An Phương cùng Tử Yến thêm thực tập sinh đang ăn trưa tại căn tin bệnh viện
An Phương chau mày vẻ ghét bỏ thể hiện rõ trên mặt khi nhìn Tử Yến ăn cơm,
“Vẫn kiểu cách đến phát sợ hãi”
“Liên quan gì đến cậu. Ra là cậu vẫn nhớ tôi như thế nào à? Sao nào…?”
Nói rồi cúi đầu xuống ăn phần cơm của mình, An Phương cười nhếch miệng nhìn Tử Yến, cậu thực tập sinh mắt nhìn khó hiểu, không phải là bạn bè à, sao giống giống kẻ thù vậy
Hôm nay An Phương tan làm có phần trễ vì có ca bệnh nhân gấp mà bác sĩ không đủ nên cô phải ở lại. Vừa bước ra khỏi bệnh viện đi được vài bức dọc theo lối đi bộ đã nghe tiếng còi xe phía sau, lái xe bước xuống mở cửa xe phía sau cho An Phương. Cô liếc mắt vào thấy Thành Ly có phần uể oải nhìn mình
“Vào đi, bên ngoài trời lạnh cẩn thận bị cảm”
Mang theo chút ít cảm giác ngại ngùng An Phương ngồi vào xe. Không khí có phần trầm lắng, Thành Ly liếc nhìn An Phương
“Sao lại về trễ như vậy?”
“À có ca mỗ gấp nên phải ở lại”
Nói rồi quay sang nhìn Thành Ly
“Anh đã đợi tôi sao?”
“Đúng vậy, tôi đợi em lát rồi”
Thành Ly thẳng thắn thừa nhận làm An Phương có phần ngại ngùng. Lâu lắm rồi mới có người đợi cô đấy, cảm giác thật khó tả, tìm đập nhanh hơn vài nhịp rồi.
Thành Ly nhìn cô gái, hình như có phần xấu hổ, thật là khó thấy vẻ mặt này của cô ấy. Ít nhất là từ lúc gặp đến bây giờ. Thành Ly tháo hẳn cà vạt ra để sang bên cạnh
“Vẫn chưa ăn tối phải không? Em thích ăn gì?”
Người ta đã đón mình trong tình trạng hơi hơi mệt mỏi mà bây giờ từ chối thì có vẻ không hay lắm. An Phương ngẫm nghĩ vài giây rồi đáp
“Ăn món Brazil đi. Lâu rồi tôi chưa ăn lại các món này, tôi biết nhà hàng nấu rất được, cách nơi đây…. Ừm chỉ tầm phút lái xe”
Đây là nhà hàng cô đã tìm được trên fanpage review thức ăn, nó được đánh giá khá tốt nên cô đã ghé đây lần, vì là đầu bếp mời riêng ở Brazil và các nguyên liệu cũng thế nên thức ăn nấu ra hương vị rất riêng nhưng cô không biết có giống ở Brazil hay không vì cô chưa đi bao giờ.
Thành Ly kéo ghế cho An Phương rồi ngồi đối diện với cô. Lúc này dưới ánh đèn sáng anh mới nhận rõ vẻ mệt mỏi trên gương mặt xinh đẹp này.
“Công việc rất vất vả sao?”
“Cũng bình thường thôi. Còn anh? Có vẻ anh vừa đi tiếp khách phải không?”
“Đúng vậy”
An Phương che miệng ngáp, đã tiếng rồi cô chưa ngủ và nghỉ ngơi. Nên có phần hơi mệt mỏi. Thành Ly hơi chau mày nhìn cô gái
“Có vẻ em rất mệt mỏi”
Tỏ vẻ bất đắc dĩ, An Phương uống thêm ngụm nước lớn
“Cũng khá mệt nhưng tôi quen rồi”
“Tại sao em lại chọn nghề này”
An Phương vờ suy nghĩ rồi hóm hĩnh trả lời
“, tôi học giỏi lắm, không học y thì hơi phí”
Nói rồi An Phương cười tươi làm tâm trạng Thành Ly nới lỏng theo nụ cười đó của cô.
“Ngành y có nhiều chuyên ngành có vẻ nhẹ nhàng như tâm lí chẳng hạn… sao em không theo những ngành đó”
“Chuyên ngành nào cũng có sự vất vả riêng… nhưng mà ai cũng chọn việc nhẹ nhàng, gian khổ sẽ ai làm đâý, nên tôi đành xông pha vậy”
An Phương nói như đúng rồi, Thành Ly im lặng dùng bữa. Thật ra thì có câu chuyện nhỏ khi cô chọn theo ngành này. Nhưng bây giờ thì khoan hãy nhắc tới, phải ăn trước đã
An Phương về đến nhà đã là lúc nửa đêm, tắm rồi leo lên giường trằn trọc mãi không ngủ được. Trong đầu tràn ngập hình ảnh của bữa ăn tối trễ hôm nay.
Sáng hôm sau. An Phương còn đang ngủ nhưng nghe tiếng gõ cửa nên đành bực dọc dậy. Nhìn đồng hồ chủ mới h An Phương muốn mắng người. Không để ý đến vẻ ngoài, An Phương mang khuôn mặt còn ngái ngủ đi mở cửa, cô bực dọc cằn nhằn nhưng chưa được trọn vẹn câu đã im ngay vì nhìn thấy gương mặt của Thành Ly
“Mới sáng ai đến vậy…”
Thành Ly nhìn cô gái trước mặt có phần sửng sốt, đây là cô gái xinh đẹp sắc sảo thường ngày sao. Không, không phải trông cô ấy bây giờ thật lôi thôi nhưng thật đáng yêu. Mái tóc ngắn rối bời, khuôn mặt trắng nõn không tì vết với đôi mắt mơ màng, bộ đồ ngủ pyjamas kín đáo. Trông thật đáng yêu! Thành Ly hắng giọng khi nhận thaay mình có phần mất hồn
“Em vẫn chưa dậy sao?
“Tôi được nghỉ nửa ca sáng, anh có việc gì không?”