The Villainous Daughter’s Butler ~I Raised Her to be Very Cute~

mở đầu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đột nhiên, tôi lấy lại được ký ức tiền kiếp của mình.

Tôi chỉ là một sinh viên thông thường chuyên ngành ma thuật, nhưng tại vì khoa học và ma thuật tại thế giới đó đã phát triển vượt bậc so với thế giới này, những kiến thức của tôi trở nên vô cùng quý giá.

Khi nhận ra sự thật, tôi thấy những cảm xúc ngạc nhiên và kích động như cuộn tràn bên trong mình.

Nhưng điều làm tôi ngạc nhiên nhất về thế giới này là nơi đây rất giống với một trò chơi phổ biến từ tiền kiếp của bản thân.

Otome game mà chị gái tôi thích, ‘Espressivo of Light and Darkness’ về cách mà nữ chính - con gái của một nhà tử tước chiếm lấy trái tim của hoàng tử và các chàng trai khác.

Chị gái tôi là một người hay giam mình trong phòng và không có ai để chia sẻ tâm tư, thế nên thay vào đó, chị ấy ép tôi chơi vì tôi đã biết sở thích của bả.

Tôi đã chơi nó trong hoàn cảnh như vậy, nhưng mà đặt mình vào vị trí của nữ chính được yêu mến, tỏa sáng và vui vẻ lại là niềm vui bất ngờ với tôi.

Nhưng mà bạn biết đấy, có một nhân vật luôn cản đường nữ chính – nữ phản diện, Sophia. Cô là con gái của nhà hầu tước Rosenberg, một quý tộc chính cống và cũng là hôn thê của hoàng tử.

Cô đã phải lòng hoàng tử ngay từ lần đầu họ gặp mặt, thế nhưng, cuối cùng anh lại yêu một người con gái khác – nữ chính của trò chơi. Vì chính điều đó, cô đã phát điên.

“... Sao ngài lại không nhìn vào tôi?”

Với dòng chữ đó, cô sẽ chìm vào trong bóng tối.

Khao khát được anh chú ý đến cô một lần nữa, cô thực hiện nhiều hành vi quấy rối khác nhau tới nữ chính như là tình địch của cô. Nhưng mà những hành động quá mức đó đã thu hút sự chú ý của hoàng tử sai cách khiến anh xử tử cô cùng với quản gia của mình như là sự trừng trị.

Thêm vào đó, nếu nữ chính chọn một hướng đi khác, hoàng tử vẫn sẽ phải lòng cô cho nên cuối cùng Sophia sẽ luôn đánh mất đi sự tỉnh táo.

Trong trò chơi, không thể nào cô có thể thoát khỏi định mệnh bị hành hình.

Tuy nhiên, Sophia có một thiết lập dễ dàng thu hút lòng thương cảm, như là cách mà cô bị bỏ mặc bởi cha mẹ, những người luôn bận rộn với công việc. Hay là cách mà cô luôn bị quấy rầy bởi những người hầu trong gia đình cô.

Cô thực sự khá là hiền lành, chỉ là có vấn đề với hoàng tử mà cô đã phát điên với ghen tuông. Cho nên dù có là một nữ phản diện, cô được ưa thích một cách khá ngạc nhiên.

Thậm chí tôi cũng là một trong số những người hâm mộ cô.

Trở lại một chút, có vẻ như tôi đã trở thành người quản gia bị xử tử cùng với cô.

Tên của tôi ở thế giới này là Cyril, tôi sinh ra ở trong một gia đình người hầu, những người phục vụ cho nhà hầu tước Rosenberg nhiều thế hệ.

Trong tương lai không xa, tôi đã được định trước là sẽ bị giết cùng Sophia.

Đây không phải là một trò đùa đâu.

Dù đây có là cuộc sông thứ hai của tôi, tôi đã được định sẵn cái chết. Cho nên, với điều đó trong tâm trí, tôi đã quyết định sẽ sử dụng kiến thức về trò chơi của mình để tránh khỏi cái kết đó bằng bất cứ giá nào.

Thành thực mà nói, tránh khỏi việc bản thân tôi bị xử tử khá là dễ dàng, nhưng mà tôi thực sự khá thích Sophia. Cho nên nếu có thể, tôi cũng muốn cứu cô ấy.

Đó là lý do tại sao tôi hiện đang cân nhắc về làm thế nào để thực hiên điều đó.

Có nhiều điều khác nhau mà tôi có thể làm để thay đổi số phận của cô ấy.

Đầu tiên, tôi có thể loại bỏ nguyên nhân của sự thay đổi tính cách của cô.

Do môi trường thời thơ ấu của cô, cô trở nên không ổn định đến nỗi mà dễ dàng rơi vào điên loạn chỉ đơn giản do ghen tuông. Cho nên nếu những vấn đề về sự giáo dục của cô được loại bỏ, trường hợp xấu nhất của cốt truyện có thể được bỏ qua.

Tiếp theo, tôi có thể tuốt lại vẻ quyến rũ của Sophia.

Nếu cô chủ đủ đáng yêu đến nỗi lấn át cả nữ chính, hoàng tử sẽ không rời bỏ cô và với việc không thiếu mất anh ta, sự cuồng loạn của cô cũng sẽ không còn nữa.

Và cuối cùng và không kém phần quan trọng là một điều không liên quan trực tiếp đến cô ấy chút nào cả.

Thế nên khi thời điểm đến, tôi sẽ đối phó với chuyện đó trong bí mật.

Đó là lý do tại sao mục tiêu trước mắt đầu tiên tôi là đạt được hai điều kia.

Cuối cùng, tôi cần bên cạnh tiểu thư, nhưng mà Cyril chỉ trở thành quản gia riêng của cô khoảng chừng lúc bắt đầu trò chơi – khi họ tầm mười lăm, mười sáu tuổi.

Nếu tôi đợi đến lúc đó thì mọi chuyện sẽ quá muộn.

Cho nên, tôi quyết định sẽ phát triển đầy đủ khả năng của mình như một quản gia.

Một đứa trẻ thông thường sẽ không bao giờ được giao cho một vị trí như vậy, nhưng nếu tôi có thể cho họ thấy tài năng của bản thân, họ có thể cho tôi làm một ngoại lệ.

Với ý nghĩ đó, tôi đã cố gắng sức như đến chết, rồi sau đó bắt đầu nói chuyện với cha tôi – quản gia của lãnh chúa hiện tại, và cuối cùng đã giành được vinh dự làm quản gia tập sự của tiểu thư Sophia khi chỉ mới sáu tuổi.

Và vì thế-

Sinh nhật lần thứ sáu của tiểu thư Sophia.

