Trong giới chúng tiên, năm vị sao giả, tượng trưng cho nhật nguyệt, lấy tinh khí của thiên địa, nhật nguyệt mà sản sinh ra thiên thai ngũ hành.
Phương Đông có Tuế Tinh hoàng quân, họ Trừng Lan, danh Thanh Ngưng
Phương Nam có Mị Hoặc hoàng quân, họ Hạo Vô, danh Tán Dung.
Phía Tây có Thái Bạch hoàng quân, họ Hạo Vô, danh Đức Tiêu
Phía Bắc có Thần Tinh hoàng quân, danh Khải Tuyên, tự Tích Nguyên.
Trấn giữ trung ương là Trấn Tinh hoàng quân, danh Tàng Mục, tự Đam Duyên.
Tuế Tinh chân quân – Thanh Ngưng, được thế nhân xưng tụng là Đông Phương Mộc Đức chân quân, có thể tạo ra vạn vật thế gian, biến khổ thành phúc làm cho thế nhân kính ngưỡng. Phàm nhân đều lấy hắn là thần hộ vận, bốn phương đều có điện tế cho vị chân quân này.
Mỗi thần tiên mặc dù có vô vàn dung mạo khác nhau, nhưng chung quy chỉ có một chân thân (nguyên hình) bất diệt – cũng chính là diện mạo thật của họ.
Chân thân của Thanh Ngưng- đầu đội tinh quan, lấy thanh hà thọ hạc vì y, lấy hoa hồng đan hà vì lí. Tay cầm Bạch Ngọc, bên hông trang bị Thất Tinh Kim kiếm cùng một viên ngọc bội màu trắng. Mà hắn... quả là diện mạo phi phàm.
Một ngôi sao sáng nhất trên Thiên giới...
Chúng thần trên Thiên giới, ngay cả Vương Mẫu nương nương đều rất thích tiếng đàn du dương, nhẹ nhàng của hắn. Nhưng hắn rất ít khi đánh đàn bởi với hắn nếu không có tri âm thì không cần dùng tiếng đàn để nói...
Thiên giới – Tiên cảnh - nơi mà khát vọng của thế nhân không thể thành.
Thanh Ngưng chậm rãi bước đi trong làn sương khói lượn lờ, khung cảnh nơi Tiên cảnh vừa thực vừa ảo. Xung quanh là khung cảnh hùng vĩ của núi non, rừng trúc, suối nhỏ, Lương đình nơi này của hôm qua và hôm nay đều không giống nhau, nhưng cũng không biết đã thay đổi lúc nào. Trong mắt hắn, mọi thứ đều chỉ là hư vô, tất cả chỉ như một ảo tưởng.
Thái Bạch Tinh đang một mình chơi cờ ở Lương đình, thấy Thanh Ngưng ngang qua, vuốt chòm râu hoa râm, cười nói: "Đến đúng lúc lắm, giúp ta giải ván cờ này đi!"
"Qua ngàn năm rồi, ngươi không thay đổi sao?" Thanh Ngưng cười đáp. Hắn trên mặt vĩnh viện luôn là nụ cười- bất luận là có muốn hay không.
"Nếu so với ngươi, ngàn năm qua thú vị hơn!" Thái Bạch Tinh vuốt chòm râu hoa râm thở dài: "Ta vẫn không hiểu, vì sao ngươi và ta đồng đạo hạnh, nhưng ngươi tướng mạo anh tuấn bất phàm ngàn năm không thay đổi, mà ta thì gương mặt của một lão già ngàn năm cũng vẫn không đổi".
"Đây đều là chỉ vì chứng minh thân phận bản thân thôi, ngươi cao hứng có thể biến thành tiểu hài tử mà"
"Ta cũng không nghĩ thần tiên trên Thiên Cung có thể nhận ra ta, còn dủng cả nhãn lực để nhìn rõ chân thân của ta."
Thanh Ngưng cười nói: "Ngươi ôm bàn cờ thế, dù có biến thành bộ dạng gì mọi người đều có thể đoán ra ngươi".
