Phần 1
Thế giới không hoạt động giống như game.
Không hề có tính năng save hay load trong thế giới thực.
Cuộc đời không cho cơ hội làm lại lần nữa.
Nhưng, nếu một người có thể làm lại thì sao?
Nếu một người có thể làm khác đi lúc đưa ra một quyết định quan trọng, cuộc sống như thế nào sẽ chờ đợi họ đây?
Nếu như có một bản save từ trước khi bước vào học viện, nếu như Leon chọn một route khác, câu chuyện sẽ tiến triển ra sao?
Đây chính là câu chuyện kiểu như vậy.
Phần 2
Mùa xuân năm học thứ nhất, tôi gia nhập vào học viện không sứt mẻ gì.
Tôi, Leon Fou Bartfalt, đang nấp trong một bụi cây ở sân sau học viện.
Ẩn nấp cùng với tôi là cộng sự Luxion.
“Cảnh hoàng tử đang ngồi suy tư bên bồn nước trông nghệ ra phết đấy nhỉ. Mặc dù trong lòng hắn chỉ đang lo nghĩ chuyện vớ vẩn như kiểu làm hoàng tử sao mà mệt quá đi.”
Đó chính là Julius điện hạ, một trong những mục tiêu chinh phục trong cái otome game đó.
Hắn ta đang ngồi ngẫm nghĩ ở một nơi không có bóng người, nhưng - đây chính là thứ gọi là một “sự kiện”.
[Đi nhìn trộm như thế này, chủ nhân có sở thích thật tồi tệ]
“Tại vì ta tò mò. Ngươi không nghĩ rằng được nhìn thấy trong đời thực một cảnh nổi tiếng trong tựa game mà mình đã chơi là một trải nghiệm quý giá sao?”
Đó là sự kiện nhân vật chính gặp gỡ hoàng tử.
Nhân vật chính, người đang sốt sắng với bao kỳ vọng về cuộc sống học đường sẽ cho vị hoàng tử thô lỗ ăn bạt tai.
Nếu như tôi có thể được xem trực tiếp cảnh hoàng tử bị tát, dĩ nhiên là tôi sẽ đi nhìn trộm rồi.
[Chẳng phải chủ nhân nói rằng đây không phải việc của ngài sao?]
Hiển nhiên là không phải việc của tôi rồi, nhưng mà tôi vẫn tò mò.
Ít nhất là tôi muốn xác nhận xem nhân vật chính sẽ là kiểu con gái như nào.
Liệu có khác biệt gì giữa nhân vật chính được người chơi điều khiển và nhân vật chính trong đời thực không?
Tôi đi nhìn trộm để giải đáp thắc mắc đó.
“Mình muốn xem cảnh một gã đẹp trai bị ăn tát.”
Tôi buột miệng nói ra một lý do vu vơ, Luxion lắc lắc con mắt duy nhất của nó theo chiều ngang.
Cử chỉ đó cho biết rằng nó chả hiểu gì sất.
[Chủ nhân có một tính cách thật thú vị]
“Ngươi vẫn giỏi mỉa mai như mọi khi nhỉ.”
[Không phải chính chủ nhân đã cho tôi rất nhiều cơ hội để làm thế sao? - Ô?]
Con mắt độc nhất của Luxion dịch chuyển và phát hiện ra một cô gái đang lén lút lại gần.
Cô ta không nhìn thấy chúng tôi đang nấp ở đây.
Cô gái đó... không phải là nhân vật chính.
Cô ta không hề trông giống bất kì ai trên bìa của bộ otome game đó cả.
“Cô gái này… Ta đã thấy cô ta ở lễ khai giảng.”
Đó là một cô gái rất khó chịu.
Không phải là tôi ghét bỏ gì, nhưng chỉ nhìn cái mặt cô ta thôi là tôi đã thấy khó chịu rồi.
[Chủ nhân, cô gái kia đang định bắt chuyện Julius kìa. Cô ấy là nhân vật chính à?]
Tôi bắt đầu di chuyển.
“Không thể có chuyện đó được. Trông cô ta quá khác biệt.”
Nhân vật chính trên bìa của game cao hơn và có một hình thể tuyệt vời hơn.
Cô ta không phải là nhân vật chính, có lẽ vậy.
Trong lúc tôi đang quan sát, cô gái lẩm bẩm cái gì đó.
“Bình tĩnh lại nào, Marie. Chỉ cần tận dụng tốt sự kiện gặp gỡ hoàng tử và trở nên thân thiết với hắn ta, mày sẽ thắng cả game luôn.”
Tôi ngay lập tức hiểu ra mọi chuyện.
À, ra là cô gái này cũng giống như tôi.
[Luxion, đi nào.]
Tôi lén lút lại gần Marie, người đang tính toán thời điểm để xuất hiện, và rồi nhảy vào cô ta ngay khi cổ định cất tiếng gọi Julius.
Tôi tóm lấy tay cô ta và bịt miệng trước khi kéo cổ ra khỏi chỗ đó.
“Nh!”
Marie không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô bị sốc toàn tập và trở nên hốt hoảng.
Tôi vẫn giữ chặt lấy Marie và nhanh chân chạy đến một nơi không có ai trước khi thả cô ta ra.
Thế rồi cổ lườm tôi, trông có vẻ sợ hãi.
“A, Anh làm cái trò gì vậy hả!? Có biết tôi đang vội lắm không. Anh nghĩ là làm chuyện này rồi thì tôi sẽ để yên hả? Tôi sẽ không bao giờ tha cho anh.”
