Newbie: Thì bây giờ pj này sẽ được nhượng quyền lại cho t, Maus vẫn góp mặt để chỉnh sửa câu từ không quá khác so với bản dịch cũ (và cho vui). Lý do t làm bộ này cũng đơn giản lắm, do Maus nhờ… không, đấy là bắt ép, là đe dọa mới đúng! Đả đảo Maus!!
----------
Có một khu nhà đằng sau lâu đài hoàng gia. Từ chỗ này có nhiều nơi quan trọng phục vụ các chức năng khác nhau như khán phòng và phòng hội nghị- một trong số đó là phòng thí nghiệm.
Người làm chủ cơ sở này là Tristan, quản gia riêng của em trai nhà vua, và trợ lý của ông, Lynette, con gái một Tử tước.
Cơ mà Tristan cũng không chỉ là một quản gia. Ông đã được hoàng gia trực tiếp để ý ở những ngày tháng làm học sinh và nhận được cấp bậc quý tộc nam tước danh dự do nhiều thành tích khác nhau.
Tuy đấy chỉ là một danh hiệu không thể truyền lại song ông vẫn thực sự là một thành viên của quý tộc cấp thấp.
Dẫu đất nước này hướng theo hệ thống quý tộc nhưng nó cũng chứa đựng cả chế độ nhân tài. Bởi vậy thành ra cũng chẳng lạ gì khi Tristan lại là người đứng đầu phòng thí nghiệm trong khi Lynette lại là cấp dưới mặc kệ tầng lớp xã hội của hai người.
Và kể cả đã được đặt ở một vị trí vô cùng quan trọng trong lâu đài song khi so với xung quanh, phòng thí nghiệm vẫn nhận được sự đối xử đặc biệt. Điều này cho thấy Tristan và công việc của ông được coi trọng đến mức nào.
“Giáo sư Tristan, nếu chỉ có cắm đầu vào nghiên cứ mà không ăn gì thì người sẽ tự hủy hoại cơ thể mình đấy. Đây, em đã chuẩn bị đồ ăn cho người rồi nên người nghỉ chút có được không?”
“Ồ, thế là đã đến giờ đó rồi à? Như mọi khi, tôi xin lỗi vì đã phải làm phiền cô rồi, Lynette.”
Đến khi Tristan đã ngường tay và ngẩng mặt lên nhưng Lynette vẫn chống hay tay lên hông tỏ vẻ không hài lòng.
"…Có chuyện gì sao?"
“Có chuyện gì? Giáo sư, em đã nói với người là người không cần phải quá trang trọng khi ở bên em rồi mà. Hãy cứ hành động như lúc chúng ta còn ở trường ấy.”
“Không giống như khi còn là học sinh, em đã ra mắt làm một quý tộc chính thức rồi nên ta không thể làm điều đó đâu.”
“Ồ, nhưng không phải em hiện là trợ lý của người sao? Hay người chỉ làm điều này vì sợ mấy cái thứ tin đồn lan truyền? Có phải đó mới là những gì người đang nói không, giáo sư?”
Vén mái tóc đỏ của mình, Lynette làm một tư thế khiêu khích mà nhìn xuống Tristan.
Thái độ của cô ấy gợi nhớ đến đến thái độ của những người chơi là fan của nhân vật. Những người đó luôn mang một khát khao mãnh liệt được trực tiếp đứng trước mặt ông ấy.
Đứng dậy, Tristan gãi phía sau đầu rồi đặt tay lên vai và đưa mặt ông lại gần với cô hơn.
“Khiêu khích nhàm chán quá đấy. Sao thay vào đó em không tập trung vào mấy kết quả nghiên cứu cho ta đi? Nhưng nếu trong hôm nay mà vẫn không hoàn thành được thì em sẽ phải bị phạt thôi… hay em định cố tình lười biếng vì muốn bị trừng phạt đây ta?”
“~~~?!”
Khuôn mặt Lynette ngay lập tức đỏ bừng.