"Ngươi rốt cuộc có đánh cờ hay không?" Thái Bạch Tinh nổi giận nói
Thanh Ngưng không cự tuyệt Thái Bạch, bởi hắn không có lý do để cự tuyệt yêu cầu của người khác. Hắn không ăn, không uống, không ngủ, không luyện công, không luyện đan dược, đi thế gian làm việc thiện, chuyện tình dù phiền toái nhất cũng chỉ tốn của hắn vài canh giờ.
Cho dù hắn từng yêu thích cầm, kì, thư họa sống tại đây cả ngàn năm, đều không còn làm cho hắn thấy hứng thú.
Với cái cơ thể trường sinh bất lão này của hắn, đây là thời gian duy nhất hắn có việc để làm.
Sau mười ván cờ, Thái Bạch Tinh đứng lên vỗ vỗ lưng, cảm thán nói: "Ai, có đôi khi thật muốn biết cảm giác mệt là gì."
Thanh Ngưng lắc đầu: "Ngươi nhìn xem, trong mắt chỉ toàn khát vọng của phàm nhân, mệt chính là chuyện tình thống khổ của phàm nhân."
"Trời cũng tối rồi, chúng ta nên đi nghỉ sớm!" Thái Bạch Tinh tay phất chiếc phất trần màu trắng, bầu trời đang sáng chỉ trong một khoảng khắc liền hóa thành bầu trời đêm.
"Làm gì phải tự lừa mình dối người, trong Thiên cung làm gì có đêm hay ngày."
"Ngươi... đúng là cái gì cũng đều nhìn thấu."
Nhìn Thái Bạch Tinh lẩn vào bóng đêm để quay về cung điện, còn Thanh Ngưng chính là đứng ngây ngốc trong màn đêm ấy.
Đúng vậy, nếu không có bóng tối thì ánh sáng đâu còn ý nghĩa? Không có thương tổn, đau đớn, thì sẽ con người sẽ không theo đuổi cái gọi là hạnh phúc? Không có những thứ ghê tởm thì cũng sẽ chẳng ai biết đến cái gì là tuyệt mĩ? Hắn sống trong Tiên Cảnh không bóng tối, không đau xót, không có cái gọi là ghê tởm thì còn có thể làm gì?
Hắn buồn bã quay về Tinh Cung. Bầu trời Tinh Cung tuy sáng ngời, trong điện lý của hắn không có phong cảnh, không có hành lang uốn lượn hay lầu các hoa mĩ, chỉ là một không gian trống rỗng. Hắn thích như vậy: Nếu cái gì cũng không cần thì cũng sẽ chẳng có được gì.
Một vài tiên nữ vội vàng bay qua, làm cho hắn chú ý. Không phải bởi vì các tiên nữ xin đẹp động lòng người, mà bởi vì đã từ rất lâu hắn không nhìn thấy các thần tiên vội vàng.
Hắn tò mò theo sau, thấy rất nhiều nữ tiên bận rộn, đống bùn đất vừa đưa đến được tách ra, nhào nặn một cách cẩn thận tạo ra đủ mọi nhân dạng, sau đó đem những linh hồn được đựng trong một cái chai vào trong thân thể tượng đất, rồi đem tượng đất ấy đưa vào luân hồi.
Thanh Ngưng tò mò tiêu sái đi qua, lễ phép hỏ: "Các vị đang làm gì ở đây?"
Tiên nữ đáp: "Tinh quân, sắp tới đây thế gian sẽ xuất hiện một việc trọng đại, Phàm Nhân Nhân Sổ (sổ sinh tử) sẽ tăng lên, thân thể đã không đủ để phân phối, cho nên Vương Mẫu nương nương lệnh cho chúng ta tạo ra thêm một ít thể xác."
Thanh Ngưng cẩn thận nhìn xem tượng đất, bất luận là nam hay nữ đều có chút chỗ thiếu hụt, khuôn mặt nếu không quá lớn thì chính là quá nhỏ, hình dạng ngũ quan cũng thập phần quái dị, cho dù ngũ quan có tinh xảo một chút thì thân thể không phải là quá gây gò thì cũng quá mập mạp.
"Vì sao tượng đất nào tướng mạo cũng đều quái dị?"
