The World of Otome Games is Tough For Mobs

3)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Phần 1

Khi ấy là học kỳ hai của học viện.

Marie Fou Lafan, người đáng lẽ vẫn là một học sinh năm nhất, đang ở trong một cơ sở tôn giáo được gọi là đền thờ.

Nơi đó mang một kiểu kiến trúc khiến cô nhớ đến nhà thờ Cơ đốc giáo ở cuộc đời trước kia. Tại đây, Marie đang mặc trên mình một bộ váy trắng tinh.

Nhìn lên những mảnh kính màu qua tấm mạng che mặt, cô thấy ánh mặt trời chiếu xuyên qua chúng trông thật đẹp.

Đây là bộ váy cưới mà ở kiếp trước cho đến tận lúc chết cô cũng chưa được mặc, dù cho bản thân khao khát điều ấy.

Thêm vào đó, người thân của cả cô và chú rể đều đang tham dự trong ngôi đền này.

Cô đang ở trong một buổi lễ thành hôn. Đó chính là giấc mơ đã không trở thành hiện thực trong cuộc đời trước kia của Marie.

(Sao mọi chuyện lại thành ra như vậy chứ)

Tuy nhiên, cảm xúc của Marie lúc này là… không thể tệ hơn.

Còn chưa được một năm kể từ khi cô ghi danh vào học viện.

Ấy vậy mà, cô sẽ lấy chồng như thế này đây.

Không chỉ có hôn ước thôi, nó còn là cả một lễ thành hôn mà sẽ buộc cô phải thôi học.

Cô liếc nhìn gia đình mình đang ngồi trên băng ghế, trông họ có vẻ đang rất vui.

Gia đình cô ở thế giới này dù có cố ý tâng bốc thì cũng thể nào gọi là một gia đình tốt được, họ có lý do để vui mừng trước lễ cưới của Marie.

Người cha kiếp sau của cô nói.

“Con bé út vô dụng nhà ta được giá phết nhỉ.”

Mẹ kiếp sau của cô trông cũng rất hạnh phúc.

“Công nhận. Thế này là coi như nhà mình xong hết nợ nần.”

Marie đã bị bán đứng bởi chính gia đình mình.

(Tuyệt đối không thể tha thứ cho đám người này!)

Marie nghiến răng và giận đến run cả người. Hôn phu của cô đang tiến đến gần.

Cô thầm nguyền rủa một tiếng khi nhìn thấy diện mạo hắn ta.

(Cái gã này… mình có linh cảm không tốt!)

Hắn thở dài khi thấy Marie, tiếp cận cô với một vẻ do dự.

Tuổi của hắn đã quá ba mươi, với một cơ thể ục ịch trông không khỏe mạnh chút nào. Hắn liền rời mắt khỏi Marie.

“Tại sao ta lại phải cưới con bé loắt choắt này nhỉ. Ta thích kiểu phụ nữ quyến rũ hơn cơ.”

Thái độ của hắn ta tràn ngập vẻ bất mãn, đã vậy còn chèn thêm một câu như thế.

Marie giận đến sôi máu.

(Chính gia đình ông đã đặt vấn đề với nhà tôi kia mà!)

Không tính đến tuổi tinh thần của Marie, nếu nhìn vóc dáng bên ngoài của cô thì trông chỉ như một đứa 16 tuổi.

Cô đã được công nhận là một người trưởng thành ở thế giới này và có thể kết hôn.

Tuy nhiên trong mắt Marie, ngay lúc này đây, cuộc sống học đường vui tươi của cô đã bị cướp mất, và cô đã bị ép buộc phải cưới một người đàn ông mà cô còn không thích.

Việc bị bán đứng bởi chính gia đình mình như thế này quả không vui tẹo nào.

Cô không thể nào chấp thuận cái đám cưới này được.

(Đừng có đùa tôi chứ! Tại sao tôi lại phải chịu đựng chuyện này - một đám cưới mà chẳng có tí niềm tin và hy vọng nào của "cái otome game đó" cả. Tôi muốn được kết hôn một cách đàng hoàng… với người mà tôi yêu cơ…)

Marie đã luôn sống trong khó nhọc kể từ khi được tái sinh vào thế giới trong game otome.

Hy vọng duy nhất của cô là được nhận vào học viện một ngày nào đó, và để được như thế cô đã luôn trui rèn phép thuật hồi phục của mình cho đến tận bây giờ.

Cô luyện tập nhiều đến mức hy sinh cả sự phát triển của cơ thể mình.

Cô đã tập luyện phép hồi phục trong bí mật, bởi nếu gia đình cô mà biết được, họ sẽ thỏa thích lợi dụng điều đó.