“Nghiêm túc đấy, nếu em không muốn bị quở trách… thì đừng có mà chỉ đứng đó nữa!”
Nói rồi, Tristan vỗ lưng và đẩy Lynette ra khỏi phòng. Khi cô đã đi rồi, ông lại tiếp tục gãi đầu trước khi thở dài.
Sau khi ăn xong bữa ăn được chuẩn bị sẵn, một người đàn ông tiến vào phòng.
"Tristan, nghiên cứu của ông đã cho ra kết quả nào chưa?"
"Xin lỗi, tôi đã cố gắng hết sức, nhưng nó vẫn chẳng vào đâu cả."
“Tôi hiểu rồi… vậy ra số phận của cô ấy đã bị ấn định rồi sao?” [note35128]
Người đàn ông nhíu mày đau khổ. Bị vùi dập bởi sự phi lý của thế giới, khuôn mặt của ông ta đang biểu lộ vẻ vô cùng buồn bã.
"Tôi xin lỗi. Nếu mà tôi có thêm chút tài năng nữa…”
"Đó không phải lỗi của ông đâu. Nếu đây là thứ mà người như ông còn không đủ khả năng thì chẳng ai trên lục địa này có thể giải quyết được cả. Không hoàn thành được điều không thể thì cũng chả một ai trách móc ông đâu.”
Chúng là những lời được nói ra từ tận con tim.
Tristan không chỉ là một quản gia ưu tú, ông còn là một cá nhân nắm giữ kiến thức mà không ai khác biết. Nếu không có ông, người đàn ông còn không thể mơ tưởng đến việc chống lại số phận nữa là.
Nếu Tristan không thể thì không có chuyện ai khác lại làm được.
Tuy nhiên-
"Duy chỉ có một người tôi biết có thể thay đổi số phận thôi."
Những lời tiếp theo của Tristan làm đảo lộn hoàn toàn dự đoán của người đàn ông.
"Ông biết ai đó có thể làm điều ấy sao?"
"Đúng. Tôi đã im lặng về điều đó bởi vẫn chưa thu thập đủ thông tin… nhưng vẫn có một cơ hội.”
Tiết lộ này là một tia sáng hy vọng nhỏ nhoi mà người đàn ông hằng mong ước.
Nhưng người đàn ông đã không vội bám víu vào hy vọng đó. Ông ta biết bóng tối của thế giới này, giờ này mà vui mừng thì quá sớm. Cho nên, ông đã thận trọng hỏi, "họ có đáng tin không?"
“Tôi vẫn đang kiểm tra. Liệu cậu ta có kiến thức để chiến thắng số phận và liệu cậu ta có thực sự là người đáng để chúng ta đặt niềm tin hay không vẫn đang được kiểm chứng.”
Người mà Tristan đang đề cập đến là Cyril. Nhiều khả năng cậu ta là một người tái sinh đang cố cứu Sophia - một cá nhân ban đầu được định sẵn là bị xử tử như cô con gái phản diện.
Nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc cậu ta là một người tốt.
Nếu khả năng cậu ta là một người tái sinh bị đặt qua một bên, thì những hành động của cậu có thể được bào chữa vì cậu chỉ là một hầu cận ưu tú. Tuy nhiên, khi cân nhắc đến vấn đề tái sinh, nhiều khả năng khác lại nảy ra.
Cậu giáo dục lại cô con gái phản diện Sophia và cứu nữ chính Alicia ở vị trí của hoàng tử. Nếu cậu ta là một người tái sinh thì rõ ràng cậu ta đang cố gắng giành lấy sự quý mến của dàn nhân vật chính.
Hơn nữa, kể từ ấy Cyril đã tiếp tục giúp đỡ các cô gái, cướp lấy trái phụ nữ ở khắp nơi. Nếu tiền kiếp của cậu mà là đàn ông, thì sẽ chẳng lạ gì nếu mục tiêu duy nhất của cậu ta là lợi dụng những rắc rối của họ để xây dựng một dàn hậu cung. [note35129]
Nếu thật vậy thì con người mà cậu ta thể hiện mọi người là một lời nói dối, không thể nào tin tưởng được một cá nhân như vậy được.