Dù đang tỏ ra mạnh mẽ, nhưng trông rõ ràng là cổ đang hoảng sợ.
Cảm giác như trước mặt là cô em gái của tôi trong kiếp trước vậy.
Đó là lý do khiến tôi cảm thấy khó chịu ư?
“Bởi vì cô không muốn bị tôi phá mất sự kiện gặp gỡ với hoàng tử đúng không?”
Đôi mắt Marie bèn mở lớn trước khi chầm chậm nheo lại.
Biểu cảm của cô trở nên lạnh lùng hơn.
“Có vẻ anh cũng giống như tôi.”
Vậy là tôi đã không nhầm.
“Cô đang định làm gì thế? Tại sao lại muốn xuất hiện trước hoàng tử?”
Tôi cũng ngờ ngợ đoán được điều cô gái này đang định làm.
Nhưng, tôi vẫn muốn xác nhận nó.
“Có phải việc của anh đâu nhỉ?”
Marie tránh né ánh mắt tôi. Dường như cô ta đã thử tận dụng sự kiện gặp gỡ hoàng tử để hớt tay trên nhân vật chính.
“Tất nhiên là việc của tôi rồi. Cô này, cô có hiểu việc mình đang làm không đấy?”
“Anh thật là phiền phức! Mà quan trọng hơn, thả tôi ra ngay. Nếu tôi không nhanh chân lên thì nhân vật chính sẽ đến mất!”
Marie định bỏ chạy. Tôi bèn dồn cô ta vào chân tường và chống cả hai tay lên tường để chặn mọi đường thoát.
Marie nhỏ nhắn đang lo sợ.
“Đừng có ngáng đường họ. Nghe tôi nói này, thế giới sẽ bị hủy diệt nếu nhân vật chính và những mục tiêu chinh phục không đến được với nhau.”
Nói theo ngôn ngữ của game, thì đó là game over.
Vẫn còn quá sớm để bị game over nên tôi muốn ngăn chặn điều đó.
“Hả? Làm sao chuyện đó xảy ra được chứ? Nếu anh định dọa tôi thì nghĩ ra cái gì hay ho hơn đi. Anh mà không thả tôi ra, tôi sẽ la lên cho mọi người lại đây đấy. Nếu tôi la lên, cuộc sống học đường của anh... Không, cả cuộc đời anh sẽ đi tong luôn đấy.”
Cô gái này… tính cách cô ta cũng tệ y như con em gái của tôi vậy.
Chắc chắn là nếu cô ta la lên lúc này, tôi sẽ bị cho là kẻ xấu.
Nhưng dù sao đi nữa, chuyện này vẫn rất lạ.
Vì sao cô gái này lại nhắm đến hoàng tử?
“Cô này, cô chơi qua cái otome game đó rồi đúng không? Nếu thế thì tại sao lại muốn hủy hoại sự kiện gặp gỡ hả?”
“Hiển nhiên rồi, là vì…”
Marie đang nói thì một tiếng “bốp” vang lên từ đằng xa.
Chúng tôi đều biết rằng âm thanh đó có nghĩa là gì.
“Thôi thế là mất rồi, sự kiện gặp gỡ sẽ không quay trở lại nữa.”
Marie ngã quỵ xuống, lưng dựa vào tường.
Lệ trào ra trên mắt cô.
“Không, không thể nào… mặc dù tôi đã vào được học viện. Mặc dù tôi đã chờ đợi suốt mười năm!”
Nước mắt chảy ra thành từng giọt lớn, cô nàng bắt đầu khóc.
“N, Này”
“Mặc dù tôi đã chắc chắn lần này bản thân sẽ được hạnh phúc! Tất cả là tại anh. Tại anh mà tôi sẽ nghèo túng suốt đời!”
Tôi không thích nhìn thấy con gái khóc bởi vì nó khiến tôi khó chịu.
[Chủ nhân, chẳng phải lúc này tốt hơn là nên chia sẻ thông tin trước đã?]
Tôi cũng cảm thấy điều đó là cần thiết sau khi nghe Luxion đề nghị.
Nếu đã hoàn thành game, cô ta sẽ không đời nào nghĩ đến chuyện phá hoại sự kiện gặp gỡ.
“Được rồi. Này, đừng có khóc nữa.”
Đột nhiên, âm thanh *ọt ọt* phát ra từ bụng cô nàng Marie đang sụt sịt. Cô bèn trở nên xấu hổ.
“Cô đói à?”
Marie khẽ gật đầu.
Cử chỉ của cô giống với em gái trong kiếp trước của tôi đến nỗi tôi không thể để cô ta một mình được.
Bên cạnh đó, cả hai đều là người chuyển sinh. Tôi không thể cứ thế bỏ mặc cô ta được
“Tôi sẽ mời cô một bữa, thế nên tạm thời cứ ra khỏi đây đã.”
Marie nắm lấy bàn tay tôi chìa ra trước mặt.
“Um, ừm.”
Phần 3
Chúng tôi ra khỏi học viện và đi vào thành phố.
Cả hai vào một nhà hàng loại rẻ tiền. Marie nhiệt tình gọi đồ ăn.
Cô đã ngấu nghiến đến phần bít tết thứ ba mà vẫn còn gọi thêm đồ ăn nữa.
Lúc này cô đang nhai thịt vẫn còn bám vào xương.
