Maus: Đáng nhẽ mai mới đăng nhưng do có việc nên t đăng luôn 2 chương vào tối nay luôn :V
Hmm...t edit chương này chưa nhể?
----------
“C-cyril, t-t-tôi nên làm gì đây?!”
“Xin hãy bình tĩnh lại, tiểu thư. Không phải sứ giả đã nói rằng cuộc nói chuyện này sẽ được giữ bí mật sao? Không may là, đây dường như không phải thứ ngài có thể đơn phương từ chối được.”
Tiểu thư đã trở nên vô cùng lo lắng về cách cô bị triệu tập bởi nhà vua. Thực sự không phải cha mẹ, mà là bản thân cô được triệu gọi mới là điều làm cô lo lắng.
Vẫn sẽ là một vấn đề nếu cha mẹ cô được triệu tập, nhưng điều đó với một đứa trẻ là chưa từng được có tiền lệ. Để một điều như này xảy ra, hẳn phải có vài tình cảnh bất thường ẩn sau nó.
Tuy nhiên, đây không phải một lệnh triệu tập bắt buộc, việc họ cử một sứ giả thậm chí có thể được coi là một hành động suy xét. Nhà vua muốn giữ bí mật chuyện này, nên tình huống tệ nhất sẽ không nên xảy ra.
Tuy thế, bất kể tiểu thư có trưởng thành đến đâu, đây rõ ràng là một trải nghiệm quá sức rồi. Cũng không hẳn là vô lý với việc cô bị lo lắng bởi diễn biến không ngờ này.
“Mọi chuyện sẽ ổn thôi, tiểu thư. Nếu chuyện gì có xảy ra, tôi sẽ bảo vệ ngài ngay cả khi cái giá là mạng sống của mình.” [note29729]
Nhìn thấy cô lo lắng như vậy, những lời đó tự nhiên buột ra khỏi miệng tôi.
Hồi tôi lần đầu nhận ra bản thân đã được tái sinh, tất cả những gì tôi muốn là cứu cô gái phản diện mà mình yêu thích trong khi thoát khỏi cái kết bị xử tử- nên điều này đã khiến tôi ngạc nhiên, tôi đã nghĩ những cảm xúc của mình cho cô sẽ nhẹ hơn thế này cơ.
“…cảm ơn Cyril, nhưng tôi không muốn cậu liều mình vì tôi đâu. Đó là nguyên do tôi cũng sẽ cố hết sức, nên trước hết… tôi cần phải liên hệ với cha đã.”
Duỗi thẳng lưng, cô bắt đầu cân nhắc phải làm gì và hành động ra sao.
Vào lúc này, tiểu thư đã tiến thêm một bước nữa trên nấc thang trưởng thành. Tôi cảm thấy sự hãnh diện đang chan chứa trong bản thân trước viễn cảnh cô trở nên mạnh mẽ không phải cho bản thân mà là người khác.
Tiện thể, cuộc gặp với nhà vua đã được ấn định vào sáng sớm mai.
Sứ giả đã đề nghị gặp sớm nhất có thể nhưng chúng tôi đã có thể hoãn lại một chút bởi việc nói rằng cô cần phải báo chuyện này cho cha mẹ cô trước.
Không thể nào mà có thể đi một chuyến khứ hồi đến lãnh thổ Rosenberg chỉ trong một ngày, nhưng may mắn thay, Hầu tước hiện lại đang có việc ở thủ đô, nên chỉ cần dùng nửa ngày là chúng tôi có thể đến chỗ ông.
Đó là lý do theo lệnh của tiểu thư, tôi đã gửi một lá thư giải thích tình hình hiện tại cho chủ nhân. Và rồi cha tôi- quản gia riêng của ngài ấy, đã gửi lại một lá thư đáp lời bảo tôi đối phó với nó.
Tôi không thể hiểu nổi chuyện này.
