The Worst Princes’ Battle Over Giving Up the Imperial Throne

chương 19: đấng cứu tinh xuất hiện

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cuối cùng, cái ngày định mệnh đó đã tới.

Trong suốt lễ hội Bushin-Sai, Khu Vườn Hoàng Gia được thả cửa nên người dân tụ tập đông như kiến. Tôi đứng từ trên cầu thang lớn của sân khấu nhìn xuống, bên cạnh tôi là anh Ifu, chị Ryausha và anh Sauran đứng xếp hàng nghiêm chỉnh.

Ngày hôm nay, nơi đây sẽ trở thành bàn hành hình[note21342] -- ý nhầm, sân khấu của tôi.

“-- Chính bởi vậy, vương quốc chúng ta có được thịnh vượng hay không đều là nhờ có ân sủng của các vị thần chiến tranh…!”

Quốc Vương đang cao giọng phát biểu bài khai mạc lễ hội từ trên bục quan sát ở tầng trên cùng cung điện thay vì đứng ở cầu thang như chúng tôi. Chỉ hạng quái vật mới có thể nói to và rõ đến nỗi đứng từ trên đó mà ở dưới khu vườn vẫn nghe thấy.

Tôi mải mê suy nghĩ chuyện của mình, chẳng để lọt màng nhĩ tí nội dung nào từ bài phát biểu của Quốc Vương.

“Làm gì đây ta…”

Cuối cùng tôi vẫn không nảy ra được ý tưởng nào cao siêu.

Căng lắm thì tôi chỉ biết “nói chuyện dông dài hết mức có thể”. Ở bên dưới, đa số dân chúng đang cầm sẵn trên tay vài chai sake hay cả thùng rượu, họ đang rất háo hức chờ buổi lễ bắt đầu. Tuy vị Quốc Vương đáng kính của họ đang phát biểu trên đây, nhưng lúc này hẳn ai cũng đều nghĩ: “Kết thúc lẹ đi”.

Ai mà ngờ bài diễn thuyết của các hoàng tử sẽ bắt đầu ngay sau Quốc Vương chứ. Kẻ nào nói năng lề mề, vòng vo thì kiểu gì cũng sẽ khiến người dân tức điên lên, và điểm uy tín tụt không phanh.

Nhưng đằng này là chúng tôi cơ mà.

Kế hoạch cỡ này thì ai chả nghĩ ra được. Để khiến người dân khó chịu, các anh chị tôi có thể thao thao bất tuyệt đến mức nào cũng không chán.

Để đi trước họ một bước, tôi cần có một giải pháp mang tính đột phá.

“Đệch!”

Tôi cắn móng tay trong cơn kích động, nhưng không nghĩ ra được ý nào cả.

Đêm qua, khi được Gettenmaru chăm sóc, tôi cảm nhận được thứ gì đó từ tận sâu trong trí óc, nhưng sáng nay lúc tôi ngủ dậy thì Gettenmaru đã đi rồi.

“Ăn chậm nhai kĩ”, em ấy để lại lời nhắn cùng với một cái bánh bao ngọt.

--Nếu được nhìn lại mặt em ấy, có thể tôi sẽ nảy ra ý gì đó.

Gettenmaru xem chừng rất mong chờ lễ hội này, hẳn con bé chỉ đang lẩn khuất đâu đó thôi. Nhưng nếu giờ tìm trong đám đông thì tôi chẳng thể nào lần ra nó. Con bé lùn tịt, đã khó tìm thì chớ, có khi nó còn đang ẩn thân để tránh rắc rối nữa.

“Thôi tiêu. Đến lượt mình rồi à…? Nhìn cho kĩ vào, xem anh mày cho cả lũ hốc cám đây.”

Cùng lúc đó, bài phát biểu của Quốc Vương đã kết thúc, bây giờ là lượt của Ifu.

Vẻ mặt đáng sợ, Ifu đứng dậy rồi tiến vào giữa cầu thang lớn. Một tấm vải bằng lụa được trải sẵn ở đó, đủ để thấy đây là sân khấu dành riêng cho những người thừa kế.

Trừ Ifu, ba người bọn tôi nhẹ nhàng lui ra phía sau, chờ tới lượt mình. Tôi có lợi thế vì lượt mình nằm cuối cùng, nhưng vậy không có nghĩa tôi có thể thảnh thơi được.

Tôi phải đi tìm Gettenmaru càng sớm càng tốt.

Vừa nghe bài diễn thuyết của Ifu, tôi vừa dáo dác nhìn quanh khu vườn-- Bỗng nhiên tôi phát hiện ra một thứ.

Một kẻ khả nghi đang lao đến chỗ Ifu với cơn khát máu âm thầm, lặng lẽ.

Thường thì anh chị tôi đã phát hiện ra ngay. Nhưng giờ tên nào cũng chỉ mải nghĩ đến bản thân. Do tôi định tìm Gettenmaru và để ý khán giả dưới khu vườn nên mới phát hiện ra hắn.