Cái cách cô ta ăn cứ như một con thú hoang vậy.
“Ăn từ từ thôi. Không ai cướp mất của cô đâu.”
Chỉ nhìn cô ăn thôi cũng làm tôi cảm thấy no rồi.
Luxion lơ lửng bên cạnh tôi trong khi quan sát Marie. Nó rất quan tâm đến cô gái này.
[Chủ nhân đã kỳ lạ rồi, người này thực ra cũng rất kỳ lạ nữa.]
Nghe thấy tôi bảo Marie cũng từng là người Nhật, Luxion nói [Vậy ra cô ấy là một người cổ đại] và tương tác với Marie một cách thân thiện.
[Marie, có đủ đồ ăn cho cô mà. Chúng ta nói chuyện tiếp được chứ?]
Chuyện chúng tôi đang nói trước khi đồ ăn được mang đến là về việc Marie từng là một phụ nữ Nhật Bản.
Cô ấy không nói cho chúng tôi biết tuổi, nhưng từ nội dung câu chuyện của cô, tôi đoán rằng cô khoảng từ ba lăm đến bốn mươi tuổi.
Hình như cô đã bị cha mẹ từ mặt và phải sống với một gã bạn trai vô dụng.
Sau đó, cô nghĩ rằng mình đã ngất xỉu do bị bạn trai bạo hành, nhưng rồi khi cô tỉnh lại thì đã thấy mình ở thế giới này.
Câu chuyện của cô quá đáng thương nên tôi đã không thể cười được.
Thật phiền phức khi mà tôi không thể đem chuyện đáng thương kiểu này ra để đùa cợt được.
Marie uống nước để nuốt trôi đồ ăn trong miệng xuống và tiếp tục nói sau khi đã hoàn hồn trở lại.
“Đang dừng ở đâu ấy nhỉ?”
“Từ đoạn cô được chuyển sinh thành con gái út của gia đình Tử tước Lafan.”
“À, đúng rồi.”
Luxion đặt một cái khăn tay trước mặt Marie do khu vực quanh miệng cô bị bẩn.
Marie cầm lấy cái khăn và lau miệng trước khi tiếp tục.
“Gia tộc mà tôi được đầu thai vào là một cái gia tộc rồi tệ. Đó là một gia tộc tử tước có lãnh địa trong đất liền, nhưng mà giờ lãnh địa đó rất nhỏ và nhà tôi cũng rất là nghèo. Trong gia đình thì cũng chỉ có cha mẹ tôi là có lòng tự trọng, anh trai chị gái đều là lũ cặn bã hết.”
Marie cúi đầu xuống và nói lí nhí, “Họ hoàn toàn khác biệt với onii-chan của tôi ở kiếp trước”.
Cô gái này hình như có một người anh trai ở cuộc đời trước kia.
Thật là trùng hợp, tôi cũng có một cô em gái.
Đó chính là lý do cô gái này khiến tôi cảm thấy cực kỳ khó ở, cũng là điều làm tôi không thể bỏ mặc cổ.
Có khi nào cô ấy chính là em gái tôi không? Tôi có cân nhắc đến khả năng này, nhưng chuyện đó là bất khả thi nên chắc cổ là người khác rồi.
Mà trước tiên, liệu một điều như thế có thể xảy ra không nhỉ? Tôi cảm thấy cơ hội xảy ra là rất nhỏ.
“Cô nhắm đến hoàng tử bởi vì muốn thoát ra khỏi cuộc sống như vậy?”
Tôi thông cảm với Marie, nhưng nhắm vào hoàng tử thì chẳng tốt đẹp gì, đúng không?
“Bởi vì… tôi không hoàn thành phần game đầu, thế nên tôi không rõ chi tiết.”
Marie trông như thể sắp òa khóc.
Tôi cũng đang muốn khóc đây. Dù sao đi nữa, tôi đâu có ngờ cái otome game đó lại có phần sau.
Tôi rất mừng vì đã có thể nói chuyện với Marie.
“Phần game trước rất khó, tôi đã phải hoàn thành nó với những vật phẩm mất tiền mua. Cơ mà, tôi vẫn không tin được là nó lại có phần kế tiếp.”
“Đúng vậy nhỉ!? Không thể nào hoàn thành nó bằng cách thông thường được. Thế nên đâu thể trách chuyện tôi không biết, phải chứ?”
[Marie, đồ ăn cô gọi đến rồi kìa]
Hầu bàn mang đến một đống đồ ăn.
Marie ngay lập tức tiếp tục ăn uống.
Khi tôi đang nhìn cái cách Marie ăn, cô nàng xấu hổ và bắt đầu viện lý do.
“Tôi… đã lâu lắm rồi tôi mới được ăn thật nhiều như này. Ở nhà tôi đâu có được ăn đến khi no bụng. Thậm chí có những ngày chẳng còn gì ăn ngoài một thứ súp nhạt nhẽo.”
Gia đình cô gái này đang làm cái quỷ gì vậy nhỉ?
“Thế thì thật là tệ.”
“Anh nên biết là mình may mắn đến thế nào đi.”
“Tôi không biết nên cảm thấy thế nào.”
Đến cả kẻ suýt nữa bị bán cho một mụ già như tôi mà vẫn còn khá khẩm hơn ư - tôi không muốn tin vào điều đó.
Nhưng, đúng thật là tôi đã may mắn hơn Marie nếu nói đến chuyện gia đình.
