Chương 01
Cuối tháng 8, Trùng Khánh.
Hoàng hôn, một trận mưa to bỗng nhiên ập tới, người đi trên đường không kịp đề phòng trước bất ngờ này mà chỉ có thể vội vàng trú mưa ở trong quán trà và quán cà phê dọc phố.
Nhờ cơn mưa này, việc kinh doanh buôn bán của Hà Dư khá khẩm hơn hôm qua rất nhiều.
Ngoài cửa, một người mang túi xách màu đen giũ nước trên người và sau đó mới đẩy cửa kính đi vào. Cô ấy cao 1m75, tóc ngắn, mặc áo phông trắng, mặc quần công nhân và không có chỗ nào khô cả.
Hà Dư nhận ra cô ấy và mặc dù không biết tên, nhưng cô vẫn biết đây là một sinh viên của trường đại học gần đó và là khách quen trong tiệm.
"Cà phê đen, không đường." Cô ấy nói.
Khẩu vị giống hệt thường ngày. Bởi vì dính mưa nên cô ấy không hề thoải mái và âm thanh hơi thấp.
Ướt sũng thành như vậy, nếu không thay quần áo chắc chắn sẽ bị cảm cúm. Hà Dư không khỏi nhíu mày và nhìn nước chảy từ tóc xuống mặt cô ấy mà dịu dàng nói: "Bạn học nhỏ, sau cửa có ô, bạn lấy ô trở về thay bộ quần áo khác trước đi, ô thì khi nào rảnh trả lại cũng được."
Đối phương nghe, dừng lại một chút và lấy điện thoại ra quét mã QR trả tiền.
"Ừm."
Không đợi Hà Dư trả lời, cô ấy liền cầm ô chạy vọt vào trong cơn mưa.
Hà Dư sững sờ một chút, quái nhân.
Gần nửa tiếng sau, cũng chính là thời điểm Hà Dư đang pha cà phê đen, người này vừa vặn trở lại.
Cô ấy ngồi ở vị trí khá gần quầy bar, tóc hơi khô, hiện ra khuôn mặt hơi khí khái, đôi môi mỏng, sống mũi cao, đôi mắt nhỏ dài, màu sắc con ngươi hơi nhạt và rất thu hút ánh nhìn người khác.
Nói một cách đơn giản, đó chính là xinh đẹp.
Hà Dư bưng cà phê đến: "Cà phê đen của quý khách."
"Cám ơn."
"Không có gì, quý khách cứ từ từ thưởng thức." Hà Dư trả lời.
Người này ít nói, thuộc kiểu trầm tính và ngoại trừ gọi đồ ăn với cà phê ra thì hai người gần như không nói chuyện nhiều với nhau.
Bởi vì trời dổ mưa, rất ít người đi ra ngoài vào buổi tối, vẫn luôn không có khách mới và Hà Dư chỉ có thể ngồi ở sau quầy bar nghịch điện thoại di động.
Bạn thân Khương Vân gửi tin nhắn cho cô và hẹn cô đến cầu Quan Âm ăn lẩu vào buổi tối chủ nhật.
Cô ấy suy nghĩ một chút, trả lời ―― "Được, tan ca đến đón mình."
Vừa mới ấn nút gửi tin nhắn xong, trước mặt đột nhiên có người đến, Hà Dư ngẩng đầu lên nhìn ――
"Xin chào, xin hỏi là quý khách cần gì sao?" Cô ấy đứng dậy hỏi.
"Vâng." Đối phương gật đầu và lộ ra dáng vẻ nói năng thận trọng với vẻ mặt căng thẳng. "Trong ví Wechat của tôi không có tiền, có thể sử dụng 200 nhân dân tệ tiền mặt thay cho không?"
"Việc gấp cần dùng đến." Nói xong, người đó nói bổ sung thêm.
"Được, vậy tôi quét cho cô." Hà Dư đáp lại, thoát ra khỏi giao diện chat và mở QR ra để quét.
Sau khi quét mã QR bên kia là giao diện đồng ý thêm bạn xuất hiện và Hà Dư không suy nghĩ nhiều mà trực tiếp đồng ý.
Đối phương lập tức đồng ý.
"Tên?" Hà Dư hỏi bên vừa chuyển tiền cho cô ấy.
"Diệp Tầm."
"Mình là Hà Dư."
"Ừm, cám ơn." Diệp Tầm vẫn ít nói như vậy và đưa 200 nhân dân tệ tiền mặt cho Hà Dư rồi sau đó trở về chỗ mình.
...
Cà phê sách đóng cửa đúng 10 giờ.
Hà Dư thuê nhà cách đó không xa và mất mấy phút đi bộ. Cố sống ở phòng 1504. Tầng 15 chỉ có hai gia đình ở và phòng 1503 đối diện phòng cô ấy trống không.
Tắm xong, cô lấy điện thoại ra xem một chút, có tin nhắn trên Wechat ―― Tin nhắn của Diệp Tầm, Hạ Dư lau tóc bằng một tay và một ta khác nhắn tin trả lời.
Diệp Tầm: Bạn có bận không?
Hà Dư: Không, mình chuẩn bị sấy tóc khô rồi đi ngủ.
Diệp Tầm: Ừm.
Dường như không có gì thú vị để tán gẫu.
Hà Dư không trả lời, tùy ý ném điện thoại di động của trên giường và lấy máy sấy ra thổi khô tóc.
Tóc cô ấy vừa đen vừa dày, dài đến thắt lưng, eo trắng nõn mềm mại và vô cùng thon gọn. Phụ nữ qua tuổi 25 sẽ cực kỳ khủng hoảng. Cô đã 26 tuổi và thậm chí còn hơn thế. Yoga, tập thể dục, không bỏ sót một cái nào và thẩm mỹ viện cũng đi không ít, cho nên việc chăm sóc vô cùng tốt.
Hà Dư không cao, chỉ 1m6,
nhưng chiến thắng ở tỷ lệ cơ thể hoàn hảo, mặt đẹp da trắng, ngực cỡ C, eo thon, mông vừa cong vừa tròn. Theo lời của Khương Vân, Hà Dư là kiểu phụ nữ nhìn vào đều rung động và tính cách cô còn dịu dàng như vậy. Thật sự là nằm mơ cũng cầu không được.
Sấy khô tóc, Hà Dư lướt điện thoại di động theo thói quen trước khi ngủ. Thấy nội dung tin nhắn đến của đối phương, cô bỗng nhiên ngẩn người ra.
Diệp Tầm: Bạn có bạn trai chưa?