Cho nên họ mới không thể tiếp cận cậu ta một cách nửa mùa. Nếu không có sự xác nhận đúng đắn trước, nhiều khả năng cậu ta sẽ đơn phương lợi dụng họ qua những thông tin ngay từ đầu đã không tồn tại.
Ít nhất, họ phải xác nhận trước rằng cậu ta có kiến thức mà họ cần hay không đã.
“Vẫn chưa xác minh được gì cả nên có lẽ còn quá sớm để ăn mừng, nhưng…”
"Ổn thôi. Điều tôi sợ là khoảnh khắc ánh sáng hy vọng tắt lịm. Khi vẫn còn cơ hội thì tôi không thể nào từ bỏ được. Cho tôi biết tôi phải làm gì đi. Có phải đặt mạng sống của mình vào hiểm nguy tôi cũng sẵn sàng.”
"Tôi chỉ cần cấp phép cho một điều thôi."
“Cấp phép? Điều gì cơ?"
"Đó là-"
Theo thỉnh cầu của Tristan, người đàn ông vừa nói rằng mình sẵn sàng liều mạng với một biểu cảm vô cùng cay đắng.
◆ ◆ ◆
Đã vài ngày trôi qua kể từ khi tiểu thư được nhà vua triệu tập.
Hai chúng tôi hiện đang tận hưởng cuộc sống hàng ngày như khi trước của mình.
Dù có thể là với chúng tôi thì mọi thứ vẫn vậy nhưng với những người xung quanh thì lại không chắc cho lắm.
Việc tiểu thư đã mang dáng vẻ của một người thống trị và đã quở trách hoàng tử và những tùy tùng của cậu ta đã không bị lộ ra. Tuy nhiên, những gì đã lộ ra là tất cả các bên liên quan cùng lúc đều vắng mặt, và sự thật không thể chối cãi là mấy tên tùy tùng đã tự nguyện rời khỏi trường học.
Hơn nữa, thực tế là hai tên đó liên tục tìm cách giao thiệp với tiểu thư đã được chứng kiến theo cách công khai nhiều lần.
Chuyện đã xảy ra với họ - cũng không khó đoán cho lắm.
Tin đồn đang lan rộng rằng tiểu thư đã mất hết kiên nhẫn và đã sử dụng ảnh hưởng của cha mẹ để trục xuất những tùy tùng của nhị hoàng tử.
Thực tế, gia đình của họ đã lụi tàn sau khi những tội lỗi của cha mẹ họ bị bại lộ. Kỳ cục thay là những tin đồn thực ra lại còn nhẹ chán so với thực tế, cơ mà những điều họ nói về cô ấy vẫn không thể chấp nhận được.
Hiện tại, điều gì đã thực sự xảy ra vẫn chưa được tiết lộ, nhưng cuối cùng việc bắt giữ Bá tước Ahle sẽ lan rộng cùng với những gì đã xảy đến mấy tên tùy tùng.
Khi điều đó mà đã xảy ra, tôi không biết các tinh hoa sẽ phản ứng như thế nào nữa. Tôi muốn nghĩ rằng hầu hết bọn họ sẽ không tha thứ cho những tội ác mà mấy tên tùy tùng phạm phải, nhưng tôi không nghi ngờ gì đến chuyện sau đó những người khác sẽ công khai thù địch với tiểu thư.
Mặc dù chưa chắc họ có thể làm điều gì đe dọa đến con gái một Hầu tước, nhưng trong trò chơi có một route mà cô bị tàn lụi bởi các tinh hoa. Vậy nên việc ổn định lại vị thế của cô là vô cùng cần thiết.
Khi đang ngẫm nghĩ về vấn đề này, thầy Tristan bất ngờ gọi tôi ở cuối lớp.
"Thầy cần gì sao?"
