Vị khách có dáng người mảnh khảnh, đôi mắt lạnh lùng, mặc chiếc áo vest màu xanh cùng chiếc quần jean, khiến chân cô ấy trông rất dài, rất trẻ trung. Sự ngạc nhiên thoáng qua trong đôi mắt cô, khóe môi cô nở nụ cười lịch thiệp.
Chính là cô ấy.
Tim Tề Yên đập thình thịch, cô giả vờ bình tĩnh và nói, “Cô là phụ huynh em nào?”
“Tôi là mẹ Lục Vĩ.”
Cố nhớ ra khuôn mặt cô bé trong hơn 40 học sinh. Tề Yên bình tĩnh cười cười, chỉ vào bàn, “Mời cô ký vào đây.”
Lục Chí Kiều gật đầu nhẹ, cúi người xuống và nhìn vào tờ giấy.
Một nhúm tóc trượt xuống, cô lấy tay vén ra sau tai, lộ ra khuôn mặt mềm mại với làn da trắng nõn. Tề Yên chăm chú nhìn cô, nuốt nước bọt, góc tờ phiếu điểm trong tay cô nhàu nát.
Cùng một bộ lễ phục, khác màu, nhưng người phụ nữ trông càng xa cách, trang nghiêm và tỉ mỉ, hoàn toàn khác biết so với đêm hôm qua.
Tề Yên không khỏi cảm thấy vị đắng trong cổ họng, khi nghĩ rằng mình đã qua đêm với một người phụ nữ đã kết hôn, một cảm giác hối hận dâng trào trong tim cô. Cứ như đào được một kho báu, ôm nó trong lòng xong đột nhiên bị lấy mất khi chưa hiểu chuyện gì xảy ra vậy, cô rất tức giận.
Tôi ghét toàn bộ đàn ông.
Tề Yên nghiến răng, nhìn người phụ nữ ký xong, ngồi thẳng lưng, đưa phiếu điểm cho cô ấy, “Mời cô chọn chỗ ngồi.”
“Cảm ơn cô.” Lục Chí Kiều lịch sự nhận lấy, mặt không chút biểu cảm.
Cô nhìn thoáng qua chiếc phiếu điểm, đi thẳng đến chỗ ngồi trong cùng cạnh cửa sổ, lấy giấy ra lau bàn ghế, ngồi xuống, rồi dán mắt vào bảng điểm không di chuyển chút nào.
“Cô giáo, đó là bảng điểm à? Cô chưa đưa cho chúng tôi.” bà Quách và ông Chu bị bỏ mặc một lúc lâu. Thấy Tề Yên đưa phiếu điểm cho người đến muộn hơn họ, họ có chút khó chịu.
Tề Yên định thần lại, nhìn xung quanh, mỉm cười hối lỗi và đưa phiếu điểm cho họ.
Ba giờ, hầu hết phụ huynh đều đã đến.
Lớp học đã gần đủ người, Tề Yên cầm tờ giấy đăng ký, tìm kiếm tên Lục Vĩ và ngoái ra đằng sau.
Lục Chí Kiều.
Đó là một cái tên rất thơ mộng, khi cô nhìn vào thông tin học sinh, cô đã có ấn tượng như vậy. Nhưng nét chữ người phụ nữ ấy rất mạnh mẽ, không như những người phụ nữ bình thường.
Và, theo họ mẹ.
Con cái có thể theo cả họ cha hoặc họ mẹ, nhưng việc theo họ mẹ là khá hiếm gặp. Trừ khi có hai con riêng trong gia đình, một đứa con của cha và đứa còn lại là con của mẹ, hoặc ----
Tề Yên nghĩ về hai trường hợp có thể xảy ra, đôi mắt âm u của cô lập tức sáng lên.
…
Trong mắt học sinh, họp phụ huynh là một cách tuyệt vời để giáo viên có thể phàn nàn vế chúng với cha mẹ. Đặc biệt là sau khi mới kiểm tra, những đứa điểm cao thì không sao nhưng những đứa điểm thấp lại khá lo sợ. Khi dạy lứa học sinh đầu tiên, Tề Yên muốn làm bạn với học sinh của mình, dạy dỗ chúng bằng tình thương, nhưng sau một khoảng thời gian dài cô nhận ra mình đã quá ngây thơ.