"Chúng ta thủ công không tốt, hơn nữa lại phải làm ngàn vạn tượng đất, nên không khỏi có chỗ thiếu hụt." Tiên nữ ngượng ngùng cười.
"Vì sao lại không dùng pháp lực"
"Loại bùn đất này là loại năm đó Nữ Oa nương nương dùng, Người cũng không sử dụng pháp lực để bùn đất hóa thành hình người, chúng ta nào dám làm."
Thanh Ngưng gật gật đầu, yên lặng nhìn các nàng bận rộn, nhìn một đám các tượng đất được tặng cho sinh mệnh rồi đưa vào luân hồi. Hắn bỗng nhiên cảm thấy đây là một vệc thú vị, đã lâu không có loại cảm giác này.
"Ta có thể cùng các vị làm tượng đất không?" Thanh Ngưng hỏi
"Tinh quân nếu nguyện ý, đương nhiên có thể." Nói xong tiên nữ đưa cho hắn ít bùn đất.
Thanh Ngưng vừa tiếp nhận, nhưng đột nhiên trả lại: "Màu sắc này không tốt, có màu sáng hơn không?"
"Vừa mới đưa đến nên chỉ có vậy, lát nữa sẽ có nhiều hơn"
Qủa nhiên không lâu sau, các tiên nữ lại đưa đến rất nhiều bùn đất, hắn cẩn thận lựa chọn trong đống bùn đất ấy một khối có màu sáng nhất, trắng nõn nhất, khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu tỉ mỉ tạc họa...
.Sự chờ đợi
Cứ như vậy ngày qua ngày hắn đều chú tâm nặn tượng đất.
Một tháng trôi qua, Thanh Ngưng bất đắc dĩ phá tan gương mặt của tượng đất. Tuy rằng khuôn mặt của các tiên nữ nơi đây đều khiến người khác tán thưởng, nhưng hắn vẫn chưa hài lòng, cái hắn muốn không phải chỉ có đẹp mà còn phải ôn nhu như nước, thanh lệ thoát tục, xinh đẹp động lòng người.
Một năm trôi qua, hắn lại phá hủy gương mặt tượng đất...
Cứ như vậy mỗi lần làm xong là mỗi lần phá hủy, phá hủy xong rồi lại làm tiếp tục làm, hắn quên cả thời gian, quên đi sự cô độc, ngoại trừ những lúc nghe phàm nhân cầu xin, hay phải ra ngoài cứu giúp thế gian, thì thời gian còn lại đều dành cho việc sáng tạo một người hoàn mỹ trong lòng hắn. Nhiều lúc hắn đã muốn từ bỏ, nhưng chỉ cần nhắm mắt lại thì một bóng hình xinh đẹp liền xuất hiện trong đầu hắn tựa như muốn nói với hắn: "Ta chính là người hoàn mỹ trong lòng ngươi."
Không biết đã qua bao lâu, một gương mặt ôn nhu hiện lên trước mắt hắn.
Đôi mắt sáng như ngọc, ánh mắt lộ ra vẻ ôn nhu như mặt hồ phẳng lặng. Gương mặt trắng nõn mang theo nét phiêu du của thần thánh nhưng cũng rất trần thế.
Thanh Ngưng bần thần khẽ vuốt lên gương mặt hoàn mỹ ấy, đây chính là điều hắn muốn.
Từ ngày đó đến nay, trên Thiên Giới đều rất hiếm khi nhìn thấy bóng dáng của hắn, hắn cũng không còn đánh cờ với Thái Bạch Tinh ở Lương Đình Trung nữa.
Các tiên nữ sau khi làm xong công việc đều rời khỏi. Chỉ có Thanh Ngưng vẫn đắm chìm trong việc sáng tạo tượng đất của hắn.
Hắn cẩn thận, tỉ mỉ vuốt từng sợi tóc của tượng đất làm cho mỗi sợi tóc như ngập tràn ánh sáng. Không chỉ thế, thân thể của tượng đất còn được hắn thiết kế từng li từng tý, ngón tay thon dài của hắn mơn trớn nơi đâu thì tại đó lại hiện ra những đường cong tuyệt mỹ. Hắn còn dùng cả mây trời để tạo ra cho nàng một chiếc áo màu trắng muốt làm cho khí chất của nàng thêm phần thanh khiết.