“Thực ra là ta cần cậu giúp. Thật sự thì hội học sinh đang thiếu nhân lực nghiêm trọng. Nên để khắc phục điều đó, chúng ta đã đề xuất cả cậu và Tiểu thư Sophia gia nhập họ với tư cách là những học sinh năm nhất xuất sắc.”
“…Hội học sinh?”
Trong nguyên tác, nhị hoàng tử đã lãnh đạo hội học sinh với tư cách là chủ tịch trong suốt giai đoạn cao trung.
Nhưng trên thực tế họ lại không thực sự có quyền lực như vậy. Họ không phân bổ chi phí, quyết định các sự kiện của trường hay tuần tra sân trường - nhưng điều đó không có nghĩa là họ không làm gì cả.
Mặc dù có được giao cho một số công việc bàn giấy, căn bản thì bản chất bọn họ là một phe. Nói cách khác, cũng không phải thổi phồng quá mức khi nói hội học sinh của trò chơi là phe riêng của hoàng tử.
Tuy nhiên, đó chỉ là chuyện ba năm kể từ bây giờ trong giai đoạn cao trung.
Tôi chưa từng nghe gì về việc Hoàng tử Alforth là thành viên của hội học sinh hiện tại cả. Nói thật thì mãi đến giờ tôi còn chẳng biết giai đoạn trung học cũng có hội học sinh luôn.
Cơ mà nói rằng họ thiếu nhân lực nghĩa là họ có lẽ không phải là một phe…
"Ai hiện đang điều hành hội học sinh?"
"Đừng lo, chủ tịch hiện tại sẽ rất hài lòng với việc cậu và Tiểu thư Sophia gia nhập thôi."
Tôi đã thử nhìn vào mắt thầy Tristan để hiểu thấu ý định của ông ấy.
Chuyện chúng tôi sẽ hòa hợp với nhau… có lẽ không phải là một lời nói dối, nhưng dù có thật như thế thì cũng không có nghĩa là ông ấy đã kể cho tôi toàn bộ câu chuyện. Ít nhất tôi cũng muốn biết chúng tôi sẽ làm việc dưới quyền ai.
Câu hỏi của tôi khi trước đã hoàn toàn bị tránh né.
Vấn đề là ông ấy đã tránh nói cho tôi biết tên của chủ tịch hiện tại.
Nếu là một giáo viên bình thường thì đó có lẽ chỉ là một trùng hợp ngẫu nhiên. Tuy nhiên, thầy Tristan là một quản gia huyền thoại được tuyển vào gia đình hoàng gia khi vẫn chỉ là một học sinh. Nên để mà ông ấy không đưa thẳng câu trả lời cho câu hỏi của tôi…
Hẳn là phải ẩn giấu gì đó.
Cơ mà, ngay cả cho đến tận giờ này tôi không biết về hội học sinh, thông tin về các thành viên của hội học sinh đáng ra phải là thứ tôi có thể kiếm được ngay lập tức, thế thì sao giấu nó đi chứ?
Ông ấy chỉ đang cố khơi gợi sự thích thú của tôi, hay là…
“Nếu thầy chắc chắn rằng cả hai sẽ hòa hợp với họ thì hẳn họ phải khá thú vị rồi. Tuy nhiên, việc quyết định có tham gia hay không sẽ thuộc về tiểu thư, xin hãy ghi nhớ điều đó”.
Tôi lờ đi sự không an tâm mình cảm thấy và tiếp tục cuộc trò chuyện. Vì cảm giác ông ấy chỉ đang cố làm tôi hứng thú nên tôi không thấy cần phải thăm dò ý định của ông ấy nữa.
Và đúng như tôi dự đoán, giáo sư Tristan thở phào nhẹ nhõm và nói: “Ổn thôi, giờ cậu có thể đi rồi.”
Sau khi chia tay với thầy, ngay lập tức, tôi bắt đầu dò hỏi những người xung quanh về hội học sinh.
Hình như tên của chủ tịch đương nhiệm là Fol.
Dường như cô ấy là một cô gái được nhà Bá tước hậu thuẫn.
Một cô gái thường dân được chống lưng bởi một nhà quý tộc…
Đây có lẽ là nghĩa vụ của quý tộc.
