“Ông có bị điên không vậy hả Quốc Vương!?”
Gettenmaru tức tối.
“Con có phản đối gì sao?”
“Tôi không phản đối, nhưng nếu ông để đám người này diễn thuyết, tôi thừa thấy trước cảnh bọn họ sẽ phun toàn những lời nói thô thiển để gây mất thiện cảm.”
Không, có lẽ không chỉ có lời nói thôi đâu.
Đúng như tôi đoán, Ifu và những người khác đang rất háo hức.
“Này nhá… Anh sẽ không phát biểu cái gì ngu ngốc đâu. Anh sẽ để bọn họ thấy chính con người anh, không chừa một chỗ nào.”
Rõ ràng ý Ifu ở đây là không mặc gì.
Tất nhiên là kiểu ẩn dụ này chẳng lạ lẫm trong cái mối quan hệ cha con bọn tôi. Quốc Vương lườm một cái sắc lẹm.
“Buổi diễn thuyết sẽ được lên lịch vào ngày lễ Bushin-sai sắp tới. Trong sự kiện linh thiêng này, mọi hành vi báng bổ đều sẽ bị trừng phạt. Tùy trường hợp mà ta có thể xem xét đến việc tử hình nữa.”
“Ôi đệt… khôn vậy cha! Cha sẽ phá mất chiêu đặc biệt của ai đó mất!”
“Tệ rồi đây anh trai. Diễn thuyết với tư cách hoàng tử mà chúng ta còn không được đùa giỡn một chút sao? Vậy chắc phải nói về chính sách cải cách cho tương lai nước nhà rồi.”
Một tia sáng kỳ lạ lóe lên trong đôi mắt Ryausha. Quốc Vương không thể không để tâm.
“Và… chính sách cải cách đó là gì? Con thử nói nghe nào.”
“Ồ, dễ thôi cha. Chúng ta sẽ thắt chặt tô thuế cho đến cạn thì thôi. Kẻ nào không trả nổi thuế sẽ bị đày đi đào hố vét mương, một quốc gia trường kỳ khốn khổ.”
Chị ta được nước lấn tới.
Chị ta quá kiêu ngạo. Dù sao thì Ryausha vẫn chỉ là đồ ngốc. Chủ quan quá mức sẽ dẫn đến sai lầm.
“Con không được đày đọa người nghèo. Còn Sauran, con định làm gì? Ta cảnh cáo trước là cấm được giả bệnh đấy.”
“Mới hôm trước, con mới làm một bài sớ cầu hôn cho cô hầu gái cũ vừa đá con.”
“Con nghĩ sẽ thành công à?”
Đột nhiên Sauran nghiêm trọng hẳn. Anh ta là loại người không biết lúc nào thì nên buông bỏ.
“Thêm nữa là cô hầu gái đó đã rất vui vì có người đứng ra can thiệp rồi kể một câu chuyện rất hay để câu thời gian.”
“Ngu đếu chịu được. Em không có gì hay hơn là chuyện lễ cưới của anh à?”
“Thế nào cũng được.”
Nghe cái mã hoàng tử thì cũng hấp dẫn đấy, nhưng chọn anh ta làm bạn đời thì đúng là một trò hề.
Sauran là loại người chẳng bao giờ biết phải trái đúng sai, dù không phải lúc nào cũng thế. Theo như tôi tính, đến hiện tại là anh ta đã thuyết phục thất bại cô hầu gái 15 lần.
Sauran ra chiều suy sụp rồi bỗng mặt mày tươi rói.
“Vậy con sẽ nói chuyện chính sách nghiêm túc, xây một hậu cung thật lớn để bảo tồn dòng dõi Quốc Vương thì sao ạ? Vây quanh chỗ đó là hàng trăm cung tần mỹ nữ.”
“Sauran…”
“Dạ?”
“Chúng ta có một nơi như thế rồi.”
Sauran cay cú.