Không tính đến Zola, tôi nghĩ rằng cha và mẹ tôi rất tốt.
Anh trai Nix của tôi thì đáng tin cậy, và Collin là một cậu em trai đáng yêu.
“Trong học viện thì cũng có khó khăn gì chuyện ăn uống đâu.”
“Tôi, tôi đói lắm! Kể từ lúc chuyển sinh đến đây, bụng tôi lúc nào cũng thấy đói cồn cào, và vì lý do gì đó mà tôi bị chậm lớn nữa.”
Luxion đang quan sát Marie dường như hiểu được nguyên do.
[Từ câu chuyện của Marie, tôi cho rằng có thể việc luyện tập quá độ phép thuật hồi phục là nguyên nhân. Bình thường thì cơ thể cô ấy đã có thể phát triển hơn.]
“Là vậy sao?”
Tôi bảo Luxion nói rõ hơn.
[Vâng. Đây là hậu quả của việc cô ấy cưỡng ép bản thân quá nhiều trong giai đoạn phát triển. Cơ thể Marie ngừng lớn lên, nhưng cô ấy đã có được kỹ năng cho phép mình trở thành một chuyên gia trong phép hồi phục. Cô ấy chắc hẳn đã đã gò ép bản thân rất nhiều. Chủ nhân cũng nên noi gương cô ấy một chút chứ?]
Hắn đang bảo tôi phải làm việc chăm chỉ hơn nữa ư?
"Ta muốn sống một cách hiệu quả. Tôn chỉ của ta là không cố gắng một cách vô ích.”
[Tôi cũng đoán chủ nhân sẽ nói vậy mà. Ngài thấy sao về việc nấu cặn trong kẽ móng tay cô ấy lên mà uống?] [note19309]
“Ta từ chối.”
Trong lúc tôi đang kiên quyết cự tuyệt, Marie trông có vẻ bực tức.
Cô đánh rơi thìa và nĩa trên tay.
“Ơ, chuyện gì thế?”
Marie run bần bật.
“Eh?... Eh? C, có lẽ nào, tôi trông như một đứa trẻ là bởi vì…”
[Đó là kết quả từ sự cố gắng của cô. Đúng ra cô nên cảm thấy tự hào chứ? Chẳng có vấn đề gì với những chức năng sinh lý của phụ nữ cả, đơn giản là cô không thể lớn hơn thế này được nữa.]
Nói cách khác, diện mạo của Marie vĩnh viễn sẽ trẻ con hơn tuổi thật như thế này. Có vẻ như chẳng còn hy vọng phát triển thêm tí nào trong tương lai nữa.
Sau đó, Marie vừa khóc vừa ăn như điên để nuốt trôi nỗi buồn.
Phần 4
“Tôi không thể cứ khóc lóc mãi được!”
Ngày hôm sau.
Marie đến nói chuyện với tôi trong hành lang của học viện. Cô nói rằng muốn bàn về kế hoạch tiếp theo, tôi bèn kéo cô đến một nơi không có ai xung quanh.
Và rồi cô tuyên bố.
“Tôi sẽ tấn công những mục tiêu chinh phục mà nhân vật chính không nhắm tới! Đây là kế hoạch ăn đồ thừa!”
Sau khi tôi điều tra, nhân vật chính dường như có tên là Olivia. Marie vừa công bố một kế hoạch kiểu linh cẩu về việc tiếp cận những chàng trai mà nhân vật chính không để tâm đến.
“Cô đúng là không biết từ bỏ nhỉ.”
“Dĩ nhiên. Tôi không muốn thế giới bị hủy diệt. Tuy nhiên, chuyện này và chuyện đó khác nhau. Đó là lý do anh cũng phải giúp tôi.”
Marie chắp hai tay cầu xin tôi giúp đỡ. Tôi tặng lại cô ấy một nụ cười.
“Xin lỗi nhé nhưng mà không được rồi. Tôi còn bận đi tìm đối tượng để kết hôn.”
“Gì cơ, đồ nhỏ mọn! Anh đi tìm sau thì có chết ai!”
“Im đi! Đó là chuyện sống còn đối với một thằng đàn ông đấy, đồ ngốc!”
Luxion thận trọng quan sát xung quanh trong khi nói [Hai người đúng là hợp nhau].
Tôi kể cho Marie về tình trạng đau đớn của bọn con trai.
“Nghe đây này, một thằng trai trẻ mà chưa kết hôn trước hai mươi tuổi sẽ bị người ta ngờ vực đấy. Điều đó sẽ ảnh hưởng đến cuộc đời của hắn ta về sau. Bọn tôi khác với con gái, chả cần phải làm gì mà cũng có trai đổ xô đến xếp hàng.”
Marie phản đối.
“Hả? Bọn con trai cũng chỉ tiếp cận đứa con gái mà nó đang để ý thôi. Dạng như tôi chả bao giờ được mời đến buổi tiệc trà nào hết đấy, anh có biết không?”
“Đó là bởi vì những buổi tiệc trà sẽ bắt đầu từ tháng thứ năm. Chẳng có ai đi mời bọn con gái ngay sau khi vừa mới nhập học.”
“Anh bị ngu à? Năm nhất sẽ bắt đầu tổ chức tiệc trà từ tháng thứ năm, nhưng chả liên quan gì đến các khóa trên hết. Ý tôi là không có đàn anh năm hai năm ba nào thèm mời tôi cả.”
