Với trọng trách phải bảo vệ nhóc Shouta đang bất tỉnh, thanh tra Kumano vẫn nhất quyết xông pha đến cùng với con Hắc Thể. Tuy nhiên, những cú vung đòn của anh ta hầu như chả hề hấn gì. Hoặc nói thẳng ra là tôi đã không để con Hắc Thể phải chịu dù chỉ một vết xước.
Gầm một tiếng oai vệ như hổ, thanh tra Kumano vung một cú vả vào thẳng con Hắc Thể, thế mà nó chẳng xi nhê. Sau một cú co thắt đột ngột, con Hắc Thể đáp trả bằng một cú đấm mang cái hàm to tướng của cá sấu, rõ ràng là nó muốn xơi tái cổ họng vị thanh tra cho bằng được (hihi đùa thôi). Thanh tra Kumano né được đòn trong gang tấc, phản đòn bằng một cú thiết đầu công được căn chỉnh tuyệt vời. Đáng tiếc là con Hắc Thể chẳng bị làm sao.
Nhìn chiến thuật mà đoán thì, anh ta đang muốn sử dụng lực nhằm gây sát thương bên trong, thường dùng để phá hủy các cơ quan nội tạng của đối thủ. Nhưng Hắc Thể thì mọc đâu ra mấy thứ đó.
Những cú ra đòn đầu tiên của anh ta hoàn toàn không có gì đặc biệt. Sau đấy anh ta chuyển sang tấn công với những cú chặt bằng chân và bằng tay. Khi thấy những chiêu thức của mình là vô dụng, anh ta cố trói con Hắc Thể lại bằng với chiếc thắt lưng và áo khoác của mình. Cứ trói phát nào là con Hắc Thể lại luồn mình ra ngay, nên là anh ta thử gây sát thương lên bề mặt, và như bây giờ đây, anh ta đang muốn gây sát thương cho vùng bên trong. Việc anh ta liên tục thay đổi những đòn tấn công của mình để tìm ra xem cái nào có hiệu quả trước một đối thủ xa lạ thế này cho thấy anh ta có nhiều kinh nghiệm thực chiến đến mức nào. Nếu con Hắc Thể mà là người thường thì nó đã nhập viện chắc phải hơn 30 lần rồi. Kuma mạnh quá xá.
Sau khi để ý thấy những cú ra đòn nhắm vào nội tạng của mình không có tác dụng, thanh tra Kumano đã dùng bàn tay của mình như một mũi giáo và thọc vào thân con Hắc Thể. Cùng lúc đó, Shouta bất chợt tỉnh dậy, phần lớn là vì tôi đã kéo tay áo và tát vào mặt cậu nhóc bằng telekinesis.
Chậm quá đấy, Shouta à! Đợi mãi mà nhóc mới chịu dậy! Không còn nhiều thời gian nữa đâu nên là mau dậy và sát cánh chiến đấu cùng thanh tra Kumano để tình bạn nảy nở giữa hai người đi!
Thằng nhóc Shouta ngẩng đầu dậy, ngay khi nhìn thấy bóng dáng con Hắc Thể là thằng bé đã lao đến và tung ra chiêu thức Băng Giá Vĩnh Hằng nhằm quất gọn con Hắc Thể. Chú mày cứ phải dùng ulti mới được à? Mà dù sao kẻ địch thường nằm đất ngay sau đòn đó nên kệ đi.
Tuy nhiên, ở trận chiến này, một tình đồng chí bền chặt trải dài qua nhiều thế hệ, được trui rèn từ trận mạc sẽ phát sinh. Vậy nên, con Hắc Thể sẽ không đời nào nằm xuống dễ dàng thế được.
Ờ thì, biết nói sao nhỉ. Cho hẳn hai con Hắc Thể luôn này.