Bọn họ thực sự là một lũ khốn nạn nếu so với gia đình đình cô ở kiếp trước.

Cuối cùng, khoản nợ của họ đã phình ra quá lớn, đến nỗi họ đã bán Marie cho một nhà giàu có để đổi lấy việc được xóa nợ.

(Các người nghĩ từ trước đến nay tôi đã phải khổ sở đến mức nào chứ!? Ngay cả khi tôi cuối cùng đã được vào học viện và có một cuộc sống tạm cho là vui vẻ, mặc dù có hơi khác kế hoạch ban đầu!)

Cha xứ, hay là người tương đương với vị trí đó trong thế giới này, đã bắt đầu buổi lễ cùng với cô dâu và chú rể đứng cạnh nhau.

“Được rồi, bắt đầu lễ cưới thôi nào.”

Hôn phu của cô trông như muốn làm cho xong càng nhanh càng tốt.

Ngay từ đầu hắn ta đã chẳng có tí tẹo hứng thú nào với Marie cả.

Thứ mà hắn để tâm chỉ có dòng dõi nhà Marie mà thôi.

Gia đình chú rể là loại được gọi là “gia tộc khởi nghiệp”.

Cái cách mà họ leo được lên vị trí bây giờ cũng rất kỳ lạ. Nhiều nhà quý tộc khác có ác cảm với họ.

Bởi vì như vậy, họ muốn có được dòng dõi quý tộc bằng mọi giá.

Đó cũng không nhất thiết phải là Marie.

“Làm nhanh lên hộ cái.”

Điều gì sẽ xảy ra với cô nếu như cô cưới một người như thế này?

Marie có thể dễ dàng tưởng tượng ra.

Chắc chắn rằng một cuộc hôn nhân không tình yêu sẽ chờ đợi cô.

Trong trường hợp tệ nhất, cô sẽ bị đối xử lạnh nhạt sau khi sinh được một đứa con, bởi vì họ đã không còn cần cô nữa.

(Mình đã quyết định lần này sẽ cố gắng hết sức. Mình muốn được hạnh phúc trong cuộc đời thứ hai, vậy mà...!)

Nước mắt cô trào ra.

Thế rồi, Marie nhớ lại người anh trai của cô ở kiếp trước.

Giờ nghĩ lại, cô thấy anh quả là một ông anh trai đáng tin cậy.

(... Cứu em với, Onii-chan.)

Cô thầm rên rỉ trong tim, hồi tưởng lại vì sao chuyện lại ra nông nỗi này.

Phần 2

Đâu đó vào lúc mà kỳ nghỉ hè chỉ còn lại có vài ngày.

Tôi, Leon Fou Bartfalt, đang thong thả nghỉ dưỡng ở nhà.

Cộng sự Luxion đang lơ lửng trên vai phải của tôi. Ống kính duy nhất đỏ rực của nó có vai trò như một con mắt đang trông chừng Collin… và cả Marie chạy rông trong vườn.

Marie đang tức giận đuổi đánh Collin.

“THẰNG NHÓC KIA ĐỨNG LẠI NGAY!”

Collin vừa chạy vừa trêu tức.

“Còn lâu nhé ~”

Mặc dù Marie đang đuổi đánh thằng em trai tôi, nhưng nguyên nhân cho việc đó là tại Collin.

“Hai đứa nó lại cãi nhau nữa à?”

Tôi xem mà ngứa cả mắt. Luxion bèn giải thích tình hình.

[Vâng. Là do em trai của chủ nhân đã chọc tức Marie ạ.]

Có vẻ như Collin nghĩ về Marie như một người chị không lớn hơn thằng bé là bao.

Nó thường trêu chọc Marie, người luôn tỏ ra mình già dặn hơn, và chơi đùa cùng cô ấy.

Nếu Marie cứ mặc kệ thì sẽ chẳng có chuyện gì, nhưng bản thân cô lại bị khích tướng nên càng khiến Collin được nước làm tới.

Thế rồi cha tôi đi từ trong nhà ra và gõ lên đầu Collin một cái.

“Ối!”

“Collin, đừng có trêu Marie-chan nữa!”

Marie đang đuổi theo Collin thì bị hành động của cha làm cho bối rối.

“E, err, chú ơi, chú không cần làm thế đâu ạ…”

Cha tôi tỏ ý xin lỗi Marie.

“Xin lỗi nhé, Marie-chan. Không phải là Collin nó không thích cháu đâu. Hy vọng cháu sẽ không ghét nó.”

“À, vâng ạ.”

Collin xoa đầu với cả hai tay và chạy vào trong nhà. Thay vào đó là Nix - người con trai thứ hai bước ra.