Nói chuyện với nhỏ này khiến tôi bực cả mình.
Marie kể lể phàn nàn về lũ con trai.
“Rốt cuộc thì con trai các anh chỉ để tâm đến đứa nào tiện lợi cho mình mà thôi. Mặc dù các khóa trên đang mời những đứa con gái xung quanh tôi, tất cả đều ngoảnh mặt đi ngay khi tôi nói rằng mình đến từ nhà Lafan.”
Marie cúi gằm xuống.
Nhưng chuyện đó đâu thể tránh khỏi được.
“Bởi vì gia đình cô có tiếng xấu mà.”
Tôi có điều tra và biết được nhà Marie vô cùng tệ. Đó là một gia đình khiến tôi phải do dự về việc có nên tiếp xúc với cô ấy kể từ giờ.
Marie lau nước mắt.
“Thật là vô lý.”
Ngay từ đầu, hiển nhiên là bất kỳ ai cũng sẽ do dự nếu như gia đình của cô gái mà họ định kết hôn đang nợ ngập đầu.
Tôi có thể tưởng tượng ra cảnh họ xin tiền kẻ muốn kết hôn với con gái của họ.
Sẽ rất là mệt nếu như nhà Marie có đòi tiền từ một nhà nam tước ở tiền tuyến.
Bởi vì họ sẽ không có nhiều tiền đến như vậy.
Nhưng cũng sẽ rất phiền nếu như tôi bỏ mặc Marie như thế này để rồi cổ đi gây ra rắc rối gì đó.
“Được rồi tôi hiểu rồi, nín đi. Tôi sẽ giúp cô.”
“Thật chứ?”
Marie liền ngưng khóc và cười hớn hở. Cô nàng thật sự khiến tôi nhớ đến em gái mình.
Ít nhất, tôi hy vọng rằng con bé sẽ hạnh phúc hơn Marie.
Một phần trong tôi vẫn không thể tha thứ cho nó, nhưng tôi cũng không thể cười được nếu như con bé gặp phải những chuyện tồi tệ như Marie.
“Vậy thì, cô định nhắm vào ai?”
“Đầu tiên là…”
Marie mừng rỡ nói về kế hoạch của mình.
Phần 5
Trên sân tập với những khúc gỗ xếp thẳng hàng.
Một chàng trai trẻ mang mái tóc màu lam, Chris Fia Arclight đang miệt mài luyện tập.
Mặc dù đeo cặp kính trông rất trí thức, nhưng thực ra anh ta là con trai của một kiếm sĩ, người mang danh Thánh kiếm của Vương quốc Hohlfahrt.
Bản thân anh ta cũng đã đạt được danh hiệu kiếm sĩ bậc thầy ở cái tuổi còn rất trẻ.
Marie đang nói chuyện với chàng trai tên Chris đó.
Tôi đang quan sát họ phía sau tấm chắn.
“Xin lỗi nhưng tôi không có hứng.”
“Eh? Errr?”
Tôi đã ấn tượng vì cô ấy có thể thực hiện một màn chào hỏi ra trò, nhưng Chris chẳng hề có chút hứng thú nào với Marie.
Chris lau mồ hôi trong khi ném cho Marie một ánh mắt ngờ vực.
“Tôi không biết cô đang nghĩ cái gì mà lại tiếp cận tôi như này, nhưng tôi đã có vị hôn thê rồi. Nếu tôi quá thân mật với các nữ sinh khác thì sẽ bị coi là thiếu trung thực. Kể từ giờ làm ơn đừng nói chuyện với tôi quá nhiều.”
Marie chán nản trước lời cảnh báo với một lập luận đanh thép đó.
“V, vâng.”
Chris bắt đầu vung thanh kiếm gỗ sau khi cuộc nói chuyện kết thúc.
“Xong rồi thì đi đi. Tôi không tập trung được.”
Thái độ của anh ta cộc lốc và thô lỗ.
Mà nghĩ lại, anh chàng này vốn nổi tiếng lạnh lùng.
Marie quay trở lại chỗ tôi,
“Thất bại rồi.”
Cô buồn bã nói.
Dù sao thì cũng đâu còn cách nào khác.
“Tính thêm lần này thì là bốn thất bại liên tiếp rồi.”
Đây không chỉ là lần cuối, mà còn là game over luôn.
Marie đã tiếp cận với những đối tượng chinh phục khác, những chàng trai khác ngoài hoàng tử ra, nhưng rồi cô thất bại toàn tập đối với tất cả bọn họ.
“Thật là tệ, sao ai cũng lạnh lùng như vậy chứ!?”
Không phải chuyện gì cũng thuận lợi giống trong game đâu.
Tôi quay sang Luxion.
“Này, Olivia rất thân mật với hoàng tử đúng không?”
“Họ rất thân mật. Từ những thông tin thu được từ chủ nhân và Marie, tôi suy đoán rằng cô ấy đang nhắm đến Julius.”
Ấy vậy mà, tất cả những mục tiêu chinh phục khác còn chẳng thèm ngó ngàng đến Marie.
Thực tế quả là phũ phàng.
Tôi nói với cô nàng Marie đang rầu rĩ.
“Vui lên đi. Tôi sẽ đãi cô một bữa.”
Nghe thấy vậy, Marie bèn vặn lại tôi trong khi lau nước dãi.
“Đ, đừng có đem tôi ra để đùa. Anh nghĩ là tôi sẽ dễ dàng vui lên chỉ vì được cho ăn à?”
