Lửa và thép, máu, và cái chết. Nếu tôi phải tóm tắt lại cuộc đời của mình chỉ bằng vài từ ngắn ngủi, thì sẽ là những từ này.
Vốn chỉ là một người chăn cừu ở phía Bắc của Đế Quốc, tại Heiden. Như bao người khác trong thời đại này, tôi là một trong hằng hà sa số những đứa trẻ mồ côi, những đứa chẳng hề biết cha mẹ của mình là ai.
Tôi không nhớ được bản thân đã bắt đầu chăn cừu từ bao giờ, nhưng xuyên suốt 10 năm qua, tôi hoàn toàn tách mình ra khỏi thế giới, chuyển đến đây và trên những cánh đồng ở Heiden, cho lũ cừu ăn uống no nê.
Hệt như những bông hoa nở rộ rực rỡ trên cánh đồng vào những tháng ngày chuyển mùa, những vì tinh tú được đính lên sặc sỡ khắp bầu trời đêm. Vào hè, gió mát thoảng qua, và vào đông, tuyết sẽ rơi, phủ kín toàn bộ thế giới.
Tôi chẳng hề có chút lòng tham, nhàm chán là gì tôi chẳng hề hay biết, chẳng vui cũng chẳng buồn rầu.
Giống như sao sáng về đêm, hoa nở trên cánh đồng, và tuyết rơi ngày đông, tôi chỉ đơn giản sống cuộc sống của một kẻ chăn cừu.
Và rồi vào một ngày, như viên đá nhẹ rơi xuống mặt hồ phẳng lặng, một điều kì lạ đã xảy ra ở nơi mà mọi thứ đều lặp đi lặp lại ngày qua ngày. Một lãnh chúa, một con ngựa, băng qua cánh đồng ở Heiden.
Tôi quỳ xuống, và ngài, cao quý với mặt trời phía sau như lớp hào quang chói loà, cười và nói.
"Nhóc chăn cừu, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
"Thần không biết ngày mà thần được sinh ra, nên thần chẳng thể nào trả lời, thần chỉ biết rằng mình đã chăn cừu được 10 năm rồi, thưa ngài."
"Vậy thì nhà ngươi ít nhất phải 15 tuổi? Chắc hẳn rằng ngươi đã kết hôn?"
"Thần không quen biết một người phụ nữ nào."
"Trưởng làng sẽ sắp xếp cho ngươi. Sống thật hạnh phúc vào, ngươi - kẻ giống như một ngôi sao."
Dứt lời, người lãnh chúa phi ngựa băng qua những cánh đồng và rồi biến mất đột ngột như mây mù tiêu tán.
Ít lâu sau đó, tôi quả thực đã kết hôn với một goá phụ trẻ trong làng, được sắp xếp bởi trưởng làng.
Sau khi có vợ, tôi phụ trách một cối xay trong làng thay vì làm một người chăn cừu như xưa kia, và y như những gì vị lãnh chúa kia đã từng nói, đây là lần đầu tiên tôi được nếm mùi của hạnh phúc.
Một vài năm trôi qua, vào một ngày nọ, một kị binh mang theo một lá cờ đỏ tiến về ngôi làng nơi tôi sinh sống.
Anh ta nói rằng anh ta đang tuyển người cho cuộc viễn chinh về phương đông. Tôi là người được chọn trong đám trai tráng khoẻ mạnh.
Tôi bảo với vợ rằng tôi sẽ quay trở về và đừng lo lắng về điều gì hết, tôi sẽ gửi tiền về cho cô ấy.
Tôi lang thang đây đó, theo chân người kị binh. Với vài người được chiêu mộ tại mỗi ngôi làng mà chúng tôi đi qua, chúng tôi cứ thế hướng về phía đông.
Ngày qua ngày, hàng tuần trôi, chúng tôi đã đi về phía đông được hơn một tháng rồi. Y như lá mùa thu trôi dạt theo dòng sông.
Nơi diễn ra cuộc viễn chinh về phía đông giống như một vùng đất của thép và xác chết được bao quanh bởi những khu rừng. Khi vừa mới đặt chân đến nơi ấy, tôi chưa từng nghĩ rằng bản thân sẽ phải ở đây trong vòng 10 năm.
Và nếu ai đó hỏi tôi làm sao mà tôi học được cách dùng kiếm, tôi sẽ trả lời rằng : nhờ có chiến tranh.
