Theo sự chú ý của Bổn Tác Giả thì Miss Katharine Sheffield lấy làm phiền vì nhãn hiệu của thú cưng yêu dấu của nàng, “một chú chó không tên thuộc giống không thể xác định”.
Bổn Tác Giả, để cho chắc, lật nhào với sự xấu hổ bởi sai sót tai hại và xuất sắc này và xin các vị, độc giả thân mến, hãy chấp nhận lời xin lỗi khốn khổ và hãy chú ý đến việc chỉnh lỗi đầu tiên trong lịch sử của cột báo.
Chú chó của Quý Cô Katharine Sheffield là một con corgi. Nó được gọi là Newton, mặc dù thật khó để hình dung một nhà phát minh và nhà vật lý học vĩ đại mà nước Anh đã từng ca ngợi được lưu danh muôn thuở trong hình dạng một chú chó mập lùn với cách cư xử tầm thường như thế.
Tạp chí của Lady Whistledown, ngày tháng năm
Tới tối hôm đó, Edwina rõ ràng đã không vượt qua được cuộc thử thách cam go của cô (mặc dù ngắn thôi) mà không bị thương tổn. Mũi cô trở nên đỏ, đôi mắt mọng nước, và bất cứ ai bắt gặp khuôn mặt đỏ ửng lên của cô dù chỉ một giây, cũng sẽ kết luận rằng dù không bị bệnh gì trầm trọng, cô chắc chắn là đã bị cảm lạnh.
Nhưng ngay cả khi Edwina được đặt vào giường với một lọ nước nóng giữa hai bàn chân, và một phần thuốc chữa bệnh được chuẩn bị bởi người đầu bếp trong một cái chén đầy trên bàn cạnh giường, thì Kate vẫn quyết định có một cuộc trò chuyện với cô.
“Anh ta đã nói gì với em trên đường về nhà?” Kate hỏi, ngồi trên mép giường em gái.
“Ai cơ?” Edwina trả lời, ngửi một cách sợ sệt cốc thuốc. “Nhìn vào cái này mà xem.” Cô nói, đưa nó ra trước. “Nó bốc khói.”
“Ngài tử tước.” Kate nghiến răng. “Còn ai vào đây đã nói chuyện với em trên đường về nhà chứ? Và đừng có làm một con ngốc. Đó không phải bốc khói. Mà là bốc hơi.”
“Ôi.” Edwina ngửi một lần nữa và nhăn mặt. “Nó không có mùi như hơi nước.”
“Nó là hơi nước.” Kate nghiến răng, nắm chặt tấm trải giường cho đến khi những khớp ngón tay của cô đau. “Anh ta đã nói gì?”
“Lord Bridgerton à?” Edwina hỏi vui vẻ. “Ồ, chỉ là mấy chuyện bình thường thôi. Chị hiểu ý em mà. Trò chuyện lịch sự và chỉ có thế thôi.”
“Anh ta trò chuyện lịch sự trong khi em ướt rũ ra à?” Kate hỏi nghi ngờ.
Edwina ngập ngừng uống một ngụm, và gần như nôn ra. “Có cái gì trong này thế?”
Kate nghiêng người tới trước và ngửi thứ thuốc đó. “Nó có mùi hơi giống cam thảo. Và chị nghĩ là chị thấy một quả nho ở dưới đáy.” Nhưng khi cô ngửi, cô đã nghĩ cô nghe thấy mưa đang đập rào rào vào kính cửa sổ, và thế là cô ngồi dậy. “Trời đang mưa sao?”
“Em không biết nữa,” Edwina nói. “Trời có thể đang mưa. Có hơi nhiều mây khi mặt trời lặn.” Cô nhìn vào cái cốc ngờ vực, rồi đặt nó trở lại lên bàn. “Nếu em mà uống cái đó, em biết nó sẽ làm em bệnh nặng hơn.” Cô tuyên bố.
“Nhưng anh ta còn nói gì nữa?” Kate gặng hỏi, đứng dậy để kiểm tra cửa sổ. Cô đẩy màn cửa qua một bên và nhìn ra. Trời đang mưa, nhưng chỉ ít thôi, và còn quá sớm để mà nói trước nó có kéo theo sấm và chớp không.
“Ai cơ, ngài tử tước?”
Kate nghĩ cô là một vị thánh vì đã không lắc em gái đến bất tỉnh. “Phải, ngài tử tước.”
Edwina nhún vai, rõ ràng không quan tâm vào cuộc trò chuyện nhiều như Kate. “Không nhiều. Anh ta hỏi về sức khoẻ của em, tất nhiên. Cũng có lý thôi, vì em vừa mới bị tung vào The Serpentine mà. Việc đó, em sẽ thêm là, thật là khốn khổ. Bên cạnh việc bị lạnh, nước hồ còn không được sạch nữa.”
Kate hắng giọng và ngồi xuống trở lại, chuẩn bị để hỏi một câu khá xúc phạm, nhưng mà, theo ý kiến của cô, đơn giản là phải hỏi. Cố gắng giữ cho giọng mình không có chút gì dính đến sự say sưa hoàn toàn đang chảy trong mạch máu cô, cô hỏi, “Anh ta có hành động gì khiếm nhã không?”