Cha mẹ cô quá bận rộn để tổ chức điều đó với cô, cho nên hình tượng đáng yêu của cô – thứ được trang hoàng với một chiếc váy nhạt màu và và vây quanh bởi những người hầu... Trông rất cô đơn.

Giống như bông hồng được trồng trong nhà kính sẽ bị méo mó khi đặt ra trước mưa gió – nếu để nguyên không động đến như vậy, trái tim tiểu thư Sophia sẽ tự mình bóp méo chính nó từng chút một.

Đó là lý do tôi cúi đầu và quỳ xuống trước cô.

“Tiểu thư Sophia, thật lấy làm vinh hạnh khi được gặp ngài, tôi là Cyril.”

“Cyril...-kun?”

“Chỉ Cyril cũng ổn thôi ạ.”

“...Cyril?”

“Vâng, thưa tiểu thư. Từ nay về sau, tôi sẽ là người tập sự cho vị trí quản gia riêng của ngài.”

“...Quản gia?”

Tiểu thư cúi mình về phía sau và nghiêng đầu. Một câu hỏi ngây thơ ngoi lên trong trong đôi mắt thạch anh tím của cô.

“Tiểu thư Sopia, một quản gia là người sẽ chăm sóc khi mà ở bên cạnh ngài.”

“Cậu sẽ ở.... bên cạnh Sophia?”

“Vâng, thưa tiểu thư. Cho dù có là quãng thời gian vui vẻ, cô đơn hay là đau đớn, tôi sẽ luôn ở đó với ngài. Như một người bạn, tôi hứa sẽ bảo vệ ngài mãi mãi.”

Tiểu thư cứ thế chớp mắt liên tục. Có phải có đôi chút khó hiểu cho cô ấy không? Đó là điều mà tôi nghĩ, nhưng sau một lúc, đôi mắt thạch anh tím của cô bắt đầu tỏa sáng.

“Vậy thì, cậu sẽ tổ chức sinh nhật cùng với Sophia chứ?”

“Tất nhiên là tôi sẽ làm vậy rồi. Năm nay và mọi năm sau, tôi sẽ tiếp tục tổ chức sinh nhật của ngài cùng với ngài, thưa tiểu thư.”

Món quà mà sau đó tôi tặng cho cô là một đóa hoa đỏ thẫm –vật làm biểu tượng cho nhà Rosenberg.

Cao quý và đẹp đẽ, nhưng mà sẽ héo úa nếu không có sự chăm sóc. Một bông hồng được nuôi nấng trong nhà kính, được xử lý cẩn thận để loại bỏ gai và rồi sau đó bọc trong một miếng vải ren.

Vật này thể hiện lòng quyết tâm của tôi cho tiểu thư Sophia.

“Chúc mừng sinh nhật lần thứ sáu của ngài.”

“Cảm ơn Cyril! Sophia rất hạnh phúc đó!”

Tiểu thư có lẽ không nhận ra ý nghĩa mà tôi ẩn đằng sau bông hồng, nhưng kể cả vậy, cô ôm nó một cách dịu dàng và trao cho tôi nụ cười như một đóa hoa đang nở rộ.

Nhìn thấy biểu cảm tươi sáng của cô, tôi một lần nữa thề trong trái tim rằng sẽ bảo vệ cô gái dễ thương này mãi mãi.

Tôi đã thành công mở được trái tim của tiểu thư. Tuy nhiên, nguyên nhân của sự méo mó vẫn còn đó – vẫn còn tồn tại người hầu gái bắt nạt cô.

Thật không may, không có bất kỳ khung cảnh hồi ức nào tương ứng trong trò chơi, tôi chỉ biết điều như vậy đã xảy ra. Đó là người hầu nào và sự quấy rối nào mà họ đã phạm phải là điều hoàn toàn không biết đến với tôi.

Thế nên, tôi cần tự mình điều tra và đối phó với chuyện này.

Tuy nhiên, thậm chí với cả những ký ức từ tiền kiếp, với mọi người xunh quanh, tôi vẫn chỉ là một đứa trẻ sáu tuổi táo tợn bằng cách nào đó đã được thuê như một quản gia tập sự. Có những giới hạn mà tôi có thể tự mình khám phá.

Đó là lý do mà tôi quyết định mượn sức mạnh của cha tôi, quản gia riêng của lãnh chúa.

Tôi dùng tên của ông và mở một cuộc khảo sát bí mật về những người hầu cùng làm việc, nói rằng một vài trong số họ cư xử theo cách kỳ lạ và đáng ngờ, trước khi cuối cùng xác định được người hầu đã quấy rối tiểu thư.

Ngày tháng cứ thế trôi qua, và rồi vào một buổi chiều đầy những ánh nắng dịu dàng – tiểu thư, người đáng lẽ phải đang dùng trà trong sân chạy về hướng tôi với những giọt lệ trên khóe mắt.

Đuổi theo cô từ phía sau là một người hầu gái với một chút sự cau có trên vẻ mặt.

“Fue~n... Cyril~”

“Tiểu thư, có chuyện gì vậy?”

Mái tóc vàng ánh kim của cô phủ đầy lá. Trước tiên, tôi nhẹ nhàng lau nước mắt cô với chiếc khăn tay, rồi sau đó cẩn thận nhặt từng chiếc lá vướng trên mái tóc cô.

Cuối cùng, tôi xoa đầu và nhìn vào đôi mắt cô trước khi nhắc lại câu hỏi của tôi, “Chuyện gì đã xảy ra với ngài vậy?”

“Cậu có biết không? Cậu có biết không? Người hầu gái đó đã đối xử thô bạo với Sophia.”

“Một lời buộc tội lố bịch. Tiểu thư chỉ tự mình trượt chân và ngã xuống.”

Sau khi bắt kịp, người hầu gái làm một gương mặt bối rối và kêu lên sự vô tội của cô.

Khuôn mặt bầm tím của tiểu thư cau có giận dữ khi cô trừng mắt nhìn người hầu gái.

“Tại sao cô lại nói một điều như vậy?! Sophia không có vấp ngã bởi chính đôi chân của Sophia!”

“Trời, sao ngài lại nói dối như vậy? Ah... Đừng nói với tôi, ngài xấu hổ khi thật sự ngài đã trượt chân và vấp ngã?”

Người hầu gái bình tĩnh cãi lại rằng thực sự không có chuyện gì cả.

Thật sự thì, mọi người xunh quanh chúng tôi tập hợp lại tại cuộc náo động dường như tin cô. Tôi có thể hiểu lý do. Có lẽ tiểu thư cũng đã nhận thấy vậy bởi đôi mắt thạch anh tím của cô đang run lên lo lắng.