Một trong những trọng trách của quý tộc là nuôi dưỡng những thường dân ưu tú để phục vụ họ. Họ có thể làm nhiều cách để giải quyết vấn đề này, chẳng hạn như nhận nuôi chúng để sau này sử dụng trong các cuộc hôn nhân chính trị, nhưng thông tin về Fol dường như lại… mập mờ đến lạ.
Tình cờ cái tên này lại trùng với bạn nhảy của tiểu thư và tôi trong kỳ thi đầu vào. Vẻ ngoài cũng được miêu tả tương đồng nên có lẽ họ là cùng một người.
Tuy nhiên, tôi không thể hình dung được lý do thầy Tristan lại không sẵn lòng nói với tôi cô ấy là chủ tịch.
Nếu hội học sinh được coi là phe riêng, trong khi sẽ rất bất thường khi con gái của một thường dân làm thành viên nhưng một cô gái tài năng với sự hậu thuẫn của một quý tộc thì lại hoàn toàn khác.
Đáng ra phải không có lý do gì kiến ông ấy phải như vậy.
Có phải tôi đã nghĩ quá lên mọi chuyện vì Tristan là người nói chúng không? Không, còn quá sớm để quyết định vậy. Có thể tôi sẽ biết được điều gì đó khi thực sự gặp Fol nên hãy tạm gác ý nghĩ đó lại nào.
Đó là lý do sau đó tôi đã đến gặp tiểu thư để xác định ý kiến của cô ấy về việc tham gia hội học sinh.
Tuy nhiên, Tiểu thư Sophia lại bối rối chớp chớp đôi mắt thạch anh tím của mình trước câu hỏi của tôi. Hình như lúc trước, khi những người khác hỏi giáo viên của cô ấy về việc gia nhập, họ đã được nói một điều hoàn toàn khác–
"Hội học sinh không chấp nhận thành viên mới?"
"Đúng. Có vẻ Fol đã một mình điều hành hội học sinh được một thời gian rồi. Cô ấy đã không thử tuyển dụng ai một lần nào hết trong nhiệm kỳ của mình.”
“Tôi hiểu rồi, điều đó đúng là… lạ thật.”
Nếu họ chỉ có một thành viên thì nói họ thiếu nhân lực cũng không sai. Cơ mà nếu họ đã không tuyển thêm người thì cũng khó nói họ cần them nhân lực được.
Vậy chuyện của tôi và tiểu thư được tiến cử tham gia là từ đâu?
Tôi muốn nói chuyện với giáo sư Tristan để xem liệu ông ấy có hiểu lầm điều gì không– nhưng sau giờ học ngày hôm đó, tiểu thư cũng được mời gia nhập hội học sinh qua giáo viên của cô ấy nữa.
Mặc dù họ đã mời chúng tôi đến, chúng tôi vẫn chưa được cho biết lý do. Thực tế, có khả năng họ có vài việc với chúng tôi… cá nhân tiểu thư lại nghĩ rằng họ muốn hỏi ý kiến chúng tôi về điều gì đó.
Trên đường đến phòng hội học sinh, mái tóc vàng bạch kim lộng lẫy của tiểu thư đang đang tung bay theo từng nhịp bước của cô ấy.
"Ngài thực sự muốn tham gia hội học sinh sao, tiểu thư?"
"Fufu ~ cậu có muốn tôi nói cho cậu biết lý do không?"
"Nếu có thể thì là có."
"Ôi tệ quá, vì tôi không định làm vậy đâu~"
Cái cách mà tiểu thư cười thật là dễ thương. Chà, bất kể lý do là gì, nếu đây là điều cô ấy muốn thì tôi sẽ dốc lòng ủng hộ.
Để tránh khỏi lụi tàn, việc gia nhập hội học sinh để củng cố chỗ đứng sẽ giúp vị trí của cô ấy vững chắc hơn cũng không hẳn là một điều tệ. Từ lần cuối chúng tôi nói chuyện thì Fol dường như cũng là một người tốt.