“Rồi biết rồi, lau nước dãi đi kìa.”
Trong khi tôi đang nấp để tránh Chris và nói chuyện với Marie, Olivia bước vào sân tập.
Đó là một cô gái tạo cho người ta cảm giác mộc mạc chân chất. Cô vẫy tay với Chris.
Chris vốn thường lạnh lùng, nay lại nở một nụ cười chỉ với mình Olivia.
Đấy là anh ta còn chẳng hề nhếch môi với Marie, cái sự thay đổi thái độ này là sao chứ?
Nhưng tôi cũng hiểu cảm giác của Chris.
Olivia là một cô gái vui tươi, tràn đầy năng lượng, đã vậy ngực còn to và vô cùng quyến rũ.
Thậm chí cả tôi cũng cười đến mang tai nếu như được cô ấy gọi.
So sánh với đó thì…
“Này, anh đang so sánh gì tôi với cô ả đó vậy hả?”
Marie ném cho tôi một ánh mắt lạnh như băng, tôi bèn lảng tránh đi.
“Giờ thì, mình đi ăn thôi nhỉ.”
“Anh nhìn vào ngực tôi và so sánh với cô ả đó phải không!? Nói thẳng ra đi!”
“Đôi khi sự thật có thể mất lòng. Người tốt bụng như tôi không thể nào nói ra sự thật phũ phàng đó được.”
“Thế thì khác quái gì anh nói toẹt ra đâu! Chết tiệt! Vậy đúng là ngực hả!? Đàn ông toàn một lũ ngu si!”
Trong thực tế thì hình dáng hay độ tròn trịa quan trọng hơn là kích cỡ, nhưng hãy đừng nói ra vậy.
Dù sao thì bộ ngực phẳng lì của Marie cũng chẳng có liên quan gì đến hình dáng hay độ tròn trịa cả.
“Aa… bực mình quá đi. Hôm nay tôi sẽ ăn mười suất bít tết!”
Luxion tham gia câu chuyện.
[Nhưng cô đã ăn hết mười hai suất trước đó rồi mà? Marie, cô chắc chắn là không thể lớn thêm được nữa rồi, nhưng mỡ sẽ vẫn tích tụ lại trong cơ thể. Đặc biệt là nó không ở ngực hay ở mông, mà lại ở quanh bụng với cánh tay đấy.]
Marie ngậm tăm sau khi nghe điều đó.
“T, tôi sẽ dừng ở sáu phần vậy.”
Cô nàng này đúng là vô dụng.
Đời nào mấy mục tiêu chinh phục lại có thể bị dụ dỗ bởi loại con gái này chứ.
Tôi thực sự rất lo.
Sẽ chẳng có vấn đề gì nếu tôi bỏ mặc cô ta, nhưng lúc này tôi không thể làm vậy được.
“Nhanh chân lên, đi thôi nào.”
“Đ, đợi tôi với!”
Phần 6
Kể từ tháng thứ năm, đến giờ thì những học sinh mới đã thật sự bắt đầu đánh tiếng mời đám con gái.
Tại sao lại là tháng thứ năm?
Tôi không rõ lý do, và tôi còn chẳng muốn biết.
Nhưng…
“Cảm giác như được tái sinh vậy.”
Tôi đã nhận ra trà là một thứ văn hóa tuyệt đỉnh.
Hai người bạn Daniel và Raymond đang nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lẽo, nhưng tôi không thèm để ý.
“Trông cậu có vẻ vui lắm nhỉ.”
“Đúng là người có tài thì nó cũng khác bọt thật.”
Tôi có thể cảm nhận thấy sự ghen tị rõ ràng trong ánh mắt và giọng điệu của họ.
Tại sao vậy nhỉ?
“Sao thế? Hôm nay trông hai cậu khó ở vậy.”
Trên băng ghế trong sân học viện.
Ba thằng chúng tôi đang ngồi tán dóc với nhau, nhưng hai tên kia làm tôi cảm thấy xa cách.
“Tôi nghe người ta đồn, hình như dạo này cậu rất là thân thiết với một cô nàng ở tầng lớp trên, người còn không mang theo đầy tớ riêng nào.”
Daniel nắm chặt bàn tay.
“Tôi ghen tị với cậu đấy đồ khốn! Làm ơn giới thiệu cô ấy cho bọn này với.”
Hai tên này đang cáu với tôi, nhưng lại định sử dụng tôi để được giới thiệu với gái.
Tôi không ghét mấy cậu chỉ bởi vì thế, nhưng… nhưng mà các cậu hiểu nhầm rồi.
“Marie ấy hả? Quan hệ của tôi với cô ta không phải như thế.”
Raymond ngờ vực.
“Tôi chả biết. Cơ mà, tôi vẫn ghen tị với cậu có một đứa con gái để mà gần gũi.”
Daniel cúi đầu.
“Tôi cũng muốn làm thân với một cô gái không có đầy tớ riêng.”
Một cô gái ở tầng lớp cao hơn mà không mang theo người hầu riêng là một cô gái đặc biệt.
Bởi vì thông thường thì gái ở tầng lớp trên đều có người hầu riêng cả.
Cô ta sẽ hoặc là nghèo như Marie, hoặc…
“A, điện hạ kìa.”
Raymond lẩm nhẩm. Đằng kia chính là hoàng tử - Julius điện hạ, cùng với người anh kế Jilk tháp tùng.