Cô ấy trẻ, đẹp, cởi mở nên rất dễ để hòa đồng với học sinh, nhưng đồng thời cô cũng mất đi uy danh của mình. Chúng không chịu tự ý làm bài tập về nhà, không tuân thủ quy định, thậm chí còn tự ý lục lọi đồ đạc trên bàn cô. Chúng cảm thấy tổn thương và khó chịu khi cô bắt đầu chỉ trích chúng.
Một đứa trẻ mười ba mười bốn tuổi tuy còn non nớt, nhưng lại là lứa tuổi ngỗ nghịch và khó kiểm soát nhất. Nhận ra sự thật ấy, cô đã bỏ đi những suy nghĩ ngây thơ của mình.
Một giáo viên phải luôn là một giáo viên, đặc biệt là giáo viên chủ nhiệm, phải luôn có thẩm quyền và xa cách, cô ấy thà sử dụng quyền lực còn hơn là làm bạn với học sinh.
Phàn nàn là phàn nàn nhưng phải phàn nàn một cách lịch sự.
“Đây là bài kiểm tra đầu tiên kể từ năm học trung học. Các em ấy chỉ vừa mới chuyển cấp, vậy nên khá bình thường khi chưa thể theo kịp được chương trình, vậy nên điểm số sẽ không đánh giá điều gì cả. Tôi mong các phụ huynh có thể hiểu…”
Tề Yên cao 1m7, đi một đôi giày đế thấp, giọng nói trong trẻo và uy nghiêm, đứng trên bục với khí chất hiên ngang.
“5’6”
Nay cô không buộc tóc, mái tóc cô xõa xuống như dòng thác. Cô có một khuôn mặt trái xoan, hơi gầy, đôi mắt dài, mũi cao, các đường nét trên khuôn mặt có chiều sâu.
Ở các lớp khác thì trong buổi họp phụ huynh, một số phụ huynh thường sẽ ngủ gật, nhưng ở các lớp 1 – 2, các phụ huynh luôn ngồi thẳng, tập trung, thậm chí nghiêm túc hơn cả học sinh nghe giảng.
Chỉ có một ngoại lệ.
Lục Chí Kiều vẫn nhìn chiếc phiếu điểm. Chiếc cổ áo thẳng ôm sát lấy cổ cô, chiếc cúc trên cùng vẫn được cài vào. Cô có mái tóc dài được buộc lại đằng sau, một lớp trang điểm nhẹ trên mặt, cùng nốt ruồi trên mắt, rất thu hút, nhưng lông mày và ánh mắt lại xa cách, lãnh đạm, lộ ra một chút cẩn trọng.
Sau khi duy trì tư thế một khoảng thời gian dài, cổ cô có chút đau. Cô hơi quay người, nhưng vẫn không ngẩng đầu lên, mắt cô dẫn luôn dán chặt vào bảng điểm.
Giọng nói trên bục giảng như một câu thần chú, từng từ từng từ một đâm vào tim cô, ánh mắt cô bình tĩnh, nhưng tim cô đang đập một cách mạnh bạo, ngón tay không ngừng xoa vào tờ phiếu điểm cho đến khi nó nhăn nhúm, chợt nhận ra đó là chỗ Tề Yên đã chạm vào, cô vội buông tay như bị bỏng.
Một chùm nắng chiếu vào và đậu trên tóc cô. Thỉnh thoảng có vài học sinh đi qua cửa sổ, dừng lại và đứng nhìn rồi nhanh chóng chạy đi.
Thời gian chầm chậm trôi qua.
Khoảng nửa tiếng sau, buổi họp phụ huynh đã kết thúc. Tề Yên chiếu mã QR của nhóm chat phụ huynh lên máy chiếu và yêu cầu phụ huynh quét mã.
Cô cuối cùng cũng thấy Lục Chí Kiều ngẩng đầu lên.
Nhưng cô ấy ngay lập tức cúi đầu xuống chỉ trong vài giây.
Từng phụ huynh một rời đi. Lục Chí Kiều gấp tờ phiếu điểm và đặt nó vào trong túi. Cô hướng xuống nhìn chiếc cửa sau. Đứng dậy và bước, ngay lúc cô định mở cửa thì có người ngăn cô lại.
“Mẹ Lục Vĩ, mong cô ở lại một chút.” Tiếng nói vang lên từ phía bục giảng.