”Cyril...S-Sophia không có tự mình vấp ngã đâu. Thực sự là bởi vì người hầu gái đã ngáng chân Sophia, và cũng không chỉ là lần này...”

“Sẽ ổn thôi mà, thưa tiểu thư.”

Tôi nhẹ nhàng xoa đầu tiểu thư lần cuối trước khi hướng một cái nhìn bình tĩnh về phía người hầu gái.

“Cô là một người hầu phục vụ cho nhà hầu tước Rosenberg, sao cô lại dám phản bội chủ nhân cô, sẽ chẳng có sự thương hại nào cho tội lỗi của cô đâu.”

“Trời ạ, nghĩa là sao chứ. Tôi chưa từng làm gì như vậy cả. Cậu có biết là tiểu thư thường hay giận dữ không? Tiểu thư Sophia đang nói dối cậu đó.”

“Sophia không có nói dối lời nào cả! Sophia ghét cô!”

“Thấy chưa, cô ấy lại giận lên một lần nữa rồi, lại một cơn giận khác.”

Người hầu gái bình tĩnh công khai với thái độ không bối rối.

Mái tóc được buộc lên của cô óng mượt và dường như cô đang dùng những sản phẩm tạo kiểu tóc đắt tiền.

Ngọai hình như vậy, cô là hầu gái kiểu mẫu. Đó là lý do những người xung quanh đang phản ứng theo cách họ cư xử. Họ tin vào lời cô và khinh bỉ trước sự bùng nổ cảm xúc của tiểu thư Sophia.

Nhìn vào một cách khách quan, chỉ là tự nhiên khi cho rằng tiểu thư Sophia là người nói dối.

-Nhưng tôi biết sự quấy rối là thật, mà dù vậy, với bao nhiêu thời gian tôi dành cho tiểu thư, tôi biết cô ấy sẽ không nói dối về điều như thế này.

“Tính không trung thực của cô đã làm phiền tiểu thư. Tôi không biết tại sao cô lại làm thế này, nhưng mà cô là kẻ tồi tệ nhất.”

“...Và? Vậy thì cậu muốn tôi làm gì? Cậu sẽ nói với ai đó về tôi? Hãy nghĩ lại cẩn thận về điều này, giữa một người hầu phục vụ ngôi nhà này trong bao nhiêu năm và một đứa trẻ, cậu nghĩ họ sẽ tin ai?”

Người hầu gái hoàn toàn tự tin.

Thật sự, tôi có lẽ chỉ là con của một người hầu, nhưng tiểu thư đây là con gái của lãnh chúa. Đừng nói với tôi là cô ta thực sự ngu ngốc đến nỗi nghĩ một lời thanh minh như vậy sẽ hoạt động?

Chuyện đó là không thể, thế nên cô ta phải lừa gạt, nghĩ rằng thật dễ dàng để đánh lừa những đứa trẻ như chúng tôi. Một ý tưởng ngu ngốc, hãy cho cô ta thấy sự báo thù trông như thế nào.

“Không phải là tôi đã nói với cô rồi sao? Không có lòng thương xót nào cho những kẻ dám phản bội chủ nhân. Hãy thử hỏi xem ai sẽ tin một câu hỏi ngu ngốc. –Cận vệ đâu!”

Một vài cận vệ gần đó theo tín hiệu của tôi và tóm lấy người hầu gái hoàn toàn bối rối.

“C-Chuyện này nghĩa là gì?! Ngươi đang làm cái gì vậy?!”

“-Cô đã bị bắt vì nghi ngờ có hành động tham ô.”

Tôi bắt đầu liêt kê các tội ác của người hầu gái.

“C-Cái?!”

“Dù là một người hầu phục vụ cho hầu tước, cô đã phản bội ông. Cuộc sống như một nô lệ hình sự sẽ phù hợp với cô hơn.”

“C-Chờ một chút đã! Chờ đã! Tham ô cái gì cơ?!”

“Không có ích gì khi mà cố phủ nhận đâu. Cô thực sự nghĩ rằng không ai sẽ chú ý đến những báo cáo giá trị hàng hóa tiêu dùng bị làm giả mọi lần không?”

“...?!”

Người hầu gái bắt đầu thở hổn hển.

Hành động đó của cô thực tế là một sự thú nhận tội lỗi. Những tiếng thì thầm ngạc nhiên phát ra từ những người hầu xunh quanh đã đến bên cô ta.

“Nếu chỉ là một khoản tiền ở mức độ như vậy...”

“Mức độ như vậy... Cô nói cái gì cơ? Dường như là cảm quan về tiền bạc của cô có chút kỳ quặc đấy.”

Lượng mà cô biển thủ có lẽ chỉ là một phần nhỏ của tổng số ban đầu. Tuy nhiên, số tiền được dùng để mua những mặt hàng tiêu dùng của dinh thự hầu tước là không thể sánh được với mức lương của người hầu. Thậm chí nếu chỉ là một phần nhỏ trong toàn bộ, đó không phải là số lượng có thể bị bỏ qua.

“Thậm chí nếu như vậy, một nô lệ hình sự... Điều đó là quá nhiều.”

“Nếu như cô chỉ thực hiện hành vi tham ô có một lần, có lẽ sự trừng phạt như vậy là quá nặng, nhưng mà thậm chí sau đó... Không đời nào tôi lại bỏ qua việc cô chỉ có nói dối và khinh thường tiểu thư.”

“T-Trong trường hợp đó, bằng chứng...”

“Cô chỉ vừa mới bị kết án tham ô. Cô thực sự nghĩ rằng ai ở đây sẽ tin cô hơn tiểu thư hay là tôi sao? Tại sao? Bởi vì cô là người lớn còn chúng tôi chỉ là những đứa trẻ? Chuyện đó chính xác. Vì cô là người làm việc lâu hơn và tôi chỉ là một người mới? Chuyện đó cũng chính xác. Tuy nhiên, cô đã phản bội lại lòng tin chủ nhân, thế nên, đây là kết cục cho cô.”

“K-Không đời nào...”

Túm lấy cổ cô, những cận vệ kéo cô đi. Không nhìn vào, tôi quay mặt trở lại với tiểu thư Sophia.

“Thưa tiểu thư, giờ thì chuyện ổn rồi. Không còn những người hầu xấu ác sẽ bắt nạt ngài nữ- woah!”

Nhưng mà trước khi tôi có thể tiếp tục, tiểu thư Sophia đã nhảy vào vòng tay tôi.

“Cảm ơn Cyril! Cảm ơn vì đã tin tưởng Sophia!”