Phía sau là một đàn nữ sinh bám theo hai người.
Julius điện hạ và Jilk tắm mình trong thanh âm chói tai của lũ con gái, nhưng có vẻ họ chẳng buồn để tâm.
“Trông thật đáng ghen tị.”
Nghe tôi nói thế, cả Raymond và Daniel đều nhìn tôi và tặc lưỡi.
Hai cái thằng này, phải biết quý trọng anh em hơn chứ!
Lúc tôi vừa nghĩ như thế thì…
“A, học sinh danh dự kìa.” [note19310]
Lúc Daniel nói câu đó, Julius và những người khác hình như đang tranh cãi.
Vị hôn thê của Julius điện hạ, Angelica Rafa Redgrave cũng đang ở đó.
“Thưa điện hạ, xin người hãy nghĩ về địa vị của mình đi ạ!”
Hoàng tử Julius đáp lại Angelica với vẻ khó chịu.
“Angelica, chúng ta đang ở trong học viện. Đừng mang địa vị xã hội vào đây nữa.”
“Nh, nhưng!”
Anh ta đang bênh vực cho cô nàng học sinh danh dự Olivia ngay trước mặt hôn thê của mình.
Hoàng tử đã gặp Olivia và mời cô ấy đến dự buổi tiệc trà trong tháng thứ năm. Vừa lúc ấy thì Angelica đến.
Trong game thì đây là một sự kiện diễn ra ở giai đoạn đầu, nhưng trông tình hình này, tôi lại thấy nó giống một cảnh chém giết hơn.
“Đẹp trai đúng là sướng nhỉ. Cho dù có thân mật với cô gái khác ngay trước mặt vị hôn thê của mình thì cũng chả ai bảo sao hết.”
Thấy tôi nói vậy, Daniel vội lắc đầu.
“Không không, thế là không tốt. Chưa kể, con nhỏ kia lại còn là học sinh danh dự - một thường dân.”
Raymond cũng đồng ý.
“Thường dân cũng có thể được chấp nhận làm vợ lẽ mà, phải không? Có tiền lệ cho việc đó rồi.”
“Thế à?”
Có một câu chuyện kể về Lọ lem, một người phụ nữ thường dân được chấp thuận vào cung điện.
Cơ mà, anh ta hành xử như thế ngay trước mắt hôn thê của mình thì rất là phiền toái.
Xét tình hình này, nhân vật chính trong cái otome game đó bất ngờ thay lại là một cô ả xấu xa.
Nhóm người kia đã giải tán trong khi ba đứa tôi lặng lẽ ngồi xem.
“Rồi, bọn mình đi thôi nhỉ - ơ, hai cậu làm sao thế?”
Daniel và Raymond tóm lấy tôi khi tôi đang định quay về trường.
“Vẫn chưa nói chuyện xong mà!”
“Bây giờ cậu khai ra chi tiết xem cậu với con nhỏ tên Marie đó có quan hệ gì đi. Bọn này muốn nghe trên danh nghĩa anh em cùng hội cùng thuyền của cậu.”
Những người chiến hữu trong nhóm nam tước nghèo.
Có vẻ như mọi thứ sẽ rất phiền phức nếu như tôi không hóa giải được cái sự hiểu lầm này.
Phần 7
Và bởi vì thế, tôi đã đi hỏi ý kiến Marie.
Nhưng cô nàng Marie ấy lúc này đang tuyệt vọng đến cùng cực.
“Tháng thứ năm rồi mà chẳng ai thèm mời tôi dự tiệc trà hết á.”
Không chỉ năm người trong nhóm của hoàng tử, mà toàn bộ những thằng con trai có tổ chức tiệc trà vào tháng thứ năm đều ngó lơ cô ấy. Marie đang ngồi co ro ôm gối.
[Trong trường hợp của Marie, có khi nào đám con trai không muốn mời cô là vì gia đình cô quá tệ không?]
Marie bật dậy ôm đầu khi nghe thấy câu trả lời bình thản của Luxion.
“Tôi chán phải nghe những câu chuẩn đến từng li như vậy lắm rồi! Họ nên đánh giá tôi qua chính con người tôi chứ!”
“Đừng có nổi cáu.”
Hôn nhân giữa quý tộc dù thế nào thì vẫn là hôn nhân chính trị.
Ví dụ, có rất nhiều những câu chuyện kể về hai người yêu nhau nhưng không thể đến với nhau do hoàn cảnh gia tộc của họ.
Kiểu như khác biệt về địa vị, hoặc hai nhà lại nằm ở hai phe khác nhau, cùng vô số lý do khác.
“Tại sao! Cái thế giới otome game đó đáng lẽ phải là một thế giới chiều chuộng con gái chứ!”
“Nhưng mà nó lại là chế độ khó đối với đàn ông đấy.”
Dường như Marie cũng đang phải chơi chế độ khó.
Chỉ nhìn cô ấy thôi cũng làm tôi thấy buồn.
“Mà quan trọng hơn, tôi đã giải thích quan hệ giữa chúng ta cho mấy thằng bạn rồi. Chúng nó đang làm ầm lên đòi tôi nhờ cô giới thiệu bọn nó với đám con gái.”
“Tên kia, anh phải đối xử tốt với tôi hơn chứ! Hay anh tự đi mà giới thiệu bọn họ đi?”
“Nhưng tôi làm gì có quen đứa con gái nào.”
“Anh nói thế là sao hử?!”
“Ouch!”