Edwina giật người lại, đôi mắt cô tròn xoe lên sửng sốt. “Tất nhiên là không!” Cô thốt lên. “Ngài ấy hoàn toàn là một quý ông. Thật sự đấy, em không biết có gì mà chị lại hứng thú như thế. Nó không phải là một cuộc chuyện trò gì thú vị. Em còn không nhớ nổi một nửa những gì đã nói.”
Kate chỉ nhìn chằm chằm vào em gái, không thể tin được rằng cô ấy có thể bị kẹt trong cuộc chuyện trò với tên trác táng ghê tởm đó trong vòng mười phút và nó đã không tác động một cảm xúc không thể tẩy sạch nào lên cô ấy. Vậy mà với sự mất cảm đảm vĩnh viễn của cô, tất cả mọi từ kinh khủng mà anh ta đã nói đã khắc sâu mãi mãi vào não cô.
“Nhân tiện,” Edwina thêm, “Mr.Berbrooke thế nào rồi? Chị và anh ta mất gần cả tiếng đồng hồ mới quay về.
Kate rùng mình có thể thấy được.
“Tệ đến thế cơ à?”
“Chị chắc là anh ta sẽ là người chồng tốt của một phụ nữ nào đó.” Kate nói. “Chỉ là không đối với một phụ nữ có bộ não.”
Edwina cười khúc khích nhỏ. “Ôi, Kate, chị thật khủng khiếp.”
Kate thở dài. “Chị biết. Chị biết. Nó thật là nhẫn tâm về phía chị. Người đàn ông tội nghiệp đó không hề có một khúc xương không tốt nào trong người. Chỉ là -”
“Anh ta cũng không có khúc xương thông mình nào cả.” Edwina kết thúc.
Kate nhướng mày. Thật chẳng giống Edwina tí nào khi bình luận một lời như thế.
“Em biết.” Edwina nói với một nụ cười ngượng nghịu. “Bây giờ thì em là người không tốt. Em thật sự không nên nói một từ nào, nhưng mà thật ra, em nghĩ em sẽ bỏ mạng ngay trong cái cỗ xe của bọn em.”
Kate ngồi thẳng lại đầy lo lắng. “Anh ta là người lái xe cẩu thả thế à?”
“Không hề. Đó là cuộc trò chuyện với anh ta.”
“Chán ngắt?”
Edwina gật đầu, đôi mắt xanh của cô hơi có vẻ ngạc nhiên. “Anh ta rất khó để theo kịp, thật gần như mê hoặc khi cố hình dung đầu óc anh ta làm việc thế nào.” Cô ho vài cái, rồi nói thêm, “Nhưng nó làm cho óc em nhức nhối.”
“Vậy là anh ta sẽ không là người chồng-học giả hoản hảo của em?” Kate nói một nụ cười khoan dung.
Edwina ho thêm vài cái. “Em e là không.”
“Có lẽ em nên thử một ít thuốc đó đi,” Kate gợi ý, chỉ vào cái cốc duy nhất trên bàn Edwina. “Người đầu bếp tỏ ra rất đáng tin cậy về nó.”
Edwina lắc đầu mạnh mẽ. “Vị nó như chết vậy.”
Kate đợi thêm một lát, rồi lại phải hỏi, “Ngài tử tước có nói gì về chị không?”
“Chị?”
“Không, ai đó ngoài chị,” Kate hầu như quát. “Tất nhiên là chị. Có bao nhiêu người mà chị có thể nói đến chính xác bằng từ ‘chị’ (me)?”
“Không cần phải phiền lòng về nó.”
“Chị không phiền lòng -”
“Nhưng thật ra, không, ngài ấy không nhắc đến chị.”
Kate bỗng nhiên thấy phiền lòng.
“Vậy mà anh ta lại nói rất nhiều về Newton.”
Miệng Kate há ra mất tinh thần. Không bao giờ có thể được tâng bốc khi bị một con chó qua mặt.
“Em bảo đảm với ngài ấy rằng Newton thật sự là một thú cưng hoàn hảo, và rằng em không hề tức giận gì với ngài ấy, nhưng ngài ấy lại hơi buồn phiền một cách duyên dáng vì em.”
“Thật là duyên dáng quá.” Kate lầm bầm.
Edwina giật lấy một cái khăn tay và hỉ mũi. “Em nói này, chị Kate, chị có vẻ hơi quan tâm đến ngài tử tước.”
“Chị đã hầu như trải qua cả buổi chiều mắc kẹt trong cuộc trò chuyện với anh ta mà.” Kate trả lời, cứ như là điều đó thì có thể giải thích được mọi chuyện vậy.
“Tốt. Vậy chị đã có một cơ hội để thấy ngài ấy có thể lịch sự và duyên dáng thế nào rồi. Ngài ấy cũng giàu có nữa.” Edwina hít mũi ầm ĩ, rồi mò mẫm xung quanh cái khăn khác. “Và trong khi em không nghĩ rằng một người có thể chọn chồng hoàn toàn dựa trên tài chính, xét về việc túng thiếu của chúng ta, em sẽ bị xem là thiếu sót nếu không xét đến điều đó, chị không nghĩ vậy sao?”