Đâm, chém, chặt. Tôi sẽ nói rằng tôi đã được huấn luyện bởi sự hung tợn của lũ man di, sự dũng cảm mà tôi không biết tôi có nhờ có sự hy sinh của những chiến hữu, và sự may mắn khi những mũi tên lướt nhẹ qua gò má.
"Thomas đâu?"
"Chết rồi."
"Chết tiệt, thế còn Falke?"
"Tương tự, vào sáng nay."
"..."
Thi thoảng chúng tôi sẽ có vài ngày yên ổn, nhưng hầu hết mọi ngày đều rất khắc nghiệt. Những chiếc giường khó chịu, bánh mì mốc, chết vì dịch bệnh, chết vì nhiễm trùng, bị ăn thịt bởi quái vật, bị kéo đi, lột da và treo lên bởi lũ man di.
Về đêm, những người lính gặp ác mộng và quằn quại trong lo âu chẳng khác nào lũ trẻ. Họ dường như cần một người mẹ kề cạnh hơn là một lão binh tàn bạo và một vị chỉ huy nghiêm khắc.
Đến một ngày, tôi nhận ra mọi người tôi biết vào ngày đầu tiên đều đã chết và tôi là người duy nhất còn sót lại.
Tôi đã sống sót hơn cả tá lần trên tiền tuyến, nơi mà đến 70% những người lính hoặc ra đi hoặc bị thương nghiêm trọng. Tại sao tôi vẫn chưa chết? Dẫu rằng tôi cảm thấy đã đến lúc rồi.
Chiến hữu của tôi sẽ đùa giỡn, thi thoảng nghiêm túc, gọi tôi là Ricky "May mắn". Họ nói rằng họ cảm thấy họ sẽ sống sót nếu tôi sát cánh bên họ. Dẫu vậy, chẳng có ai trong số họ còn sống cả.
Vị chỉ huy đầu tiên của tôi là con trai thứ hai của một vị bá tước. Một chàng trai trẻ dũng cảm với một tính cách tích cực, người thường cho binh sĩ cưỡi ngựa khi chiến trận nổ ra.
Thực lòng mà nói, trong cái cuộc chiến kinh khủng này, theo chân vị chỉ huy kia vào chiến trường đôi khi thật sảng khoái và vui vẻ.
Nhưng chàng trai trẻ dũng cảm ấy lại ra đi vào trận chiến lần thứ 4 của cuộc đời cậu ấy, khi rơi khỏi lưng ngựa.
Vị chỉ huy thứ hai là một gã đàn ông e sợ kẻ địch nhưng lại độc ác với chính người của mình.
Ngay cả khi chúng tôi cần phải ra ngoài kia và chiến đấu để bảo về căn cứ, gã ta sẽ chỉ muốn ở yên một chỗ và tử thủ.
Nếu bất kì ai đủ gan dạ để nói rằng điều đó không đúng, họ sẽ bị đánh cho nhừ tử. Sau khi chứng kiến một chiến hữu bị đánh đập một cách dã man và từ từ chết đi, tôi ngậm chặt miệng. Tôi là một thằng hèn.
Chúng tôi bị bao vây và sau những ngày đói khát, chúng tôi thất thế trước lũ man di đang điều khiển lũ trolls đã được huấn luyện trong một đợt tấn công có quy mô lớn.
Tôi chiến đấu tới cùng, sẵn sàng để chết, nhưng khi thấy vị chỉ huy bất tài bị một con troll tóm lấy, xé toạc cánh tay khi gã còn sống, và đầu của gã cũng chịu chung số phận, bị giật khỏi cơ thể và rơi vào bụng của con troll nọ.
Chạy trốn khỏi một trận chiến được định sẵn là sẽ bại, tôi chỉ còn lại một vài sự lựa chọn. Nếu không muốn bị đói chết, tôi buộc phải tới điểm hẹn. Nhưng việc đến đó chẳng dễ tẹo nào.
Ngay khi tôi đặt chân đến được điểm hẹn sau khi giết hết lũ man di theo đuôi, tôi chỉ có một mình. Mọi người khác đều đã chết, chết đói, bị ăn thịt bởi quái vật hoặc bị bắt bởi những kẻ truy đuổi.