Tôi dùng telekinesis để xẻ đôi con Hắc Thể vừa mới bị đóng băng và cho mỗi nửa biến hoá thành một con cá thể riêng biệt. Cả hai bọn chúng đều lao tới đòi ăn thua đủ với Shouta và thanh tra Kumano.
“Này, bọn chúng biết phân thân à!?”
“Chết tiệt! Thông thường ăn phải đòn đó là nó đi đời rồi cơ! Nó làm được vậy tức là nó vừa xơi tái một ai đó rồi! Con này là loại đột biến thượng cấp đấy!”
Bị hai con Hắc Thể dồn vào thế gọng kìm, cả Shouta lẫn thanh tra Kumano đứng tựa lưng vào nhau, sau đó họ xông tới nghênh đón đối thủ của mình. Shouta vội chọc tay vào chiếc balo rồi lấy ra một chai nước và đổ nó ra để cậu nhóc có thể tạo một chiếc thương băng.
Thanh tra Kumano thực hiện một cú đá xoay nhắm vào con Hắc Thể với độ sắc bén không thua gì một lưỡi rìu, anh trừng mắt và hỏi thật lớn “Thế có cách nào để xử đẹp chúng không? Hay là ta phải dùng siêu năng lực mới ăn được chúng?”
“Bọn chúng có một cái lõi nằm bên trong cơ thể. Da chúng trong suốt nên ông nhíu mắt lại là sẽ nhìn ra ngay.”
“…. À ta thấy rồi!”
“Ông bóp nát cái lõi đó cho tôi! Thích dùng gì cũng được!”. Miệng vừa dứt lời, Shouta đóng băng phần thân dưới của con Hắc Thể và đâm mũi thương vào đầu nó, đồng thời xuyên thủng cái lõi bên trong. Trong khi đó, con Hắc Thể mà thanh tra Kumano đang đối mặt bỗng giật về phía sau và rung lên dữ dội.
Và rồi, ôi không, cái gì thế này?
Con Hắc Thể vừa bị Shouta đánh bại tự dưng mọc ra một cái lõi nữa, đứng dậy và di chuyển như chưa hề có cuộc chia ly. Dáng đứng của hai con Hắc Thể đồng bộ như đang đứng trước một chiếc gương.
Thanh tra Kumano bàng hoàng, “Này, cái gì vậy? Nó vừa tự phục hồi à?”
“Kh-Không thể nào! Con này bất tử sao!?”
Dĩ nhiên là không thể rồi. Làm gì có chuyện nó bất tử được chứ, mà tôi cũng để lại cho ai người chút gợi ý rồi đấy. Việc nó tách ra ấy. Việc nó run lẩy bẩy rồi mới phục hồi. Cả dáng đứng của nó nữa. Thôi nào! Giống trong game với manga thôi mà! Động não một chút là sẽ ra ngay ấy mà!
“Việc cái con này có hành vi kì lạ trước khi cái con của nhóc tự phục hồi lại thì con này đích thị là con gốc. Hừm!” Thanh tra Kumano tung một cú sút trời giáng khiến cho lõi của con Hắc Thể vỡ tung.
Bất ngờ thay, con Hắc Thể của Shouta đột ngột giật về phía sau và bắt đầu rung lên giống bản thể kia của nó.
Ôi không, lại gì nữa đây?
Con Hắc Thể vừa bị thanh tra Kumano triệt hạ lại mọc từ đâu ra thêm một cái lõi nữa và tiếp tục đứng dậy. Cả hai con lại đứng đồng bộ với nhau.
Xin lỗi nhé, hai người phải về vạch xuất phát rồi. Thanh tra Kumano à, anh đoán sai rồi nhé.
Sau khi để con Hắc Thể thứ hai hồi sinh, Shouta đã nhanh trí đóng băng cánh tay hàm cá sấu của nó và đập vỡ cánh tay đó ra thành từng mảnh với thanh thương băng của mình, sau đó nhóc ấy hét lớn “Tôi hiểu rồi! Chúng ta phải xử cả hai con cùng một lúc!”
