Tui dạo này hơi bận nên đăng hơi muộn. Enjoy!“Eh? Saaya không có ở đây sao …”
Tôi nghĩ mình đã trở nên bình tĩnh, sau đó rời khỏi toilet và quay về chỗ khá nhanh, nhưng lại không thấy Saaya ở đó.
Tôi cố gọi cho cô ấy để xem liệu cô ấy có đi vệ sinh không, nhưng cổ không bắt máy.
Điều này thật vô lý. Rõ ràng, một cô gái đang có tâm trạng tốt sẽ không làm những việc có thể làm gián đoạn đến một buổi hẹn hò.
“Hm? Đây là…”
Món parfait có kèm bánh crepe mà chúng tôi vừa Ahhn cho nhau vừa nãy đã rơi xuống đất.
Bắt cóc ư? Nhưng không thể làm điều đó giữa thanh thiên bạch nhật, càng không thể không có sự chứng kiến của khách hàng và nhân viên.
(Không, nếu giả thuyết của mình là đúng thì làm sao Saaya đó có thể bị bắt dễ dàng như vậy? Dù mình ghét điều này đến mấy thì cũng phải chấp nhận rằng cô ấy chắc chắn mạnh hơn mình. …… Bởi vì nếu mình cho cô ấy xem một vài kỹ thuật võ thuật, cô ấy sẽ sao chép tất cả , và nếu có thể thì cô ấy sẽ phát triển chúng thành những kỹ thuật cao cấp hơn!)
Ừm~…. Nhưng có giả thuyết cho rằng đối thủ là một người rất mạnh….Nếu vậy thì khá khó rồi…~
…..Hừm, không thể chịu được nữa rồi.
(Ngươi đã gây sự với người bạn thời thơ ấu của ta. …. ngươi nghĩ rằng ngươi có thể dễ dàng thoát khỏi ta hay sao?)
“Hey, thủ phạm là các ngươi phải không?”
Nói xong, tôi bẻ khớp tay và trong khi khởi động, tôi tỏa ra sát khí và chuẩn bị đi nói chuyện với thủ phạm.
△▼
“Hnn….. nơi đây là…?”
Nhìn sơ qua thì có vẻ đây là một cái nhà kho ,mặc dù ánh sáng có hơi yếu làm tôi nhìn không rõ lắm.
Tôi nhớ rằng địa điểm này không tồn tại trên bản đồ của thành phố này và nó trông giống như một nơi tôi chưa từng đến trước đây.
“Ah, yeah~, mình đột nhiên bất tỉnh …… Và rồi thấy mình ở một nơi xa lạ này…. Đúng rồi, đây là vụ bắt cóc, mình đã gây ra chuyện lớn rồi.”
Tôi thực sự đã mất cảnh giác vào thời điểm đó, không, ngay từ đầu tôi đã không có thời gian để nghĩ về những điều như vậy.
(Haaa, đó là lỗi của Futaba-kun ? Cậu ấy đã chiếm lấy tâm trí mình và mình hoàn toàn không để ý đến những việc này.)
Nhưng Saaya vẫn không thể đổ lỗi cho Futaba. Đó chỉ đơn giản là lỗi của chính cô ấy vì đã mất cảnh giác. …. Cảm giác thật tuyệt vời khi được ở bên Futaba.
(….. Chà, nó là một trói kiểu cổ điển, nên gọi nó là gì nhỉ, sợi dây được buộc với nhiều nút…)
Saaya tự hỏi làm thế nào cô có thể cởi sợi dây này, và Saaya nghĩ ra một cách để cởi sợi dây sau một khoảng suy nghĩ ngắn đến phi lý, nhưng ……
“Sợi dây trói tay và chân của mình…… Mình có thể tháo nó ra nếu muốn, nhưng sẽ mất một thời gian…..”
Sợi đây được buộc với nhiều nút, cho nên mặc dù não cô ấy có thể biết được cách tháo, nhưng cô chỉ là một đứa trẻ 6 tuổi, điều này vượt quá sức chịu đựng của cô ấy.
“Hnn~. Nhưng mình đã nghĩ thật kỳ lạ khi biết rằng thủ phạm lại là nhân viên và khách hàng của cửa hàng parfait đó~, bởi vì lúc chúng tôi bước vào, cửa hàng khá vắng và cửa được đóng kín.”
Chà, tôi đã bị bắt cóc mà không có biện pháp nào. Không, nếu tôi là người bình thường thì tôi sẽ không nghĩ nhiều mà la lên mất.
“Ôi trời, mình phải tìm ra thứ cảm xúc bí ẩn đó để điều này không bao giờ lặp lại nữa, nhưng mình vẫn chưa biết được. Mình chắc mình sẽ biết được nếu nắm được nguồn gốc của thứ cảm xúc này.”
Chà, bây giờ suy nghĩ về chuyện này cũng chả được lợi gì. Eh? Mà tại sao tôi lại bị bắt cóc nhỉ?
Tôi đoán rất có thể họ sẽ lợi dụng trí thông minh của tôi.
Ủa? tôi đang nói chuyện với ai vậy?
“Ý tôi là, sao các người không xuất hiện nhanh lên đi? Tôi sắp chán đến chết rồi này.”
Tôi đã nghĩ về tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến ở đây, và sau khi suy nghĩ một hồi, tôi quyết định thả lỏng bản thân và thoát ra khi có cơ hội.
