“Bọn ta đang giữ Đệ ngũ Công chúa Gettenmaru trong tay. Nếu còn quý cái mạng của cô ta thì hãy cho hạ hàng phòng vệ ở cổng phía tây.”
Sáng hôm sau, một mũi tên kèm thư đã được bắn vào tường cung điện. Tất thảy anh chị em chúng tôi đều sốc toàn tập.
Tôi đang định tìm ra nơi ở của em ấy rồi theo dõi, thế mà lại xảy ra chuyện này.
Lá thư đang viết sự thật; Gettenmaru biến mất như một đám sương mờ tối qua. Đến bầy chó cũng không thể lần ra em ấy.
“Thưa phụ thân!”
“Ta biết con định nói gì. Tuy nhiên, ta sẽ không nhượng bộ cho yêu sách của chúng chỉ vì cái mạng của một công chúa giả.”
“Không. Con đang muốn hỏi cha xem có được phép tấn công những kẻ mà chúng con nghi là thủ phạm không thôi.”
Chúng tôi yêu cầu được yết kiến ngay khi nghe tin.
Quốc vương đã được báo tin trước cả chúng tôi, đang ngồi lãnh đạm như mọi ngày.
“Con biết chúng là ai hả?”
“Vâng. Con được biết có một dải băng màu đỏ đính vào mũi tên truyền thư. Hai ngày trước Gettenmaru cũng bị chặn đứng bởi một tên khổng lồ choàng mũ đỏ. Gã khổng lồ đó hình như là tay chân của tên buôn thuốc phiện, vậy nên có khả năng thủ phạm chính là tên buôn thuốc đó.”
Tôi đưa ra suy luận một cách tài tình bằng tất cả chất xám trong đầu, nhưng nó bị gạt phăng đi không thương tiếc.
“Mới sáng nay, ta đã nhận được báo cáo của những linh canh đi tuần. Ngôi nhà của tên thương nhân đó đã bị phá tanh bành bởi ai đó rồi. Từ y bác sĩ đến lính lác, chẳng còn thứ gì động đậy trong căn nhà đó cả.”
“Có tên trùm mũ đỏ nào trong đám đó không ạ?”
“Ta không nghe báo cáo gì về kẻ như thế.”
Ryausha huých tay tôi như muốn nói, “Đã bảo rồi mà.”
“Theo nội dung báo cáo thì có vẻ đó không phải việc làm của những tên buôn thuốc phiện khác trong thành phố Ando. Ta chắc chắn trò này là do một trong các bộ tộc man di gây ra. Ta nghe nói chúng có tập tục quấn khăn trùm đầu.”
“Ra là vậy. Sau khi tìm ra được mục tiêu dễ ăn trong số các hoàng tử công chúa, hắn liền tẩn ông chủ của mình một trận rồi bỏ đi.”
“Chà, nói cô nhóc đó là công chúa thì cũng hơi…”
Trước mặt đám con đang nung nấu ý đồ, Quốc vương hắng giọng.
“Sao cũng được, đừng có lo chuyện bao đồng. Ta sẽ bỏ mặc tính mạng con tin. Dù có tìm ra cô bé cũng không được manh động, thể thuật của tụi man tộc cũng đủ để gây khó dễ cho ta đấy. Ta không cho phép những người thừa kế của mình liều mạng. Đừng làm gì quá sức.”
“Nhưng…”
“Đây là Sắc lệnh Hoàng gia.”
Cả bốn chúng tôi đều quỳ gối tuân phục trong vẫn nhìn trừng trừng ông ấy. Trong toàn vương quốc này, chỉ có duy nhất một người chúng tôi không thể kháng cự trước mặt.
Nhưng chỉ là trước mặt thôi.
“Vậy chị nè. Ta có nên cử chó đi săn hang ổ của băng cướp trùm đầu đó không?”
“Đương nhiên rồi. Chị mày không cần biết nguy hiểm đến mức nào, nhưng đã động đến gia đình bà là chúng mày xác định khóc bằng tiếng Mán.”
“Ha! Anh sẽ đập chết tươi bọn bắt cóc!”
“Dám chọc giận chúng ta, đúng là đáng thương…”
Vừa quay lưng với Quốc vương, chúng tôi lại trở về như bình thường vì không phải mặt đối mặt với ổng nữa. Ngay sau khi rời khỏi phòng yết kiến, chúng tôi lại gặp nhau để bàn kế hoạch tác chiến.
“Em ấy vẫn là em gái chúng ta cho dù Quốc vương không chịu thừa nhận. Ta không được thất bại.”
Nếu chúng tôi thất bại, ai sẽ lên ngai vàng đây?
―――――――――――――……
“Chị còn không biết là cái hầm này có tồn tại.”
Chúng tôi đi theo đàn chó của Ryausha, chúng dẫn bọn tôi đến rìa thành phố, cách hơi xa khỏi khu ổ chuột. Tại đó chúng tôi tìm thấy một khu mỏ dưới lòng đất.
Có vẻ đây là tàn dư của một khu đào quặng đã được tìm ra cách đây từ lâu. Có cả dấu xích từng trói ai đó, nhưng mấy cái xích đó đều bị cắt đứt rồi.
“Chúng chỉ là những tên trộm hèn hạ. Với địa hình này thì ta chỉ cần đổ chút dầu rồi nướng chúng lên.”
“Loại ngu học nào lại đi đốt hết của cải tương lai của chúng ta chứ. Ta sẽ làm một cuộc phục kích đầy nam tính.”
Ifu bẻ tay răng rắc. Hiển nhiên là 4 anh chị em chúng tôi còn đáng sợ hơn bất cứ đống lửa nào.
“Chị sẽ ở lại đây.”
Thế nhưng, khi mọi người chuẩn bị tiến vào, Ryausha đột ngột tuyên bố.
“Sao vậy chị? À thì
em cũng nghĩ chỉ 3 người là đủ rồi, nhưng mà…”
“Biết ngay mà lũ ngốc này… Nếu chúng ta vào cùng một lúc, chẳng may chúng ở đằng sau tưới xăng đốt thì sao? Em không nghĩ chúng ta nên có một người trông chừng bên ngoài à?”
Tôi nhớ lần Gettenmaru bị kẹt trong nhà kho của tay buôn thuốc. Nếu chính kẻ quấn băng trùm đầu đã lập ra kế hoạch này thì khả năng cao chuyện tương tự sẽ lại xảy ra.
Tuy tôi không ngửi thấy mùi xăng hay thuốc súng gì, nhưng cử một người ở lại cũng là quyết định đúng đắn.
“Ok. Nhờ chị bảo kê nhé.”
“Rồi, rồi. Chúc đi vui.”
Sau khi được Ryausha tiễn, chúng tôi chạy vụt vào đường hầm như có ai đang thúc giục sau lưng.
―――――――――――――――――――――――――――――――――――――――
“Chậc, các ngươi cũng giỏi đặt bẫy đấy. Nhưng dù lừa được bọn ngốc kia, các ngươi nghĩ ta sẽ không nhận ra sao?”
Trong lúc đó.
Ryausha bực mình lên tiếng với mấy tảng đá lớn ở đằng xa. Phản ứng lại tiếng gọi đó, một toán kẻ đeo mặt nạ xuất hiện. Trong tay chúng là kiếm và giáo mác.
“Ái chà, sắp chết mà còn lì quá nhỉ. Vẫn muốn tiếp tục sao?”
Nghĩ im lặng là đồng ý, Ryausha phật mạnh cây quạt của cô.
“Ta sẽ tiêu khiển một chút trong lúc chờ lũ ngốc kia quay lại vậy.”