[Hai người trông có vẻ đang vui nhỉ.]
Marie vừa đá vào cẳng chân tôi. Đau muốn chết.
Nói cách khác, cô nàng này có sức mạnh không thể tưởng tượng nổi nếu chỉ dựa vào vóc dáng nhỏ bé đó.
Tôi chờ cho Marie đang kích động bình tĩnh lại trước khi tiếp tục nói.
“Không, bởi vì là… tôi chẳng có người quen nào mà có khả năng giới thiệu được gái cho bọn nó cả. Bà chị Jena của tôi thì xấu tính lắm, nên chắc chắn bạn của bả cũng vậy thôi.”
Nếu tôi mà nhờ Jena giới thiệu, tôi đoán chắc chị ta sẽ nói “Bọn ta không có thời gian cho lũ quý tộc nhà quê.”
Mặc dù chính bản thân chị ta cũng là một quý tộc nghèo ở vùng quê.
“Nếu vậy, tôi có thể giới thiệu họ với bọn con gái.”
“Eh, cô làm được thật ư!?”
Thấy tôi có vẻ bất ngờ, Marie nhìn tôi giận giữ nói. “Anh coi thường tôi quá rồi đấy!”
Phần 8
Tôi đến quán bar vốn là địa điểm thường lưu tới của nhóm nam tước nghèo.
Marie đã mang đến mấy cô gái để giới thiệu với bọn con trai. Bầu không khí trong quán hôm nay khác với mọi ngày.
Những đàn anh lớp trên và học sinh khác cùng cấp quý tộc, tất cả bọn họ đều đang cười với tôi.
“Leon, anh tin ở chú.”
“Leon, cậu là thằng bạn tốt nhất trên đời.”
“Cậu cần gì cứ bảo tôi nhé. Núi đao biển lửa tôi cũng không từ!”
Tôi bật cười khi thấy bọn con trai mới vài ngày trước vẫn còn lườm nguýt tôi khi đi qua, bây giờ thay đổi thái độ nhanh như lật bàn tay.
Trong quán, ngoài Marie ra thì còn ba cô gái khác.
Một cô đang ngồi nghịch tóc, một cô thì trông có vẻ bồn chồn.
Cô còn lại có một mái tóc rối bù, quần áo thì hơi xộc xệch. Trên bộ đồng phục của cô có mang theo vài món dụng cụ vẽ.
Tôi lại gần Marie và hỏi.
“Này, cô kiếm đâu ra mấy đứa này vậy?”
Bọn tôi cũng có thu thập thông tin, nhưng chưa bao giờ bắt gặp mấy cô này cả.
Marie vừa ăn thịt, vừa cho tôi biết thêm về ba cô gái.
“Họ là bọn tự kỷ.”
“Tự kỷ!?”
“Đứa đang nghịch tóc là một con lười chảy thây. Con nhỏ lấm lét kia thì không thích những chỗ đông người, thế nên toàn học bài một mình trong ký túc. Đứa cuối cùng thì kiểu như họa sĩ ấy, ngoài vẽ ra thì chả hứng thú với cái gì cả.”
Vậy ra ba cô này là những đứa có vấn đề.
Tuy nhiên, cặp kính của Raymond sáng lóa lên sau khi nghe giải thích.
“Marie, có thể cho tôi biết lý do vì sao họ không có người hầu riêng không?”
Marie vừa uống nước ép hoa quả để nuối trôi thức ăn trong miệng xuống, vừa trả lời.
“Bởi vì họ không thích. Hình như con nhỏ bồn chồn còn bị sợ bán nhân. Ba đứa này có vẻ không định ra khỏi nhà sau khi cưới. Không cần biết là cậu ở thành phố hay ở quê, tôi nghĩ là họ sẽ cưới cậu nếu cậu có thể chu cấp cho họ một môi trường mà họ có thể tiếp tục tự kỷ.”
Cô nàng đang nghịch tóc không muốn phải làm việc, thế nên cần cho cô ta người hầu cận.
Cô nàng lo lắng thì thích đọc sách nên điều kiện là phải để cô ta mua sách định kỳ.
Còn điều kiện của cô nghệ sĩ là được vẽ.
Cái loại điều kiện kiểu gì thế này?
Daniel đứng dậy.
“Tôi sẽ tấn công nghiêm túc đây.”
“Khoan đã, Daniel! Tôi đi trước!”
“Tranh nhau như thế là không hay. Được rồi, để tôi…”
Trong khi tôi đang tính xem nên bắt chuyện với cô nào trước, Marie lườm tôi.
“Hả?”
“Không có gì.”
Marie quay mặt đi và lại tiếp tục ăn. Tôi thì chả hiểu ngô khoai gì sất. Daniel và Raymond nhìn tôi với ánh mắt ghê tởm.
“Leon, thế là không tốt.”
“Đúng vậy. Cậu đúng là một thằng tồi.”
Tôi không hiểu phản ứng của bọn này là sao.
“Mấy cậu làm sao thế!”
Cuối cùng, ngày hôm đó đã bùng nổ một trận xung đột trong nhóm xoay quanh ba cô gái kia.
Nếu là ở kiếp trước trong thế giới trước kia, ba người bọn họ có thể là những kẻ có vấn đề, nhưng ở thế giới này họ lại là những cực phẩm tuyệt vời đến nỗi phải nghi ngờ xem liệu đây có phải một cái bẫy.
Tôi cũng muốn tán họ nữa.