“...Tất nhiên là tôi làm vậy rồi. Không phải là tôi đã nói với ngài sao? Tôi sẽ luôn là đồng minh của ngài.”

Từ đó trở đi, tôi tiếp tục ở bên cạnh tiểu thư Sophia khi mà tôi giúp cô trưởng thành như một bông hồng quý phái, thứ biểu tượng cho nhà Rosenberg.

“Bài học hôm nay là về làm thế nào để giữ vẻ duyên dáng. Duỗi thẳng lưng, và cố giữ những dây thần kinh ở đầu ngón tay của ngài căng ra khi di chuyển chân tay.”

“Umm, uhh... Như thế này?”

“Vâng, chính xác là như vậy, thưa tiểu thư. Ngài nên ít nhiều chỉ ở ranh giới giữa tĩnh và động... Nói cách khác, di chuyển chân tay ngài như thể ngài đang mang theo một vật nặng.”

“Được rồi, Sophia hiểu rồi~”

Có những ngày, tôi dạy cho cô làm thế nào để thể hiện bản thân như là con gái của một hầu tước-

“Un, deux, trois, un, deux, trois. Đi một cách thanh lịch và đẹp đẽ mà không thay đổi chiều cao của thắt lưng hay nghiêng đầu. Vâng, như vậy. Thật đẹp, thưa tiểu thư.” [note24375]

“Ehehe~ cảm ơn. Sophia sẽ làm thậm chí sẽ còn chăm chỉ hơn nữa!”

Có những ngày, tôi dạy cho cô làm để nào để bước đi một cách duyên dáng.

Ngày qua ngày, tôi tiếp tục rèn luyện cho tiểu thư như vậy.

Khi cô trở nên lớn hơn, các bài học cũng được thay đổi. Tôi dạy cô cách để hát, chơi violin, cách để khiêu vũ, pha trà, thêu thùa và các phép tắc xã giao.

Có thể bạn nghĩ điều đó là quá nhiều cho một đứa trẻ, nhưng mà, tiểu thư Sophia không bao giờ than vãn.

Trái ngược thì-

“Này~ Cyril, tôi đã cố hết sức để đạt được như kỳ vọng của cậu, vậy nên làm ơn hãy tiếp tục dạy cho tôi nhiều điều kể từ giờ trở đi.

Cô thực sự muốn tôi dạy cho cô nhiều điều hơn nữa, và khi mà chúng tôi tổ chức sinh nhật lần thứ mười cho cô, Cô đã tao nhã đến mức mà cô có thể tự hào, không có dù là một điểm đáng xấu hổ nào vào lần ra mắt của cô.

Thành thực mà nói, tôi đã không mong đợi thông số của nữ phản diện được định sẵn cái chết lại quá cao.

...Không, cô không thực sự giỏi trong việc học hỏi. Có lẽ ở ngoài kia có những người có thể nhặt nhạnh những điều tương tự trong một thời gian ngắn.

Nhưng mà tiểu thư Sophia chuyên tâm rèn luyện bất kỳ điều gì tôi dạy cho cô ấy. Cô không bao giờ phàn nàn và tiếp tục luyện tập với chúng lần nữa và lần nữa cho đến khi cô cuối cùng có thể làm được chính xác.

Cô ấy là thiên tài trong việc nỗ lực.

Để chắc chắn cô không bao giờ suy đồi, tôi đã dạy cho cô toàn bộ những điều tôi biết.

Tôi dạy cho cô về mặt tối của quý tộc, cách để đàm phán, kỹ năng tự vệ để cô có thể tự bảo vệ bản thân, và vài ma thuật mà tôi đã học được trong tiền kiếp.

Và thế là-

Dáng điệu của cô giờ đã phù hợp cho một người con gái của hầu tước, giọng nói cô đã được tôi luyện để dẽ dàng lôi cuốn những người khác. Mái tóc cô được tôi chải chuốt hàng ngày thì suôn mượt như lụa và dường như tỏa ra ánh bạc. Thêm vào đó, nước da cô hiện đang hòng hào khỏe mạnh từ các liệu pháp làm đẹp hàng ngày.

Tiểu thư, người sắp bước sang tuổi mười hai đã lớn lên thành một thiên thần tài năng.

“Cyril, cậu có thể chải tóc cho tôi không?”

“Tất nhiên rồi thưa tiểu thư.”

Khi tôi nhẹ nhàng chải mái tóc màu vàng ánh kim của cô với chiếc lược, tôi thấy như có ai đó nhìn chằm chằm vào mình. Nhìn lên, tiểu thư đang quan sát tôi qua chiếc gương.

“Có điều gì sao ạ?”

“Fufu~ Tôi chỉ đang nhìn vào mặt cậu thôi, Cyril.”

“Tôi không nghĩ có thứ gì thú vị về chuyện đó... Mà nghĩ về nó thì, không phải ngài sẽ sớm bước sang tuổi mười hai sao tiểu thư?”

“Đúng rồi, liệu cha hay mẹ sẽ có thể tổ chức nó vào năm nay chứ?”

“Họ đã gửi thư và quà chúc mừng, nhưng mà về chính bữa tiệc...”

Hầu tước và hầu tước phu nhân – cha mẹ cô gần đây rất bận rộn và không có nhiều thời gian trong dinh thự. Họ có lẽ đã có thể tổ chức bữa tiệc ở một thời gian khác, nhưng họ hiếm khi nào tham gia bất kỳ bữa tiệc sinh nhật nào của cô.

Đây là một trong những lý do tại sao tiểu thư Sophia trở thành nữ phản diện.

Tôi đang lo lắng về tình trạng tâm lý của tiểu thư, nhưng mà phản chiếu trong gương, cô đang nở một nụ cười dịu dàng.

“Tôi tin rằng cũng không thể giúp gì được vì họ rất bận rộn. Quan trọng hơn nữa, cậu cũng sẽ tổ chức tiệc vào năm nay phải chứ, Cyril?”

“Tất nhiên rồi, nhưng không chỉ tôi mà toàn bộ những người hầu sẽ ở đó để chúc mừng ngài.”

Trong trò chơi, nữ phản diện bị ghét bởi những người hầu.

Mối quan hệ giữa họ đã trở nên căng thẳng vì những lời nhận xét về việc người hầu gái quấy rối cô được coi như là lời nói dối. Thế nên, tôi đã phải ngăn chặn trước cho điều đó.

Nhưng mà trong thế giới này, cô thực sự được họ yêu thích.

“Điều đó làm tôi thực sự hạnh phúc nhưng mà... Đừng quên là, với tôi thì chuyện quan trọng nhất chính là cậu có ở đó.”

“Thật lấy làm vinh dự cho tôi, thưa tiểu thư.”