Trúng phóc luôn Shouta à. Kẻ địch có hai đứa mà bên nhóc cũng có hai người. Hiển nhiên quá rồi đúng không?
“Ông già, ra đòn cùng lúc với tôi!”
“Nhóc cũng đừng có làm lỡ nhịp đấy! Ta cùng đếm đến 3 nào!”
Một bên là một cậu nhóc có siêu năng lực đang cầm một cây thương. Bên còn lại là một ông chú võ sư tuổi trung niên tay không tấc sắt. Cho dù cả hai đối lập nhau về mọi khía cạnh, song hai người họ vẫn hiểu rõ lòng nhau dù chẳng cần nói ra bằng lời. Lưng kề lưng, cả hai hạ thấp thế đứng của mình trong phút chốc, đến cả nhịp thở cũng đồng điệu. Tôi đã chờ cảnh này suốt bấy lâu nay, phải căn chỉnh biết bao nhiêu lần tôi mới thấy được khoảnh khắc này, lồng ngực tôi chợt căng tràn cảm xúc.
Những lúc thế này thật tuyệt.
“Một.”
“Hai.”
““Ba!””
Cả Hắc Thể lẫn người đều xông vào nhau, nắm đấm của thanh tra Kumano và ngọn giáo của Shouta đã phá tan cái lõi của cả hai con một cách chuẩn xác. Hai con Hắc Thể phát nổ tung toé, tàn dư còn lại chỉ là một vũng nước và vài mảnh vỡ nhỏ li ti. Thanh tra Kumano và Shouta vẫn nâng cao cảnh giác, phải đến lúc cả hai xác nhận rằng không có con Hắc Thể thứ ba nào đột nhiên xuất hiện thì họ mới chịu nới lỏng cảnh giác.
“Vậy mấy con quái vật này được làm bằng nước à? Mấy con Hắc Thể này có liên quan gì đến sự cố Đại Thuỷ Cầu không?”
“Cũng kha khá đấy. À mà phiền ông trả lại tôi điếu thuốc cùng bật lửa với. Tôi đã bảo ông rằng đó chỉ là đồ ăn vặt thôi. Ông cứ xem thành phần của chúng là biết.”
“…. Được rồi nhóc. Đồ ăn đồ uống gì mà dễ gây hiểu nhầm quá. Trả cho nhóc này. Cho ta xin lỗi nhé.”
Sau khi kề vai sát cánh được một lần, một tình đồng chí đã nảy nở giữa hai người đúng y như kế hoạch. Cả hai đã có một cuộc trò chuyện, và sau khi được Shouta đề xuất thì nơi mà cả hai định đến bây giờ sẽ là quán Ama-no-Iwato thay vì đồn cảnh sát.
Thật may mắn khi làm sao khi tôi đã có thể tránh được kịch bản tồi tệ nhất. Tuy nhiên, vì tình thế đột ngột chuyển biến như vậy nên số thời gian tôi dùng đã vượt quá 20 phút. Dù cho thanh tra Yasui không xuất hiện nhưng tôi vẫn băn khoăn không biết hắn ra sao. Nên tôi đã ngó qua bằng siêu năng lực của mình và vừa kịp lúc nhìn thấy Baba nín khóc, nhìn về phía xa và thốt lên rằng “Mẹ cháu kia rồi!” và lặn mất tăm. Thanh tra Yasui để Baba chạy đi, chỉ kịp thở dài một hơi rồi cũng đi mất.
Rõ ràng là bên này không xảy ra biến cố gì. Baba có đôi tai rất thính nên hẳn cô ấy đã đọc được tình hình bằng cách lắng nghe âm thanh chiến trận qua những bước chân và lời nói.
