“Thả ta ra! Đồ khốn bắt cóc!
“Hạ hỏa, hạ hỏa, đừng có bạo lực thế, bình tĩnh đi cưng. Để anh đưa em đến chỗ này đẹp lắm.”
“Đấy là câu nói dối của bọn bắt cóc mà! Đừng hòng lừa ta!”
Vác cô em Gettenmaru trên vai, tôi chạy qua khu phố đêm thành phố Ando. Tiếng kêu la bắt cóc nguy hiểm của em ấy đã thu hút sự chú ý của lính canh, nhưng tôi không phải người mà họ có thể dễ dàng đuổi kịp.
“Tên khốn, ngươi định đưa ta tới chỗ bọn tay sai độc ác của ngươi hả!? Ngươi định sẽ tra tấn bắt ta khai ra chỗ giấu tài sản phải không!? Thế thì ngươi ngu rồi! Ta đã phân phát hết cho những người nghèo khổ, những người mà lũ chó chết tụi bay đã giẫm đạp lên! Dù làm gì đi chăng nữa, ngươi sẽ chẳng moi nổi một xu nào từ ta đâu!”
“Ô. Anh còn tưởng em giữ lại vài xu cho bản thân cơ, nhưng thế này thì khá hơn hẳn. Ngoan lắm, ngoan lắm.”
“P-phản ứng kiểu gì vậy!? Cay cú một chút không được à!?”
Gettenmaru đã giãy giụa chống cự trên vai tôi được một lúc, nhưng bất ngờ là em ấy không có sức mạnh siêu nhân. Nếu tôi không để em ấy đụng vào chỗ hiểm của tôi thì em ấy cũng chả làm gì được.
Mà em ấy vẫn chỉ là một cô nhóc. So sức mạnh với tôi đã là không cân xứng rồi.
“Em biết không, Gettenmaru, với tư cách một người anh trai, anh không hoan nghênh lắm việc em bị mắc bẫy trong căn nhà kho đó đâu. Nói thật, dấu hiệu đã rõ rành rành rồi mà.”
“I-im đi! Ngay lúc bước vào tôi đã nhận ra đang gặp nguy rồi!”
“Nhưng em đâu có thoát được phải không? Nếu nhận ra nguy hiểm, đáng lẽ em phải quay đầu lại ngay và chạy ra trước khi cửa đóng.”
“Tôi cũng muốn làm thế chứ bộ! Nhưng tôi bị chặn rồi!”
Gettenmaru đột nhiên ngừng giãy giụa và nhìn tôi, vẻ hờn dỗi.
“Bị chặn?”
“Chắn chắn là gã trong lời bàn tán của đám lính canh. Đúng lúc tôi đang chuẩn bị rời khỏi, một tên khổng lồ quấn khăn trùm đầu đỏ xuất hiện. Hắn ta chặn kín lối ra.”
“Nếu không hành động em sẽ bị chết ngạt, lẽ ra em phải liều mạng với hắn dù trông hắn có ghê gớm đến mức nào đi chăng nữa.”
“Im đi, trong hoàn cảnh đó không dễ gì mà tôi có thể cứ chạy đến và phang hắn đâu! Đấy là lý do tôi đã lưỡng lự một chút. Bọn chúng nhân thời cơ đó để bít kín cửa.”
Lúc tôi đến đó làm gì có tên khổng lồ mũ đỏ nào. Có thể hắn nghĩ rằng công việc đã xong nên bỏ đi, hoặc hắn đã nhìn thấy tôi và chạy mất.
“Chà, anh đến vừa kịp. Nhưng từ giờ trở đi đừng làm mấy việc ngu ngốc nữa nha.”
“Ừ, thế anh là tên quái nào!? Tôi làm gì không phải việc của anh!”
“Anh là anh trai em, nói rồi mà.”
“Tôi không có họ hàng thân thích nào hết! Tôi không có anh trai!”
“Hả? Nhưng chẳng phải em là đệ ngũ công chúa sao…?”
Gettenmaru gắt gỏng.
“Anh biết đấy. Người ta cho rằng mọi tên trộm quý tộc đều phải là đứa con bất hảo của tên quý tộc nào đó. Anh thật sự tin điều đó ư? Đúng là đồ đần… hả? Nếu anh tưởng tôi là công chúa, anh trai tức là anh…?”
“Khoan đã.”
Tôi ngắt lời em ấy.
“Đùa anh à? Vậy hóa ra là công chúa tự phong thật sao…?”