Cứ như này, tiểu thư đã lớn lên biết nói những lời nịnh hót. Những năm gần đây, sau khi những vị khách nhìn thấy cô trong những buổi tiệc trà, những đề nghị hôn ước được gửi đến chất đống nhiều như núi.

Tuy nhiên, tất cả chúng cuối cùng đều bị lãnh chúa từ chối hết.

Nhà hầu tước Rosenberg có nắm giữ một qyền lực đáng kể và không có lý do gì để mà thực hiện một cuộc hôn nhân chính trị nghèo nàn. Vả lại, dù cho cha mẹ của tiểu thư Sophia không thường ở nhà, tình yêu thương mà họ dành cho con gái thực sự rất to lớn.

Với những ý nghĩ ấy, thay vào đó, dường như họ dự định sẽ gả cô cho người bạn đời mà cô mong muốn.

Nhưng mà, sớm thôi, cô sẽ gặp mặt nhị hoàng tử Alforth và yêu anh ta. Trong thiết lập của trò chơi, cha của cô đã để ý thấy điều này và thực sự thì đó là cách mà hôn ước của họ được tạo nên.

Mà cân nhắc lại thì, có vẻ chỉ là tự nhiên khi mà các đề nghị hôn ước của những nhà khác bị từ chối.

Quan trọng hơn, với việc tiểu thư đã trưởng thành và xinh đẹp như thế này, sẽ dễ dàng thôi để cô chiếm được trái tim của nhị hoàng tử. Hay đúng hơn thì, ngay cả khi cô im lặng, không nghi ngờ gì khi mà anh ta sẽ tự mình bắt đầu tán tỉnh cô.

Với tiểu thư như là cô bây giờ, không dễ gì để cô rơi vào trong bóng tối và cô có thừa sức hấp dẫn để thu hút nhị hoàng tử. Để cứu tiểu thư Sophia thoát khỏi vận mệnh của cô, đích đến ban đầu của tôi đã đạt được.

Tuy nhiên, vẫn còn một yếu tố nữa cần phải lo lắng.

Đó là sự kiện nơi họ sẽ lần đầu gặp nhau và rơi vào lưới tình.

Tiệc sinh nhật của đại hoàng tử.

Trong bữa tiệc nơi mà tiểu thư Sophia động lòng với nhị hoàng tử, có một cảnh mà nữ chính gặp rắc rối với một người con trai của quý tộc, nhưng rồi sau đó được cứu bởi nhị hoàng tử khi đang che dấu danh tính.

Bởi hiện lúc đó anh đang che giấu danh tính, họ phải chia tay nhau mà không biết tên của người kia. Tuy nhiên, một lần nữa, hai người đã gặp lại nhau ở trường học, họ đột nhiên nhớ lại về giây phút đó và tình yêu của họ bắt đầu. [note24363]

Tôi sẽ phá hủy sự kiện này.

Nếu cuộc gặp gỡ định mệnh giữa hoàng tử và nữ chính bị ngăn lại, tuyệt nhiên sẽ không có cơ hội tiểu thư tài năng Sophia để anh bị đánh cắp.

Cuối cùng, tôi sắp thay đổi tương lai nơi mà nữ phản diện rơi vào suy đồi.

-Nay đã là sinh nhật của đại hoàng tử.

Tôi hiện đang đi theo tiểu thư Sophia.

Nhưng vì vài lý do, tôi ở đây không với tư cách là quản gia mà là người hộ tống của cô.

Thông thường, người ta sẽ được hộ tống bởi người yêu hoặc là hôn phu của họ nhưng mà bởi vì những đứa trẻ không thực sự có những người bạn đời như vậy, thay vào đó, có truyền thống rằng người trong gia đình sẽ đảm nhận vai trò này.

Nếu đây là một tình huống thông thường, người trong gia đình tiểu thư Sophia bây giờ sẽ đảm nhận trong trách này, nhưng mà... Cha mẹ cô quá bận rộn.

Vậy nên, tiểu thư cuối cùng đã hỏi tôi về việc trở thành hộ tống của cô thay cho vị trí của họ vì tôi thực tế đã là một thành viên trong gia đình.

Thông thường, điều như này sẽ không bao giờ được chấp nhận.

Tôi sinh gia trong một gia đình uy tín đã phục vụ cho nhà hầu tước Rosenberg nhiều thế hệ, nhưng tôi không phải là một quý tộc. Thường thì sẽ là không thể với tôi để trở thành người hộ tống cho tiểu thư.

Tuy nhiên, cả tiểu thư và tôi vẫn chỉ là những đứa trẻ.

Biết cô được nhắm đến như nào, lãnh chúa đã quyết định tốt hơn là để vai trò cho một quản gia còn hơn là liều lĩnh có một đối tác tệ hộ tống cô.

Như một kết quả của nhiều sự việc khác nhau, tình huống thông thường không thể xảy ra được đã xảy ra.

“Này, Cyril. Cậu có thấy tôi bây giờ có đẹp không?”

“Tất nhiên là ngài như vậy rồi. Tiểu thư Sophia, ngài tỏa sáng hơn bất kỳ ai khác ở nơi đây. Mọi người ở đây chắc chắn là bị mê hoặc bởi ngài.”

“...Nhưng mà với cậu thì sao?”

Trong khi bước đi bên cạnh, tiểu thư quay sang phía mặt tôi. Nhìn vào nét mặt cô, trong thoáng chốc, hình bóng một tiểu thư Sophia đã khóc rất nhiều khi là một đứa trẻ tưởng chừng xuất hiện.

“Còn tôi thì sao?”

“Cậu là người hộ tống của tôi, không phải khác. Không quan trọng các chàng trai khác nghĩ gì, chỉ liên quan đến tôi bây giờ trông như thế nào, tôi có... quyến rũ cậu không?”

“...Tiểu thư.”

Ưu tiên cho quan điểm của đối tác hộ tống cô.

...Tiểu thư đang trưởng thành thật rồi. [note24364]

“Tất nhiên là tôi bị quyến rũ bởi ngài rồi.”

“...Tôi hiểu rồi.”

Tiểu thư gật đầu và cười ngây thơ trước lời của tôi. Trước hành động đó, những tiếng thở dài phát ra từ những người đang chú ý đến cô. Tiểu thư Sophia hoàn toàn là nữ chính của nơi này.

Với vẻ đẹp mà cô đã gây dựng như vậy, những quý tộc bắt đầu nhung nhúc kéo đến để chào đón cô. Thế nhưng quý tộc là một hệ thống phân cấp, những quý tộc cấp thấp kia không không dám ngắt lời cuộc trò chuyện của những người cấp cao hơn họ.