Cứ như vậy, mất cả trăm năm tạo nên một tượng đất hoàn mỹ, trăm năm qua đi đó cơ hồ đã làm nóng chảy trái tim băng giá của hắn, ánh mắt của hắn bây giờ đã không còn vẻ cô độc mà thay vào đó lá một ánh mắt nhu tình say lòng người.
Tượng đất dù sao cũng chỉ là tượng đất cho dù có hoàn mỹ đến mấy nhưng không có linh hồn. Chỉ có Thái Bạch Tinh là biết hắn đem tượng đất về đặt ở cung điện.
"Ngươi vì sao không đưa cho các tiên nữ để cấp cho nàng ấy một linh hồn?"
Thái Bạch Tinh nhìn ngươi bạn hữu quý trọng tượng đất không có linh hồn như vậy liền tò mò hỏi.
"Không có một linh hồn phàm trần nào có thể xứng với nữ thần hoàn mỹ trong lòng ta... Ngươi có biện pháp nào để cho nàng một linh hồn thật thanh khiết không?"
Thanh Ngưng mặc dù là đang nói chuyện cùng Thái Bạch Tinh nhưng ánh mặt vẫn si mê nhìn vào tượng đất.
"Ta nghe nói thần tiên có thể dùng huyết và lệ của mình để tạo ra một linh, nhưng có điều chưa có thần tiên nào dám làm điều này".
Thanh Ngưng liền cắt đứt ngón tay của mình nhưng căn bản lại không có máu mà hắn cả nước mắt cũng không có.
Cuối cùng hắn đều phải dùng thuật thì miệng vết thương mới chảy ra máu, trong mắt chảy ra một giọt lệ. Hắn thành tâm dùng lệ và huyết của mình đặt vào người tượng đất
Đúng là hắn thất bại rồi, nàng vẫn chỉ là một tượng đất, đôi mắt tuy sáng như ngọc nhưng lại trống rỗng vô hồn.
"Không có biện pháp khác?" Thanh Ngưng không cam lòng hỏi.
"Không có. Chúng ta chơi cờ đi, ngươi đã chơi nặn tượng cả trăm năm rồi còn gì."
"Ngày khác đi, hôm nay ta phải chăm sóc nàng."
Thái Bạch Tinh nhìn thấy Thanh Ngưng cẩn thận choàng thêm áo cho tượng đất, hắn muốn nói nhưng lại thôi.
Cứ như vậy, mỗi ngày Thanh Ngưng đều đánh đàn và nói chuyện cùng nàng. Tuy hắn biết nàng không có linh hồn, không có sinh mệnh nhưng hắn vẫn rất muốn kể chuyện trong lòng của chính mình cho nàng nghe.
Nàng có biết không, ta nguyên thể là một khối bạch ngọc, thân thế của ta nhờ băng sơn mà thành, linh khí thì hấp thụ của nhật nguyệt. Trải qua hơn trăm ngàn năm mà hợp lại, ta có linh hồn, có sinh mệnh cuối cùng thì hóa ra thân thể...
Ta nhìn thấy thế nhân thay đổi thất thường nên quyết tâm phải làm thần tiên thay đổi đau khổ của phàm trần. Qua ngàn năm tu luyện mới thoát thai hoán cốt hóa thành thần tiên. Khi đó, ta có được một năng lực phi phàm không những có thể vô lo vô nghĩ đến cuộc sống mà còn có thể thay đổi vận mệnh của phàm nhân.
Nhưng sau khi có được tiên lực chân chính, ta mới biết được lúc đó mình thật sai lầm...
Số mệnh của phàm nhân là do chính họ quyết định dù là thần tiên cũng không có quyền thay đổi. Ta chỉ có thể làm được những việc trong phạm vi cho phép của thần tiên – giải cứu bọn họ, tiêu diệt tâm ma, làm cho bọn họ giảm bớt tội ác khi luân hồi chuyển thế.