Vô số cặp mặt lập tức theo dõi Tề Yên đang nhìn Lục Chí Kiều.
“…”
Nếu học sinh sợ bị gọi thẳng tên ra trong lớp học thì các phụ huynh cũng như vậy. Họ khá là miễn cưỡng khi bị gọi tên ở buổi họp phụ huynh – bởi thường là vì con họ đã gây ra lỗi lầm gì đó.
Lục Chí Kiều đặt tay lên khóa cửa và không di chuyển.
Khi lớp học đã không còn một ai, cô quay đầu lại, bắt gặp với ánh mắt rực cháy của người phụ nữ, và cô đi chầm chậm đến bục giảng với nụ cười nhàn nhạt trên môi: “Có chuyện gì sao cô Tề?”
“Lục Vĩ chiều nay có một trận thi đấu, cô có muốn đến xem không?” Tề Yên cong môi với nụ cười đầy ẩn ý.
“Không.” Lục Chí Kiều nói một cách lịch sự.
“Tôi còn có việc phải làm.” Sau khi cô nói xong, cô quay đầu và chuẩn bị rời đi. Khi cô chuẩn bị rời đi, một trong số các cán bộ lớp đang bê bàn ghế va vào người cô. Chân cô không vững, người cô lắc lư và ngã sang một bên.
Tề Yên nhanh tay nhanh mắt bước về phía trước và đỡ lấy cô bằng đôi tay dài, nắm chặt lấy chiếc eo thon của Lục Chí Kiều và ôm vào lòng.
Hương thơm lành lạnh xộc vào mũi, cô vô thức siết chặt tay.
“Cẩn thận.”
Hơi nóng phả vào tai cô như đêm qua, Lục Chí Kiều trong lòng run lên, máu dồn lên má, chân cô mất lực, cả người nhũn ra.
“Dì ơi, cháu xin lỗi…cháu không cố ý…” Em học sinh giật mình, vội vã đặt bàn xuống xin lỗi.
Lục Chí Kiều bình tĩnh lại, cựa quậy nhưng không thể thoát khỏi vòng tay Tề Yên, liền lắc đầu với đứa trẻ, “Không sao đâu.”
“Được rồi, để cô kê bàn cho, em cứ ra ngoài xem các bạn thi đấu đi.” Tề Yên lặp lại.
Em học sinh gật đầu, đặt bàn xuống, xoay người chạy ra ngoài.
Lớp học trở nên thật trống trải và tĩnh lặng, hai người họ kề sát nhau, tư thế vô cùng thân mật.
Bởi vì động tác vừa rồi mà cổ áo cô hơi lỏng ra, lộ ra một vết tím trên cổ cô. Tề Yên thấy nó một cách rõ ràng, mắt cô lập tức tối lại: “Không ngờ chúng ta lại có duyên như vậy.”
Đêm qua thật cuồng nhiệt, cô không thể nhớ hết được cô đã làm gì với người ấy. Rất nhiều vết tích, cô chỉ biết rằng cô không thể kiềm chế bản thân mình, cảm giác nóng như thiêu đốt đó vẫn còn đọng lại trong cô.
Trong vòng tay cô, cô ấy vô cùng mềm mại và thơm, nó gợi lại những ký ức đêm qua, khiến cô muốn ăn tươi nuốt sống cô ấy.
Lục Chí Kiều mở miệng, nhưng âm thanh cứ kẹt lại trong cổ họng cô, cô không thể nói được, vành tai cô ửng hồng.
“Có đau không?” Tề Yên cầm cổ tay cô và xoa xoa, vết đỏ vẫn còn ở đó.
Bị trói cả một đêm dài, sao có thể không đau được, nhưng cô ấy từ chối được cởi trói, không biết có phải do nghiện cách chơi này không hay do say nên trở nên táo bạo, hoặc cũng có thể do cô có một số sở thích đặc biệt.
Lục Chí Kiều cau mày, khẽ quay mặt đi không nói gì.
Cô ấy cứ như thế, Tề Yên càng thích. Cô nắm lấy cằm của cô nàng bằng một tay, nhẹ giọng nói: “Khi tôi nói chuyện với cô cô cứ tránh mặt đi. Cô không biết thế là thiếu tôn trọng lắm à?”
“Cha mẹ phải làm gương cho con cái chứ.”