“À...” Kate rào đón, biết rằng Edwina hoàn toàn đúng nhưng không muốn nói bất cứ điều gì có thể xem như là tán thưởng Lord Bridgerton.
Edwina đưa cái khăn lên mặt và hỉ mũi không nữ tính chút nào. “Em nghĩ chúng ta nên thêm ngài ấy vào danh sách.” Cô nói, khụt khịt trên từng chữ.
“Danh sách.” Kate lặp lại, giọng cô như bị bóp cổ.
“Vâng, về những mối có khả năng. Em nghĩ ngài ấy và em sẽ thích hợp với nhau.”
“Nhưng chị nghĩ em muốn một học giả cơ mà!”
“Em đã muốn. Em vẫn muốn thế. Nhưng chính chị đã chỉ ra là khó mà tìm được một học giả thật sự. Ngài Bridgerton có vẻ thông minh. Em chỉ cần nghĩ ra một cách để khám phá ra xem ngài ấy có thích đọc không.”
“Chị sẽ ngạc nhiên nếu tên đần đó có thể đọc được.” Kate lầm bầm.
“Kate Sheffield!” Edwina thốt lên với một tràng cười. “Có phải chị vừa nói điều em nghĩ chị đã nói không?”
“Không.” Kate nói trơ tráo, bởi vì tất nhiên ngài tử tước có thể đọc. Nhưng anh ta thật kinh khiếp trong những thứ khác.
“Chị đã nói.” Edwina buộc tội. “Chị là người tệ nhất, Kate” Cô cười. “Nhưng chị cũng làm em cười.”
Một tiếng nổ ầm ầm của sấm từ phía xa vọng lại trong đêm, và Kate buộc mình phải giữ một nụ cười trên mặt, cố gắng không nao núng. Cô thường vẫn ổn khi sấm và chớp cách xa nhau. Chỉ khi chúng đến cùng với nhau, và cả hai dường như ở ngay trên đầu, thì cô mới cảm giác như cô sắp sửa nổ tung.
“Edwina,” Kate nói, cần có cuộc trò chuyện này với em gái và cũng cần phải nói không chú ý đến cơn giông, “em phải đẩy ngài tử tước ra khỏi đầu đi. Anh ta tuyệt đối không phải là người chồng sẽ làm cho em hạnh phúc. Bên cạnh sự thật là anh ta là loại ăn chơi trác táng tồi tệ nhất và sẽ chắc chắn là ném cả tá người tình vào mặt em -”
Khi Edwina cau mày, Kate ngừng lại câu nói cuối của mình và quyết định sẽ lập luận theo điểm ấy. “Anh ta nhất định sẽ như thế!” Cô nói với tính kịch cực độ. “Em đã chẳng đọc Whistledown hay lắng nghe những gì mà những bà mẹ các quý cô nói sao? Những người đã ở trong xã hội trong nhiều năm rồi và biết điều gì ra điều nấy. Họ đều nói anh ta là một kẻ trác táng kinh khủng. Rằng điều cuối cùng cứu vớt linh hồn anh ta là việc anh ta đã đối xử rất tốt với gia đình mình.”
“Chà, đó sẽ là một sự đánh dấu vào lợi thế của ngài ấy,” Edwina chỉ ra. “Bởi vì một người vợ sẽ là gia đình, phải không?”
Kate gần như rên rỉ. “Một người vợ không giống như người ruột thịt. Những người đàn ông sẽ không bao giờ mơ đến việc nói một từ báng bổ trước mặt mẹ anh ta, nhưng lại chà đạp lên tình cảm của những người vợ hằng ngày.”
“Và làm sao mà chị biết điều đó?” Edwina hỏi.
Miệng Kate há ra. Cô không thể nhớ ra được lần cuối cùng mà Edwina đã đặt câu hỏi về sự đánh giá của cô trong một việc quan trọng, và thật không may, câu trả lời duy nhất mà cô có thể nghĩ đến trong một thời gian ngắn là “Chị chỉ biết thế.”
Câu này, ngay cả cô cũng phải thừa nhận, còn không hơn được một câu nói nhảm.
“Edwina,” cô nói trong một giọng nghiêm nghị, quyết định đưa chủ đề theo một hướng khác, “bên cạnh tất cả những việc đó, chị không nghĩ em sẽ thích ngài tử tước đâu nếu em biết anh ta rõ hơn.”
“Ngài ấy có vẻ đáng mến khi chở em về nhà mà.”
“Nhưng anh ta đang ở trong thái độ tốt nhất của anh ta!” Kate dai dẳng. “Tất nhiên là anh ta có vẻ tốt bụng. Anh ta muốn em yêu anh ta.”
Edwina chớp mắt. “Vậy chị nghĩ tất cả chỉ là đóng kịch.”
“Chính xác!” Kate thốt lên. “Edwina, giữa tối qua và chiều hôm nay, chị đã trải qua hàng giờ bên cạnh anh ta, và chị có thể đảm bảo với em, anh ta không ở trong thái độ tốt nhất với chị.”
Edwina thở gấp với sự kinh hãi và có lẽ một chút buồn cười. “Anh ta đã hôn chị sao?” Cô nói trong hơi thở.
