Sau khi trở về ngôi biệt thự của mình, Khả Hân nhanh chóng tắm rửa và nghỉ ngơi sớm.
Nhưng khi vừa chìm vào giấc ngủ, cơn ác mộng bắt đầu xuất hiện và quấy nhiễu cô.
Khả Hân lạc vào trong một không gian u tối. Mọi thứ xung quanh cô đều phủ lên một lớp sương mù mở ảo.
Bỗng nhiên, cô nghe được tiếng trẻ con khóc. Tiếng khóc nức nở, tuyệt vọng khiến Khả Hân giật mình hoảng sợ.
Có thứ gì đó thôi thúc cô đi về hướng tiếng khóc ấy. Cô đi mãi, đi mãi, cho đến cuối con đường vẫn chỉ thấy một màu đen.
Đứa bé vẫn khóc, càng lúc càng thảm thiết, làm trái tim Khả Hân đau nhói. Theo bản năng, cô vươn tay về phía trước, sau đó cảm thấy đầu ngón tay chạm phải khoảng ướt át, lạnh lẽo.
Bất chợt, ánh sáng bùng lên trong một khoảng khắc ngắn ngủi, đủ để cô trông thấy bàn tay dính đầy máu của mình.
Khả Hân sợ hãi ngã xuống đất, bụng cô quặn đau, cảm thấy thứ gì đó dần trôi ra khỏi thân thể.
Máu mỗi lúc một chảy nhiều hơn, loang ra hết chiếc váy cô đang mặc. Bỗng, hai bóng dáng hiện ra trước mắt cô, một người đàn ông cao lớn bắt lấy một cô gái xinh đẹp chạy đi, mặc kệ Khả Hân tuyệt vọng cầu xin được cứu giúp.
. Đ ì n h Phong…cứu…cứu…con…của…chúng…ta.” “Đứa bé bị sảy mất rồi, tử cung của cô bị tổn thương quá nặng, sau này khó có cơ hội làm mẹ lần nữa..“ “Không!” Khả Hân ngồi bật dậy, thở hồn hển, mồ hôi toát ra như tắm. Gương mặt cô không một chút huyết sắc, trắng bệch như người bệnh.
Lại là cơn ác mộng theo cô ròng rã bốn năm trời này.
Hầu như đêm nào cô cũng mơ về đứa bé đã mất, cho dù bà Hải Linh đã nhiều lần giúp cô đả thông tư tưởng, rằng đứa bé và cô không có.
duyên mẹ con nên nó đã được triệu hồi về bên Chúa ở trên thiên đường.
Tuy nhiên, Khả Hân vĩnh viễn không thể thoát khỏi cơn ác mộng đó. Đây cũng là lý do vì sao, mối hận trong lòng cố đối với Đình Phong và Hoà Ly luôn sục sôi đến vậy.
Khả Hân nhìn đồng hồ, hiện tại đã là hơn một giờ đêm. Ngày mai cô có một cuộc gặp quan trọng, nên điều cần thiết nhất lúc này là đi ngủ.
Buồn thay, cô không hề có cảm giác buồn ngủ chút nào, có lẽ vì trong thâm tâm cô sợ hãi tiếp tục mơ thấy cơn ác mộng đó.
Lục lọi ngăn kéo để lấy một lọ thuốc an thần, khi đưa lên miệng định uống, Khả Hân chợt nhớ tới lời khuyên bảo của Denis Trần: “Đừng lạm dụng những thứ này, chúng không giúp ích được gì cho em đâu. Chỉ có bản thân em mới tự giúp mình thoát ra khỏi bóng ma quá khứ ấy.“ Khẽ thở dài, Khả Hân buông viên thuốc xuống bàn, đứng dậy, khoác áo choàng ngủ đi xuống tầng.
Men theo ánh sáng le lới ở cầu thang, cô bước vào phòng khách, nơi Cát Tiên mới cho người mang tới một chiếc tủ bày rượu.
