There Was No Escaping My Genius, Perfect Childhood Friend Anymore.

chương 03

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dịch xong mới nhận ra lũ trẻ mới chỉ có 6 tuổi.Enjoy![Tớ sẽ bù đắp những gì cậu còn thiếu. Vậy tại sao cậu không bù lại những gì tớ còn thiếu?]…..cậu ta nhìn tôi với đôi mắt như thế thì làm tôi có thể từ chối được.

Saaya tự hỏi liệu cậu có phải là người mà cô có thể tin tưởng nhiều như cô tin tưởng vào gia đình mình hay không.

" Mình biết câu trả lời cho câu hỏi đó.”

5 năm qua tôi không hề coi trọng cậu ta. Lý do duy nhất tôi tìm hiểu về cậu ta là vì tôi muốn biết liệu tôi có thể làm tan nát trái tim của cậu ta hay không.

Kết quả…. Bộ não của tôi nói rằng câu trả lời là “có”.

(hmmm….. Nếu bạn không thể kết thúc một mối quan hệ, thì hãy phát triển nó … Đúng không?)

Tôi khá tự hào về vẻ ngoài xinh đẹp của mình, dù chỉ mới 6 tuổi nhưng tôi đã có bộ ngực đang trong giai đoạn phát triển, một bộ óc thông minh và mái tóc bob đen tôn lên khuôn mặt xinh đẹp của tôi.

Tôi sẽ rủ cậu ta đi hẹn hò, quyến rũ và làm cậu ta lộ ra cảm xúc của mình.Khi đó tôi có thể kiểm tra xem liệu bản chất thật sự của cậu ta có đúng như thế hay không, mặc dù tôi biết cậu ta mới chỉ có 6 tuổi nhưng tôi khá chắc cậu ta đã biết về những thứ như thế rồi.

“Giờ thì, Futaba-kun…..Tôi tò mò liệu cậu sẽ cho tôi xem phản ứng như thế nào đây.”

△▼

“Ueeeee!?!?”

“Con biết mẹ đang rất ngạc nhiên, nhưng mẹ có thể nhỏ giọng xuống một chút được không?”

“Không, bởi vì… Saaya mời con đi chơi với con bé… Hả?”

“Thật kỳ lạ phải không?~”

Điều bất ngờ nhất trong cuộc đời tôi, ít nhất là trong cuộc đời tôi tính đến thời điểm hiện tại, đó là hôm qua tôi đã được cô ấy phản hồi nhưng không nghĩ rằng cô sẽ hẹn tôi vào ngày hôm sau.

…. T-Tôi nên làm gì đây? Hôm qua tôi cứ nghĩ mình ngầu quá nên mới nói như thế

“Bây giờ chuẩn bị quần áo đi.Sau đó là đầu tóc, và cả kế hoạch hẹn hò nữa.”

“Thôi nào… Bình tĩnh lại? Ngay từ đầu có rất nhiều nơi mà hai đứa trẻ mẫu giáo như các con có thể đến, phải không?”

"….. Ah."

Đúng rồi, tôi bất ngờ quá quên mất điều đó.

Chúng tôi không có nơi nào để đi vì chúng tôi mới có 6 tuổi.

“Ơ, có nơi nào chúng con có thể đi không?”

“Fufu, con quên rồi à? Sở thú yêu thích của chúng ta đó!”

“À đúng rồi, …. Chính nó!"

“Đúng vậy, những người ở đó đều biết đến trí thông minh đến phi lý của con. Đó là lý do tại sao con mới được phép vào.”

“Mẹ ơi, mẹ thật tuyệt vời. …..”

“Fufu! Tất nhiên rồi?"

Ý tôi là, bà ấy thực sự tốt, bà luôn cho phép tôi làm điều mình muốn.

Không hiểu sao, tôi cảm thấy rằng cô ấy cũng mong đợi điều này vì cô ấy đã mời tôi mà, nếu không thì còn lâu cổ mới gạ tôi đi.

“Dù sao thì mẹ cũng sẽ lấy cho con một ít quần áo và đồ đạc nên con hãy chuẩn bị tinh thần đi.”

"Được thôi!"

Thế là tôi đã chuẩn bị xong và đến sở thú trước.

Tôi đã mang đầy đủ đồ nghề, kiểm tra lại địa điểm đề phòng trường hợp nhầm lẫn.Mọi thứ đã sẵn sàng rồi.

Bây giờ thì, Saaya ở đâu rồi ta?

“Tôi ở ngay sau cậu đây, Merii-san?”.

“…? Uee?

“Bộ làm người bình thường khó lắm hay sao mà không nhìn thấy tôi đứng sau lưng vậy?”

Tôi nhận thấy Saaya đang đứng đằng sau tôi.

Bất chợt , tôi

say mê cô ấy lúc nào không hay.

Cô ấy có khuôn mặt xinh xắn với nụ cười nhẹ, mái tóc bob đen đẹp hơn bình thường được tết thành bím và bộ trang phục trắng tinh có chút mỏng khiến cô ấy càng thêm quyến rũ.