Cuộc gặp giữa tiểu thư Sophia và những quý tộc khác đã diễn ra suôn sẻ.

Ngay sau đó, một cậy bé lấp lánh kì lạ đến chào hỏi.

Hình dáng của cậu chính xác giống với những gì được thể hiện trong trò chơi.

“...Đó là Alforth, nhị hoàng tử. Dù trông giống như cậu ta đang cố giữ bí mật danh tính.”

Tôi thì thầm vào tai tiểu thư Sophia và như mong đợi, cô ngạc nhiên khi hoàng tử chào đón cô, thậm chí đến mức còn khẽ thốt lên, “Trời.”

Nhưng mà cách tôi đã nuôi dạy cô, cô dễ dàng có thể thích nghi với tình huống bất ngờ. Với vẻ duyên dáng và tinh tế, cô chào mừng nhị hoàng tử với cái khẽ nhún gối cúi chào.

“Ah- umm... T-Tôi là Al... Liệu tôi có thể biết tên của cô không?”

“...Tất nhiên rồi, thưa ngài Al. Tôi là Sophia, con gái của nhà hầu tước Rosenberg.”

Lần này cô không nhún gối chào nữa mà thay vào đó trao cho anh một nụ cười vô tư.

Khuôn mặt Alforth lập tức nhuộm màu đỏ tươi. Trong khi hoàng tử đáng lẽ đã gặp biết bao con bướm xinh đẹp trong giới xã hội của mình, có lẽ đây là lần đầu anh thấy được dáng vẻ của một thiên thần.

Nhân tiện, cái nhún gối cúi chào chỉ được cho là dành đến những người có thứ bậc cao hơn bản thân. Nói cách khác, lời chào đầu tiên của Sophia nói cho hoàng tử rằng cô biết cậu là ai.

Tuy nhiên, vì danh tính của cậu hiện giờ được cho là đã giấu đi, cậu cần phải nói thêm một chút.

Dù vậy, cậu dường như vẫn bị mê mẩn bởi vẻ đẹp của tiểu thư Sophia và lặng người đi.

Tuy nhiên, cậu không có non nớt. Hành đông của cậu là hoàn toàn thích hợp cho độ tuổi ấy. Trái ngược, xét cho kỹ thì cậu mới chỉ mười hai tuổi, cậu đã đủ để trưởng thành hơn mức đó.

Cậu chỉ có vẻ như vậy vì suy nghĩ tiểu thư Sophia trong đã vượt xa tuổi cô.

Tiểu thư đã làm việc rất cố gắng trong sáu năm vừa qua...

Tôi cảm thấy vô cùng xúc động khi mà tôi nghĩ về cách mà tình đầu của của cô gái tôi nuôi nấng cuối cùng đã bắt đầu.

“Umm, Sophia. Cậu có muốn nhảy điệu này với tôi không?

“Uh, chuyện đó có hơi...”

Tiểu thư Sophia nhìn tôi với ánh mắt lo lắng.

Thường thì người đầu tiên làm đối tác nhảy sẽ là người hộ tống của họ. Tuy nhiên, người này là nhị hoàng tử, dù cho bây giờ cậu có đang giấu giếm điều đó. Đây là điều nên được chấp nhận không do dự.

Thêm vào đó, đây là lời mời nhày từ tình đầu của cô. Thậm chí nếu điều này được xem là khiếm nhã, tôi sẽ không chút nào, mà đúng hơn, tôi thậm chí sẽ thúc đẩy điều đó.

Cô thực sự đã cố hết sức cho đến giờ, cho nên sẽ ổn thôi khi mà cho cô được ích kỷ một lần. [note24365]

“Vì đây là một lời mời đặc biệt, ngài nên nhảy cùng với cậu ấy.”

“Tôi đoán là cậu đúng rồi. Được thôi, vì Cyril đã đồng ý rồi, một bài cũng ổn thôi.”

Tiểu thư nở mọt nụ cười đôi chút cô đơn. Tuy nhiên, đó có lẽ chỉ là trí tưởng tương của tôi, bởi vì ngay khoảnh khắc tiếp theo, cô đã khoác một nụ cười thích hợp cho con gái của một hầu tước.

“...Cyril. Tôi sẽ quay lại sớm thôi, vậy nên làm ơn hãy đợi tôi.”

“Vâng, tất nhiên rôi.”

Nhận được sự đồng thuận của tôi, nhị hoàng tử kéo tay cô đến sảnh nhảy.

Một bạch ngân công chúa cùng hoàng kim hoàng tử.

Vẻ ngoài đáng yêu của hai người thu hút ánh nhìn của tất cả những người xung quanh họ. Ôm nhau trong ba nhịp đầu tiên và sau đó bắt đầu nhảy theo điệu nhạc [note24366]

Nhị hoàng tử hành đông thích hợp theo độ tuổi của cậu – câu có chút lúng túng, nhưng mà tiểu thư Sophia bù đắp bằng cách thực hiện điệu nhảy như đã dự định, lấp lại bằng vẻ duyên dáng. Những tiếng thở dài phát ra trong sự kinh ngạc trước vẻ đẹp của cô.

Ánh sáng gián tiếp được tạo ra với công cụ ma thuật chiếu sáng đại sảnh.

Dưới ánh sáng như vậy, tiểu thư dường như tỏa sáng thậm chí còn tráng lệ hơn nữa. Đó như thể là một ý thích của thần khi để cô đắm mình trong ánh đèn đại sảnh.

Trong trò chơi, cô đã được định sẵn sẽ bị tử hình như một nữ phản diện, nhưng giờ thì còn nghi ngờ gì, cô là nữ chính của nơi này. Tiểu thư cuối cùng cũng đã phá hủy định mệnh của cô.

Nếu như tiểu thư không sa vào bóng tối, tôi chắc hẳn cũng sẽ thoát khỏi việc tử hình.

Mục tiêu ban đầu đã được thỏa mãn.

-Nhưng tôi là quản gia của cô. Công việc của tôi là chắc chắc phải làm cho cô hạnh phúc. Vì lý do đó, vẫn còn nhiều việc phải làm, với những ý nghĩ đó, tôi quay gót đi.

Tiểu thư đã nói với tôi rằng cô sẽ trở lại sớm, nhưng mà không thể nào mà cuộc trò chuyện mà cô có với tình đầu sẽ kết thúc nhanh như thế được. Hay nói đúng hơn thì, nếu họ trở lại và tôi không ở đó, họ sẽ có thể chậm rãi thưởng thức khoảng thời gian chỉ có riêng hai người họ với nhau.

Tôi bước qua sảnh khi nghĩ về điều đó.