Kaburagi nói rằng cô ấy sẽ huỷ bỏ buổi xem mắt và nhanh chóng về lại Ama-no-Iwato để giải thích cho thanh tra Kumano tất thảy mọi chuyện nhưng đã bị tôi gạt đi. Lúc nãy tôi đã làm gián đoạn buổi xem mắt của cô ấy một lần rồi. Cho dù cô ấy nói là sẽ không làm sao vì ngay từ đầu cô ấy đã chẳng thèm để tâm đến cái người mà cổ gặp mặt rồi thì tôi vẫn không muốn trở nên quá dựa dẫm. Dĩ nhiên nếu bây giờ cô ấy loan tin rằng đang cần một tấm chồng thì chắc chắn sẽ có một hàng dài những anh chàng si tình đứng đợi trước cửa ngay. Như vậy thì bỏ qua một vài cuộc xem mắt chắc sẽ không có gì to tát đâu. Nhưng biết đâu không phải thế thì sao? Biết đâu người mà cô ấy gặp trong mấy buổi xem mắt đó hoá ra lại là chồng tương lai sau này của cổ thì sao? Nếu vậy thì tôi sợ cô ấy ế suốt đời mất.
Nguyên tắc thứ năm của hội Amaterasu “Mọi thành viên đều phải sống cuộc đời bình thường lẫn phi thường” chắc chắn không bao giờ được phép xem nhẹ. Có gì vui khi đánh mất cuộc sống thường ngày chứ? Nếu chúng ta sống trong cái thế giới phi thường đó quá lâu thì cái phi thường rồi cũng sẽ trở thành bình thường. Vì vậy, đó chính là nguyên tắc thiêng liêng nhất của chúng tôi. Việc hoạt động trong một tổ chức ngầm rõ ràng là vui phải biết. Tuy nhiên, vứt bỏ đi cuộc sống thường ngày sẽ là một sai lầm. Làm gián đoạn buổi xem mắt của Kaburagi là đã tệ rồi, thẳng tay huỷ bỏ nó còn muôn phần tệ hơn.
Khi tôi trình bày hết những suy nghĩ của mình thì Kaburagi cũng phản hồi lại bằng sự thấu hiểu. Cô ấy cũng hứa với tôi là sẽ xin lỗi bạn hẹn của mình vì khiến cho buổi xem mắt trở nên không trọn vẹn và sẽ nhờ người khác từ chối hộ lời cầu hôn của anh chàng kia để bố mẹ cô ấy –những người đã tổ chức buổi xem mắt– cũng như anh chàng đó không bị mất mặt.
Hừmmm. Vậy là xong rồi. Giờ tôi sẽ có cơ hội để thiết chặt hơn mối quan hệ giữa tôi và vị thanh tra Kuma trầm mặc và đáng kính. Nói thật thì đôi lúc tôi cũng cảm thấy cô đơn vì cái vai diễn ít nói khiến cho tôi khó trở nên gần gũi với những thành viên của tổ chức.
Chỉ sau vài phút, cả Shouta và Kumano đã có mặt ở Ama-no-Iwato. Chiếu theo yêu cầu của Shouta, tôi đã nhờ Ig dùng siêu năng lực để chữa trị thanh tra Kumano khỏi những vết bỏng lạnh và những vết bầm. Sau đó Shouta đã kể cho thanh tra Kumano nghe về thứ gọi là Hắc Thể cũng như tổ chức Amaterasu, trao đổi số điện thoại và nhanh chân chạy một mạch về nhà để kịp giờ ăn tối. Ig có vẻ vẫn muốn chơi đùa cùng Shouta nên đã bám lấy thằng bé và cùng đi về nhà luôn.
Chỉ còn lại một mình, thanh tra Kumano trầm tư chọn lấy một chỗ ngồi ở quầy. Anh liếc nhìn chiếc đồng hồ trên tường và bảo, “Rượu Bowmore, có đá.”
Hiện giờ đã là ban đêm. Khung thời gian của người lớn.
