đúng là hiếm thấy đó.
Đối với ác ma chúng tôi, nó chắc chắn chính là 'vũ khí hủy diệt hàng loạt' siêu cấp.
[vũ khí hủy diệt hàng loạt (大杀器): WMD- weapon of mass destruction ]
Đột nhiên thức tỉnh loại năng lực này, cậu ta chắc chắn rất khốn khổ và ngày mai tôi nhất định phải đi hỏi mẹ xem sao mới được.
Đã rất lâu rồi tôi chưa liên lạc với mẹ, cho dù tôi đã đến trường bà ở, nhưng tôi cũng không dám gặp bà... Có thể nói rằng là nhờ có chuyện của cậu ta, tôi mới có cơ hội đi tìm mẹ...
Nhân tiện, cậu ta nhỏ hơn tôi 7 tuổi... Thế nhưng, cậu ta trông chững chạc hơn nhiều so với các bạn cùng lứa tuổi.
Tôi còn khóc rống lên ở trước mặt cậu ta và khóc thút thít như một đứa trẻ nữa...
"Ya ~! Xấu hổ quá đi!"
Lúc này, tôi mới cảm thấy xấu hổ và hét to lên như một đứa ngốc. Kết quả là tôi vô tình đâm mạnh kim vào tay.
"Ui da, đau quá!"
Tôi vội vàng bỏ ngón trỏ vào miệng... Xui xẻo quá đi, mình không nên phân tâm lúc đang may vá.
Nhân tiện, phản ứng của cậu ta không quá mãnh liệt sau khi thấy bộ mặt thật của tôi. Chẳng lẽ xu hướng tình dục của cậu ta thực sự có vấn đề sao?
Không đúng, cậu ta đã nhìn chằm chằm thẳng vào tôi khi vừa mới bước vào thư viện ngày hôm nay. Hơn nữa, cậu ta còn nói hình dạng thật của tôi là một đại tỷ tỷ sexy hấp dẫn và điều này cho thấy cậu ta có hứng thú đối với phụ nữ mới đúng.
Nam sinh tầm tuổi này cũng có ảo tưởng đối với nữ sinh, chẳng lẽ cậu ta thuộc tuýp 'ngoài một đằng trong một nẻo' đó sao?
[Man Show (闷骚型/闷骚): thường thì chỉ người bề ngoài lạnh lùng, trầm mặc, nhưng bên trong thì giầu tư tưởng và nội hàm. Đại ý là chỉ người bên ngoài thì một kiểu, bên trong một kiểu, cách nghĩ và cách làm không thống nhất. ]
Thế nhưng, cho dù chạm vào tay tôi, cậu ta cũng không có bất kỳ xung động nào cả...
Ngày hôm qua tôi vô tình chạm vào tay cậu ta lúc đưa giấy có chữ ký xác nhận, lúc ấy tôi còn tưởng rằng thời gian tiếp xúc quá ngắn, cho nên nó mới không có tác dụng gì cả. Nhưng khi hôm nay tôi lại 'cố tình gây sự' và 'cù cưa cù nhằng' với cậu ta nửa ngày, cậu ta cũng không có bất kỳ phản ứng nào cả...
Điều này giải thích rõ rằng cậu ta không nổi lòng dâm dục cho dù chạm vào tôi.
Cho nên cậu ta mới không làm bất cứ chuyện gì đối với tôi cả và thậm chí còn phát lời thề nữa.
Hôm nay trước khi đi, những gì cậu ta nói với tôi lại hiện lên trong tâm trí tôi.
—— Vậy thì em về trước đây, Lệ Lệ, cô không cần phải để ý đến chuyện khế ước chủ tớ gì đó, tốt hơn hết là cô cứ coi như là không có chuyện đó đi. Kể từ ngày mai, mối quan hệ của chúng ta vẫn là mối quan hệ thấy trò, vậy thôi.
Cứ coi như là không có chuyện này sao...
Tiếp tục duy trì mối quan hệ thầy trò sao...
Cái cảm giác thất vọng này là sao vậy trời...
Từ nay về sau, rốt cuộc tôi nên đối mặt với cậu ấy như thế nào đây? Tiếp tục duy trì thân phận giáo viên sao?
Tôi thật sự vẫn có thể duy trì hình tượng giáo viên ở trước mặt cậu ấy sao?
"Haiz... Thành Quân... Chủ nhân của mình sao... A!"
Đau quá... Lại đâm trúng ngón tay rồi.
Mình là đồ ngốc sao...
Tôi vội vàng đi ngủ sau khi vá xong đồng phục học sinh.