Mà nàng xem xem, cuộc sống của ta nếu không phải là hư không thì chính là hư không. Vương Mẫu cùng Ngọc đế phải qua hơn cả trăm năm, khi đến lễ hội bàn đào mới triệu kiến chúng ta một lần, uống rượu hân hoan sau đó mới bắt đầu nghe thần tiên hồi báo một chú. Tiệc rượu ca múa xong mới hỏi đến khó khăn nơi phàm thế...
Ngàn năm làm thần tiên, ta cũng từng hận,từng oán, từng cố gắng,từng thất bại ban đầu cũng rất bất mãn... Nhưng về sau cũng thành thói quen giống bọn họ, ngày qua ngày, năm qua năm đều sống một cuộc sống hư vô..."
Mỗi một ngày, Thanh Ngưng đều nói chuyện với nàng, đôi lúc nói chuyện xưa, tâm sự cũng có khi nói những chuyện phát sinh ở thế gian. Mỗi ngày hắn giúp bao nhiêu người, cứu bao nhiêu linh hồn sa đọa, hắn đều nói hết cho nàng nghe.
"Hôm nay có một nữ nhân vì người mình yêu mà tự sát, ta cũng không giúp được gì.Nàng và người yêu là thanh mai trúc mã, đáng tiếc kết hôn không quá hai năm, bà bà (mẹ chồng) vì thấy nàng không thể sinh dưỡng gì được nên bắt ép hắn hưu nàng. Nàng không đành lòng thấy trượng phu của mình khó xử giữa tình với hiếu. Vì muốn trượng phu của nàng an tâm thi cử nên nàng nói với bà bà cho nàng một thời gian ở bên cạnh hắn, khi nào hắn lên kinh ứng thí nàng sẽ lặng lẽ rời đi.Khi trượng phu của nàng vào kinh ứng thí, nàng để lại một bức thư tuyệt mệnh, sau đó lặng lẽ đến một nơi khác tự cắt đứt sinh mệnh của mình.Ta định sẽ giúp nàng nhưng nàng lại cầu khẩn ta giúp trượng phu của nàng. Giúp cho hắn tên đề bảng vàng, thực hiện được kế hoạch lớn lưu danh thiên cổ, có thể sống đến lúc con cháu đầy cả sảnh đường.""
Nàng nói: ""Nếu mình còn sống chỉ làm cho hắn liên lụy cùng phiền não thêm mà thôi. Nếu đứng nhìn người mình yên mến thống khổ chi bằng hóa thành một hồn phách để nhìn thấy hắn thành công.""
""Ta đáp ứng nàng ấy, làm cho trượng phu của nàng tên đề bảng vàng, trên quan trường một bước lên mây. Ta còn đổi dương thọ của hắn thành tám mươi, làm cho hắn lưu danh bách thế...Nàng nói xem ta làm có đúng không? Hay là nàng nghĩ ta nên cấp cho nàng một đứa nhỏ để bà bà tiếp nhận nàng?Kỳ thật, nàng ta có thể có con cháu đầy đàn, chắng qua bà bà chỉ lấy việc nàng không thể sinh đẻ làm cái cớ thôi." Thanh Ngưng kể lại chuyện cũ, ánh mắt trở nên ảm đạm.
Tuy hắn vẫn tiếp tục giúp phàm nhân, nhưng mỗi lần đều không ngừng tự hỏi:""Cái gì là hạnh phúc? Phàm nhân đến tột cùng là muốn cái gì?""
Trong tam giới, ai cũng không thể trả lời được vấn đề này, huống chi là một tượng đất không có linh hồn.Một ngày hơn mười năm sau, Thanh Ngưng từ thế gian trở về, dừng trước nàng thật lâu nhưng không nói gì.Một khoảng gian rất lâu rất lâu sau đó, Thanh Ngưng vẫn là nhìn nàng, không thèm nhắc lại nhưng trong ánh mắt không còn sự thống khổ.
Đột nhiên có một ngày, sau khi tiếng đàn dứt,Thanh Ngưng trầm mặc một hồi lâu trầm giọng nói, "Tình yêu là gì? Nó là gì mà có thể làm cho người ta tột cùng khó dứt bỏ?"