“Này, cậu vừa mới đổ tôi đúng không? Nhưng cậu thôi nhìn chằm chằm vào tôi như thế được không. Chẳng ai vui khi cứ bị một con bọ nhìn chằm chằm như vậy cả.”

“Tớ thấy riêng phần đó cậu chẳng thay đổi chút nào.”

Rõ ràng cái mỏ hỗn của cô ấy vẫn không hề thay đổi chút nào.

Nhưng mà vẻ ngoài xinh xắn đó đã làm giảm bớt đi sức sát thương từ câu nói của cô ấy.

Thật ngạc nhiên khi cô ấy có thể đẹp đến thế. …. Nhưng cô có thể sửa lại lời nói của mình được không? Nó làm cảm xúc của tôi bị tổn thương nặng nề.

“Rồi.”

“Gì vậy.”

“Cậu đang hẹn hò với một cô gái phải không? Cậu không có một hai lời khen gì à? Đồ khỉ vô cảm, ngu dốt và thảm hại.”

“Cậu nói hơi quá rồi đấy.”

Chà, thật đáng xấu hổ khi một người đàn ông không nói ra những gì mình nghĩ. Nói cách khác, nếu bạn không có một lời nói gì dành cho cô gái ở đây thì bạn chỉ là một con gà.

“Chà… Trước hết, tớ muốn nói rằng hôm nay cậu vô cùng xinh đẹp. Bím tóc làm tăng thêm sự quyến rũ của kiểu tóc bob đó và bộ đồ rất hợp với tâm trạng của cậu. …. Nói theo cách ngắn gọn, cậu là người dễ thương mà tớ từng gặp. …hnn, có chuyện gì thế?”

“Eh …. ah, ….”

"Cậu đang đỏ mặt kìa."

…. Có lẽ cô ấy xấu hổ vì quá nhiều lời khen ư?

Không, nhưng điều đó sao có thể xảy ra với cô ấy được.

Rồi sau đó.

(Đây là lần đầu tiên mình có cảm xúc này. …. Chuyện gì đang xảy ra vậy, thứ cảm xúc này là gì. Tại sao… Mình lại cảm thấy vui sướng vì một lời khen thôi sao? Ý mình là, bố mẹ mình cũng khen mình, phải không?.)

Saaya cảm thấy trái tim mình rung động bởi một cảm xúc không rõ ràng.

“Này, có lẽ chỗ này hơi nóng nhỉ?”

“.…Ừ, có lẽ vậy.”

“À, thực ra điều nay có hơi muộn một chút, nhưng tớ có cái này.”

Rồi Futaba mang ra một chiếc mũ nồi màu trắng.[note58880]

"Đây là ….?"

“Đó là món quà của tớ, tớ mua nó cho cậu vì tớ nghĩ nó sẽ hợp với cậu và nó cũng sẽ giúp che nắng, phải không?”

“……”

Cô ấy chắc quá bất ngờ nên không thốt nên lời. Nó dễ dàng vượt quá sự dự đoán của cô ấy.

Cô có thể dễ dàng thao túng mọi người nếu sử dụng khả năng dự đoán của mình, nhưng cậu ấy lại có thể dễ dàng đọc vị cô ấy, không chỉ lần trước mà ngay cả lần này cũng vậy.

"… Nó thế nào."

"Ồ …. Nó vô cùng hợp với cậu luôn.”

Cô đội nó lên đầu và đưa cho Futaba xem.

Chiếc mũ nồi khiến cô trông tri thức hơn và sự hấp dẫn của cô lại tăng lên.

(Ah…. Tại sao cậu lại tốt với tôi như vậy, một người xa lạ ở thế giới này?)

Saaya có một trí thông minh khác thường. Tất nhiên, bố mẹ cô, Futaba, bố mẹ Futaba và một số ít người không nghĩ gì về điều đó, nhưng hầu hết người khác đều cho rằng cô thật kỳ lạ. Và cô hiểu ngay điều đó, đó là lý do tại sao cô không thể dễ dàng tin tưởng bất cứ ai ngoài gia đình mình, bởi vì có thể có những người sẽ lợi dụng cô. Vì thế cô tránh xa mọi người xung quanh, nhưng cậu ấy thì khác.

Cậu ấy luôn bắt chuyện với tôi, với một nụ cười tỏa nắng và một đôi mắt không chứa chút toan tính nào.

(…. Chỉ lúc này thôi, đừng nghĩ đến việc thử cậu ta hay bất cứ điều gì tương tự, hãy bỏ đi lòng kiêu hãnh của mình và nói với nụ cười tươi nhất mà mình có thể làm được, chỉ lúc này thôi, với người đã cho mình, một con người luôn buông lời chê bai với những người bình thường, một thứ vô cùng quan trọng.).[note58881]

“Hey.”

“Hmm?~~”

“Tôi rất vui… Cảm ơn Futaba-kun! Tôi sẽ giữ nó cẩn thận đến hết đời!”

Cô ấy nói với một nụ cười thiên thần cô ấy làm được một cách tự nhiên

…… Ít ai biết rằng những cảm xúc chưa được biết đến của cô ấy sẽ ngày càng trở nên mãnh liệt hơn trong tương lai.

Truyện Chữ Hay