Trong buổi dạ hội được tổ chức tại Cung Điện Hoàng Gia nơi những Quý Tộc trẻ tuổi tụ hội hôm nay, một báo cáo khẩn về việc Hoàng Tử tự ý phá bỏ hôn ước với Rachel đã được gửi đến tay Công Tước.
Trong tình huống gần như không thể hiểu nổi đó, căn biệt thự của ngài Công Tước đã rơi vào hỗn loạn khi tất cả mọi người đều tìm đến ông yêu cầu một lời giải thích…… hiện giờ ông ấy đang cố hết sức cử người đi thu thập thông tin nhằm tự mình hiểu rõ vụ việc này.
Mỗi lần người ông cử đi trở về, từng mẫu tin xấu lần lượt theo họ về tay ông.
“Có thật là Hoàng Tử đã hủy hôn ước với Rachel trong bữa tiệc tối nay không?”
“Vâng. Sau khi xác nhận từ nhiều nguồn tin khác nhau, chúng tôi có thể khẳng định đó là sự thật ạ. Trong buổi dạ tiệc hôm nay, tiểu thư đã bị trói lại tại sảnh tiệc và đưa đi.”
Chứng đau nửa đầu của Công Tước lại sắp tái phát.
“Thằng Hoàng Tử đần độn đó…..! Ta không biết liệu thằng nhóc đó làm thế có phải là để kích động kẻ khác hay không, nhưng nó lại chọn địa điểm quá tệ. Ta biết nó không phải là đứa thông minh, nhưng thế này thì quá sức tưởng tượng rồi……”
Công Tước Dan đoán rằng tên Hoàng Tử ngu độn này kiểu gì cũng toi đời.
Tự ý phá bỏ hôn ước, vi phạm hàng loạt nguyên tắc hành xử và truyền thống của Quý Tộc, dù có làm gì thì chuyện này cũng sẽ khiến hắn chịu tiếng xấu.
Đương nhiên ông cũng rất phẫn nộ vì hôn ước của con gái mình bị phá bỏ một cách đáng xấu hổ như vậy……… nhưng thật ra, vấn đề khiến ngài Công Tước phải đau đầu thế này còn tệ hơn chuyện đó nhiều…….
Công Tước đập tay xuống bàn.
“Mình biết đầu hắn chỉ dùng để trồng hoa mà…….. nhưng không ngờ thằng nhóc đó lại dám đánh thức phần Ác Ma bên trong con bé…….!”
Rachel, cô con gái đầu lòng của Công Tước, là người sở hữu nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn ngay từ nhỏ. Với điệu bộ thùy mị và dáng người mảnh mai, nhìn từ ngoài vào cô giống hệt như một nàng tiểu thư e lệ hiền lành. Công Tước và vợ mình lúc đó không biết về bản chất thật của cô bé nên đã luôn trò chuyện và khen ngợi Rachel trong những lần gia đình sum họp. Ai cũng nghĩ Rachel là một cô bé hoàn hảo từ ngoại hình đến tính cách.
Nhưng họ đã sai.
Khi Rachel lớn lên và ý thức về bản thân của cô dần phát triển, nụ cười của Công Tước và vợ ông cũng dần phai đi.
Phải nói là cách hành xử của Rachel còn tệ hơn những đứa trẻ đồng trang lứa rất nhiều.
Có lần một đám nhóc tính bắt nạt cô, cô đã lập tức leo lên cây trong bộ váy và ném cả cái tổ ong về phía bọn chúng. Khi bọn nhóc lớn hơn đến chi viện, cô đã hạ gục cả đám bằng một cành cây lớn sau đó quẳng đứa chủ mưu xuống hồ.
Khi Công Tước nghe thấy tiếng ồn và lao về phía đó, ông thấy con gái mình đang ném đá vào một cậu nhóc đang vùng vẫy dưới hồ mỗi lần cậu ta ngoi lên mặt nước hít lấy không khí.
Khi ông kinh hãi ngăn con gái mình lại thì Rachel nhìn ông với vẻ cực kỳ nghiêm túc và nói,
“Papa đừng lo. Nếu tiếp tục ném đá đủ nhanh vào tên đó khi hắn cố ngoi lên thì hắn sẽ không thể nổi lên khỏi mặt nước đâu ạ.”
Vào lúc đó Công Tước đã kết luận rằng cô con gái cưng của mình rất có khả năng là một cô nàng tâm thần.
Lúc đó ông đã giải thích cho con gái của mình rằng việc dìm cậu nhóc xuống đáy hồ bằng cách ném đá khó ra sao, ông ấy cũng dành thời gian giải thích cho cô về lực cản của nước và nguyên nhân hình dạng lồi lõm của những hòn đá sẽ khiến cô không thể dự đoán chính xác vị trí chúng rơi. Tuy dạy cho cô là vậy, nhưng lúc đó trong đầu Công Tước Dan đang rất hoảng loạn.