Khả Hân chọn một chai rượu Whisky, rót ra ‘€hiếC ly đế cao và bắt đầu nhấm nháp. Cát Tiên nói rất đúng, thứ chất lỏng cay nồng này có khả năng xua đi mọi phiền não của con người.
“Chị lại gặp ác mộng à?” Cát Tiên đột nhiên từ đâu xuất hiện, lặng lẽ tiến vào phòng như một chú mèo. Cô nhíu mày nhìn ly rượu trên tay Khả Hân, lại thấy vẻ mặt có.
chút tái nhợt của chị, trong lòng dâng lên cảm giác đau xót.
Kể từ khi gặp lại Khả Hân trong địa điểm huấn luyện sát thủ. Cô mới phát hiện ra Khả Hân mắc chứng mất ngủ triển miên do thường xuyên mơ thấy ác mộng.
Biết bao đêm cô chứng kiến cảnh Khả Hân.
thức dậy giữa đêm khuya, mồ hôi đầm đìa, nước mắt dàn dụa.
Thì ra ẩn sau vẻ ngoài kiên cường của chị, chính là nỗi đau đớn cùng cực mãi mãi cũng không thể phai mờ.
Lúc ấy, Cát Tiên hận không thể trở về nước lập tức để đâm cho Hoàng Đình Phong vài nhát, Tất cả là tại tên khốn ấy mới khiến Khả Hân thành ra nông nỗi này.
“Sao em còn chưa ngủ?” Khả Hân hơi giật mình khi trông thấy Cát Tiên ở đây giờ này. Vừa rồi do quá chú tâm vào mấy suy nghĩ nên nhất thời cô không hay biết có người đang tiến về phía mình.
Cô mỉm cười mà không trực tiếp trả lời câu hỏi của Cát Tiên, nâng ly rượu về phía trước, tỏ ý mời.
Cát Tiên cũng không khách khí, ngồi xuống bên cạnh Khả Hân, tự rót cho mình một ly và thưởng thức.
“Chà, mạnh dữ, đêm rồi, chị uống loại này sẽ dễ bị đau bao tử đấy” “Không sao, chỉ một ly thôi mà.” Khả Hân nhìn Cát Tiên bằng ánh mắt yêu thương. Cát Tiên nhỏ hơn cô năm tuổi, nhưng đôi khí lại tạo cho cô cảm giác chính con bé mới là người luôn che chở và bảo vệ cô.
Bốn năm trước trong vụ bắt cóc là vậy, thời Gian huấn luyện cũng là vậy. Cô cảm thấy vô cùng may mắn khi có Cát Tiên ở bên cạnh.
Phát hiện Khả Hân chăm chú nhìn mình, gương mặt Cát Tiên bỗng nóng lên, tim đập bùm bùm trong lồng ngực.
Khả Hân không biết rằng bộ dạng bây giờ của chị mê người lắm sao? Khiến cho cô không dám đối diện vì sợ mất kiểm chế mà làm ra những hành động thất thố. _ Cố gắng tỏ ra bình thản hết mức có thể, Cát Tiên nửa đùa nửa thật: “Người đẹp ơi, làm ơn đừng nhìn em như thế, kẻo em sẽ không ngăn nổi bản thân lao tới ôm chị vào lòng để yêu thương đâu“ “Giữa đêm gió mát trăng thanh thế này, dễ làm người ta dâng trào thú tính lắm đấy.” Khả Hân bật cười, chỉ tay vào trán Cát Tiên, giả bộ trách mắng: “Chỉ được cái ba hoa chích chòe là giỏi:” Hai chị em đùa giổn với nhau khiến bầu không khí trong căn phòng trở nên bớt tĩnh mịch hơn.
Một lúc sau, Khả Hân quay lại nói một cách nghiêm túc: “Thời gian này vất vả cho em rồi, phải đóng vai vệ sĩ riêng của chị. Cám ơn em nhiều lắm.” Mặc dù cô dư sức tự bảo vệ bản thân nhưng Denis vẫn nhất quyết yêu cầu Cát Tiên đi theo cô để đảm bảo an toàn.