“Không!” Kate la lên. “Tất nhiên là không! Em lấy ở đâu cái ý tưởng đó vậy?”
“Chị đã nói nói là anh ta không ở trong thái độ tốt nhất của anh ta.”
“Chị có ý,” Kate nghiến răng, “rằng anh ta không hề lịch sự. Mà anh ta cũng không hề tốt bụng. Thật ra, anh ta kiêu căng không chịu được và thô lỗ khủng khiếp và luôn sỉ nhục.”
“Thú vị đây.” Edwina thì thầm.
“Nó chả có chút gì thú vị cả. Nó khủng khiếp!”
“Không, đó không phải ý của em.” Edwina nói, gãi cằm đăm chiêu. “Thật là lạ là ngài ấy lại cư xử thô lỗ với chị. Ngài ấy phải được nghe rằng em sẽ dựa vào sự phán xét của chị để chọn một người chồng chứ. Một người sẽ nghĩ ngài ấy phải cố gắng đối xử tốt với chị. Tại sao,” cô trầm ngâm, “ngài ấy lại biểu hiện như kẻ lỗ mãng vậy?”
Mặt Kate đỏ lựng lên - may mắn là không dễ thấy lắm trong ánh nến - khi cô lầm bầm. “Anh ta nói anh ta không thể ngăn mình được.”
Miệng Edwina há hốc, rồi trong một giây như bị đóng băng, như là bị treo lơ lửng trong thời gian. Rồi cô ngã ra gối, ré lên vì cười. “Ôi, Kate!” Cô thở hổn hển. “Nó thật tuyệt! Ôi, thật là một mớ lộn xộn. Ôi, em thích nó quá!”
Kate nhìn trừng trừng vào cô. “Nó không đáng cười.”
Edwina chùi mắt. “Nó có thể là chuyện đáng cười nhất mà em được nghe trong cả tháng. Cả năm! Ôi, trời ơi.” Cô ho một tràng ngắn vì đã cười quá nhiều. “Ôi, chị Kate, em tin là chị có thể đã vắt sch mũi em rồi.”
“Edwina, kinh tởm quá.”
Edwina đưa khăn lên mặt và hỉ mũi. “Nhưng mà đúng.” Cô nói đắc thắng.
“Nó không như thế mãi đâu.” Kate lầm bầm. “Em sẽ bị bệnh như quỷ vào buổi sáng thôi.”
“Chị có thể đúng,” Edwina đồng ý, “nhưng ôi, hài hước làm sao. Ngài ấy nói ngài ấy không thể ngăn mình được? Ôi, chị Kate, điều đó thật tuyệt.”
“Chẳng cần phải chăm chăm vào điều đó đâu.” Kate làu bàu.
“Chị có biết không, nhưng ngài ấy có thể là quý ông đầu tiên chúng ta đã gặp suốt mùa vũ hội mà chị đã không thể điều khiển được đấy.”
Môi Kate co lại thành cái nhăn mặt. Ngài tử tước cũng đã dùng đúng những từ này, và họ đều đã đúng. Cô chắc chắn đã trải qua cả mùa vũ hội điều khiển các quý ông - điều khiển họ vì Edwina. Và cô chợt không chắc là cô có thích cái vai trò của một bà mẹ lăng xăng mà cô bị đẩy vào không.
Hoặc có thể cô tự đẩy mình vào đó.
Edwina nhận thấy những cảm xúc lướt qua mặt chị cô và lập tức trở nên hối lỗi. “Ôi, trời.” Cô thì thầm. “Em xin lỗi, chị Kate. Em không có ý trêu chọc đâu.”
Kate nhướng một bên lông mày lên.
“Ôi, được thôi, em đã có ý trêu chị đấy, nhưng không bao giờ để làm tổn thương chị cả. Em không hề biết Ngài Bridgerton đã làm chị phiền lòng đến thế.”
“Edwina, chị chỉ không thích anh ta. Và chị không nghĩ em nên xem xét việc kết hôn với anh ta. Chị không quan tâm anh ta đeo đuổi em hăng hái như thế nào. Anh ta sẽ không là một người chồng tốt đâu.”
Edwina im lặng trong một lúc, đôi mắt tuyệt đẹp của cô trở nên khiêm tốn. Rồi cô nói, “Vậy thì, nếu chị nói thế, nó phải là sự thật. chắc chắn chưa bao giờ sai lầm khi nghe theo sự phán xét của chị trước đây. Và, như chị đã nói, chị đã trải qua nhiều thời gian với ngài ấy hơn là em, vậy thì chị sẽ hiểu rõ hơn.”
Kate thở dài nhẹ nhõm. “Tốt.” Cô nói cứng rắn. “Và khi em cảm thấy chín chắn hơn, chúng ta sẽ xem xét những người đeo đuổi hiện thời của em xem có một sự kết hợp nào tốt hơn không.”
“Và có thể chị có thể cũng tìm một người chồng nữa.” Edwina gợi ý.
“Đương nhiên là chị luôn tìm kiếm.” Kate khăng khăng. “Một mùa vũ hội ở Luân Đôn có ý nghĩa gì nếu chị không tìm kiếm chứ?”