Thanh Ngưng đến gần tượng đất, vừa nhè nhẹ đưa tay vuốt ve sợi tóc của nàng vừa nói, "Nam nhân kia đã chết, hắn hưởng thọ tám mươi tuổi. Hắn cả đời làm quan, hưởng vinh hoa phú quý, người người kính ngưỡng.
Ta nghĩ rằng hắn đã thật thỏa mãn, nhưng khi hắn lâm chung ta mới biết được, nguyên lai điều hắn thật sự muốn là cuộc sống trong mơ này nên ngắn lại để cho hắn có thể gặp được người âm dương cách biệt trong chốc lát.
Khi còn sống hắn đối với cái gì cũng không hứng thú, sống đến giờ phút này có phải với hắn là một sự trừng phạt không?
Đáng tiếc là nàng không thể nói chuyện, nếu nàng có thể vậy nói cho ta biết có phải là ta đã sai lầm rổi không? Vì cái gì mà đến giờ hắn vẫn thương tiếc thê tử? Vì cái mà thê tử của hắn thà tử bỏ sinh mệnh của bản thân cũng muốn hắn được hạnh phúc... Tất cả là vì cái gì?" Câu nói sau cùng lại mang theo thanh âm khàn khàn.
Số lần hắn rời Thiên đình càng lúc càng nhiều, thời gian càng dài hắn càng ít nói chuyện với nàng.
Tình yêu trong cuộc sống làm cho hắn mê mang, làm cho hắn thương cảm.
Hắn luôn hỏi, "Vì sao nàng không có linh hồn, vì sao nàng chỉ có thể nghe ta nói, vĩnh viễn không thể đáp lại ta?"
Hắn thường vuốt ve gương mặt của nàng, đem thân thể lạnh như băng ấy ôm vào lòng hy vọng có thể truyền cho nàng một chút ấm áp.
"Ta thấy nam nhân cùng nữ nhân nơi trần gian, mỗi lần bọn họ thân mật như thế này, trên gương mặt đều hiện ra nụ cười sáng lạn... Nàng có cảm thấy hạnh phúc này không?"
Hắn cười, dần dần nụ cười lại trở nên cứng ngắc, chậm rãi cau mày, "Nếu như nàng có thể nói câu..."
Trăm năm nữa qua đi...
Hôm đó, Thanh Ngưng đang lắng nghe phàm nhân khẩn cầu, nhưng lại hướng về tượng đất nói chuyện: "Ta lần trước tặng cho nàng đóa hoa cúc dưới hạ thế ngươi thấy nó đẹp không? Nàng còn muốn thứ gì không?""
""Nàng ở một mình chắc là rất buồn, ta mang con chim nhỏ này trở về để nó ca hát cho nàng nghe được không? Nàng đừng vội, ta rất nhanh sẽ trở lại, nàng chờ ta".Hắn vừa mới rời đi, Thái Bạch Tinh liền bước vào.
Dùng ánh mắt phức tạp để nhìn rõ dung nhan mê người của tượng đất, cảm thán nói, "Thế giới của hắn chỉ có ngươi là tồn tại, ngươi không dùng pháp lực nào nhưng lại khiến hắn bị mê hoặc. Nếu hắn cứ tiếp tục trầm mê, e rằng một ngày nào đó hắn sẽ trở nên điên cuồng mất".
Nói xong, hắn đem tượng đất giơ lên cao, định quăng xuống đất, bất ngờ nghe thấy Thanh Ngưng la lên, "Không được"
Nhưng là trong tâm hắn đã quyết tâm làm việc này, chỉ nói một câu, "Tha thứ ta!" Sau đó đem tượng đất ném xuống phàm trần.
Thanh Ngưng bỏ con chim sơn ca đang cầm trân tay, lao theo thân thể tượng đất. Đáng tiếc, khi sắp chạm được vào tượng đất thì một bạch quang chiếu sáng. Thanh Ngưng sửng sốt một chút, rồi lao theo sát tượng đất xuống thế gian...