Con gái ông nhìn ông với đôi mắt lấp lánh và khen ông “Đúng là Papa có khác!”, nhưng thực tế đó là lần đầu tiên ông bỏ ngoài tai lời khen từ con gái mình.
Khi phát hiện ra tính cách méo mó của Rachel, hai vợ chồng nhà Công Tước đã phải rất vất vả mới có thể dạy Rachel làm quen với kỹ năng xã hội phù hợp với ngoại hình ưu tú của mình trong suốt thời gian trưởng thành.
Họ so sánh hành xử và đạo đức với luật lệ của một trò chơi, họ đã nuôi nấng Rachel trở thành một cô gái lý tưởng, họ dạy cô rằng cô phải luôn tuân theo ‘luật chơi của cuộc sống’ để tạo ra môi trường thi đua công bằng với người khác.
Nhưng cả hai đều biết rằng.
Nếu Rachel không còn muốn chơi theo luật nữa thì có trời mới biết con gái của họ sẽ làm gì.
Do đó họ đã dạy Rachel và em trai cô rất kỹ về luân thường đạo lý của giới Quý Tộc……. thế nhưng hành động hủy hôn ngu ngốc của tên nào đó đã phá vỡ tất cả những quy luật mà họ đưa ra.
Công Tước là người biết rõ nhất về chuyện có thể đang xảy ra tại sảnh tiệc ngay vào lúc này.
Tên Hoàng Tử Thiểu Năng Elliot đó đã phá tan mọi công sức của ông.
Một quản gia thở hổn hển xộc vào trong phòng với tài liệu báo cáo trong khi ngài Công Tước cứ đi đi lại lại một cách nôn nóng trong lúc chờ thông tin mới về sự việc.
“Có báo cáo chi tiết rồi à!”
“Có chuyện gì xảy ra không!?”
Độ sốt ruột của công tước đã vượt mức TỐI ĐA, mặt cậu quản gia tái xanh khi nhận ra mình phải báo cáo lại với Công Tước.
“Tình hình hiện tại có hơi…..Điện Hạ vẫn chưa kết tội tiểu thư, nhưng vì tiểu thư vẫn chưa chịu xin lỗi về chuyện mình bị buộc tội, nên họ đã kéo tiểu thư xuống hầm ngục và giam tiểu thư tại đó.”
“……….”
Công Tước lập tức bất động………ngay trước khi chân ông mất cảm giác và ngồi sụp xuống ghế. Thì vị quản gia đã kịp chạy đến cạnh ông.
Ngài Công Tước đờ ra một lúc, nhưng rồi cũng thều thào được vài lời.
“Chuyện này….. Hoàng Tử vẫn còn sống chứ.”
“Vâng.”
Vị quản gia, người đã cùng vợ chồng Công Tước chứng kiến quá trình trưởng thành của Rachel từ khi còn là một cô bé, gật đầu.
Thái độ bình thản hiện giờ của Rachel chưa đủ để khiến xua tan mối lo của ông. Ông không còn lựa chọn nào khác ngoài mặc kệ cho cô tự do xả giận…..
Vẻ nôn nóng trên gương mặt Công Tước biến mất. Ông vòng lại bàn và bắt đầu thêm thuốc lá vào tẩu thuốc của mình.
Công Tước chỉ ngồi đó phì phèo điếu thuốc. Bây giờ ông sẽ làm vậy. Đây là tất cả những gì ông có thể làm.
Công Tước rít sâu một hơi, cảm nhận hương vị từ lá thuốc trước khi nhả khói ra……. và rồi ông chợt nhớ ra một chuyện quan trọng.
“Nếu là vậy thì……George cũng ở trong sảnh đúng không. Nó đã làm gì trong lúc xảy ra chuyện vậy?”
Ngoài chuyện Rachel là vợ tương lai của Hoàng Tử, George cũng là một trong những người bạn thân của hắn. Nếu cậu ta báo báo chuyện này lại với Công Tước trước khi tình hình trở nên không thể cứu vãn, thì có lẽ thiệt hại trong vụ này đã giảm xuống tối thiểu rồi.
Người quản gia đưa tin bày ra bộ mặt cực kỳ không thoải mái trước khi bị ép báo cáo thêm một thông tin kinh khủng.
“Có vẻ như……thiếu chủ cũng bị con gái Nam Tước quyến rũ hệt như Hoàng Tử và ngài ấy rất hăng hái cùng họ chỉ trích chị mình ạ.”
Công Tước và vị quản gia không dám nhìn vào mắt nhau nữa, thay vào đó họ ngửa mặt lên trần nhà.