“Thì tôi đang nói thế mà. Thiệt tình tôi không biết cha mẹ tôi là ai, nếu là thật thì cơ hội cũng chỉ ngang mò kim đáy bể. Quan trọng hơn, còn chuyện anh là anh trai của công chúa thì sao?”
“Anh không bỏ cuộc đâu!”
Thấy tôi tự nhiên lên cơn, Gettenmaru nghiêng đầu khó hiểu.
“Anh… không bỏ cuộc việc gì? Với lại anh không thể nào là hoàng tử thật được.”
“Anh là một người đàn ông sẽ luôn tin tưởng dù cơ hội có vô cùng nhỏ bé. Nghe đây, anh tin rằng em là em gái anh. Nghe nữa đây, em sẽ là người trở thành bà hoàng và được cả vương quốc trông cậy. Vậy nên, anh tin em là một công chúa.”
“Chờ chút đã. Tôi chẳng hiểu mô tê gì cả. Anh đang nói cái gì vậy?”
Tôi gật đầu, như để nói chuyện đó mà cũng phải hỏi.
“Em là con của Quốc vương, và anh sẽ giúp em thành một đứa con đích thực.”
-------------------------------
“Cuối cùng chú đã vác mặt về, vật hiến tế! Bao vây rồi đè bẹp nó đi!”
“Giơ tay đầu hàng đi! Ngài Quốc-vương-kế-vị!”
“Anh sẽ không quên tấm thân hi sinh anh dũng của chú đâu…”
Tránh được tai mắt của lính gác, tôi vào được cung điện nhưng lại bị bao vây bởi đám anh chị ngu ngốc. Hơi nhanh quá thì phải?
“Chậc. Sao anh chị biết em ở đây?”
“Chó canh nhớ mùi em rồi. Em vừa về là chó sủa.”
Ryausha thản nhiên đáp.
Thật vậy, có nhiều chó hơn mọi khi. Dù đã tránh bị nhìn thấy, tôi không nghĩ đến việc bị ngửi thấy.
“Được đấy Sugan. Anh vui lắm. Cuối cùng chú nhận thức được ý nghĩa của việc làm Quốc vương và quay lại. Anh sẽ hỗ trợ chú từ tận đáy lòng-” Ifu nói.
“Cô bé đó là ai vậy? Quốc vương kế vị mà đi bắt cóc là không thể chấp nhận được.”
Sauran hỏi, chỉ vào người đang nằm vắt vẻo trên vai tôi.
Ifu lườm nguýt tôi.
“Chú… chú tự làm tay mình vấy bẩn để thoát khỏi ngôi vua đấy à? Anh không nghĩ chú còn khốn kiếp hơn cả anh nữa.”
Tôi bơ hết lời nói của họ.
Gettenmaru không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đảo mắt từ trái qua phải liên tục. Tôi chầm chậm đặt em ấy xuống đất.
“Mọi người vui lên đi. Em đã tìm thấy ứng cử viên Quốc vương xứng đáng hơn em. Đây là tay trộm quý tộc khét tiếng, Đệ ngũ Công chúa- em gái chúng ta.”
Lặng thinh.
Bất động một lúc, Ryausha lại gần vỗ vai Gettenmaru.
“Xin thứ lỗi, cô gái trẻ. Thằng em ngu ngục của bọn ta đã bắt cóc em. Ta sẽ trả một số tiền để em giữ kín miệng, hãy quên hết chuyện này đi nhé?”
“Gượm đã chị hai! Tai mắt nhạy bén của chị chưa từng nghe danh Gettenmaru sao!?”
“Tất nhiên chị biết! Chị biết, nhưng thế không có nghĩa cô bé là công chúa thật! Học tí thường thức đi, thằng ngốc!”
Tôi nhìn sang hai ông anh cầu cứu, nhưng...
“Gettenmaru…? Cái gì vậy? Tên một loại kẹo à?” Ifu nói.
“Mạng lưới tình báo của anh chưa từng nghe về thứ gì như thế,” Sauran trả lời.
“Fu là một chuyện, nhưng Ran, đừng hành xử ra vẻ tri thức. Ai cũng biết chú là đồ não phẳng.”
“Sao cũng được!” Tôi lớn tiếng, cắt lời mọi người.
“Em tìm ra giải pháp cho vấn đề của chúng ta rồi! Sao anh chị không giúp cô bé này trở thành Quốc vương!”
“Không được! Ta không thể để một đứa lạ hoắc thừa kế ngôi vị. Dẫn nó về lại chỗ chú tìm thấy nó đi!”
“C-các người! Tôi yên lặng lắng nghe nãy giờ và các người đối xử với tôi như con chó con mèo thế à!?”
Gettenmaru lên tiếng bất bình.