Trên Hoa Sơn đỉnh, hắn tìm được một mảnh nhỏ bị tàn phá...
Không còn dung nhan xinh đẹp, không còn một thân thể hoàn mỹ, hay một ánh mắt nhu tình như nước... Hắn nhìn xuốn mặt đất đầy những mảnh vỡ nhỏ, bỗng trong mắt một cái gì đó nhiệt nhiệt rơi ra, một giọt nước mắt rơi lên trên mảnh vỡ, nháy mắt biến mất.
Gió lạnh thổi qua, mang theo những mảnh vỡ nhỏ như cát.
Việc mà Thanh Ngưng theo đuổi bây giờ đã trở nên phí công vô ích. Nữ Oa Nương Nương cũng không sử dụng pháp lực để nhào nặng tượng đất huống chi là hắn.
Hắn uể oải quay trở về thiên đình, từ đó hắn không hề cười, không ở giữa cung điện lầu bầu. Mỗi ngày chỉ khi phải xuống trần thời gian hắn chỉ bần thần nhìn theo hướng Hoa Sơn đỉnh.
Hắn rốt cục cũng hiểu được thế nào là tình yêu, hiểu được vì sao nam nhân khi hấp hối vẫn còn lưu lại một câu, "Cho dù mệnh dài trăm tuổi, nếu sống cô độc một mình trên thế gian thì còn ý nghĩa gì?"
Thái Bạch Tinh không rõ lúc nào đã đứng ở phía sau Thanh Ngưng, hắn không hối hận vì lúc ấy đã phá hủy tâm huyết của Thanh Ngưng.
Thời gian sẽ thay đổi tất cả, hắn rồi cũng sẽ quên thôi.
"Hôm nay Vương Mẫu mở hội bàn đào, nếu chúng ta đến muộn, nàng sẽ rất mất hứng." Thái Bạch Tinh kiên nhẫn nhắc nhở.
"Nga!" Thanh Ngưng không hề động đậy đáp.
Thái Bạch Tinh cười, nói, "Nghe nói năm nay có một tiên nữ rất đẹp ở hội bàn đào sẽ hiến vũ (nhảy múa), rất nhiều thần tiên đều đến sớm để chiếm vị trí tốt, chúng ta nếu không đến thì sẽ muộn".
"Có đẹp bẳng nàng ấy không?" Thanh Ngưng vẫn không động đậy
"Ít nhất là nàng có linh hồn."
Đại điện kim điêu ngọc thế đúng là không phải ảo giác, các đình thai lầu các đều là nằm đó Vương Mẫu cùng Ngọc Đế đã dùng kim, ngọc, thủy tinh cùng trân trâu ở thế gian tỉ mỉ để xây thành.
Thanh Ngưng tùy tiện tìm vị trí để ngồi, trước mắt đều là các bàn rượu được điêu long họa phượng (Vẽ rồng khắc phượng) cùng những ly rượu thủy tinh màu hổ phách, bày ra trên bàn là những trái đào tiên hồng sắc. Thanh Ngưng lắc đầu, cười khổ, cầm lấy ly rượu uống cạn một hơi.
Chúng thần tiên cao cao tại thượng nôi đây có nhìn đến khó khăn của phàm nhân nơi thế gian?
Chúng thần tiên trò truyện vui vẻ mà dường như đã quyên mất hiện tại thế gian đang chiến loạn không ngừng, dân chúng trôi dạt khắp nơi.
Vương Mẫu Nương Nương cũng có chút men say, cao giọng nói, "Hôm nay, người hiến vũ là một người vừa mới được ban tiên – Y Vân Tiên Tử- kỹ thuật múa của nàng quả là thế gian hiếm có".
Vừa dứt lời, một bóng dáng màu trắng nhanh nhẹn bay đến, tay áo phiêu phiêu, dừng lại trên mặt hồ trước điện.
Tiếng nhạc vang lên, nàng cũng tùy theo âm nhạc mà khởi vũ. Kỹ thuật cùng điệu nhảy điều đạt đến mức thượng thừa, ở giữa hồ nước hoa thủy tiên nở rộ làm cho nàng càng thánh khiết thanh cao
Ở vị trí này, Thanh Ngưng có thể thấy được bộ dáng của nàng.
