Khả Hân ở trong phòng đọc sách nói chuyện với Nhật Dương gần hai giờ đồng hồ mới trở ra.
bất Cát Tiên nhìn thấy Khả Hân không bộc cảm xúc gì, cũng không tiện hỏi mà bước đến bên chị, chờ đợi Khả Hân lên tiếng.
“Chúng ta về thôi.” Cơ mặt của Khả Hân giãn ra, mỉm cười với Cát Tiên. Sau đó hai người bước lên xe và trở về.
Cát Tiên nhìn qua gương chiếu hậu, thấy Khả Hân dường như có tâm sự nên nhịn không được bèn dò hỏi: “Julia, có chuyện gì không ổn sao?” Vì vừa rồi cô không bám theo Khả Hân vào bên trong nên không biết nội dung cuộc trò chuyện giữa Khả Hân và Nhật Dương. Cô có chút lo lắng Nhật Dương nói gì đó làm tổn thương chị.
“Mọi chuyện đều tốt đẹp, em đừng lo.” Khả Hân nhoẻn miệng cười và trấn an Cát Tiên. Bất chợt, cô nghĩ tới điều gì đó, vội vàng bảo Cát Tiên: “Tiên, đưa chị đến trường tiểu học Apollo.“ Cát Tiên hơi sửng sốt khi nghe thấy lời yêu cầu của Khả Hân. Trường tiểu học quốc tế Apollo chính là nơi Hoàng Đĩnh Vũ, con trai của chị và Đình Phong theo học.
Đoán ra được mục đích của Khả Hân, Cát Tiên ngập ngừng mở miệng nói: “Chị…chị muốn gặp thằng bé sao, chị không sợ thân phận bị bại Cô biết ý nghĩa của bé Bin trong lòng Khả Hân. Có thể nói, trên đời này, người Khả Hân yêu thương nhất chính là cậu con trai này.
Bốn năm qua, cô nghe Khả Hân kế rất nhiều về cậu bé này. Mỗi lần nhắc đến sự thông minh lém lỉnh của bé Bin, ánh mắt Khả Hân lấp lánh những tia sáng rực rỡ, vẻ mặt tràn đầy thương yêu.
Tuy nhiên, sau đó, chị sẽ rơi vào cảm giác u trường tiểu học quốc tế Apollo.
Khoảng hơn ba mươi phút sau, chiếc xe đậu.
trước cổng trường. Ngôi trường rất lớn và đẹp đế, được thiết kế theo phong cách độc đáo. Chỉ cần nhìn qua là biết trường học cao cấp dành cho con cái nhà giàu.
Khả Hân bước xuống, dặn dò Cát Tiên vài điều rồi nhanh chân đi vào. Ngay lập tức cô bị một người bảo vệ ngăn lại: “Xin hỏi cô là ai? Muốn vào trường làm gì?”
Đã chuẩn bị sẵn lý do nên Khả Hân nói một cách thoải mái: “Chào anh, em là phụ huynh của một bé trong trường. Hôm trước, bé nhà em quậy quá bị cô giáo bắt viết kiểm điểm mời phụ huynh lên gặp nên hôm nay em qua. Anh cho em vào luôn nhé kẻo cô đợi.”
Khả Hân nở nụ cười cực kỳ xinh đẹp khiến người bảo vệ trẻ tuổi ngây người. Gương mặt hắn lập tức đỏ lên, ngây ngô cười đáp lại và gật đầu như đảo tỏi: “Vậy cô mau mau vào đi, trẻ con đùa nghịch là bình thường mà, nhiều cô giáo cứ làm quá lên bắt mời phụ huynh này nọ.” Khả Hân gật đầu cảm kích người bảo vệ, sau đó đi vào trong khuôn viên trường. Cô căn thời gian rất chuẩn, chỉ khoảng hơn năm phút nữa là đến giờ ra chơi, lũ trẻ sẽ ùa ra ngoài và cô có thể tìm thấy bé Bin.
Lúc mới bước vào trường, Khả Hân đã cẩn thận quan sát sơ đồ các lớp học. Cô nhanh chóng đi tới dãy nhà của học sinh lớp ba, đứng một góc tương đối kín đáo và chờ đợi.
“Reng, reng, reng.” Đúng năm phút sau, tiếng chuông báo hiệu giờ nghỉ giải lao vang lên. Bầu không khí yên lặng bỗng trở nên náo nhiệt hơn bao giờ hết.
Từ khắp các lớp, học sinh ùa ra như đàn chim vỡ tổ. Tiếng cười đùa, la hét, kêu gọi nhau làm Khả Hân cũng cảm thấy vui lây.
Cô hết sức chăm chú tìm kiếm một bóng dáng nho nhỏ mà mình ngày nhớ đêm mong. Tuy.
ở bên Mỹ vài năm, nhưng từ lâu cô đã vận dụng thế lực của tổ chức Dark, cho người theo dõi cuộc sống của bé Bin.
Ảnh và video của thằng bé được gửi đều đặn đến tay cô, giúp cô có cảm giác được nhìn thấy quá trình trưởng thành của con trai.
Vài phút trôi qua, Khả Hân bắt đầu lo lắng khi không nhìn thấy bé Bin ra ngoài, có lẽ thằng ế Bòn ở trong lớp.
Ñghĩ vậy, Khả Hân định bụng sẽ bước ra ngoài và tới tận lớp học của bé Bin, đứng ngoài cửa lén lút quan sát con mình.
Ngay khi cô chuẩn bị rời khỏi nơi ẩn nấp, bỗng nhiên một hình ảnh xuất hiện trước mắt cô, khiến cô phải vội vã lùi trở về.