Và khi tôi nghĩ thế thì–
"Tôi không cần mấy người giúp."
Các bức tường của văn phòng hội học sinh chứa đầy các giá đựng nhiều tài liệu khác nhau trong khi phía cuối căn phòng đơn giản có đặt một chiếc bàn ở đó. Nhìn xuống chúng tôi từ sau nó, cái nhìn từ đôi mắt xanh lục của lạnh lẽo tựa như băng đá.
Trong khi chúng tôi vẫn còn bị sốc, Fol lại tiếp tục, "Tôi xin lỗi vì hai người đã phí thời gian đến đây, nhưng cả hai có thể rời đi rồi đấy."
"Xin hãy đợi đã. Chính các giáo viên đã mời chúng tôi gia nhập. Nếu định từ chối thì ít nhất cô có thể cho chúng tôi biết lý do không."
Tiểu thư Sophia yêu cầu một lời giải thích với một giọng điệu bình tĩnh.
Tuy nhiên-
“Tại sao ư? Không phải là hiển nhiên rồi à? Tôi không cần một cô con gái quý tộc chỉ vài tháng sau khi nhập học đã gây náo động hết cả, tương tự người hầu của cô ấy, người ngay từ đầu còn không thể ngăn chặn tình huống như vậy khỏi xảy ra. Những cá nhân như hai người là vô ích trong hội học sinh của tôi. "
Đáp lại chúng tôi là những lời lẽ đau đớn. Theo quy định của trường thì, về mặt kỹ thuật, cô ấy đúng là có quyền cộc lốc như vậy, nhưng mà so sánh với sự tôn trọng mà Tiểu thư Sophia thể hiện với Fol như một đàn chị thì thái độ của cô ấy sẽ là quá đáng mất rồi.
Thêm nữa, cô ấy còn quăng vài lời chỉ trích vào tôi nữa.
Tôi sợ tiểu thư có thể sẽ mất bình tĩnh nhưng cô ấy lại bình tĩnh một cách đáng ngạc nhiên... cơ mà nụ cười trên mặt cô ấy đã chạy đâu mất tăm rồi vậy.
“Cô có thực sự nghĩ rằng tôi sẽ để cô yên với một màn khiêu khích rõ ràng như vậy hay sao?”
“Khiêu khích? Tôi chỉ đang nói sự thật thôi."
"Là vậy sao? Đặt chuyện đó qua một bên, không phải ít nhất cô cũng nên thử xem liệu Cyril hay tôi có thể hữu dụng gì không trước sao? Hay cô nông cạn đến mức nguồn thông tin đáng tin cậy duy nhất của cô chỉ là mấy tin đồn thôi?”
…Ây chà chà. Và thậm chí tiểu thư còn nói tất cả những điều đó với cái giọng điệu thờ ơ. Trên thực tế thì tiểu thư đang thẳng mặt nói với Fol cô ấy là đồ bất tài.
Ngay cả bản thân Fol dường như cũng bối rối về cách đáp lời.
Chà, tôi đoán là các học sinh lớp trên không thực sự có cơ hội để xem tôi và tiểu thư thường cư xử như thế nào. Đúng hơn là, toàn bộ những gì cô ấy biết về cá nhân chúng tôi là từ bài kiểm tra khiêu vũ.
Tuy nhiên, nhiêu đó vẫn chưa đủ để quyết định chúng tôi không có khả năng.
Hay đúng hơn, tôi nghĩ cô ấy đã có ấn tượng tốt về chúng tôi ngay từ lần đầu gặp mặt.
Ngay cả khi có khăng khăng bản thân không cần ai khác, ít nhất cô ấy cũng nên cố xác nhận bằng chính mắt mình trước xem chúng tôi có thể giúp được gì hay không. Bất kể có nghĩ thế nào thì thái độ thù địch rành rành của cô ấy đối với chúng tôi cũng đều không tự nhiên.