Anh lại gần tôi và lập tức bắt chuyện.

“Collin lại trêu Marie-chan nữa à?”

“Ừm. Hai đứa nó cứ vậy hoài không chán. Cứ như chị em gần tuổi nhau vậy.”

Tôi cười cợt nói. Anh trai thì nhún vai.

“Thì đằng nào cũng là chị dâu của nó mà, vậy nên nói thế cũng đúng.”

“... Eh?”

Tôi ngạc nhiên khi nghe anh nói vậy. Anh trông cũng có vẻ bất ngờ.

“Eh?”

“Không, tại vì… hả? Sao anh lại bảo Marie là chị dâu nó?”

“Ơ, cái thằng này, mày nghiêm túc đấy à?”

Tôi chả hiểu sao trông anh ấy lại ngạc nhiên đến vậy.

“Không, là tại vì…”

“Không cái gì! Mày mang con bé về nhà rồi sống cùng nó hơn tháng liền! Người ngoài nhìn vào thấy chẳng khác gì hai đứa mày đã kết hôn rồi đâu!”

Chúng tôi vẫn chưa chính thức kết hôn, nhưng từ quan điểm của những người xung quanh, một cô gái mà dành cả kỳ nghỉ hè ở nhà một thằng con trai thì… hẳn là trông sẽ như thể hai đứa đã đính hôn với nhau rồi.

“Không phải thế! Marie… anh biết đấy, không thể về nhà được.”

Nhân tiện nói đến nhà Marie, thì đấy là một cái gia đình tồi tệ theo những gì tôi được nghe.

Bởi vậy, Marie đã nói rằng không muốn về nhà trong kỳ nghỉ hè, do đó mà tôi đã mang cô ấy về nhà mình.

Dĩ nhiên là tôi không bao giờ làm gì quá giới hạn cả.

Ở gần nhà là hòn đảo bay của tôi. Nó có suối nước nóng và cánh đồng, gạo và nhiều thứ khác đang được trồng ở đó.

Chúng tôi cùng lắm chỉ đi tắm nước nóng và hân hoan thưởng thức đồ Nhật bởi đã quá lâu rồi mới được ăn.

Marie cũng là một người chuyển sinh giống như tôi.

Chúng tôi rất hợp nhau bởi vì có chung quan điểm về giá trị, nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi.

Mà trước hết, Marie chỉ thích trai đẹp.

Nếu có ai hỏi rằng tôi có đẹp trai không, thì tôi sẽ cho là không. Tôi không phải loại cô ta thích.

Và bản thân tôi thì lại thích ngực bự cơ.

Marie phẳng như tấm phản, thế nên loại từ vòng gửi xe.

Gu của hai đứa không trùng nhau đến mức độ không thể lệch hơn được nữa.

“Chẳng có gì chắc chắn là mày sẽ kiếm được một cô gái khác tốt như vậy nữa đâu. Cả cha và mẹ đều đang nghĩ là mày sẽ kết hôn với Marie-chan đấy.”

Vậy ra đó là lý do cha mẹ tôi đối xử tốt với Marie đến kỳ lạ ư?

Có vẻ như đây sẽ là một sự hiểu lầm nặng nề nếu như tôi không giải thích.

Anh trai thở dài.

“Mày sướng thật đấy. Vừa vào học viện đã tìm ngay được một đứa rồi. Trong khi anh thì chật vật mãi mà chả kiếm được ai.”

Hình như anh trai cũng đang phải khổ sở vì vụ săn bạn tình.

Không như tôi, anh ấy nhập học vào lớp thường, thế nên tôi đã nghĩ rằng việc kiếm vợ sẽ dễ dàng hơn, nhưng có vẻ chuyện không như vậy.

“Em tưởng là ở cái lớp của anh thì sẽ tìm ngay được một cô chứ.”

Anh gãi gãi đầu.

“Ngay cả bọn con gái trong lớp thường cũng muốn được sống ở thủ đô. Bọn nó muốn kiếm một người mà đủ quan hệ để có thể cho bọn nó tới sống ở thủ đô hoặc ít nhất là trong đất liền. Người như anh chúng nó còn chẳng thèm ngó tới.”

Dường như anh trai tôi cũng đã phải chật vật lắm.

Tôi muốn tìm cách giúp đỡ anh ấy, nhưng bản thân tôi lúc này cũng chưa lo nổi cho mình nên chuyện đó là bất khả thi.

“Mà quan trọng hơn, Leon này, ngày mai mày cũng về trường đúng không?”

“Theo kế hoạch thì là vậy.”