Đúng là, khi nhìn vào toàn cảnh bức tranh, vấn đề không thực sự quá lớn. Rốt cuộc thì đó chỉ là một cuộc đấu giữa những đứa trẻ. Hành hình là một điều vô cùng không có khả năng.
Những gì xảy ra hoàn toàn khác với tội ác tiểu thư đã ra lệnh cho tôi trong trò chơi.
Cho nên, ngay cả cô có làm những người theo dõi hiểu lầm, cô cùng lắm sẽ chỉ chịu sự chê trách của bên kia.
Nhưng đây là chúng ta đang nói đến vị vua của đất nước này. Cha tôi và chủ nhân chắc chắn là biết rằng làm ông phật ý sẽ gây bất lợi đến cho tương lai cô.
Ngay cả tiểu thư có là người được triệu gọi đích danh, cũng chẳng lạ gì cho một đứa trẻ được đi cùng với người giám hộ của chúng, nên việc Hầu tước không ở đó với cô là hoàn toàn bất hợp lý.
Khi suy nghĩ về điều đó, tôi đã nhận ra trong bức thư còn có viết thêm nữa.
Có vẻ là tiểu thư đã lập một vài thỏa thuận với cha cô ấy và do sự sắp xếp đó, thành ra sẽ thật đáng mong đợi nếu tôi mà là người giải quyết vấn đề này.
Một thỏa thuận… chẳng biết thứ đó là gì đây?
Trước nay tiểu thư chưa từng đề cập đến một thứ như vậy cả.
Tôi cảm thấy có chút cô đơn, nhưng chỉ là lẽ đương nhiên khi cô có vài bí mật của riêng mình. Nếu đó là thứ mà tôi nên biết, cô ấy sẽ kể cho tôi, và dù sao thì giờ cũng không phải lúc để lo chuyện đó.
Nan giải hơn cái đó là thứ được viết ở sau.
Vì tiểu thư quá trưởng thành so với tuổi, có vẻ có vài sự ngờ vực về chủ nhân là người đã giật dây từ phía sau sân khấu.
Có vẻ là sẽ tốt hơn là chúng tôi tự giải quyết vấn đề này để xua tan những hoài nghi kia.
Trên hết, những khiêu khích kiểu, nếu mấy điều ở mức độ này mà tôi không đối phó nổi thì làm thế nào mà có thể tiếp tục ở bên cạnh tiểu thư được nữa chứ, được viết bên trong ấy. Chúng đã hoạt động, vì đó chính là giới hạn của tôi.
Tôi thuật lại cho Sophia-sama lời đáp của cha cô và chúng tôi đã thảo luận cách để đáp lại nó.
Sáng hôm sau, chúng tôi đi xe ngựa đến lâu đài hoàng gia.
Bây giờ chúng tôi đã thực sự bước vào khu được cảnh vệ chứ không phải sân trong nữa.
Sau khi được kiểm tra ở lối vào, cả hai bước xuống một tấm thảm đỏ đi sâu vào bên trong, và một khi cuối cũng cũng đã đến phòng chờ, không biết sao thầy Tristan lại ở đó.
“…thầy, sao thầy lại ở đây?”
“Ta đã trở thành một giáo viên với mệnh lệnh của chủ nhân, nhưng về cơ bản ta vẫn là một quản gia.”
Câu trả lời đó vẫn không giải thích lý do sao giờ ông lại ở đây. Dường như có thứ gì đó ẩn khuất sau chuyện này, nhưng ông ấy lại nói tiếp, “bệ hạ sẽ gặp ngài ngay” trước khi tôi có thể hỏi.
“Tôi đã hiểu rồi. Vậy ta đi thôi.”
Sophia-sama liếc nhìn về phía tôi, nhưng thầy Tristan lại lắc đầu.
Hình như, thứ họ sắp thảo luận bí mật đến nỗi ngay cả quản gia riêng của cô cũng không được biết.