Dù sao thì Khả Hân cũng muốn Cát Tiên bớt đi thực hiện những nhiệm vụ nguy hiểm khác nên cô hoàn toàn đồng ý.
“Má ơi, làm gì mà khách khí vậy Julia, em lại cảm thấy vui quá trời luôn ý.” Cát Tiên hớn hở nói. Cô vốn là trẻ mồ côi, lớn lên ở cô nhỉ viện nên chẳng hề có người thân nào.
Duy chỉ có một người bạn thân nhất cũng đã không còn trên cõi đời này. Vì thế, Khả Hân chính là người quan trọng nhất với cô, bảo vệ chị €fifiB Jà điều mà cô mong muốn.
‘Ếảm nhận được tâm trạng của Khả Hân hôm nay có chút kỳ lạ, có lẽ là do gặp lại kẻ thù, Cát Tiên bèn tìm chủ để giúp Khả Hân vui vẻ hơn: “Minh Kiên vừa báo với em, thứ thuốc mà em hạ với Hoàng Ly ngoài công dụng gây ra mấy triệu chứng của bệnh tình dục, nó còn khiến da dẻ người đó trở nên sẩn sùi xấu xí trong một thời gian ngắn.
“Em đoán giờ này cô ta đang cực kỳ hoảng loạn và giận dữ. Ôi! giá mà em được trông thấy cô ta lúc này ha…ha…ha.” Cát Tiên ôm bụng cười ngặt nghẽo. Nhớ buổi tối hôm nay khiến Hoàng Ly liên tiếp gỗ chuyện xui xẻo, cô thấy vô cùng hả dạ.
Lúc đầu chỉ định trêu đùa cô ta bằng cách ném một viên bi nhỏ trúng chân để Hoàng Ly mất đà ngã xuống đất dập mông. Ai dè cô ta xui quá lại úp ngay mặt vào chiếc bánh kem lớn.
Khi Khả Hân bảo kiếm cho cô ta một bộ đồ để thay, cô đã nghĩ ngay ra một trò thú vị. Đó là là thứ thuốc bột mới chế của Minh Kiên vào phía dưới của chiếc váy.
Đúng như hiệu quả được tên bác sĩ điên đó quảng cáo, Hoàng Ly lập tức thấy ngứa ngáy sau khi uống một ly rượu mà không ngờ rằng, rượu có thể khiến chất độc phát tác nhanh hơn.
mất đà ngã xuống đất dập mông. Ai dè cô ta xui quá lại úp ngay mặt vào chiếc bánh kem lớn.
Khi Khả Hân bảo kiếm cho cô ta một bộ đổ để thay, cô đã nghĩ ngay ra một trò thú vị. Đó là fấổ?thứ thuốc bột mới chế của Minh Kiên vào.
Pliẩf dưới của chiếc váy.
Đúng như hiệu quả được tên bác sĩ điên đó quảng cáo, Hoàng Ly lập tức thấy ngứa ngáy sau khi uống một ly rượu mà không ngờ rằng, rượu có thể khiến chất độc phát tác nhanh hơn.
Chưa hết, cô còn bí mật sai người chui vào nhà vệ sinh nói chuyện, nội dung có liên quan đến mấy vấn đề này cảm cốt để dọa Hoàng Ly và khiến cô ta tin mình đang có nguy cơ mắc bệnh.
Kết quả là khuôn mặt Hoàng Ly xanh lét như.
tàu lá chuối, vội vã viện cớ chuồn khỏi bữa tiệc, đoán chừng là kiếm bác sĩ khám.
Cát Tiên cũng không sợ Hoàng Ly hay ai đó _ phát hiện ra vì chất độc này không màu không vị, cần đến sự giúp đỡ của một người bạn cũ.
Bàn tay cầm ly rượu siết chặt lại, trong đầu Khả Hân chợt hiện ra một hình ảnh quen thuộc.
Đó là người con trai với nụ cười ấm áp như ánh mặt trời.
Nhật Dương, liệu anh sẽ phản ứng như thế nào khi qắp lai cô đây?