Tôi không nói gì mà chỉ gật đầu, xoay mình về phía kệ có những chiếc chai lọ rỗng. Bên kệ còn lại cũng y hệt, chỉ khác là đống chai lọ bên đấy vẫn còn đầy. Tôi đã mua mấy mảnh kim loại và vài tấm gỗ từ một cửa hàng bán vật liệu xây dựng và đã tự mình lắp đặt nguyên cái quầy pha chế này. Trình độ nghề mộc của tôi phải nói là đáng gờm. Thanh tra Kumano khẽ nhướn mày vì thích thú, tôi cũng bắt tay vào việc pha chế cho anh ta một ly whisky có đá.
Đầu tiên, tôi lấy ra một cục băng từ trong tủ đông. Sau đó là tôi dùng máy làm đá tròn và trình diễn nó trước thanh tra Kumano. Anh ta lầm bầm đầy hứng thú khi thấy khối băng bị ép dần thành hình cầu.
Kaburagi thỉnh thoảng cũng đến quầy bar nhưng lại chẳng gọi rượu bao giờ. Thế là cái máy làm đá tròn trị giá 128.000 Yên này ít khi nào có đất diễn. May mắn thay khi tối nay nó đã có màn trình diễn đầu tiên. Tôi biết là tôi còn quá trẻ và thiếu đi thần thái của một người pha chế đích thực. Vì thế nên khi pha chế tôi luôn phải dựa vào mấy cái thủ thuật và thiết bị như thế này.
Khung cảnh thanh tra Kumano nốc cạn ly whisky và ngắm nhìn những viên đá trong ly của mình toát lên vẻ nam tính khó trộn lẫn. Thần thái của anh ta khiến tôi bị lép vế hoàn toàn. Anh có muốn lên làm lãnh đạo luôn không? Hợp với anh lắm đấy.
“Thằng bé Takahashi đã nhẹ tay với tôi”, thanh tra Kumano chợt cất lời. “Mấy chiêu thức của nó đã đóng băng con Hắc Thể ngay tức khắc. Thằng bé mà tung mấy chiêu đó ngay từ đầu thì tôi đã đi đời rồi. Thằng bé đã nương tay để tôi không chết.”
Để bầu không khí bớt buồn tẻ, tôi ấn công tắc tên chiếc máy phát đĩa, đặt vào đó một chiếc đĩa và hạ phần kim xuống. Một làn điệu Jazz chợt vang lên trong căn phòng.
“Nhóc Takahashi đã bảo rằng mới chỉ thức tỉnh được năng lực từ tầm một năm rưỡi trước đúng không? Mới chỉ có nhiêu đó thôi mà thằng nhóc đã chiến đấu rất cừ rồi. Ông có hiểu cảm giác của tôi không, chủ quán? Cần cù suốt 40 năm mà tôi vẫn không bằng một thằng bé…. vodka martini, quấy, không lắc.”
Sau khi uống cạn ly đầu, thanh tra Kumano yêu cầu ly thứ hai. Tôi chỉ vừa chạm tay vào một chiếc ly rỗng thì anh ta tiếp tục giãi bày tâm sự, “Anh thấy đấy, tôi ghét lũ gian lận. Từ khi tôi mới chỉ là một thằng bé, ước mơ cháy bỏng của tôi là được dùng tay không đập cho mấy tên có siêu năng lực hay pháp thuật một trận. Tôi có thứ cần chứng tỏ. Tôi muốn chứng tỏ rằng con người hoàn toàn có thể chinh phục tất cả bằng sức mạnh của bản thân. Vậy mà chuyện gì đã xảy ra? Tôi để thua một thằng bé mới có một năm rưỡi luyện tập và suýt thua trước một con Hắc Thể. Tôi đổ từng ấy mồ hôi công sức để làm gì cơ chứ? Thật là bất công mà. Việc ai đó siêu năng lực là quá đỗi bất công.”