Sauran vừa để lộ cái bản mặt vô liêm sỉ trước những lời tàn nhẫn của Quốc Vương, tuyệt vọng quỳ gục xuống sàn.
Và rồi, ánh mắt của Quốc Vương cuối cùng cũng hướng sang tôi.
“.... Tệ rồi, tệ rồi đây, Gettenmaru. Đám ngốc đó đều đã thất bại và gục lại phía sau rồi. Đến tầm này thì sự xuất chúng của anh sẽ thành ra nổi bật mất.”
“Tôi nghĩ anh cứ giữ nguyên như vậy là được rồi. Anh tự tin thái quá rồi đó, họ không đần độn đến mức ấy đâu.”
Đúng vậy! Tôi đã được giác ngộ. Sau đó tôi liền nhấc bổng Gettenmaru lên.
“Oaa! Anh đang làm cái gì vậy đồ chết tiệt!?”
“Về buổi diễn thuyết ấy, con giới thiệu Gettenmaru với công chúng trong lúc đó được không ạ?”
Tôi lên chiến lược.
Nếu Gettenmaru tiếng tăm lẫy lừng tiết lộ danh tính, thì nội dung những bài diễn thuyết của anh chị em tôi sẽ bị lép vế hết.
“Không thể được. Buổi diễn thuyết này là để bù khuyết khoảng cách giữa các con với Gettenmaru, con bé đã có danh tiếng từ lúc làm trộm. Nếu Gettenmaru được phát ngôn trên vũ đài, cách biệt sẽ càng lớn thêm mà thôi.”
Song lại bị ông ấy bác bỏ.
“Anh chưa thông hả? Tóm lại là tôi không có ý định gia nhập vào hoàng tộc chính thức đâu. Lên diễn thuyết khác nào đang bằng lòng vào cung điện chứ.”
“Hừ.”
Tôi nghiến chặt răng và thả Gettenmaru xuống sàn.
Giờ thì chiến lược cho bài diễn thuyết của 4 anh chị em đều đã phá sản, chúng tôi chỉ còn cách diễn thuyết một cách bình thường. Với giọng điệu lãnh đạm nhất có thể, còn nội dung thì không ai thèm quan tâm.
Tuy nhiên… Nếu chuyện thành ra như vậy thì trong cuộc thi này, thứ duy nhất ngăn cách cả bọn trên vũ đài chính là nhân cách. Về mặt đó thì tôi chiếm ưu thế nhất.
Với vẻ mặt lo lắng, Quốc Vương hắng giọng.
“À… Ta thừa biết đứa nào đứa nấy cũng có ý định đọc một bài diễn thuyết với ánh mắt và giọng điệu như chết rồi. Thế nhưng cách cư xử của mấy đứa cũng sẽ ảnh hưởng đến uy tín của bậc làm cha làm mẹ đấy. Vậy nên ta sẽ cho mấy đứa một lợi thế duy nhất.”
“Lợi thế?”
Tất cả anh chị em tôi cùng nhìn lên ngai vàng.
“Ta cấm các con tự hạ thấp danh tiếng của bản thân. Nhưng ta sẽ để các con đánh giá điểm mạnh của các anh chị em còn lại. Kể cả không muốn trở thành Quốc Vương, ít nhất mấy đứa cũng phải cố hết sức.”
Cả đám anh chị em nãy giờ túm tụm gần nhau liền tách ra cùng một lúc, nhìn nhau chằm chằm. Chỉ có Gettenmaru bị bỏ lại đứng ở giữa.
Tình hình bắt đầu căng thẳng. Sau lời nói của Quốc Vương, hiện trạng đã chuyển hẳn sang một hình thái mới.
Cả 4 đều đang trong tư thế chiến đấu, quyết tìm ra điểm tốt nhất của đối phương.
Tuy nhiên…
“Má nó! Chẳng có gì đáng khen cả!”
Không ai có thể chỉ ra được điểm mạnh của những người kia.
Ngay thời điểm đó, một trận tranh đấu tàn khốc đầy tuyệt vọng đã được dự báo trước.