Đây là một thứ nhất định cô không đoán trước được. Giờ khi đã biết rằng cô sẽ phải giải quyết chuyện này mà không có tôi ở bên, tiểu thư trông như thể sắp khóc vậy.
Đôi mắt cô đảo quanh đầy lo âu đang nài nỉ cho tôi đi cùng cô. Rồi cô bắt đầu giơ một cánh tay mình lên như thể để nắm lấy tôi- nhưng rồi lại nhanh chóng ấn xuống bởi cánh tay còn lại.
Cảnh tượng đó làm tôi ngập tràn trong vô số những cảm xúc không nói thành lời.
So với khi lần đầu gặp mặt, tiểu thư mà tôi nuôi nấng đã trưởng thành vô cùng mãnh liệt kể từ đó.
Một mình, cô có thể đi đến bất cứ đây, làm bất cứ điều gì, ngay cả không có tôi đi chăng nữa.
Nhưng đó vẫn là việc của tôi để bảo vệ cô. Ngay cả nếu tiểu thư có thể làm điều gì một mình, tôi sẽ tiếp tục làm trọn vai trò của mình cho đến ngày cô nói không còn cần đến tôi phục vụ nữa. [note29735]
Và đó là lý do- tôi đã đưa cho cô một bản báo cáo nào đó.
“Đây là…”
“Đó là một tấm bùa may mắn. Để bảo vệ cho ngài.”
Tiểu thư thở gấp sau khi xem toàn bộ những nội dung của nó. Nắm chặt trong đôi bàn tay mình, sau đó cô hít một hơi thật sâu trước khi cười như một nụ hồng nở rộ.
“…cảm ơn, Cyril. Tôi chắn chắn sẽ đặt dấu chấm hết cho mọi thứ ở đây.”
“Tôi biết ngài sẽ làm vậy mà. Chúc ngài may mắn, tiểu thư.”
Sau khi tiểu thư rời đi để yết kiến nhà vua, chỉ còn độc mình thầy Tristan và tôi ở lại.
Căn phòng lớn xây dựng cho những quý tộc bị bao phủ trong tĩnh lặng.
…ông chỉ đơn giản đứng đó trong một góc phòng, không để ý đến tôi chút nào cả. Tôi rất biết ơn điều đó, tôi không cần thêm điều gì về bản thân lo lắng ra sao.
Tôi đã đưa cho Sophia-sama lá bài tẩy của mình như một tấm bùa hộ mệnh, nên tôi biết rằng sẽ tránh khỏi được kịch bản tồi tệ nhất. Tuy thế, tôi không thích cái ý tưởng cô phải một mình đối mặt với nhà vua với cái cơ thể nhỏ nhắn đó.
“Hmm… vậy ngay cả cậu cũng lo lắng luôn sao.”
“Không phải điều đó là chuyện đương nhiên khi tiểu thư được triệu tập bởi nhà vua ư?”
Khi tôi nói vậy, không hiểu sao mà thầy Tristan dường như lại ngạc nhiên.
“Đợi đã, không phải cậu là người giật dây phía sau tình huống này sao?”
Tôi đã nghe rằng Hầu tước bị nghi ngờ điều phối vụ việc này, nhưng đây là lần đầu tôi từng được hỏi là làm vậy. Ngay từ ban đầu, tôi chỉ là một đứa trẻ mười hai tuổi, giống với tiểu thư. Đương nhiên, một ý tưởng như thế đáng ra phải chưa từng xuất hiện. [note29736]
Tuy nhiên, thầy Trisan lại là chú của tôi. Một khi tôi xem xét đến liên kết của ông với nhà Rosenberg, cũng không hẳn là vô lý để ông biết tôi là giáo viên của Sophia-sama.
Với điều đó, trên cả việc ông biết được điểm của tôi với tư cách là giáo viên chủ nhiệm, chẳng lạ gì khi ông nghi ngờ tôi hết.