Hai bàn tay run rẩy bám chặt bức tường bên cạnh, đôi mắt Khả Hân mờ đi vì những giọt nước mắt dâng lên trong hốc mắt.
Cuối cùng, cô cũng trông thấy con trai rồi.
$o với các bạn cùng trang lứa, chiều cao của bé Bin vượt trội hơn hẳn nên khiến cậu có vẻ chững chạc hơn.
Khuôn mặt bớt đi vẻ ngây thơ non nót, thay vào đó là các đường nét bắt đầu sắc sảo hơn.
Chỉ cần nhìn qua là đủ biết tương lai ngoại hình của cậu sẽ xuất sắc đến mức nào.
Khả Hân tham lam nhìn con trai không chớp mắt. Thấy bé Bin được rất nhiều bạn nữ vây xung.
quanh rủ đi chơi nhưng cậu hầu như không phản ứng, chỉ lạnh lùng đứng một chỗ, bộ dạng giống liệt người nào đó làm Khả Hân không biết vui hay buồn.
Ngày xưa, lúc bé Bin còn nhỏ, điều cô lo lắng nhất chính là sau này, cậu sẽ học theo vài cá tính không tốt của ba mình. Hiện tại, e rằng điều cô lo lắng đã trở thành sự thật.
Bất chợt, Khả Hân thấy một nhóm khoảng ba, bốn bé trai chạy tới gần bé Bin và đám con gái.
Cậu bé có thân hình mập mạp đi đầu hất cằm, bộ dạng kiêu căng ngạo mạn nói: “Ê, Đình Vũ, hai tuần nữa là đến đại hội thể thao thành phố rồi. Lần này là ba hay mẹ mày đến để cổ cũ cho mày thế?”
Thấy vẻ mặt bé Bin đen lại, ánh mắt tràn đầy khó chịu, cậu ta rất đắc ý, cười hì hì nói tiếp: “Ồ, xin lỗi nhé, tao quên mất là mày làm gì có mẹ. Mà ba mày bận rộn thế chắc cũng chả đến, cùng lắm thì sai trợ lý tới cổ động cho mày.
Chà, chà, thật tội nghiệp.” Cậu bé mập vừa nói xong thì nhóm con trai điên khùng rú lên cười ầm ï. Giữa lúc đó, một bé gái tất xinh, thắt nơ con bướm đứng ra quát vào mặt cả đám: “Đăng Khoa, bạn im đi, sao bạn suốt ngày.
gây chuyện với Đình Vũ thế. Lần trước cũng tại bạn nói xấu mẹ bạn ấy nên Đình Vũ mới ra tay.
đánh bạn và bị cô giáo phạt. Bạn quá đáng vừa thôi chứ.” “Phải đấy, bạn cùng lớp với nhau mà lúc nào cũng chỉ biết chọc ghẹo Vũ, bạn thật sự quá đáng ghét rồi. Chúng mình không thèm chơi với bạn nữa đâu.” “Đúng, đúng, bạn Đăng Khoa chỉ biết bắt nạt người khác, trong khi Đình Vũ vừa học giỏi lại tốt bụng, hôm trước còn giúp mình giải bài tập toán. Mình chỉ thích chơi với Vũ thôi.
Đám con gái bắt đầu hùa nhau bảo vệ bé Bin, đanh đá phản ứng lại cậu nhóc mập mạp kia, khiến cậu tỏ ra cực kỳ tức tối.
Đăng Khoa không cam lòng, hét lên trước mặt mọi người.
“Hừ, các bạn thì biết cái gì, ba mình nói, mẹ nó lã người xấu. Mấy năm trước làm hại người ta gã Bị thương nặng đến mức suýt bị tống vào tù.
Sau đó lại gian díu với chú ruột nó bị mọi người bắt được. Chính là…” “Câm miệng.” Đến lúc này, bé Bin thực sự tức giận. Ánh mắt cậu lạnh băng, tiến lại gần phía đám Đăng Khoa khiến bọn chúng hơi sợ hãi lùi lại.
“Mày…mày định làm gì? Mày mà đánh tao thì đừng trách tao mách cô giáo và ba tao.” Tuy nhiên, bé Bin dường như không thèm để ý. Bàn tay cậu cuộn chặt thành nắm đấm, đột nhiên vung tay lên.
Á…á….á” Đăng Khoa vội ôm lấy đầu, gương mặt xám xịt hét lên. Nhưng lập tức, cậu ta nghe thấy những tiếng cười xung quanh vang lên: “Ha…ha…ha, đúng là đồ nhát gan. Đĩnh Vũ còn chưa thèm đụng đến mà bạn Đăng Khoa đã gào toáng lên rồi” Ìuc này, Đăng Khoa mới nhận ra mình bị bé Bịn Chơi xỏ, cáu kỉnh chỉ vào mặt cậu, gầm rú: “Mày nhớ mặt tao đấy. Trong đại hội thể thao, ông bà, bố mẹ sẽ đến cổ cũ cho tao, để xem khi đó mày có ai đến cổ vũ. Đồ không mẹ.” Dứt lời, Đăng Khoa hầm hầm bỏ đi, nhóm con trai đằng sau cũng lục tục bám theo.
“Vũ đừng buồn, mặc kệ lời của bạn Khoa di.” Cô bé thắt nơ đứng gần bé Bin nhất vội lên tiếng an ủi cậu nhưng nhanh chóng nhất vọng vì bé Bin quay đầu bước di, chỉ ném lại một câu: “Các bạn ở đây chơi đi, tôi muốn qua đó một mình, đừng bám theo tôi.”