Để đáp lại cái nhìn của Fol, Tiểu thư Sophia cũng bình tĩnh đối mặt với nó. Chẳng mấy chốc, Fol đã hất mái tóc vàng cánh hồng của mình ra sau như thể thừa nhận thất bại.
"Sophia, tôi có thể hỏi lý do muốn gia nhập hội học sinh được không?"
"Đó là bởi gia nhập hội học sinh sẽ là một bước tiến nữa để đạt được một mục tiêu nào đó của tôi."
Từ thái độ của Fol, ta có thể dễ dàng thấy cô ấy có lý do không muốn chúng tôi gia nhập. Tôi khá chắc tiểu thư cũng nhận thấy điều này, nhưng cô ấy lại không cho thấy vẻ định từ bỏ nào hết.
Với một vẻ mặt bối rối, Fol thở dài.
“Cô thực sự muốn tham gia đến vậy sao? Ngay cả với một đàn chị khó chịu như tôi ở đây?”
“Tôi tin mắt nhìn người của mình rất tốt. Chưa kể… không hiểu sao cô lại có nét nào đó tương đồng với Cyril.”
“Trong cuộc trò chuyện gần nhất của chúng ta cô cũng đã nói điều gì đó như thế…”
Thế rồi Fol hướng mắt của cô ấy về phía tôi như thể đang tìm kiếm điều gì đó. Không hiểu sao, tôi lại không khỏi cảm thấy sự nghi ngờ của cô ấy đã tăng lên sau câu nói đó.
“Ồ, đừng hiểu lầm tôi. Cyril là một người rất tốt bụng, nhưng nếu vì lợi ích của tôi, đôi khi cậu ấy sẽ nói những điều ác ý. Thế nên tôi không thể không cảm thấy như là có lý do ẩn sau sự khiêu khích của cô.”
“…Tôi hiểu rồi, vậy hai người sẽ không từ bỏ bất kể tôi nói gì sao?”
Fol lại tiếp tục thở dài trước khi hướng mắt về phía Tiểu thư Sophia.
"Rõ rồi. Đã vậy, tôi sẽ cho hai người một bài kiểm tra để xem cả hai có phù hợp với hội học sinh hay không. Tuy nhiên, tôi sẽ thông báo nội dung của nó vào một ngày khác, và việc hai người có qua hay không sẽ do tôi quyết định.”
Hoàn toàn bất hợp lý.
Trong trường hợp xấu nhất, cô ấy có thể đưa ra một thử thách bất khả thi như 'nội trong ngày mai phải thống nhất lục địa’, và kể cả chúng tôi làm tốt bất kỳ bài kiểm tra nào mà cô ấy đưa ra, Fol vẫn có thể khiến chúng tôi không đạt tùy theo ý của cô ấy.
Miễn là cô ấy không muốn chúng tôi gia nhập hội học sinh, việc qu được với chúng tôi sẽ cực kỳ khó.
–Nhưng Tiểu thư Sophia đang nhìn vào tôi. Đẹp hơn cả những viên đá quý, đôi mắt thạch anh tím cô ấy đanh thỉnh cầu tôi giúp đỡ.
Tôi có thể nối cô đang nghĩ gì. Dù cho những gì được trao cho chúng tôi là không thể, ít nhất tôi cũng sẽ làm mọi thứ có thể vì lợi ích của cô ấy.
Chính vì thế mà tôi đã gật đầu đồng ý.
Thấy vậy, miệng của tiểu thư mấp máy, 'Cảm ơn, Cyril.'
Và rồi-
“Chúng tôi không phản đối. Bất kể cô có đưa ra bài kiểm tra nào thì Cyril và tôi cũng sẽ vượt qua.”
–Cô gái tôi đã nuổi nấng đã tuyên bố điều đó với một nụ cười như một đóa hồng đang nở rộ.
----------
Bên trên có viết là thế cơ mà đúng là bộ này đọc cũng hay thật, mở đầu khá cuốn, úp úp mở mở kha khá vấn đề. Ok, Maus được tha thứ.
Tiện đây thì khả năng dịch thuật của t còn non lắm, đừng ai ném đá nhá.