“Công việc của em là đáp ứng những mong muốn của tiểu thư, không phải là ảnh hưởng đến ý định của ngài ấy. Sao thầy lại hỏi em vậy?”
“Ồ, chỉ là ta đã nghe được vài thứ… nếu không gây nên một cuộc chiến, thì cậu sẽ không có một thời gian khó khăn ngay giờ đây.”
Có vẻ ông ấy vẫn đang hiểu lầm thứ gì đó rồi.
Trong khi tôi đang suy nghĩ cách để sửa chữa lại sai lầm của ông, ông lại hỏi.
“Truy ngược lại một chút, cậu có nghĩ Sophia-sama sẽ bị coi là có lỗi trong sự kiện này không?”
“Nhất định là có khả năng đó.”
Nguyên nhân của toàn bộ chuyện này không thể chối cãi được là lời nói lầm của hoàng tử. Cách mà tiểu thư và tôi hành xử lúc đó xũng không giúp được gì, nhưng so với cách mà hai tên tùy tùng làm nhơ phẩm giá của hoàng tử, những gì chúng tôi đã làm chỉ là điều tầm thường.
Cho nên, thái độ của chúng tôi khi đó không nên là một vấn đề.
Tuy nhiên, để chấp nhận rằng tiểu thư đúng cũng có nghĩ là thừa nhận nước đi sai của hoàng tử. Xét đến tình cảnh, rất có thể họ sẽ đổ lỗi cho cô.
“Đừng lo.”
Thầy Tristan nói thế với một tông giọng nhẹ nhàng.
“Bệ hạ không định khiển trách tiểu thư sao?”
“Nếu chúng ta chỉ nói về kết quả, bệ hạ-“
Ông đột nhiên trở nên yên lặng.
Từ phía ngoài căn phòng, tôi có thể nghe thấy cuộc trao đổi, “điện hạ, phòng chờ hiện đang-“ “ Ta biết, Cyril đang ở đó, có phải không?” đang diễn ra.
Ngay sau đó, tiếng gõ cửa vang lên, theo sau là một giọng nói, “Cyril? Tôi Alforth đây” vang lên.
“-điện hạ, ngài cần thứ gì sao?”
Thầy Tristan mở cửa và trả lời cậu.
“Ta muốn nói chuyện với Cyril… ông có thể cho bọn ta chút thời gian không?”
Ngau cả có đặt mọi chuyện diễn ra trong vườn hồng qua một bên, việc hoàng tử đích thân đến gặp một người hầu như tôi cũng thật điên rồ. Thường thì, cậu sẽ gọi tôi đến gặp cậu.
Tuy thế, thầy Tristan không có chống lại. Có lẽ là do hoàng tử đã làm một bộ mặt nghiêm túc không giống như thứ gì ông từng nhìn thấy trước đây.
“Cyril, cậu có thể nghe thấy hoàng tử nói không?”
“…nếu điều đó ổn.”
Giờ khi đó là một yêu cầu chĩnh thức thông qua thầy Tristan, tôi đã chấp nhận.
Điều này làm giảm rất nhiều khả năng tôi sẽ bị kết tội vượt quá vị trí của bản thân. Có lẽ đó là cách ông thể hiện sự lưu tâm đến tôi.
Nếu đây thực sự là vậy, thì tôi sẽ ngồi xuống như một người cùng trò chuyện của hoàng tử, không phải một quản gia.
Thầy Tristan- một giáo viên, pha trà như một quản gia, trong khi tôi ngồi xuống đối mặt với nhị hoàng tử dù có là một học sinh thông thường. Đây là một tình huống hết sức hỗn loạn, nhưng tôi sẽ đánh giá xem liệu hoàng tử có nhận thức được về chuyện này hay không.
“Cyril, cậu là người đã khuyên tôi lúc đó, nên tôi muốn thảo luận lại với cậu. Sao Sophia lại nổi giận với tôi?”