Có lẽ vì đang say rượu nên thanh tra Kumano đã chẳng thèm giữ miệng nữa, trong đầu có gì là tuôn ra bằng hết. Anh nói thế thì tôi cũng cứng họng. Cho dù bản thân tôi đã dành ra 11 năm trời để thành thạo telekinesis thì một người thường dù có dành cả đời luyện tập thì cũng không bao giờ đạt được sức mạnh có thể huỷ diệt cả một hành tinh.
Thanh tra Kumano cũng nhanh chóng uống hết ly thứ hai. Anh ta chắc định uống đến khi bất tỉnh mất. Chà, con người ai mà chả có những lúc thế này. Hãy để tôi đồng hành cùng anh đến tận sáng nào.
“Nhóc ấy sử dụng thứ siêu năng lực bất công ấy để bảo vệ mọi người khỏi lũ Hắc Thể. Anh không công nhận điều đó sao?”
“Cái đó khỏi cần anh nói tôi cũng biết!”, thanh tra Kumano quát, nhắc tôi rằng đừng ngắt lời anh ta. Như vậy là đủ để tôi đứng ngờ người ra, bỗng nhiên thanh tra Kumano giật lấy ly rượu tôi vừa pha và nốc sạch sau một hụm. Bây giờ mặt anh đỏ như như gấc. Vậy là chỉ cần cho anh ta quá chén là dễ dàng bắt chuyện.
“Cảnh sát chúng tôi đây này! Chúng tôi đang giữ gìn trật tự ở Nhật Bản! Chúng tôi gồng mình chiến đấu hết ngày này qua ngày khác, hết năm này đến năm kia, ngày nào cũng như ngày nào! Nhưng thế thì sao ngầu bằng việc đánh nhau với quái vật cơ chứ, ồ không. Chúng tôi chỉ biết dựa vào những con số, mặc kệ gió buốt mà đi hỏi cung tất cả mọi người, thức trắng đêm không ngủ, lái xe chạy khắp các tỉnh thành để tìm kiếm mấy manh mối cỏn con. Lúc chúng tôi hành động thì tai họa đã xảy ra mất rồi. Nạn nhân thì cứ oán trách chúng tôi, kêu chúng tôi đến chậm với đến muộn, nhưng chúng tôi biết làm gì cơ chứ! Nếu muốn đổ lỗi thì tại không đổ tại luật pháp Nhật Bản lỏng lẻo đi, thử làm xem nào! Nhưng dù thế, bọn tôi vẫn không bỏ cuộc. Bọn tôi vẫn phải làm việc, đâu có ai làm hộ chúng tôi đâu. Đó là lý do tôi là cảnh sát. Tôi… chúng tôi phải làm vậy!”
Những ngôn từ cứ thế mà tuôn trào khiến tôi cảm thấy choáng ngợp. Những lời nói đó xuất phát từ một người đã dành cả đời chiến đấu chống lại cái ác, một sức nặng mà thân tôi không tài nào gánh nổi.
“Ừ chắc rồi, Amaterasu bảo vệ con người khỏi Hắc Thể đấy. Nghe hay lắm. Một tổ chức siêu anh hùng ngày đêm bí mật đi tiêu diệt quái vật à? Mẹ cha nó, nghe ngầu quá xá! Nhưng anh biết không, chúng tôi cũng làm vậy đấy thôi. Lúc nào chúng tôi chả làm vậy! Anh có biết không? Biết không hả? Anh có thấy được sự khác biệt không?
Để cảnh sát bọn tôi làm điều đó xem nào.
Để tôi làm điều đó xem nào.
Nghĩa vụ của cảnh sát là vậy mà.
Đó là lý do tôi gia nhập vào lực lượng cảnh sát mà!