“George….. chết chắc rồi.”
“Vâng.”
“Thằng ngốc đó đã sống cùng chị mình tận mười sáu năm. Tại sao nó lại không nhận ra được sự thật hiển nhiên đó chứ?”
Cũng đã lâu Rachel không bày ra trò gì đó điên khùng, nhưng tên nhóc đó nghĩ cái quái gì trong đầu vậy?
Công Tước hoàn toàn không có ý định cứu mạng đứa con cả của mình trước cơn thịnh nộ Rachel sắp đổ lên đầu thằng em trai.
Nếu làm vậy thì đến ông cũng sẽ bị vạ lây.
Còn lâu ông mới để công sức cả đời mình tan thành mây khói vì thằng con thiếu muối của mình.
Khi ngài Công Tước đang mải nhìn trần nhà rít một hơi thuốc sâu, ông chợt nghe tiếng ồn phát ra từ hành lang, rồi đột nhiên vợ ông mở tung cánh cửa đi vào.
“A, Dan!”
“Iseria!”
Iseria ôm chầm lấy chồng mình với đôi mắt đẫm lệ khi ông đứng dậy khỏi ghế.“Rachel……..Rachel nó……..!”
“Anh biết. Anh vừa nghe báo cáo xong….. chúng ta buộc phải giữ bình tĩnh!”
Vợ ông, người đang buồn đến đáng thương, bắt đầu gào lên trong nước mắt.
“Vì con bé……Rachel sẽ không im lặng chấp nhận đâu…..Rache sẽ tàn sát tất cả những người ở đó mất!? Tương lai của chúng ta và cả tương lai của Bệ Hạ đều sẽ bị hủy diệt mất!”
“Không sao đâu! Rachel đã 17 tuổi rồi, con bé không còn nhỏ nữa. Con bé đã đủ lớn để đưa ra quyết định như người trưởng thành rồi.”
Đối mặt với người vợ đang khóc sướt mướt, Công Tước cố an ủi bà mình bằng những lời mà đến ông còn không tin. Tuy nhiên lời ông nói không có mấy tác dụng với vợ mình.
“Dan, anh không hiểu ư…… anh có hiểu được cảm giác khi nhìn con gái bé bỏng của mình vừa vung rìu vừa hát lại lời trong ‘Bài Thơ của Lizzie Borden’ không!” (Trans: Nội dung bài thơ của Lizzie Borden: Lizzie Borden cầm rìu lên. Và chém mẹ cô bốn mươi nhát. Sau khi đã xong phần của mình. Cô quay sang và bổ bốn mươi mốt nhát vào người cha)
“Em bình tĩnh lại đi Iseria! Không sao cả, chúng ta sẽ ổn thôi! Trong mười năm qua Rachel đã lớn lên thành một tiểu thư Quý Tộc dịu dàng mà. Rachel của hiện tại sẽ không dùng gậy đánh Hoàng Tử đến tắt thở đâu, thay vào đó con bé sẽ từ từ hành hạ tâm trí Hoàng Tử bằng phương pháp nào đó gần như là phạm pháp!”
“Thật ư…..? Rachel sẽ nguôi giận chỉ với chừng đó sao? Con bé sẽ không nhấn chìm Vương Quốc xuống biển hay thiêu cháy cả đất nước sau khi dùng dao băm nát Hoàng Tử ư.”
“Iseria, xin em hãy tin tưởng vào con gái chúng ta! Con bé rất thông minh và lanh lợi. Con bé không ngốc đến mức chết chung với nạn nhân của mình đâu. Con bé chắc chắn sẽ tìm cách hủy diệt tên Hoàng Tử mà không phải bẩn tay.”
Nói là vậy, nhưng cả Công Tước cũng chẳng biết con gái mình nghĩ gì trong đầu, chuyện con gái ông có lên kế hoạch giết Hoàng Tử không thì đến ông cũng không chắc.
Phải đối phó kiểu gì đây……… lúc này Công Tước không thể làm được gì ngoài thở dài ngao ngán.
Một vài người hầu đang đứng cạnh hai vợ chồng……. tất cả bọn họ đều đã làm việc ở đây quá lâu nên cũng không ai thèm tsukkomi họ nữa.
“Xin thứ lỗi.”
Khi Công Tước đang xoa lưng vợ mình để an ủi bà, một giọng nói lãnh đạm xin phép được vào phòng vang lên – một điều cực kỳ đáng sợ trong cái nhà vốn đã hỗn loạn này.
Người vừa bước qua cánh cửa và cúi chào ngài Công Tước là Sofia, bạn thuở nhỏ của Rachel đồng thời cũng là hầu gái của cô.
“Ah, Sofia. Đến đúng lúc lắm. Cô đã nghe chuyện xảy ra với Rachel chưa?”