Hình như, cậu đang lo về cách người mà cậu tiếp đón với lòng tốt lại mất bình tĩnh thế nào. Tôi nghĩ rằng sẽ thật thú vị nếu cậu có cảm giác khủng hoảng, nhưng tôi vẫn không hiểu sao cậu lại hỏi tôi về chuyện này.
“Đúng là tiểu thư có tức giận, nhưng đó là hai người con trai của Bá tước đã dẫn ngài ấy đến mức đó. Tiểu thư không cảm thấy như vậy với ngài đâu, điện hạ.”
Thứ mà cô cảm thấy về cậu có lẽ là thất vọng hơn là tức giận- tất nhiên, tôi không nói ra điều này. Điều đó vượt xa những gì tôi được phép nói với tư cách là hầu cận của tiểu thư.
“…thật chứ?”
“Tôi thề trên cái tên của mình rằng đó không phải là một lời nói dối.”
“Tôi hiểu rồi…”
Có lẽ cậu đã phần nào nhận thức được sự thật rằng bản thân đã khiến cho tiểu thư không thoải mái. Ngay cả nếu tôi có phủ nhận điều đó, vẻ mặt u ám của cậu cũng sẽ không rõ ràng. Đúng hơn là, cậu có vẻ đang trở nên thiếu kiên nhẫn với cách bản thân không biết phải làm gì.
“…tôi có thể hỏi ngài vài điều không?”
“Ừ?”
“Sao ngài lại hỏi tôi về chuyện này? Không phải ngài có những hầu cận khác có thể bàn bạc sao?”
“Tôi đã được nghe rằng gia sư của tôi đã dạy tôi rất nhiều điều sai lầm. Thành thực, chỉ là bây giờ tôi không biết ai để tin tưởng cả, nhưng cậu là gia sư của Sophia, phải không?”
“…là vậy sao ạ?”
Tôi không biết liệu cách mà cậu biết tôi là người dạy dỗ cho Sophia-sama. Nhưng mối liên kết giữa tôi với cô hẳn đã cho tôi một vài sự tín nhiệm trong mắt cậu.
“Giờ tôi hiểu lý do sao ngài lại hỏi tôi rồi, nhưng sao ngài lại muốn biết chuyện này vậy?”
Tôi tự hỏi liệu cậu có đang tìm một cách để hòa giải với tiểu thư không, nhưng hoàng tử lắc đầu và nói, “Nếu tôi làm điều gì sai thì không phải đương nhiên là sẽ cố gắng sửa sai sao?”
Nhị hoàng tử- không, Alfoth chưa trưởng thành, nhưng cậu không ngu ngốc. Giống như tiểu thư, cậu có vẻ là một đứa trẻ có nhiều triển vọng trong tương lai.
Có nhiều những đứa trẻ có thể hành xử như chúng được dạy, nhưng những đứa có thể tự giác hành động còn hiếm hơn nữa.
Có vẻ cậu chỉ như một tên ngốc vì người giáo dục cho cậu đã khiến cậu lạc lối. Hoàng tử chỉ hành động đúng theo như được dạy bảo mà thôi.
Nhưng ngay cả tôi có biết điều đó, sẽ không thích hợp cho tôi để đánh giá như một hầu cận không liên quan. Sẽ thỏa đáng hơn để mà cậu hỏi ý kiến người gia sư mới của mình.
Tuy nhiên- nếu nó đã xảy ra một lần, vậy sự việc này sẽ tự lặp lại bao nhiêu lần cho đến khi nguyên nhân được gỡ bỏ cơ chứ? Cũng không thể biết được rằng liệu người thầy mới sẽ dẫn dắt cậu đi đúng hướng hay không nữa.
Điện hạ Alfoth là đối tác được định sẵn của tiểu thư trong nguyên tác, và khi xét đến vẻ ngoài, tài năng của cô cùng với dòng dõi, khả năng cao lần này cô cũng sẽ được gả cho gia đình hoàng gia. [note29737]
Với cả nhị hoàng tử có cơ hội lớn nhất để trở thành chồng cô.