Tâm trạng tôi tụt xuống khi nghĩ về cuộc săn tìm bạn tình đang chờ đợi mình ở học viện.

Đối với anh trai cũng vậy.

Anh thở dài với một vẻ mặt rầu rĩ.

“Anh vẫn chưa tìm được đứa con gái nào mặc dù năm nay là tốt nghiệp rồi. Ước gì anh có thể tán gái giỏi như chú.”

“... Ôi anh tôi.”

“Này, dừng ngay. Đừng nhìn anh mày kiểu thương hại đó. Bị chính thằng em trai mình thương hại làm anh muốn khóc đây này.”

Thật sự luôn, không hiểu sao cái thế giới này lại nghiệt ngã với đàn ông như thế nhỉ?

Mà không, đúng hơn là nó chỉ khó khăn với nhân vật quần chúng thì phải?

Không như chúng tôi, nhân vật chính của otome game - Olivia, cùng với mấy thằng mục tiêu chinh phục chắc giờ này đang tận hưởng kỳ nghỉ hè của chúng mà chẳng phải lo nghĩ gì hết.

Tôi thật sự cảm thấy ghen tị.

Phần 3

Cùng lúc đó.

Trong ký túc xá nữ của học viện, Olivia đang ngồi trên giường trong căn phòng của mình.

Cô run rẩy ngồi ôm đầu gối.

Căn phòng tối om với rèm cửa đóng kín hoàn toàn.

“Không sao… mình vẫn ổn mà.”

Olivia tự lẩm nhẩm với chính mình. Có một quầng thâm dưới mắt cô.

Trên tay cô đang cầm một bức thư được gửi từ thị trấn quê cô.

Đó là một bức thư được gia đình cô gửi tới.

Đối với Olivia, bức thư ấy chính là niềm an ửi của cô.

Olivia là một học sinh được học bổng, nhưng mặc dù không phải lo về chuyện chi phí sinh hoạt trong học viện, cô cũng chẳng hề dư dả gì.

Đó là lý do cô không thể về nhà mặc dù đang là nghỉ hè.

Cô đã dành cả kỳ nghỉ hè của mình trong ký túc, toàn tâm toàn ý học bài mỗi ngày để có thể bắt kịp với bạn bè nhiều nhất có thể, hoặc ít ra thì cô đã dự tính như vậy.

Tuy nhiên, hiện thực rất phũ phàng.

Có người gõ cửa. Olivia giật mình khi nghe tiếng và ngẩng mặt lên.

“Híc”

Cô suýt nữa là hét lên, liền lấy tay bịt miệng mình lại. Thế rồi giọng nói của một nhân viên học viện vang lên.

“Cô Olivia, điện hạ đang chờ cô ở trước cửa ký túc. Phiền cô chuẩn bị diện kiến ngay ạ.”

Người đó chỉ nói vậy rồi đi luôn.

“... Sao anh ta không để mình yên thân chứ.”

Trong suốt kỳ nghỉ hè, mấy chàng quý tộc cùng với Julius thường xuyên đến ký túc xá nữ để rủ Olivia đi chơi.

Bởi năm người họ cứ hết kẻ này lại tới kẻ kia đến, Olivia đã không thể kiếm được chút thời gian nào để học.

Khoảng thời gian này là vô cùng quý giá đối với Olivia, khi mà có ít các nữ sinh khác xung quanh.

Nhưng năm người đó đã cướp mất khoảng thời gian đó của cô.

“Mình chỉ muốn học thêm thôi mà.”

Tuy nhiên, với vị trí của mình, Olivia không thể từ chối một lời mời từ Julius.

Lúc đầu cô không biết rằng Julius là hoàng tử, nhưng giờ thì cô đã biết.

Cô không thể từ chối anh ta, và nếu như nhận lời Julius, cô cũng không thể từ chối lời mời từ những kẻ khác - những gã quý tộc trẻ kia.

Và khi mà cô gần gũi với năm người đó như vậy, cô bị toàn bộ nữ sinh của học viện ganh ghét.

“Mình phải làm gì đây? Phải làm sao bây giờ.”

Sẽ tốt biết bao nếu cô có thể thẳng thắn nói với họ rằng họ đang làm phiền cô, nhưng nếu làm như vậy thì đời học sinh của cô sẽ đi tong.

Bên kia là hoàng tử điện hạ - vị vua tiếp theo của đất nước này.

Điều đó sẽ không chỉ ảnh hưởng đến một mình cô, ai mà biết được rủi ro nào sẽ xảy đến với nơi cô sinh thành.

Olivia đứng dậy và chuẩn bị, trước khi ra ngoài gặp Julius.

Truyện Chữ Hay