Tại nơi ấy, tôi được điều về lực lượng được chỉ huy bởi Caldebert, tứ hoàng tử của hoàng thất Adeloron.
Caldebert sở hữu ngoại hình của một vị học giả hoàng gia. Mái tóc vàng xinh đẹp, một cơ thể tinh tế đến nỗi khó mà có thể chịu được trọng lượng của một bộ giáp lưới.
Ngài được lệnh phải chiếm lại được cứ điểm nơi chúng tôi đã để mất. Bởi vì điều này, vị hoàng tử đã hỏi tôi vô số câu về địa hình, về tình hình và đặc điểm của lũ man di.
Có lẽ do chúng tôi cùng tuổi hay do một vài những lí do khách quan khác, tôi khá hợp cạ với Caldebert. Chúng tôi nhanh chóng trở nên thân thiết, mặc cho khoảng cách to lớn về địa vị xã hội.
Anh ta rất thích nghe những câu chuyện về quê hương tôi và sẽ kiên nhẫn nghe tôi kể về cuộc sống nhàm chán song yên bình của một kẻ chăn cừu.
"Ricky, cậu thực sự có tâm hồn của một thi sĩ đấy chứ. Lắng nghe những câu chuyện của cậu khiến tôi cảm thấy thật yên bình, nhất là ở nơi tàn khốc như này. Tôi lầm tưởng rằng tất cả những gã người phương Bắc đều khô khan và cáu kỉnh."
"Chà, thần e rằng mình không hề biết đọc hay biết viết."
"Thế cậu nghĩ bài hát đầu tiên được tạo ra như thế nào?"
Cách mà vị hoàng tự nói chuyện tương đối tinh tế. Đôi khi, ngôn từ phát ra từ miệng của những quý tộc nghe chẳng khác nào ngoại ngữ.
Sau khi chuẩn bị hoàn tất, Caldebert dẫn quân tới đoạt lại tiền tuyến. Tôi cũng tham gia vào trận chiến ấy.
Caldebert là vị chỉ huy giỏi nhất. Tỉnh táo và đầy tỉ mỉ khi lên kế hoạch, dũng cảm trong khi chiến đấu.
Anh ta làm ra những quyết định táo bạo, mạo hiểm vòng vây để có thể dồn toàn lực lượng xuyên thủng trận tuyến của địch, tấn công phần rìa và đẩy kẻ địch từng chút một trước khi chạm tay vào chiến thắng.
Nhưng lũ man di, sau hơn 10 năm mới có thể giành lại tiền tuyến, chiến đấu một cách điên cuồng đễ giữ lại vị trí chiến lược quan trọng ấy.
Chiến thuật của Caldebert là một canh bạc, và việc rút lui sẽ đưa chúng tôi một bước gần hơn tới vực thẳm, vì thế anh ta quyết không rút lui.
Cả hai bên chiến đầu bằng cả tất cả sức lực, một trận chiến khốc liệt làm sao. Tay chân lủng lẳng khi không hề bị đứt đoạn hoàn toàn, thây chất đầy thành núi, máu chảy dài thành sông, những tiếng khóc lóc trong đau đớn, và những người lính gọi mẹ của họ trước khi trút hơi thở cuối cùng.
Giữa tất cả những điều ấy, Caldebert chiến đấu không ngừng nghỉ. Ngay cả khi anh ta sắp sửa đối mặt với tử thần, tôi chiến đấu bằng tất cả sức lực vốn có để cứu anh ta.
Nhưng ngay khi tôi nắm được lấy gáy để nâng vị hoàng tử lên sau khi anh ta ngã xuống, như sấm rền ngay tai, một tiếng hét vang lên.
"Tử thần sắt Ricky! Tao thách thức mày đấu tay đôi với tao! Kết thúc trận chiến này ở đây. Chỉ có tao với mày!"
Kẻ mà đột nhiên xuất hiện và thách đấu tôi tên là Vesprim, một chiến binh lừng danh giữa bạt ngàn lũ mọi rợ man di. Gã được biết đến trong quân đội hoàng gia dưới cái tên "Cối xay thịt".
Gã to gấp đôi một người bình thường, che kín thân mình bằng bộ giáp sắt từ đầu xuống tới tận chân. Gã đeo một chiếc vòng treo đầy tai của những người lính hoàng gia. Đầu lâu vẫn còn dính tí xíu thịt lung lay trên chiếc đai lưng được thắt ngay eo của gã.