Khi họ càng gần nhau, môi Tề Yên gần như chạm vào tai cô ấy, cơ thể cô ngày càng nóng nực. Vừa thở dốc vừa không kiềm chế được khao khát chạm vào môi cô.
Đột nhiên nghĩ tới chiếc CCTVs trong phòng, Tề Yên siết chặt tay và từ bỏ.
Có tiếng bước chân dồn dập ở hành lang đang dần đi về phía này. Lục Chí Kiều giật mình, vội vàng đẩy Tề Yên ra và chỉnh sửa lại tư thế đứng. Cô thấy một bóng người đang chắn ánh sáng ở phía cửa.
“Mẹ?” Hai người đồng thời quay mặt lại.
Một cô bé mặc đồng phục học sinh với mái tóc đuôi ngựa đang đứng trước cửa, ngây người nhìn Lục Chí Kiều, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.
Cô chỉ vừa hoàn thành nội dung chạy 100 mét, mặt cô đỏ ửng và mồ hôi đầm đìa, vẫn hơi thở dốc. Cô nghĩ rằng buổi họp phụ huynh đã kết thúc nen định về lớp để nghỉ một tí trước khi về nhà, ai ngờ-------
“Lục Vĩ.” Tề Yên mỉm cười nhìn cô, “Cuộc thi như nào rồi?” Cô bé bước tới, gọi cô Tề, đáng yêu nói: “Em được vào bán kết rồi.” Nói xong, cô bé lén liếc nhìn mẹ mình.
“Tốt lắm.” Tề Yên nhiệt liệt khen ngợi, “Tối nay nhớ nghỉ ngơi sớm, nạp lại năng lượng để mai còn cố gắng.”
“Vâng.”
“Về thôi mẹ.”
Cô để con gái cô lấy cặp, nắm tay cô bé, nóng lòng muốn ra khỏi lớp học.
Hai mẹ con bước ra khỏi cổng trường và bước lên chiếc Audi A8 đen.
“Mẹ.” Lục Vĩ ngờ vực hỏi, “Mặt mẹ đỏ thế, mẹ cảm thấy không khỏe à?”
Lục Chí Kiều giật mình, vô cớ cảm thấy áy náy, đưa mu bàn tay áp lên mặt: “Không sao, mẹ chỉ thấy hơi nóng thôi.” Cô lấy khăn giấy đưa cho cô bé, “Lau mồ hôi và cởi áo khoác ra đi.”
“Ồ.”
Cô ngả người ra sau, với lấy một chai nước khoáng, vặn nắp, “Uống nước đi, mà đừng uống nhiều quá, mới chạy xong đấy.” Cô gái cởi áo khoác đồng phục, uống hai ngụm nước.
“Con thấy trường này như nào? Đã quen ở đây chưa?”
“Con cũng hơi quen rồi.”
Lục Chí Kiều gật đầu, vuốt mái tóc đang xõa của mình, cảm thấy hơi nóng, cô định cởi chiếc cúc trên cùng ra cho dễ thơ, nhưng cô chợt nhớ ra vết tích ngày hôm qua vẫn còn trên cổ cô ấy, cô chợt khựng lại.
Đêm qua, người đó thật điên cuồng, như muốn xé nát cô vậy. Cô cứ nghĩ rằng đó chỉ là tình một đêm, họ sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa, cô không ngờ định mệnh lại trớ trêu đến vậy
Đúng là nghiệt duyên.
Người phụ nữ đó là cô giáo của con mình.
Lục Chí Kiều đột nhiên cảm thấy xấu hổ vì là một kẻ vô đạo đức, cảm giác như đang ngồi trên hàng vạn cây kim vậy, cô không biết phải đối mặt với con mình như nào.
“Cô giáo của con..” Cô khẽ thở dài, kéo cổ áo lên, quay đầu nhìn con gái mình, “Mẹ nhớ con bảo là cô ấy dạy tiếng Trung nhỉ?”
“Vâng.”
“Con có thích cô ấy không?”
“Thích chứ, cô Tề rất đẹp.” Lục Vĩ trả lời không cần suy nghĩ, đôi mắt cô bé lấp lánh, và đột nhiên nghĩ ngợi một lúc, nghĩ rằng có chuyện gì đó giữa mẹ mình và cô Tề, cô cẩn thận hỏi.
“Mẹ có thích cô ấy không? Cô Tề í?”