Nữ chính của Espressivo of Light and Darkness nên ở đâu đó trong nơi này. Nhị hoàng tử hiện đã bị quyến rũ bởi tiểu thư Sophia, thế nên không có ai ở đây giúp cô cả.

Tôi cảm thấy hơi tệ, nữ chính đáng không phải chịu đựng như thế này chỉ để tiểu thư Sophia không rơi vào bóng tối. Tôi muốn loại bỏ những khả năng như vậy.

Nói cách khác, tôi thực sự khá thích nhân vật nữ chính. Tôi không thể bỏ qua sự thật là cô sẽ bị gặp rắc rối với một đúa con trai quý tộc tha hóa và chỉ phớt lờ cô.

Cô được coi là ở đâu đó tại nơi này... Tìm thấy cô rồi. Vừa kịp lúc – không phải đều tôi nên nói trong khi cô hiện đang vướng vào với một tên con trai quý tộc.

Bước vào giữa hai người họ, tôi che cho nữ chính phía sau tôi.

“Rõ ràng cô ấy không thích điều mà ngài đang làm. Liệu ngài có hiểu điều đó không?”

“Cái?! Ngươi là tên quái nào?! Ngươi không biết ta là con trai của bá tước Reed à?!”

“Oh, vậy ngài là vậy sao? Trong trường hợp đó, Liệu ngài sẽ không phiền nếu tôi gửi một lá thư khiếu nại chính thức đến cha ngài sau đó chứ?”

“Cá-? C-Chuyện đó... urgh. Chuyện đó không có cần thiết đâu!”

Thế rồi con trai của bá tước Reed hối hả chạy đi. Cậu ta có lẽ là một đứa con tha hóa nhưng có vẻ cha mẹ cậu cứng rắn đáng ngạc nhiên đến mức mà cậu ta sẽ gặp rắc rối nếu để họ biết.

Tiện thể, tôi chỉ biết chuyện đó do trò chơi. Ngay cả mọi lời khi trước chỉ là tôi sao chép những gì hoàng tử đã nói.

“Ngài có ổn không thưa tiểu thư? ...Tiểu thư?”

Tôi quay gót và gọi nữ chính, nhưng mà cô không đáp lại dù bản thân đang nhìn thẳng vào tôi.

“Tiểu thư? Ngài có ổn không?”

“...Eh? Ah, mình ổn.”

“Như vậy sao ạ? Thật vui khi ngài vẫn ổn.”

“-Fue?! Ah, u-u-u-umm, chuyện đó... Cảm ơn rất nhiều.”

Một hoàng tử theo nghĩ đen được cho là cứu cô ấy, nhưng mà tôi đã bóp méo số phận và hủy hoại cơ hội gặp gỡ của cô.

Nếu như tôi gặp lại cô ở trường học, tôi sẽ cố hỗ trợ bất kỳ mối tình nào mà cô theo đuổi. Như là nữ chính, cô nên có nhiều ứng viên cho tình yêu tiềm năng bên cạnh hoàng tử.

“Giờ thì, làm ơn thứ lỗi cho tôi.”

Dù tôi cố quay bước và rời đi, nữ chính đã nắm lấy ống tay áo tôi.

“U-umm, mình là Alicia, con gái của tử tước Lindberg. Cậu có thể cho mình biết tên không?”

-Oh? Trong trò chơi, họ nên bị chia cắt mà không biết được danh tính của nhau... Có phải định mệnh đã thay đổi một chút vì sự can thiệp của tôi không?

Chà... Chẳng có ích gì khi mà nói dối ở đây cả.

“Tên của tôi là Cyril.”

“Ngài Cyril?”

“Không, không cần phải thêm ngài vào đâu. Dù tôi có ăn mặc thế này, tôi không phải là quý tộc, chỉ là một quản gia thôi.”

“Huh? Một quản gia?”

“Vâng. Tôi xin lỗi nếu điều đó làm cho ngài không thoải mái.”

“Fue?! K-Không, bản thân mình cũng là một quý tộc bậc thấp, thế nên điều đó không làm phiền mình chút nào đâu.”

Tất nhiên, trong khi đúng là nhà tử tước được xem là ở tầng lớp thấp hơn khi so sánh với hầu tước hay bá tước, thì đó vẫn là vị trí xa tận tầng mây từ góc nhìn của những thường dân.

Dù vậy, đó hoàn toàn là sự thô lỗ của tôi khi nói điều đó, cho nên tôi chỉ mỉm cười trước câu nói đó.

“D-Dẫu thế nào... Mình thực sự không biết ai ở đây cả... Thế nên nếu cậu thấy ổn, ta có thể nhảy cùng nhau không?”

“...Ngài muốn nhảy với tôi?”

Nữ chính có cảnh nhảy với ai đó giữa chừng trong trò chơi. Cô sẽ bắt cặp với người mà cô quý mến nhất, sau đó bước vào route chinh phục.

Nhưng bất kể vị trí này có giống thế giới trong trò chơi thế nào, đây là thực tại. Không thể nào lại có chuyện một cô gái quý tộc lại tham dự một bữa tiệc chỉ để nhảy một lần cả.

Căn cứ vào điều đó, việc cô nhảy với người không được đề cập đến trong tác phẩm gốc cũng là đương nhiên thôi.

Và thực sự, thay vì sự khác biệt đó, sự thật rằng cô là người đã gửi lời mời làm tôi ngạc nhiên hơn cả. Trong thế giới này, phụ nữ không nên là người đề nghị người khác nhảy một điệu.

Tuy nhiên, nữ chính trong trò chơi có một tính cách không quan tâm đến những điều như vậy.

Ở tiền kiếp của tôi thì cũng bình thường khi mà phụ nữ là người đưa ra lời mời, cho nên tính cách của nữ chính được thiết lập để phù hợp với những giá trị đó.

Nhận ra điều đó, tôi không thể không cảm thấy bản thân đang dần bị nhuốm màu thế giới này.

“Hay là, chuyện đó... không ổn?”

Đôi mắt xanh của cô rung rung một cách lo lắng.

“Không, hãy bỏ những ý nghĩ đó đi. Thưa tiểu thư, liệu tôi có thể nhảy với ngài điệu này không?”

Tôi đưa bàn tay đến Alicia.

Dù tôi đã từ chối lời mời của cô, làm bẽ mặt cô bởi việc từ chối là điều không thể.

Giờ nghĩ lại về chuyện đó thì, những quy tắc của quý tộc thế giới này là thứ khá khó chịu.

Trong trường hợp nào đó, bằng cách nào đó tôi đã kết thúc bằng việc nhảy với nữ chính.