Ngay cả nếu không phải thế, với vị trí đã định là con gái một Hầu tước và hoàng tử, không nghi ngờ gì họ sẽ có liên quan đến nhau trong tương lai. Khi cân nhắc những điêu đó, sự thiếu chín chắn của hoàng tử nhất định là rất đáng bận tâm.
Thế nên-
“Điện hạ, ngài có thực sự muốn nghe lời khuyên của tôi không? Bất kể nó có khắt khe đến như nào?”
“-Cyril.”
Thầy Tristan đã cố ngăn tôi lại, nhưng không ai khác ngoài hoàng tử là người đã ngăn ông.
“Bất kể chuyện đó có khắt khe ra sao. Hãy thành thật nói, sao Sophia lại nổi giận với tôi vậy? Nếu thế thì tôi nên làm gì đây? Không, giờ tôi nên làm gì đây?”
“…vậy tôi sẽ nói thẳng. Sophia-sama không có nổi giận với ngài, điện hạ. Tuy nhiên, cô lại thất vọng với việc ngài không kìm hãm các tùy tùng của ngài lại.”
“-?!”
Điện hạ Alfoth hay thầy Tristan là người thở gấp vậy? Có lẽ là cả hai, nhưng vì tôi đã kiên quyết để nói chuyện thay cho tiểu thư, tôi sẽ không giữ mình lại nữa.
Hoàng tử cận phải biết được sự thật nếu cậu vẫn còn muốn là một người xứng với cô.
“Điện hạ, ngài có nhớ cách mà tôi hỏi ngài xem liệu ngài có là một thành viên của phe tinh hoa lúc trước không?”
“Tất nhiên là tôi còn nhớ rồi, nhưng không phải tôi đã phủ nhận những tuyên bố đó rồi sao?”
“Điều quan trọng ở đây là ngài đã xuất hiện theo cách đó, bởi vì ngài trông giống nhưng thế với những người xung quanh, đó là một cách gián tiếp của tôi để nói ngài phải lưu tâm đến thái độ và những hành vi.
“…thật ư? Thế sao cậu không nói thẳng ra với tôi luôn cơ chứ?”
“Đó là do tôi không thể.”
Tôi lắc đầu thở dài. Lắng nghe từ ngoài lề, thầy Tristan đang xoa xoa thái dương mình, nhưng không có vẻ như là ông sẽ xen vào.
Nếu không ngăn tôi lại thì ông cũng sẽ bị coi là có tội- nhưng tôi lại ích kỷ mở miệng tiếp dù cho có thế.
“Ngài là một hoàng tử, trong khi tôi chỉ là một quản gia thường dân.”
“Nhưng tôi nghĩ là địa vị không quan trọng ở trường cơ mà?”
“Chính sách đó chẳng qua chỉ là cái mã mà thôi. Nếu một người ở địa vị cao hơn không tỏ ra bình đẳng trước, thì không thể nào có chuyện những người địa vị thấp hơn có thể hành xử như họ bình đẳng được. Tuy vậy, điện hạ…”
“Tôi đã để Jircliffe và Surge không bị trừng phạt bởi những hành vi hống hách của họ. Tôi hiểu rồi, có một vài điều mà cậu đã đề cập giờ tôi mới nghĩ đến. Cũng chẳng lạ khì mà Sophia lại thất vọng với tôi cả…”
Điện hạ Alfoth buông thõng đôi vai mình xuống.
Ngay cả nếu mọi thứ tôi nói là thật, chẳng lạ gì mà cậu sẽ lại phản đối những lời của tôi cả, nhưng hoàng tử có vẻ không có chút ý định nào làm vậy hết.
Trái lại, cậu còn xin lỗi vì đã quấy rầy tôi.