Chiếc rìu lớn của gã có lưỡi rộng và được buộc chặt vào cán. Nó nổi tiếng nhờ vào việc có thể chặt người thành từng mảnh chỉ bằng một nhát.
Ricky và Vesprim chỉ biết đến nhau thông qua những lời đồn nơi chiến trận, và đây là lần đầu tiên họ đụng độ nhau.
Có lẽ bởi vì điều ấy, gã chỉ đích danh Ricky, thay vì người chỉ huy mới, Caldebert.
Giữa làn ranh mỏng manh của sự sống và cái chết, những binh sĩ xung quanh lùi lại để tạo ra khoảng trống. Cả kẻ thù lẫn những binh sĩ đồng minh ngỡ như đã quên đi cuộc chiến để quan sát màn quyết đấu.
Kiếm của Ricky, dẫu cho chẳng hề to lớn như cây rìu của Vesprim, nhưng vẫn lớn hơn một thanh kiếm bình thường.
Mặt đất lầy lội như thể cả hai đang đứng giữa đầm lầy, xung quanh ngập trong mùi hương mãnh liệt của sắt và máu tươi.
Trận đấu tay đôi được định mệnh sắp đặt? Tôi không hề nghĩ như vậy. Tôi chỉ mù quáng mà hướng theo con đường nơi mũi kiếm vạch ra mà thôi.
Thật mâu thuẫn làm sao, sau cái khoảnh khắc vừa dài nhưng đồng thời lại ngắn ngủi vô cùng ấy. Cuộc đấu chỉ diễn ra vẻn vẹn trong một cái chớp mắt.
Tôi chuẩn xác mà làm chệch hướng lưỡi rìu hung dữ đang vung vẩy của Vesprim, tiếp cận lại gần, và rồi tung một nhát thật mạnh bằng thanh kiếm của mình. Lửa vàng thiêng liêng bùng cháy dọc lưỡi kiếm vào thời khắc ấy.
Vesprim ngã sang một bên, giơ tay lên cố gắng để đỡ. Tiếng kim loại va chạm vang vọng khắp chiến trường, tay của gã chiến binh bị cắt đứt. Máu tươi úa ra. Cuộc đấu hạ màn.
Như thể có thứ gì đang chặn ngang họng, không gian yên ắng khi chẳng có ai có thể cất giọng để nói dù chỉ một câu, tất cả mọi người đều giật mình trước ngọn lửa vàng ươm đang bùng cháy trên lưỡi kiếm của Ricky. Thứ đó là gì? Một chiến binh được chúc phúc bởi thần linh.
Tôi chẳng màng để ý đến điều gì vào lúc ấy cả. Tôi nhìn chằm vào đôi mắt của Vesprim thông qua lớp mũ trụ. Chúng đang run lên vì sợ hãi.
Đôi mắt ấy khiến ngọn lửa trong tôi nguội lạnh, đồng thời ngọn lửa trên lưỡi kiếm cũng dập tắt.
Đối với tất cả mọi người, kể cả đồng minh hay kẻ thù, nín thở và giương mắt nhìn về phía tôi, họ đều nghĩ rằng tử kỳ của Vesprim đã đến và rằng tôi sẽ là người kết thúc sinh mạng này.
Nhưng, thực tế lại vả vào mặt những người chứng kiến một cái tát thật đau đớn. Một điều còn chấn động hơn việc ngọn lửa xuất hiện trên lưỡi kiếm đã xảy ra.
Tôi hạ thấp thanh kiếm, thứ mà chỉ vừa nãy thôi đã được tôi giương cao như thể đang chuẩn bị lấy đi thủ cấp của gã chiến binh man di nọ, và nói.
"Biến đi. Quên đi chiến tranh, trở về nhà và sống một cuộc sống yên bình."
Tại sao tôi lại làm như vậy? Đến ngay cả tôi cũng chẳng thể lý giải. Có lẽ tôi đã thấy hình ảnh phản chiếu của bản thân mình thông qua đôi mắt ngập trong nỗi sợ ấy. Có lẽ người đàn ông này cũng từng là một người ngây thơ trước khi rời bỏ quê hương của mình. Đó là những gì tôi đã nghĩ.