Hắn nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn mềm mại ấy như dường như cảm thấy quá giống tiếng đàn ưu thương, cô đơn của hắn.
Khi nàng xoay tròn, Thanh Ngưng thấy rõ dung nhan tuyệt thế của nàng. Không chỉ có mỹ mà ánh mắt chính là ôn nhu như nước, khí chất như vậy chỉ có thể là tượng đất đã bỏ ở thế gian của hắn.
Tay hắn nhẹ nhàng phất một cái, một cây Ngũ Huyền cầm liền xuất hiện trên bàn. Ngón tay thon dài khẽ gãy dây đàn. Bản Thiên Âm vang cả Thiên đình. Điệu múa của Y Vân Tiên Tử kết hợp với tiếng đàn của hắn tạo thành một khúc vũ hoàn mỹ.
Khi kết thúc, Y Vân tao nhã khom người hành lễ rồi nhanh nhẹn biến mất.
Là thật hay ảo hắn cũng không rõ...
"Qủa là tuyệt mỹ! Tuế Tinh chân quân... đã lâu không nghe thấy tiếng đàn tuyệt mỹ của ngươi." Vương Mẫu Nương cảm khái nói.
"Nương nương, thần có hơi chút say, hơn nữa đoạn tấu vừa rồi quá mức hao tổn tâm sức, có thể tha thứ cho thần lui xuống nghĩ ngơi?" Thanh Ngưng cung kính đứng dậy tỉnh cầu.
"Được rồi, ngươi lui xuống đi." Vương Mẫu nhìn Ngọc Đế rồi gật đầu đáp ứng
Thanh Ngưng rời khỏi Kim Loan điện, đuổi theo Y Vân...
Thân ảnh mê người xuất hiện trước mắt hắn, Thanh Ngưng có chút khẩn trương kêu lên, "Này này!"
Y Vân tựa hồ có nghe, chần chừ trong chốc lát rồi lại tiếp tục đi về phía trước.
"Nàng không thể nghe ta nói chuyện sao? Nàng vĩnh viễn đều không thể nghe được ta nói sao?" Thanh Ngưng cao giọng quát làm cho Y Vân không thể không dừng bước
"Tinh quân, có chuyện gì sao?" Nàng lạnh lùng hỏi lại.
"Ngươi nói sao?"
"Tiểu tiên phụng mệnh Vương Mẫu hiến vũ. Thỉnh Tinh quân chớ giống như Thiên Bồng Nguyên Soái năm đó rơi vào tình yêu của hạ giới".
Nghe nàng nói, hắn hơi sửng sốt, "Nàng không biết ta sao? Ta là Thanh Ngưng."
"Tiểu tiên biết, ngài là tinh quân, chúng thần đều coi trọng ngài nhưng không có nghĩa là muốn làm gì cũng được?"
"Nàng tại sao có thể như vậy? Là ta tạo ra nàng, cho nàng linh hồn cùng sinh mệnh, sao có thể nói với ta như thế?" Thanh Ngưng cầm tay nàng, ánh mắt tràn đầy đau khổ nhưng dung nhan của nàng vẫn như trước- lạnh băng như nước.
Y Vân gãy tay hắn, lùi về phía sau, "Tinh quân, ta là tinh linh chốn phàm trần, lấy linh khí của thiên địa, tinh hoa của nhật nguyệt ngàn năm tu luyện mà được ban tiên. Ta nghe không hiểu những lời ngài nói"
Thanh Ngưng đứng trước mặt nàng, ngăn không cho nàng rời khỏi, "Tâm huyết của ta, sự chờ đợi của ta, tất cả chỉ để đổi lấy sự lạnh lùng của nàng sao?"
"Ngài nếu không rời đi, ta sẽ đi cáo với Nương Nương!" Y Vân lạnh lùng đáp.
Thanh Ngưng kinh ngạc lui ra phía sau, nhìn theo bóng dáng nàng biến mất... Là hắn nhìn lầm sao? Hay thật sự là ảo giác?