Quả đúng như mong đợi từ người phụ trách route chính của trò chơi. Ngay cả nếu giờ có chưa trưởng thành, cậu chắc chắn sẽ phát triển thành một vị hoàng tử thích hợp làm một đối tượng chinh phục trong vòng ba năm tới.
“Chỉ là vậy tôi phải làm gì đây?”
“Ngài cần phải nhận thức hơn về vị trí của bản thân là học cách hiểu được sự tinh tế trong chính trị.”
“Nếu làm thế, Sophia sẽ tin tưởng tôi lại chứ?”
“…ngài có muốn tôi thành thật không ạ?”
“Có. Tôi sẵn sàng rồi.”
Biểu cảm của cậu dường như là một sự pha trộn giữa lo âu và kỳ vọng, nhưng đâu đó vẫn còn chút ngây thơ. Tôi đã quyết định nói cho cậu sự thật, nhưng không phải vì lợi ích của cậu mà là của Sophia-sama.
“Lòng tin được thu thập thông qua những hành động tích lũy lại. Tong khi không biết về những thứ xung quanh, ngài lại ngây thơ lặp đi lặp lại cùng những sai lầm, ngay từ đầu ngài đã không có được lòng tin của ngài ấy rồi.”
“Tôi… hiểu rồi.”
Sẽ không lạ chút nào nếu tôi bị kết tội khi quân ở đây.
Thậm chí, ngay cả mặt của thầy Tristan cũng đang giật giật. Những lời của tôi chắc hẳn không phải là những thứ nên được dùng với hoàng gia.
Tuy nhiên, điện hạ Alfoth lại không giận dữ, cậu chỉ cam chịu với những giọt lệ trên khóe mắt. Cậu đã có sự tự chủ thích hợp cho một hoàng tử và một tâm trí trưởng thành đủ để lắng nghe những ý kiến của người khác.
Tôi không còn nghi ngờ gì về việc cậu cuối cùng sẽ trở thành hoàng tử quyến rũ xuất hiện ở trò chơi nữa.
Nên-
“…đó là lý do tại sao ngài lại nên bắt đầu bồi đắp lòng tin đó từ bây giờ trở đi.”
“Từ giờ trở đi? Vậy… cậu đang nói là vẫn chưa quá muộn sao?!”
Dù với chuyện cậu vừa rơi vào tuyệt vọng thế nào, ánh sáng một lần nữa bắt đầu thắp lại trong đôi mắt của hoàng tử Alfoth. Để khuyến khích thêm cho cậu, tôi gật đầu cái mạnh.
“Đúng là ngài đã mắc phải một sai lầm, nhưng đó không phải là một sai lầm không thể sửa chữa. Điện hạ, nếu ngài đặt hết nỗ lực của mình vào đó, tiểu thư chắc chắn sẽ công nhận và dần tin tưởng ngài. Tôi chắc chắn là như vậy." [note29739]
“Tôi thực sự… có thể được như thế sao?”
“Miễn là ngài cố gắng, định mệnh sẽ đứng về phía bên ngài.”
Nếu một chàng trai đẹp mã với địa vị quyền lực được thức tỉnh như một hoàng tử mạnh mẽ và hòa nhã, hoàn toàn tách khỏi sự ngây thơ. Tiểu thư chắc chắn sẽ bằng lòng với cậu.
“…được thôi. Tôi sẽ chú ý đến những điều xung quanh và bắt đầu nỗ lực. Nếu có chuyện gì không hiểu, tôi có thể nói với cậu về điều đó không?”
“Nếu đó là thứ ngài muốn, điện hạ- tuy nhiên, xin ngài hãy làm theo đúng như thủ tục và gửi một người trung gian đi vào lần tới, liệu có được không?”
“T-tôi đã hiểu rồi, Cyril.”
----------
9/2/2021 11:25 AM
Maus: Thuyền Cyril x Alfoth chính thức hạ thủy, thuyền trưởng Maus cũng chính thức trốn việc :V