Edwina trông ngờ vực. “Em không nghĩ chị đang tìm, chị Kate. Em nghĩ rằng tất cả những gì chị làm vào mùa vũ hội này là phỏng vấn các mối cho em. Và không có lý do gì mà chị lại không nên tìm một người chồng. Chị cần một gia đình của riêng mình. Em chắc chắn không thể hình dung ai đó thích hợp làm mẹ hơn chị.”
Kate cắn môi, không muốn trả lời thẳng vào điều mà Edwina đang nói tới. Bởi vì đằng sau đôi mắt xanh xinh đẹp và khuôn mặt hoàn hảo đó, Edwina hoàn toàn là người cảm thụ nhạy nhất mà cô biết. Và Edwina đã đúng. Kate đã không tìm một người chồng. Nhưng tại sao cô lại phải làm thế? Vì cũng không có ai xem xét cô cho hôn nhân cả.
Cô thở dài, nhìn thoáng về phía cửa sổ. Cơn bão dường như đã đi qua mà không tấn công vào khu vực cô đang ở tại Luân Đôn. Cô nghĩ cô phải biết ơn những sự ưu ái nhỏ này.
“Sao chúng ta không lo cho em trước.” Kate cuối cùng cũng nói. “Bởi vì chị nghĩ chúng ta đều đồng ý rằng em chắc chắn có thể nhận được một lời cầu hôn trước chị, và sau đó chúng ta sẽ nghĩ về những khả năng của chị?”
Edwina nhún vai, và Kate biết là sự im lặng cố ý của cô có nghĩa là cô không đồng ý.
“Được rồi.” Kate nói, đứng dậy. “Chị sẽ để em nghỉ ngơi. Chị chắc là em sẽ cần nó.
Edwina ho như một câu trả lời.
uống thứ thuốc đó đi!” Kate vừa nói vừa cười lớn, đi về phía cửa.
Khi cô đóng cánh cửa lại sau lưng mình, cô nghe Edwina lầm bầm, “Mình thà chết còn hơn.”
Bốn ngày sau, Edwina vẫn đang ngoan ngoãn uống thuốc của người đầu bếp, mặc dù không phải là không có mấy lời càu nhàu và than phiền to tát. Sức khoẻ của cô đang cải thiện, nhưng chỉ đến mức gần như khoẻ hơn. Cô vẫn nằm lại giường, vẫn còn ho, và rất khó chịu.
Mary đã tuyên bố rằng Edwina không thể tham dự các buổi lễ cho đến Thứ Ba là sớm nhất. Kate cho rằng điều đó có nghĩa là họ sẽ có một thời gian nghỉ ngơi (bởi vì thật sự, có ý nghĩa gì khi tham dự một buổi dạ hội mà không có Edwina?), nhưng sau khi Kate trải qua các ngày Thứ Sáu, Thứ Bảy và Chủ Nhật rảnh rang mà không có việc gì để làm ngoài đọc sách và đưa Newton đi dạo, Mary đột ngột tuyên bố rằng hai người họ sẽ tham dự buổi hoà nhạc của Lady Bridgerton tối Thứ Hai, và - (Kate đã cố làm một tranh luận kịch liệt về việc tại sao đó không phải là một ý tưởng hay vào lúc này.) - điều đó là dứt khoát...
Kate chịu thua hơi nhanh chóng. Thật sự không có lý lẽ gì để mà cãi thêm nữa, đặc biệt là bởi vì Mary quay gót và đi khỏi ngay sau từ, “dứt khoát”.
Kate thật sự có một vài nguyên tắc, và chúng bao gồm không cãi lý với những cánh cửa đã đóng.
Và thế là buổi tối Thứ Hai cô thấy mình mặc bộ váy lụa xanh nhạt, quạt trong tay, khi cô và Mary đi qua những con đường của Luân Đôn trong cỗ xe ngựa rẻ tiền của họ, trên con đường đến Bridgerton House ở Grosvenor Square.
“Mọi người sẽ rất ngạc nhiên vì không thấy Edwina đi cùng chúng ta.” Kate nói, bàn tay trái nghịch nghịch với lớp vải sa đen của chiếc áo choàng.
“Con cũng đang tìm một người chồng đấy.” Mary trả lời.
Kate giữ yên lặng trong một lúc. Cô không thể tranh cãi cái lý lẽ đó được, bởi vì, cuối cùng thì, nó được cho là có thật.
“Và đừng có vò nhàu cái áo choàng của con nữa.” Mary nói thêm. “Nó sẽ bị nhàu suốt buổi tối.”
Bàn tay Kate rũ xuống. Sau đó cô vỗ vỗ bàn tay phải nhịp nhàng trên cái ghế trong vài giây, cho đến khi Mary thốt ra, “Trời ơi, Kate, con không thể ngồi yên sao?”
“Người biết là con không thể mà.” Kate nói.
Mary chỉ thở dài.
Sau một lúc yên lặng dài khác, chỉ xen kẽ bởi những cái nhịp chân của cô, Kate nói, “Edwina sẽ rất cô đơn khi thiếu chúng ta.”
Mary còn chả buồn nhìn vào cô khi trả lời. “Edwina có một cuốn tiểu thuyết để đọc. Cuốn mới nhất từ người phụ nữ Austen đó. Nó sẽ còn không nhận ra là chúng ta đã đi khỏi nữa.”