Mẹ kiếp, một sĩ quan cảnh sát được một thằng bé cứu mạng. Sao tôi cứ như thằng phế vật vào mấy thời khắc quan trọng vậy? Tôi là một thằng cớm. Tôi là người phải bảo vệ trật tự…. chó đẻ thật chứ….”
Thanh tra Kumano nhìn chằm chằm vào ly rượu trên tay, miệng lầm bầm không ra tiếng. Trái ngược với hồi nãy, giờ anh ta im lặng đến lạ, toàn thân toát lên một vẻ tội nghiệp. Ôi tôi thấy quặn lòng quá.
“Này, uống tiếp đi. Đêm nay đồ uống miễn phí.”
Nơi đây là một quán bar. Mà quán bar là nơi ta hàn gắn những trái tim tan vỡ. Tôi đưa anh ta một ly cocktail nhẹ đô hơn một chút với hương vị cũng ngọt hơn thông thường. Thanh tra Kumano nhận lấy bằng đôi tay lẩy bẩy, chậm rãi uống từng ngụm một. Có vẻ anh ta đã dịu xuống sau khi trút hết được gánh nặng trên đôi vai.
“Chủ quán à, ông sẽ nghe những gì tôi nói chứ? Làm ơn hãy nghe những gì tôi sắp nói.”
“Được, nói đi.”
Sau đó, tôi đã dành cả đêm bầu bạn với thanh tra Kumano và nghe anh ta kể về những cay đắng và khốn cùng mà anh ta đã phải chịu đựng suốt bao năm qua.
Thật là một khoảng thời gian thiêng liêng khi mà tôi có thể làm tròn bổn phận của một người pha chế chân chính.
<><><><><><><><><>
“À, nói mới nhớ…”
Vài ngày sau buổi xem mắt, Kaburagi đã gọi Baba-Nyan đến nhà mình. Một thời cơ không thể tuyệt vời hơn để một chunnibyou như cô ấy mở mang đầu óc về thế giới đầy phép thuật của Baba. Trên chiếc bàn cổ quý phái mà hai người đang ngồi là hàng tá những tập tài liệu và bảng trắng lấp đầy những dòng chữ. Baba-Nyan thư thái uống chỗ sinh tố trái cây mà Kaburagi đã mang ra.
Cho đến lúc này, cả hai đã bàn luận xong về sự gia tăng nhanh đến chóng mặt của Vũ Khí Chắc Chắn Sẽ Khiến Cho Quỷ Vương Bay Màu (cái tên được Baba đặt cho đống vũ khí bạch kim ở quê nhà) và đang bắt đầu nói đến sự tuyệt chủng dần dần của Quỷ Vương. Bỗng dưng Baba nghiêng đầu và hỏi, “…. Khiên chắn của Sago có thể cản được mọi đòn tấn công sao?”
“… Tự dưng cô hỏi làm gì?”
“Tò mò xíu thôi. Về khoản tấn công thì anh ta vô đối rồi. Nên là tôi mới nghĩ, ‘Thế anh ta phòng thủ ra sao?’”, nói xong thì Baba nhét một thìa đầy hoa quả vào miệng, trông có vẻ rất vui sướng.
“Cái đó thì…”
Cuộc trò chuyện vẫn tiến triển như thường, thái độ của Baba có vẻ vẫn hồn nhiên như không có gì xảy ra. Tuy nhiên, vậy là đủ để Kaburagi đề cao cảnh giác.
Kaburagi không có ở đó khi Saga kể cho Baba về mọi chuyện, lúc cô ấy hoá rồ và cả lúc hai người họ giảng hoà. Tất cả đều được kể lại cho cô ấy nghe. Vậy nên sự nghi ngờ chưa bao giờ rời khỏi tâm trí của Kaburagi. Cô ấy luôn tự hỏi rằng, liệu một người sau khi trải qua sự cay đắng đến tột cùng vì bị tước đoạt đi ước mơ mà cô ấy đã mong ngóng cả trăm năm có thể dễ dàng tha thứ như vậy không.