Tuy vẫn chưa hiểu chuyện gì nhưng em ấy có vẻ phát cáu với cảnh tượng bất lịch sự diễn ra trước mắt.
“Các người là lũ quái nào cơ chứ!? Chẳng lẽ cung điện lại bắt cóc dân hay sao!? Nếu vậy, ta, Gettenmaru, sẽ không tha thứ! Ta sẽ kéo theo một tên xuống địa ngục với mình!”
“Im lặng nào.”
“Urgh!”
Cùng với tiếng thét tội nghiệp đó là Gettenmaru bị ném ra ngoài vườn. Ryausha tiến tới ngồi lên lưng em ấy.
“Chú lại đây mà xem, Sugan. Cô nhóc có thể trên cơ kĩ năng vài tên cướp đường, nhưng nó khác hoàn toàn so với chúng ta. Tức là nó không phải em gái ta.”
“Mỗi người có một thiên phú khác nhau chứ. Có thể em ấy thiếu sức mạnh, nhưng ý chí trở thành Quốc vương của em mà đứng thứ hai thì không ai dám đứng nhất. Em ấy chắc chắn sẽ trở thành một người trị vì anh minh. Em tin vào lựa chọn của mình.”
“Chờ đã! Các người thao thao chuyện này một lúc rồi, nhưng ai sẽ trở thành Quốc vương cơ!? Tôi chẳng hiểu gì cả!? Giải thích từ đầu đi!”
“À, xin lỗi, nhóc có thể vặn nhỏ tiếng được không, Gettenmaru. Anh đang dùng tài thương thuyết tuyệt đỉnh để giúp nhóc thành Quốc vương. Cứ để anh đây lo.”
“Làm như tôi đồng ý á!”
Ryausha thở dài, kinh ngạc.
“Em mang cô nhóc tới đây mà không giải thích gì? Mà biết càng ít thì em ấy càng dễ im lặng. Đưa nó đi mau.”
“Rồi, rồi. Chỉ cần chị nhận thua là được.”
“Đến mức này còn cố chấp kháng cự thì khó coi thật đó, Sugan…”
Ifu và Sauran hợp lực với Ryausha nhiếc móc tôi. Tuy nhiên, chuyện cỏn con đó không thể ngăn tôi được.
“Anh, chị. Nếu em lên ngôi vua thành công, anh chị nghĩ điều đầu tiên em làm sau cái cách mà anh chị đối xử với em bấy lâu nay là gì?”
Lông mày họ giật giật. Ifu trừng mắt nhìn tôi.
“Ý chú là sao?”
“Em sẽ không tha cho ai nếu thành Quốc vương. Em sẽ giao cho anh chị cả núi công việc, đến nỗi không có thời gian để ngủ nghỉ. Nghe có vẻ ổn đấy.”
“Không công bằng… thật không công bằng! Anh không thể chấp nhận một việc hèn mọn như thế được!”
“Sugan! Em đang đe dọa bọn này à!?” Ryausha la lên.
“Đương nhiên. Em không định bước chân vào địa ngục một mình đâu. Giờ thì, anh chị sẽ làm gì? Đồng loạt chết chùm? Hay là-”
Tôi chỉ về hướng Gettenmaru, người vẫn đang bị Ryausha ngồi chặn.
“Giao phó tương lai cho Đệ ngũ Công chúa, Gettenmaru, với trái tim tràn đầy tinh thần công lý của ẻm! Chọn đi.”
“Này! Đừng có bày tính âm mưu trong khi tôi chẳng hiểu gì như thế! Thả tôi ra mau!”
Và rồi Ryausha đứng dậy, trả lại tự do cho Gettenmaru. Gettenmaru sụt sịt và phủi bụi vương trên bộ đồ đen khi em ấy đứng dậy.
“Geez, cuối cùng cũng thả. Tôi sẽ đi ngay-”
Lời nói của em ấy bị chặn lại. Chặn lại một cách bạo lực.
Vì sao á? Vì em ấy bị Ifu, Ryausha và Sauran cùng nhảy vào trấn giữ từ ba phía.
“Oaaaaa! Thả tôi ra! Thả tôi ra đám người khốn kiếp!”
“Mắt anh chắc kém lắm rồi…! Sao anh không nhận ra cô em gái đáng yêu đứng ngay trước mặt mình nhỉ?”
“Chị không phiền nếu em gọi chị là “chị hai” đâu!”
“Bọn anh sẽ âm thầm hỗ trợ em, Quốc vương kế vị…!”
Thấy tài thuyết phục của tôi phát huy hết công suất, tôi nắm chặt tay lại.