Điều này thì cũng đúng. Edwina có thể sẽ chẳng nhận ra nếu giường cô không bị bắt lửa trong khi cô đang đọc một cuốn sách.
Cho nên Kate nói, “Buổi hoà nhạc nhất định sẽ kinh khủng lắm. Sau phi vụ với nhà Smythe-Smyth...”
“Buổi hoà nhạc nhà Smythe-Smyth được biểu diễn bởi các cô con gái nhà Smythe-Smyth,” Mary trả lời, giọng bà bắt đầu có một vẻ đến giới hạn của mất kiên nhẫn. “Lady Bridgerton đã cho thuê một ca sĩ opera chuyên nghiệp, đến từ Ý. Chúng ta rất vinh dự vì nhận được một lời mời.”
Kate không nghi ngờ gì là lời mời dành cho Edwina; cô và Mary chắc chắn là được bao gồm chỉ vì lịch sự. Nhưng răng của Mary đang nghiến chặt lại, và thế là Kate thề sẽ giữ im lặng cho đến khi tới nơi.
Điều đó thì không khó lắm, sau tất cả, vì họ đang đến trước của của Bridgerton House.
Miệng Kate há ra khi cô nhìn ra ngoài cửa sổ. “Nó khổng lồ.” Cô nói ngơ ngẩn.
“Thế sao?” Mary trả lời, cầm lấy những đồ vật của bà. “Ta biết là Lord Bridgerton không sống ở đây. Ngay cả khi nó thuộc về ngài ấy, ngài ấy vẫn sống ở tại căn hộ độc thân của mình mẹ ngài và các em trai em gái cư ngụ tại Bridgerton House. Không phải ngài ấy thật chu đáo sao?”
Chu đáo và Ngài Bridgerton không phải là hai ngữ mà Kate sẽ dùng trong cùng một vế câu, nhưng cô vẫn gật đầu, quá kinh sợ bởi kích thước và vẻ duyên dáng của cơ ngơi này để có thể đưa ra một bình luận thông minh.
Cỗ xe dừng lại, và Mary cùng Kate được đỡ xuống bởi một trong những người hầu nhà Bridgerton, người vội bước tới mở cửa. Một người quản gia nhận tấm thiệp mời và xác nhận họ, cầm lấy áo choàng của họ và chỉ họ về hướng phòng nhạc, chỉ ở cuối đại sảnh.
Kate đã ở trong rất nhiều ngôi nhà lớn ở Luân Đôn đủ để không há hốc miệng kinh ngạc trước mọi người vì sự giàu có hiển nhiên và vẻ đẹp của đồ nội thất, nhưng ngay cả cô cũng bị ấn tượng bởi những thứ trong ngôi nhà này, được trang hoàng với sự tinh tế và có chừng mực theo phong cách Adam.
Ngay cả trần nhà cũng là những tác phẩm nghệ thuật - được tô chuyển màu giữa xanh dương và trắng, các màu sắc được phân tách bởi những tác phẩm thạch cao trắng phức tạp đến mức nó gần như có vẻ như một tấm lụa thể thuần nhất.
Phòng nhạc cũng đẹp không kém, những bức tường được sơn vẽ trong một màu vàng chanh thân thiện. Những hàng ghế đã được xếp sẵn cho những người tham dự, và Kate nhanh chóng kéo mẹ kế cô về cuối phòng. Thật sự mà nói, nó chẳng có lý do gì mà cô lại muốn đẩy mình vào một vị trí dễ nhận thấy. Ngài Bridgerton chắc chắn là sẽ tham dự - nếu tất cả những câu chuyện về lòng tận tuỵ của anh ta với gia đình là đúng - và nếu Kate may mắn, có lẽ anh ta sẽ còn không nhận thấy sự có mặt của cô nữa.
Hoàn toàn ngược lại, Anthony biết chính xác khi nào Kate bước ra khỏi cỗ xe và đi vào nhà anh. Anh đã ở trong phòng làm việc, đang uống rượu một mình trước khi đi xuống tham dự buổi hoà nhạc của mẹ. Để có được một chút riêng tư, anh đã chọn không sống ở Bridgerton House trong khi còn là một người độc thân, nhưng anh đã giữ phòng làm việc của mình ở đây. Vị trí người trụ cột của gia đình Bridgerton đi cùng với nó là những trách nhiệm nghiêm chỉnh, và Anthony hoàn toàn nhận thấy nó sẽ dễ thực hiện những trách nhiệm đó khi ở gần với gia đình anh.
thế nào đi nữa thì những khung cửa sổ của phòng làm việc nhìn ra Grosvenor Square, và do đó anh đã thích thú ngắm những cỗ xe đi tới và những vị khách bước xuống. Khi Kate Sheffield đã bước xuống, cô nhìn lên bề mặt của Bridgerton House, ngước mắt lên trong cùng thái độ như khi cô đang thưởng thức ánh nắng ấm áp của mặt trời tại Hyde Park. Ánh sáng từ chân đèn ở hai bên cánh cửa trước thấm vào làn da cô, tắm cô trong một vầng sáng rực rỡ lung linh.