Những người binh sĩ hoàng gia chẳng thể nào hiểu nổi, nhưng họ chắng dám chất vấn hành động ấy của tôi. Bởi vì vào thời khắc ấy, ngay tại nơi ấy, Ricky là một tồn tại tuyệt đối.
Trận chiến cứ như vậy mà kết thúc. Sĩ khí đã mất nên lũ man di nhanh chóng rút lui, và chẳng có ai trong số những người lính hoàng gia truy sát cả. Như thể chúng tôi với người man di chỉ là đang đình chiến tạm thời.
Xuyên suốt 10 năm qua, cả hai bên đã chiến đấu với sự hận thù cực độ.
Nhưng qua lần đoạt lại thành công căn cứ này, cuộc chiến của tôi cũng đã kết thúc. Tôi đệ đơn xin giải ngũ cho Caldebert, bày tỏ ước muốn về nhà của mình.
Caldebert nhìn tôi như thế anh ta có vô vàn điều muốn nói, song vị hoàng tử chấp thuận đơn xin giải ngũ của tôi mà chẳng hề nói một lời.
Tôi là người đầu tiên rời khỏi quân đội mà toàn thân vẫn còn nguyên vẹn. Trong cuộc viễn chinh về phương Đông, chẳng có một cách giải ngũ bình thường nào ngoại trừ cái chết.
Dẫu vậy, sau 10 năm, tôi cuối cùng đã trở lại quê nhà. Về những cánh đồng ở Heiden. Về nơi mà tôi đã từng chăn cừu. Tuy rằng tôi chẳng còn là một thằng nhóc chăn cừu nữa. Chắc rằng tôi sẽ quay lại canh gác cối xay thôi. Điều ấy chẳng hề tệ chút nào.
Nhưng sau khi về nhà, vợ tôi đã có cho mình một gia đình mới. Một người chồng mới và những lũ trẻ.
Cô ấy nhìn tôi bằng đôi mắt lạnh tanh, nói với tôi những điều mà tôi chẳng thể nào quên được."Anh đã làm được gì cho tôi cơ chứ? Đừng cư xử như thể anh quen biết tôi."
Ý cô ấy là gì? Tiền công của tôi đã dành cho cô ấy đi đâu? Mục đích của việc chịu đựng suốt 10 năm qua ở trong cái địa ngục trần gian ấy là gì cơ chứ?
Động lực thúc đẩy tôi sống sót trong suốt 10 năm qua thật mỏng manh. Và khi sự thật được hé lộ, sự mỏng manh ấy bị xé toạc như thể một tờ giấy trắng.
Trong cơn phẫn nộ khi bị phản bội, tôi rút kiếm ra và tàn sát toàn bộ gia đình của cô ấy chỉ trong nháy mắt. Chẳng có phút giây nào tôi lưỡng lự, thanh kiếm này, được mài trong 10 năm chiến trận, đã ra tay trước khi tôi kịp nghĩ ngợi gì thêm.
Và rồi tôi phát hiện người trưởng làng vẫn luôn sử dụng tiền công của tôi thay vì đưa cho vợ của tôi như đã hứa. Tôi đã giết lão và cả gia đình lão.
Trong quá trình giết trưởng làng, tôi nhận ra ngay cả quá trình rút thăm để chọn người tham quân cũng bị gian lận. Vì thế, tôi giết toàn bộ người trong ngôi làng ấy. Còn lựa chọn nào nữa chứ?
Giống như những gì mà tôi đã từng làm trên chiến trường, tôi tra tấn lũ trẻ ngay trước mặt cha mẹ chúng, nhốt lũ còn lại trong nhà kho hoặc chuồng trại rồi thiêu sống. Đây là tất cả những gì mà tôi đã học được, vì thế cả quá trình đều diễn ra hết sức trơn tru.
Lẽ dĩ nhiên, tôi trở thành kẻ bị truy nã trên toàn bộ vương quốc và đế quốc. Tôi chẳng còn quan tâm về thứ gì nữa. Cứ để mọi người chết hết đi.
Rất nhiều người tới để giết tôi. Thợ săn tiền thưởng, mạo hiểm giả, tụi lưu manh, lũ trộm, cướp, kiếm sĩ lang thang, hiệp sĩ nổi tiếng.
Đôi lúc, sẽ có vài những chiến binh ưu tú đến; còn lại, rất nhiều loại người đến cùng lúc.