Kaburagi rất tin vào mắt nhìn người của Sago, khi mà anh ta đã tìm ra cô cũng như phát hiện ra được tài năng ẩn giấu của nhóc Shouta. Việc anh ta đặt trọn lòng tin vào Baba thì cô ấy hẳn phải xứng đáng lắm.
Tuy nhiên, cô ấy vẫn luôn nghi ngờ, và hôm nay sự nghi ngờ ấy đã trỗi dậy. Cho dù có là ai thì họ đều có thể hiểu nhầm và mắc lỗi. Cái mầm mống nghi ngờ kia đã khiến cho cô ấy luôn nghĩ rằng biết đâu bấy lâu nay Baba luôn căm thù Sago đến tận xương tuỷ và sẽ tìm cách giết anh ta cho bằng được.
Việc Baba hồn nhiên đánh chén bát sinh tố hoa quả thì đích thị là việc làm của một bé gái ngây thơ, trong sáng. Nhưng rõ ràng Baba sở hữu tài nghệ diễn xuất siêu việt nên Kaburagi sẽ không bao giờ biết liệu cô ấy có thành thật hay là không. Chuyện là, Baba thuộc một chủng tộc tuổi thọ cao, được người đời tôn kính ở thế giới khác, hiển nhiên là trái ngược hẳn với con người tại Trái Đất. Vậy nên Kaburagi lo ngại rằng Baba đã không nuốt trôi nổi cơn giận sâu như vực thẳm kia mà đang bày mưu tính kế trả thù.
Nếu như cơn giận của Baba đã biến mất, nói gì đó cho thấy bản thân không tin tưởng cô ấy là sẽ phản tác dụng ngay. Thêm nữa, cô ấy là một thành viên cốt cán của Amaterasu, còn Kaburagi lại không giỏi nghi ngờ bạn bè. Nhưng dù có thế, Kaburagi vẫn không thể nới lỏng cảnh giác.
Sau 3 giây suy nghĩ, Kaburagi điềm tĩnh trả lời, “Theo như tôi được biết thì anh ta hoàn toàn bất khả chiến bại. Khiên chắn của anh ta có thể tự kích hoạt khi cảm thấy được nguy hiểm, độc tố và phóng xạ đối với anh ta cũng chỉ như là muỗi.”
Nói dối trắng trợn. Sago mà ngủ cái là khiên chắn tan biến ngay, và độc tố cũng sẽ dễ dàng đưa anh ta về miền cực lạc. Nhưng về phóng xạ thì cô ấy không hề xạo.
Nếu như Baba đang ủ mưu hèn kế bẩn để xử đẹp Sago thì những gì Kaburagi vừa nói ra sẽ khiến cho Baba sẽ gặp đôi chút khó khăn. Sau cùng thì, Kaburagi vừa thừa nhận rằng thứ duy nhất giết được Sago thì chỉ có mấy chiếc PSI.
Nếu như Baba thực sự hỏi vì cảm thấy tò mò thì mẩu thông tin này chắc sẽ bị gạt đi sớm thôi.
“Vậy sao? Cái năng lực telekinesis này lúc nào cũng làm tôi thấy bất ngờ. Kaburagi à, bát sinh tố này ngon quá. Chỉ tiếc là tôi không thích mấy miếng shiratama và thạch này. Lần sau cô đừng cho chúng vào nhé? Thôi thì, nói đến đâu rồi nhỉ–“
Baba-Nyan quay trở về với câu chuyện đang dang dở, về với việc tại sao đám Quỷ Hương tại quê nhà cô ấy lại suy kiệt trầm trọng đến vậy. Giọng điệu nhuần nhuyễn, thuần thục của Baba khiến cho Kaburagi dường như say đắm hoàn toàn. Sau một lúc, sự nghi ngờ của Kaburagi dần bé xẹp lại…. và rơi vào quên lãng.