Và hơi thở của Anthony bị hút ra khỏi người anh.
Ly rượu của anh hạ xuống đáp cánh trên khung cửa sổ rộng với một tiếng thụp mạnh. Chuyện này đang trở nên lố bịch. Anh không tự lừa bịp đến mức lầm lẫn sự căng thẳng trong những cơ bắp của anh với bất cứ thứ gì khác ngoài sự khao khát.
Chết tiệt. Anh còn không thích người phụ nữ đó nữa. Cô ta quá hống hách, quá ngoan cố, quá vội nhảy đến kết luận. Cô ta còn không cả đẹp - ít nhất thì không thể so sánh được với một vài quý cô đi đứng nhẹ nhàng trong mùa vũ hội ở Luân Đôn, đặc biệt bao gồm cả em gái cô ta.
Gương mặt của Kate hơi dài, cằm hơi nhọn, đôi mắt hơi quá to. Tất cả mọi thứ về cô ta đều hơi quá cái gì đó. Ngay cả miệng cô ta, thứ làm cho anh bực mình không chịu được với những tràng sỉ nhục và ý kiến không ngớt, cũng quá mọng. Thật là hiếm có dịp mà cô ta lại đóng miệng và đối xử với anh một khoảnh khắc im lặng ban phước, nhưng nếu anh có dịp nhìn vào cô ta trong tích tắc đó (vì chắc chắn là cô ta không thể giữ yên lặng lâu hơn thế) tất cả những gì anh thấy là đôi môi cô ta, đầy đặn và bĩu ra, và - cứ cho rằng cô ta đang ngậm miệng lại và không thật sự đang nói - cực kỳ đáng để hôn.
Đáng để hôn?
Anthony rùng mình. Ý nghĩ hôn Kate Sheffield thật khủng khiếp. Thật ra, chỉ một chút cái điều rằng anh lại còn nghĩ đến việc đó nhất định phải đủ để anh bị nhốt vào một nhà thương điên.
Vậy mà...
Anthony đổ sụm xuống một chiếc ghế.
Vậy mà anh đã mơ về cô ta.
Nó xảy ra sau sự thất bại tại The Serpentine. Anh đã quá tức giận với cô ta đến mức khó mà nói chuyện được. Nó thật là một kỳ công khi anh đã sắp xếp để nói bất cứ thứ gì với Edwina trên chuyến đi ngắn về nhà cô. Trò chuyện lịch sự là tất cả những gì anh có thể nặn ra được - những từ ngữ vô thức đã quá quen thuộc cứ trượt khỏi lưỡi anh cứ như đã được học vẹt.
Tất nhiên là một sự ban phước, bởi vì tâm trí anh nhất định là gần như chẳng ở nơi mà nó nên ở: nơi Edwina, người vợ tương lai của anh.
Ồ, cô ấy chưa đồng ý lấy anh. Anh còn chưa hỏi cưới cô ấy nữa mà. Nhưng cô ấy phù hợp với những yêu cầu về một người vợ của anh trong tất cả mọi thứ có thể; anh đã quyết định rằng cô sẽ là người mà cuối cùng anh sẽ cầu hôn. Cô ấy xinh đẹp, thông minh, và điềm đạm. Hấp dẫn mà không làm cho máu anh sôi lên. Họ sẽ trải qua những năm tháng có thể tận hưởng bên nhau, nhưng anh sẽ không bao giờ yêu cô. Cô chính xác là những gì anh cần. Vậy mà...
Anthony với lấy ly rượu của mình và uống cạn chỗ còn lại chỉ trong một ngụm. Vậy mà anh lại mơ về chị cô ấy. Anh đã cố gắng để không nhớ lại. Anh đã cố gắng để không nhớ lại tất cả mọi chi tiết của giấc mơ đó - hơi nóng và đẫm mồ hôi - nhưng anh chỉ mới có một ly rượu này tối nay, chắc chắn là không đủ để làm hỏng trí nhớ anh. Và mặc dù anh chẳng có ý định nào sẽ uống nhiều hơn một ly này, ý tưởng về việc rơi vào hoàn cảnh mất trí nhớ hoàn toàn đang bắt đầu nghe thật hấp dẫn.
Bất cứ thứ gì nghe sẽ hấp dẫn nếu nó có nghĩa là anh sẽ không nhớ lại.
Nhưng anh chẳng cảm thấy đã uống say tí nào. Anh đã chẳng còn say xỉn từ nhiều năm rồi. Nó dường như là trò chơi của một người đàn ông trẻ, chẳng hề hấp dẫn với một người đã gần ba mươi. Bên cạnh đó, ngay cả khi anh quyết định tìm kiếm chứng mất trí tạm thời trong một hủ rượu, nó sẽ không đến nhanh đủ để làm cho ký ức về cô ta biến đi.
Ký ức? Ha. Nó còn không phải là một ký ức thật sự. Chỉ là một giấc mơ, anh nhắc nhở mình. Chỉ là một giấc mơ.