(Không…ngươi sẽ không làm điều đó với cơ thể của một đứa trẻ 6 tuổi, phải không?)
Tuy nhiên,
cô ấy cũng là một 'cô gái', mặc dù cô ấy có thể suy nghĩ một cách vô cùng thẳng thắn. Sự lo lắng về điều gì sẽ xảy ra với tình trạng không có khả năng tự vệ này là chuyện thường tình.
“A, ngươi tỉnh rồi à, đồ quái vật.”
Đột nhiên có một nhóm nam nhân tới. Tất cả bọn họ đều có thân hình to lớn và đầy sức mạnh.
Đương nhiên, Saaya vô cùng sợ hãi khi nhìn thấy họ. Nhưng cô ấy nói lại với họ với vẻ mặt lạnh lùng khiến họ không có một chút manh mối nào.
“Yeah, các người có nhiều thời gian rảnh quá nhỉ.”
“Kuku, vậy là mi đã nắm bắt được tình hình rồi nhỉ.”
“Tất nhiên, thủ phạm là những người có mặt trong cửa hàng lúc đó, và các người đang truy lùng tôi chứ không phải đòi tiền chuộc hay bất cứ thứ gì tương tự. Chắc chắn đó là mục đích của cửa hàng parfait đó phải không?”
“Hahaha….. Thông thường, trong tình huống này, người khác sẽ rất hoảng loạn để có thể nghĩ xa đến thế.”
“Tôi không muốn bị nhầm lẫn với người bình thường, vì tôi là quái vật, đúng như ngươi nói.’
“Kkuku, tôi chắc chắn là như vậy.””
"Rồi sao? Tôi sẽ phải ngồi đây trong bao lâu nữa?”
"Tôi không biết. Tôi đang chờ cuộc gọi từ cấp trên.”
Từ cấp trên…..? Vậy thì, tôi đoán mình đã đoán đúng
Tuy nhiên, dù sao thì cô ấy cũng là một cô gái thông minh, vậy chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo? Cô có thể nhận ra điều đó qua vẻ ngoài của những người đàn ông xung quanh cô.
(Chà, điều đó không thực sự quan trọng. Dù gì cũng chỉ là vẻ bề ngoài thôi. Nếu không có dấu hiệu về việc bị tâm thần, có vẻ như tôi sẽ bị cưỡng hiếp và tình thế sẽ thay đổi.)
“Hey, hey, tao có thể xâm phạm đứa trẻ này được không?”[note58917]
“.…..Haa, thích làm gì thì làm.”
“Yeahh!!!”
“Thằng chó Lolicon.”[note58918]
(Oh, rốt cuộc thì tôi rất thông minh, chứng minh một cách xuất sắc rằng tôi đã đúng trong dự đoán của mình.)
Tôi chắc chắn mình sẽ bị cưỡng hiếp… hoặc điều gì đó tương tự có thể xảy ra. Từ khi tôi nhận ra mình không bình thường, tôi đã có thể dự đoán tôi sẽ mắc vào tình cảnh này, mặc dù nó sẽ khác nhau một chút. Tôi đã có thể đoán trước được điều đó.
(Đó là lý do tại sao… tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để đề phòng, nên tôi nghĩ mình sẽ ổn….đáng lẽ ra phải như vậy chứ!)
Tôi ghét nó, nó khó tin đến mức cho dù tôi có thể đánh lừa được tâm trí tôi cũng không thể nào đánh lừa được cả cơ thể và thậm chí là trái tim.
(Mình ghét điều đó. …. Mình sẽ không để con sâu rác thiểu năng đó sử dụng cơ thể mình. Đó sẽ là một sự sỉ nhục khủng khiếp… Nếu phải để ai đó sử dụng mình, mình thích Futaba hơn….. Hả?)
Nhớ đến Futaba, người đã luôn nói chuyện với cô, cô cảm thấy con người mình trở nên thành thật hơn.
(Tôi không muốn, tôi không muốn, tôi không muốn, tôi không muốn, tôi không muốn, đầu óc và cơ thể này không thuộc về ngươi! Mọi thứ của ta đều sinh ra là để dành cho Futaba-kun!)
Cô chưa bao giờ hiểu được cảm xúc của mình. Cô ấy chỉ làm theo bản năng của mình và chỉ đơn giản là hét lên. Nhưng bằng cách làm theo bản năng của mình, cô đang cố gắng cởi bỏ chiếc mặt nạ mà cô đã đeo nhằm thoát khỏi sự cay đắng khi bị gọi là một con quái vật.
Cô ấy làm vậy bởi vì cô ấy ngay lập tức hiểu rằng làm như vậy là cách tốt nhất để hiểu được thứ cảm xúc mơ hồ này.
“Này, này, con bé này đột nhiên bật khóc!”
“Hãy làm với cô ấy và khiến cho khuôn mặt đó dẫm thêm nước mắt nữa đi!”[note58919]
Nói vậy, những người đàn ông tiến lại gần Saaya một chút.
Cô chuẩn bị cắn lưỡi để chết như một biện pháp cuối cùng.
Đột nhiên, tiếng cửa bị phá vang lên, cùng lúc đó, một người nào đó xuất hiện.
“……. Cảm ơn vì đã chờ đợi, Saaya.”
“…… Cậu đến muộn đấy, Futaba-kun.”
Người duy nhất mà cô có một cảm xúc không xác định đang đứng đó.[note58920]