Tôi thoát chết vô số lần và giết sạch những kẻ cả gan tìm đến. Tôi chẳng thể đếm được đã có bao nhiêu sinh mạng phải nằm lại dưới lưỡi kiếm của tôi. Và thông qua việc chém giết không ngừng, kĩ năng chiến đấu của tôi ngày một phát triển.
Tôi chưa lúc nào chạy trốn. Bởi vì tôi sẽ đến và giết chúng trước.
Tôi sẽ đột kích vào những lâu đài và giết những lãnh chúa ngự trị trong đấy, phá huỷ những công hội kiếm sĩ nổi tiếng hay đập tan tành những công hội của mạo hiểm giả.
Với thanh kiếm cháy bùng ngọn lửa vàng ươm, tôi nhìn xuống thế giới từ đỉnh núi nơi dưới chân đã chất đầy xác chết.
Mọi người bắt đầu gọi tôi bằng cái tên "Quỷ vương" Ricky, ác quỷ giữa những ác quỷ, sát nhân giữa những sát nhân. Ngay cả hoàng đế cũng phải quằn mình trong sợ hãi.
10 năm lại trôi qua, đã có những kẻ tôn thờ tôi và coi tôi như tín ngưỡng của chúng. Chúng tin rằng sức mạnh vô biên như vậy chỉ có đấng quyền năng mới có thể sở hữu.
Nhưng chỉ có tôi biết cơ thể này đã suy tàn đến nhường nào. Vô số vết thương được gây ra bởi sắt nóng, một vài ngón tay chẳng còn có thể duỗi thẳng hay quặn lại. Tâm trí tôi lúc nào cũng mỏi mệt, cuộc đời tôi cũng sắp sửa đến với hồi kết rồi.
10 năm làm một kẻ chăn cừu, 10 năm rong đuổi trên chiến trường và 10 năm sống như một sát nhân khét tiếng. Tôi quyết định đi về một nơi nào đó yên tĩnh để đối mặt với hồi cuối của cuộc đời.
Bước đi một cách vô định, tôi nhận ra bản thân đang đứng trên cánh đồng nơi Heiden. Tia nắng đâm xuyên qua những áng mây như những mũi giáo, găm thẳng xuống mặt đất.
Ở xa xa, vô số con cừu đang đứng ăn cỏ, và một thằng nhóc chăn cừu ngồi yên trên cánh đồng, nhìn về phong cảnh ấy, như tôi đã từng.
Vào lúc ấy, có một người cưỡi ngựa lại gần tôi. Như hồi trước, người ấy tắm dưới lớp hào quang của mặt trời, cho nên tôi chẳng thể nào thấy rõ được dung mạo của người nọ.
Lần này, tôi không quỳ trước người ấy. Chỉ đơn giản cắm thanh kiếm của mình xuống mặt đất, ngồi xuống và cúi đầu.
"Dối trá."
"Ý ngươi là gì?"
"Chẳng có thứ gì gọi hạnh phúc cả."
"Cũng chẳng thứ gì gọi bất hạnh cả. Cả hai chỉ là những ảo tưởng xa vời. Đều phụ thuộc vào bản thân ngươi mà thôi. Tự ngươi đã nguyền rủa chính bản thân và trói thân mình lên cọc lửa."
"...tôi không biết. Tôi mệt mỏi rồi."
"Thì nghỉ ngơi đi. Nhưng sau khi ngươi nghỉ ngơi xong, một sứ mệnh khác đang chờ đợi. Ngay cả ta cũng chẳng thể nói thêm điều gì về việc này."
Mắt tôi chậm rãi nhắm lại. Tôi sắp chết sao? Hay ấy chỉ đơn giản là một giấc ngủ? Trước khi ý thức phai nhạt dần, tôi hỏi người ấy.
"...ngài là ai? Là thần linh hay ác quỷ?"
Cho tới tận cùng, ngay trước khi tôi lịm đi thì tôi mới nghe được lời đáp lại.
"Giống như ngươi nhìn lên những vì sao, ta nhìn thấy ngươi."
Lời nói vừa dứt, cuộc sống của tôi có vẻ như đã đến điểm cuối.
Lửa và thép, máu, và cái chết. Nếu tôi phải tóm tắt lại cuộc đời của mình chỉ bằng vài từ ngắn ngủi, thì sẽ là những từ này.