Sau khi cúi đầu, tôi kéo cô ấy lại gần và rồi chúng tôi bắt đầu nhảy với nhau trong ba điệu.

Khuôn mặt Alicia đến gần mặt tôi. Khuôn mặt nhỏ nhắn được bao phủ bởi mái tóc màu xanh lam, những đặc điểm cân đối như bờ môi sáng bóng cùng đôi mắt khiến bạn có thể dễ dàng đánh mất bản thân vào đó.

Như mong đợi từ nữ chính của trò chơi, cô thật dễ thương trong độ tuổi của cô. Vì tôi chỉ là một phần thêm của nữ phản diện, thông thường tôi sẽ không bao giờ có được cơ hội này.

Khi nghĩ về nó có chút rắc rối, tôi nhẹ nhàng dẫn dắt cô ấy. Nhảy với Alicia rất vui, nhưng mà kỹ năng phù hợp với độ tuổi của cô đã kết thúc với việc cô dẫm lên chân tôi ba lần.

Tôi để chuyện đó qua một bên và giữ nụ cười trên môi... Nhưng giờ nghĩ về chuyện đó thì, nhị hoàng tử cũng không khác nữ chính là mấy khi nhảy.

Điệu nhảy của tiểu thư giờ nên kết thúc rồi... Tôi mong rằng cậu ấy sẽ không dẫm lên chân cô.

Sau đấy, tôi miễn cưỡng nói lời chào tạm biệt đến Alicia và quay đi để rời khỏi đại sảnh.

Và vào lúc đó.

“...Cậu đây rồi.” [note24367]

Đột nhiên, một giọng nói lạnh lẽo phát ra từ phía sau lưng tôi. Nhìn lại phía sau trong sự ngạc nhiên, chẳng hiểu sao mà tiểu thư Sophia lại đang đứng đó.

“Tôi đã nói với cậu rồi phải không? ‘Tôi sẽ sớm quay lại thôi, thế nên làm ơn hãy đợi tôi’, cậu không nghe thấy tôi à? Sao cậu lại không ở đó?”

“Xin thứ lỗi. Tôi đã nghĩ rằng ngài sẽ muốn nói chuyện một lúc với nhị hoàng tử.”

“Giờ thì tại sao cậu lại có cái ý tưởng đó vậy?”

Bằng cách nào đó, những lời của tiểu thư như có một sự sắc bén bên chúng. Đây là lần đầu tôi từng được thấy cô ủ rũ như vậy. Rốt cuộc thì nhị hoàng tử đã dẫm lên chân cô à? [note24368]

“Thưa tiểu thư, tôi-“

“...Sao cậu lại không nhìn tôi?”

-Eh? Đợi một chút đã. Chả phải đó là lời tiểu thư Sophia nói khi cô sa vào bóng tối với tư cách là nữ phản diện sau khi nhị hoàng tử bị cướp đi bởi nữ chính sao?

Tại sao giờ cô lại đang nói điều đó?

......Oh, có phải là chuyện đó không?

Có phải tôi đã tình cờ lấy vị trí của hoàng tử?

...Nghiêm túc đấy à?

“Này... Cyril, cậu đã nói rằng cậu sẽ luôn ở đó chờ tôi mà, phải chứ? Vậy sao cậu lại để tôi một mình thế hả? Và cái lúc tôi cuối cùng cũng tìm thấy cậu... Thì cậu lại đang nhảy với một cô gái khác.”

AHHHHHHH!!! Không giống như tôi không cảm thấy tội lỗi về chuyện đó đâu!

Không không không, tôi vẫn chưa hiểu chuyện này.

Tôi đã thế chỗ của hoàng tử?! Có chuyện gì với điều đó vậy?! Có phải điều đó nghĩa là, nếu tôi thân thiết với nữ chính, tiểu thư Sophia sẽ sa vào bóng tối, trở nên xấu ác và bị hủy diệt cùng tôi?

Có quá nhiều thứ ở đây để tôi xử lý.

“Này... Cyril, sao cậu không nói điều gì vậy?”

“Chà, ngài biết đấy... Tôi đã giúp khi mà cô ấy gặp rắc rối, thế nên cô ấy đã nhảy một điệu để tỏ lòng biết ơn, đó là toàn bộ rồi ạ.”

“...Như vậy sao?”

Một chút ánh sáng đã trở lại đôi mắt của tiểu thư.

“Thưa, đúng vậy. Chỉ là tôi không thể để cô ấy như thế.”

“Vậy chuyện đó là như thế sao. Cậu thực sự rất tử tế, Cyril... Nhưng nếu có thể, tôi chỉ muốn cậu tử tế với tôi thôi...”

“...?!”

Cái thứ sức mạnh hủy diệt này là gì vậy? Nụ cười bối rối như của một thiên thần. Tôi biết tôi là người đã nuôi dạy cô, nhưng mà cô ấy thực sự là vô cùng dễ thương.

Nhưng mà... tôi chỉ là một quản gia trong khi cô là con gái một hầu tước. Hơn nữa, nếu tôi thực sự đã lấy vị trí của hoàng tử, trong tương lai nữ chính có thể sẽ có tình cảm với tôi.

Dù ra sao thì tiểu thư có thể bị rơi vào bóng tối và bị giết theo cách này không?

...Không, hãy bình tĩnh nghĩ về điều này cái nào.

Cô sẽ ổn thôi. Tôi đã dìu dắt tiểu thư để cô có thể đương đầu với bất kỳ kiểu thủ đoạn nào. Thậm chí nếu cô có sa chân vào bóng tối, bất kỳ tội lỗi nào cô có dính líu đến sẽ không thể bị phát giác.

Nếu là tiểu thư, cô chắc chắn sẽ có thể dễ dàng loại bỏ mục tiêu của cô mà không ai biết được.

-Đợi đã, vậy không phải tôi là người sẽ bị giết à?

Oh, nhưng mà tôi không nghĩ nữ chính sẽ phải lòng tôi, thế nên tôi sẽ ổn thôi... Không, thậm chí nếu cô có quyết định theo đuổi một mối tình khác ngoài nhị hoàng tử, vì vài nguyên do mà trở nên ghen tị và trở nên xấu ác vẫn

luôn được tìm thấy bất kể trong route nào.

Điều này không ổn đâu, nếu cứ tiếp diễn theo mức độ này – thì tôi sẽ là người duy nhất bị giết.

Có thể tưởng tượng được không, sao điều này lại phải xảy ra cơ chứ?!

---------

Bộ này được dịch và edit bởi duy nhất SHERIDAN (gọi tắt cho nhanh), không có sự tham gia của Maus (ít nhất là trong chương này)

Truyện Chữ Hay