Anh đã thiếp đi nhanh chóng khi về đến nhà vào tối đó. Anh cởi hết quần áo và ngâm mình trong một bồn tắm nước nóng trong gần một tiếng đồng hồ, cố gắng loại bỏ những cơn lạnh thấm vào trong xương. Anh đã không hoàn toàn bị ngập trong The Serpentine như Edwina đã bị, nhưng đôi chân anh bị ướt hết cả, một bên cánh tay áo anh, và cái lắc người chiến lược của Newton đã bảo đảm rằng không một mẩu nhỏ nào trên người anh còn ấm trên đường về đầy gió trong cỗ xe được mượn.
Sau khi tắm anh bò vào giường, không thật sự quan tâm rằng trời vẫn còn sáng bên ngoài, và sẽ còn như thế trong ít nhất là một giờ nữa. Anh đã kiệt sức, và anh có mọi ý định là sẽ rơi vào một giấc ngủ sâu, không mộng mị, không bị đánh thức cho đến khi những ánh nắng đầu tiên của bình minh ló dạng.
Nhưng vào lúc nào đó trong đêm, cơ thể anh đã trở nên bồn chồn và đói khát. Và trí óc phản bội của anh đã tràn ngập những hình ảnh kinh khủng nhất. Anh nhìn mọi thứ như thể đang bay lên gần đụng trần nhà, vậy mà anh lại cảm thấy chúng - cơ thể anh, trần truồng, chuyển động trên một cơ thể phụ nữ mềm mại; bàn tay anh vuốt ve và nắn bóp thịt da ấm áp. Sự quấn quýt tuyệt vời của tay và chân, mùi hương nồng nàn của hai cơ thể đang làm tình - tất cả đều có ở đó, nóng bỏng và sống động trong tâm trí anh.
Và rồi anh nhích người. Chỉ một chút xíu thôi, có thể là để hôn lên tai người phụ nữ không có gương mặt. Ngoại trừ khi anh di chuyển qua một bên, cô ấy không còn không có gương mặt nữa. Trước tiên xuất hiện một lọn tóc dày màu nâu sẫm, nhẹ nhàng uốn cong và cù vào vai anh. Rồi anh di chuyển xa hơn...
Và anh đã thấy cô ta.
Kate Sheffield.
Anh thức tỉnh trong một giây, ngồi thẳng lên trên giường và run rẩy bởi nỗi kinh hãi về nó. Nó đã là giấc mơ khêu gợi sống động nhất mà anh đã từng trải nghiệm.
Và ác mộng tồi tệ nhất của anh.
Anh sờ điên cuồng khắp tấm nệm với một bàn tay, sợ rằng anh sẽ tìm thấy bằng chứng nơi sự đam mê anh. Chúa cứu anh nếu anh đã thật sự giải phóng mình trong khi mơ về người phụ nữ chắc chắn là kinh khủng nhất mà anh từng gặp.
Thật may mắn, tấm trải giường của anh sạch sẽ, và thế là, với trái tim đập mạnh và hơi thở nặng nhọc, anh dựa người vào những chiếc gối, những chuyển động nơi anh chậm chạp và cẩn thận, như thể điều đó sẽ phần nào ngăn được sự tái diễn một giấc mơ
Anh đã nhìn chằm chằm vào trần nhà hằng tiếng đồng hồ, đầu tiên là chia động từ tiếng Latinh, rồi đếm đến một ngàn, tất cả chỉ để cố gắng giữ cho bộ não của anh ở bất cứ thứ gì khác ngoài Kate Sheffield.
Và thật kì diệu, anh đã xua được hình ảnh cô ta ra khỏi não anh và rơi vào giấc ngủ.
Nhưng giờ cô ta đã trở lại. Ở đây. Trong nhà anh.
Đó là một ý nghĩ thất kinh.
Và Edwina thì đang ở chỗ quái nào? Tại sao cô ấy lại không tháp tùng mẹ và chị gái?
Những điệu đầu tiên của bộ tứ đàn dây trôi qua dưới cánh cửa của anh, chói tai và lộn xộn. Không nghi ngờ gì là khúc dạo đầu của những nhạc công mà mẹ anh đã thuê tháp tùng Maria Rosso, giọng ca nữ nổi tiếng mới đây này sẽ cuốn Luân Đôn vào cơn bão.
Anthony chắc chắn chưa nói với mẹ anh, nhưng anh và Maria đã từng tận hưởng một thời gian thú vị lần vừa rồi mà cô đã ở trong thành phố. Có lẽ anh phải làm mới lại tình bạn của họ. Nếu người đẹp nóng bỏng của Ý không chữa được chứng bệnh của anh, thì chẳng có gì có thể.
Anthony đứng dậy và ưỡn thẳng vai, nhận thức được rằng anh có thể trông như đang chuẩn bị bản thân để ra chiến trường. Chết tiệt, đó chính xác là thứ anh đang cảm thấy. Có lẽ, nếu anh may mắn, anh có thể ngó lơ Kate Sheffield hoàn toàn. Anh chẳng thể tưởng tượng được cô tới và bắt chuyện với anh. Cô ta đã làm rõ là cô ta quý trọng anh cũng nhiều như mức độ anh quý trọng cô ta.
Phải, đó chính xác là những gì mà anh sẽ làm. Tránh mặt cô ta. Điều đó thì khó khăn đến thế nào chứ?