“Tệ rồi đây. Chị hai, em về phòng chờ một lát. Lượt của em đến mãi sau cơ.”

“Nói với chị làm gì. Thích thì tự đi đi.”

Sau khi xin phép Ryausha để phòng hờ, tôi im lặng rời cầu thang. Hiện tại Ifu vẫn chưa nhận ra tên có-vẻ-là-sát-thủ đó. Dù có bị tấn công bất ngờ, anh ta còn lâu mới chết được. Nhưng nếu để một việc đáng xấu hổ như mình bị đánh lén chình ình ra trước bàn dân thiên hạ, anh ta sẽ êm thấm mà “rớt” khỏi ngai vàng mất.

Một hành động như vậy thật không thể chấp nhận được.

Tên sát thủ hẳn đã sẵn sàng đón nhận hậu quả.

May mắn thay, dân chúng đang giả vờ lắng nghe bài diễn thuyết của Ifu để tỏ vẻ phải phép, vậy nên tôi không gây náo loạn khi bước xuống khu vườn. Mà bình thường cũng có ai nhớ mặt của Đệ tứ Hoàng tử đâu.

Thế nhưng không ngoài dự đoán, tên sát thủ cũng có năng lực không tồi.

Ngay khi nhận ra có điều không ổn, hắn nhanh chóng lủi vào giữa khoảng trống trong đám đông. Không ưu việt đến nỗi gây chú ý, nhưng tốc độ lẩn trốn cũng đủ để gọi là nhanh. Cách di chuyển của hắn rất giống Gettenmaru.

Tôi không có ý định chơi trò đuổi bắt giữa chốn đông người thế này. Tôi đang muốn hạ hắn bằng một đòn kia mà.

Đúng như dự tính, viên đá tôi ném trúng đầu của tên sát thủ không lệch một li, khiến hắn nằm bất tỉnh ngay tắp lự.

“Hehe. Xin lỗi nhé. Tên này ăn chơi chè chén hơi quá độ ấy mà. Thứ lỗi, tôi đưa hắn đi ngay đây.”

Cái cớ dở tệ này đã rất hay được lôi ra dùng từ hồi thành phố còn nghèo khó. Những tên bợm nhậu chạy loăng quăng đã trở thành một khung cảnh thường thấy ở lễ hội. Có vài người đưa mắt liếc nhìn, nhưng không ai có vẻ hứng thú và liền quay đi.

Chỉ cần có vậy, tôi kéo tên sát thủ ra khỏi khu vườn- Bỗng chân tôi khựng lại.

Giờ tôi đã nhìn rõ tên sát thủ. Một phiên bản gần y như đúc của Gettenmaru.

Và rồi, một kế hoạch lật kèo lướt vụt qua đầu tôi.

Những dải suy nghĩ rối bời trong đầu tôi bỗng liên kết lại một cách rõ ràng.

Tôi thôi không đưa hắn ta đến chỗ cảnh vệ nữa mà kéo hắn lại chỗ khuất ở góc khu vườn.

“Ê. Dậy đi. Ê này.”

“Hmm, hmm…”

Tôi tát cho hắn tỉnh lại. Tên sát thủ có vẻ ngoài bình thường như bao người đàn ông bình thường khác, nhưng đôi mắt hắn thì u ám, tăm tối như bị mây mờ che phủ. Chắc chắn không phải loại người chính trực.

Hắn nhìn tôi, rồi lại nhắm tịt mắt, buông xuôi.

“Tên khốn… Ngươi là Đệ tứ Hoàng tử. Ra vậy. Thì ra cuộc đời ta sẽ chấm dứt ở đây ư? Ta đã không thể hoàn thành nhiệm vụ, ta chuẩn bị sẵn tinh thần rồi. Kết liễu ta đi.”

“Ngu quá. Ai lại đi giết một nguồn nhân lực đáng giá đến thế cơ chứ?”

Hửm? Người đàn ông rên rỉ, mở mắt lần nữa.

“Nhân lực?”

“À, ta chỉ đang tìm người có thể làm một công việc cực kỳ nhẹ nhàng này thôi. Ngươi có thể giúp ta một việc được chứ?”

“Việc? Đừng đùa. Ta muốn giết những kẻ kế vị các ngươi đấy.”

Có tâm huyết với nghề là tốt, nhưng giờ không phải lúc để hắn thể hiện điều đó. Tôi túm chặt gương mặt gã đàn ông để không cho hắn kháng cự trong khi nói bằng giọng ép buộc hết mức.

“Không còn thì giờ đâu, ngươi không được phép từ chối, hiểu chưa? Từ giờ ngươi phải mặc trang phục màu đen như Gettenmaru-”

*Kui*, tôi dùng ngón cái chỉ thẳng vào Ifu trên sân khấu.

“Và giúp anh ta diễn thuyết.”

Truyện Chữ Hay