“Vâng. Dĩ nhiên rồi ạ.”
“Ta sẽ lập tức đến đó để kháng nghị. Ta muốn cô hãy chuẩn bị cùng ta đến đó. Nếu không thể đưa Rachel ra khỏi hầm ngục, thì ít nhất chúng ta cũng phải đưa những món đồ cá nhân cho Rachel để con bé có thể sống thoải mái hơn. Nếu có kẻ dám phản đối thì cứ dùng quyền hạn của ta buộc hắn im miệng.”
Rachel đã bị trực tiếp tống vào ngục từ sảnh tiệc, chắc hẳn cô sẽ cần một bộ quần áo để thay và vài món đồ dùng sinh hoạt khác. Sofia rất thân với Rachel, nên nếu đem cô ấy theo thì chuyện sẽ xong nhanh hơn, đó là những gì Công Tước Nghĩ nhưng…….
“Không đâu ạ, mọi chuyện vẫn ổn”
“Cô đã chuẩn bị xong trước rồi à? Quả như mong đợi.”
“Vâng. Tất cả đều đã được chuẩn bị và chuyển vào cho cô chủ.”
“Thế à, chuẩn bị kỹ đấy…….. Mà khoan? Chuyển vào á?”
Ông dồn toàn bộ sự chú ý của mình về phía cô hầu gái vừa nói ra điều mà ông cho là hơi bị khó hiểu, ông có thể thấy hai cô hầu gái tóc xám khác đằng sau Sofia gật đầu với ông.“Tiểu thư đã nhận được thông tin về vụ việc này từ trước, vì thế chúng tôi đã chuẩn bị thức ăn và đồ tiếp tế đủ để cô chủ sống thoải mái trong ba tháng và chuyển tất cả chúng vào trong Nhà Tù Hoàng Gia.”
Khi không có người ngoài, mấy nàng hầu gái dưới quyền Rachel thường tỏ ra cao ngạo hơn cả chủ nhân mình, bằng chứng là cách Sofia đáp lại lời Công Tước với vẻ ngạc nhiên cứ như thể đó là thường thức thông thường vừa nãy.
“…….Ơ?”
Cả đống câu hỏi hiện lên trong đầu Công Tước, nhưng ông cố bình tĩnh lại và hỏi cô hầu của con gái điều quan trọng nhất.
“C-chờ một chút……con bé đã biết trước chuyện này ư? Thế thì tại sao Rachel lại không phản kháng? Còn nữa, sao cô có thể tuồn đống tiếp tế đủ cho ba tháng vào bên trong Cung Điện Hoàng Gia vậy?”
Nàng hầu trung thành của Rachel trả lời một lần nữa cứ như đây là điều hiển nhiên.
“Dường như tiểu thư vẫn không chắc hắn có định làm thật hay không, tiểu thư chỉ biết về ‘Kế Hoạch Hủy Bỏ Hôn Ước’ của Hoàng Tử thôi ạ. tiểu thư cũng đã nói rằng ‘Nếu tên ngốc đó phá bỏ hôn ước và giải phóng ta khỏi trách nhiệm của mình thì chẳng phải ta sẽ được lười biếng làm những gì mình thích một thời gian sao? Nghe cũng hay mà!’, là vậy đấy ạ.”
“……..Rachel…….”
“Ngay khi hôn ước với Hoàng Tử được quyết định, tiểu thư đã điều lực lượng ‘Ám Dạ Hắc Miêu’ của mình nằm vùng khắp mọi ngóc ngách trong cung điện. Vì vậy chúng tôi mới có thể dễ dàng chuyển hàng tiếp tế vào dưới vỏ bọc dịch vụ công ích.”
“Rachel, con tính làm gì vậy……..!?”
Công Tước tỏ ra an tâm khi biết rằng con gái mình vẫn còn mưu mô chán. Nhưng trên hết là ông cảm thấy khiếp sợ khi nhận ra rằng bóng tối trong tim con gái mình còn kinh khủng hơn mình tưởng tượng.
Tại sao con bé lại sở hữu một tổ chức tình báo mà không một ai biết? Hơn nữa tổ chức đó còn đủ khả năng tuồn vào trong cung điện lượng hàng tiếp tế đủ dùng cho ba tháng, chẳng phải điều đó nằm ngoài khả năng của một tổ chức tình báo thông thường sao? Chẳng lẽ con bé định lên kế hoạch ám sát Hoàng Tộc ư? Hàng loạt những câu hỏi tương tự hiện lên trong đầu Công Tước……
“Dù sao thì ta cũng sẽ đi kháng nghị.”
“Xin cứ tự nhiên ạ.”
Ông giả vờ như mình chưa hề nghe thấy gì cả.