Astrid: “Cha ơi.”
Sáng ra tôi quyết định sẽ thay đổi thái độ của mình đối với cha mẹ. Lúc này chúng tôi đang ăn sáng.
Cha “Chuyện gì thế, Astrid? Cha sẽ không nghe những lí do ích kỉ liên quan tới pháp thuật của con nữa đâu, rõ chưa?”
Ugh…Tôi đang bị đối xử như một đứa trẻ phiền nhiễu. Gieo gió thì gặt bão, chắc vậy ha.
Astrid: “Không, chuyện này không liên quan tới pháp thuật. Nó có liên quan đến cả cha và mẹ đó.”
Cha: “Hoo, thế chuyện con muốn nói là gì vậy nhỉ?”
Đúng là một dấu hiệu tốt khi cha có vẻ bị thu hút một chút. Còn mẹ thì, trái lại…vẫn là nụ cười tươi tắn ấy; tôi không thể nắm bắt được cảm xúc của bà. Đã rất nhiều lần tôi không tài nào hiểu được những gì bà đang nghĩ trong đầu. Chuyện đó quả thực có chút đáng sợ.
Astrid: “Dạo gần đây con đã quá chú tâm vào việc học hành pháp thuật và con đã quên mất những thứ quan trọng khác. Người thuê Wolf-sensei dạy học cho con là cha, và trong tương lai khi con đăng kí nhập học, cha cũng sẽ là người trả học phí. Lí do mà con có được cuộc sống thoải mái như ngày hôm nay đều là nhờ công sức của cha mẹ cả.”
Tôi nói với khuôn mặt hối lỗi, mi mắt tôi trĩu xuống buồn bã.
Astrid: “Dẫu vậy con đã không làm được gì khác ngoài học và học, thậm chí con còn chẳng nói chuyện với cha và mẹ. Con đang kiểm điểm lại hành động của bản thân.”
Cha: “Là vậy sao, là vậy sao, cha rất biết ơn vì con đã nhận ra sự thật đơn giản đó đấy.”
Cha là một người khá dễ đoán. Thế nhưng mẹ thì…tôi cũng chả rõ nữa.
Astrid: “Đó là lí do tại sao, lần tới khi cha có một ngày nghỉ, cả nhà ta có thể đi chơi cùng nhau không? Con muốn dành chút thời gian ở bên cha và mẹ!”
Cha: “Ngày nghỉ kế tiếp, huh. Cha đã có kế hoạch đi săn cùng mấy ngài bộ trưởng khác rồi…”
Đi săn kìa! Thật sao?!
Astrid: “Nếu vậy thì, xin cha hãy cho con đi cùng! Con cũng muốn thử đi săn xem sao!”
Cha: “Sao con lại hào hứng đến vậy nhỉ? Một nửa thời gian ở đó sẽ rất nhàm chán tại bọn cha chỉ nói chuyện với nhau thôi, con biết chứ?”
Đi săn! Hiển nhiên lí do tôi muốn đi là vì tôi sẽ được dùng súng! Đương nhiên, tôi cũng thấy chút thương cảm với con mồi của mình. Tôi đã có một lượng kiến thức đáng kể về kĩ năng sinh tồn nơi hoang dã khi tôi còn ở trong câu lạc bộ hoạt động ngoài trời, vì vậy tôi có thể phân tách thịt thỏ và gà rừng, nấu chúng và cầu nguyện cho chúng được yên nghỉ.
Astrid: “Nếu con có thể dành thời gian với cha thì như nào cũng được hết!”
Cha: “T-Thật ư. Em nghĩ sao, Louise? Em có muốn đi cùng không?”
Tôi không thể bỏ quên mẹ được. Tôi muốn làm cả hai người họ vui lòng.
Mẹ: “Được thôi, vậy em cũng sẽ đi. Tới nơi em sẽ uống trà với vợ các bộ trưởng khác.”
Hay lắm. Mẹ cũng tham gia chuyến đi rồi.
Cha: “Nếu vậy thì chúng ta sẽ chuẩn bị vài con ngựa, được không? Cha chắc là con thấy ngựa nhỏ sẽ dễ cưỡi hơn. Con có muốn tự chọn chúng không?”
Astrid: “Nếu được thì con muốn đi chọn cùng cha.”
Tôi nên sử dụng bí thuật ‘con gái dễ thương muốn dựa dẫm vào cha’ nhiều hơn.
Cha: “Rất tốt! Thế thì chiều nay chúng ta sẽ đi chọn ngựa cho con. Hãy xem qua những con ngựa tốt trong trạng trại. Cha tin con sẽ tìm được một con ngựa phù hợp. Chà, cha mong ngày đi săn tới thật mau.”
Astrid: “Vâng, con cũng mong là vậy.”
Tôi thích được lại chiếc LAV hoặc Humvee hơn. Hoặc tôi sẽ vô cùng hạnh phúc nếu có được chiếc ATV. Nhưng đào đâu ra cơ chứ.
Và sau quá trình chuẩn bị sương sương, cả nhà đã sẵn sàng cho chuyến đi.
Tối nay tôi không thử súng như mọi khi. Tối nay tôi đi chọn ngựa với cha.
Cuối cùng chúng tôi chọn một con ngựa pony nhỏ. Đó là giống ngựa mà một đứa trẻ 4 tuổi như tôi cũng có thể cưỡi.
Và sau đó tôi quyết định thử cưỡi nó, thế nhưng…
Astrid: “Cha! Cha! Nhóc này đang cố hất con ra khỏi lưng nó!”
Cha: “Cố gắng lên! Nếu con làm chủ được nó, nó sẽ nghe lời con!”
Có vẻ như tôi đã chọn phải một con ngựa cứng đầu.
Astrid: “Nếu nhóc muốn chơi kiểu này thì chị sẽ phải dùng Huyết Thuật với nhóc!”
Tôi gia tăng sức mạnh của mình với Huyết Thuật, và tôi ghì chặt con ngựa đang lồng lộn. Khi tôi làm vậy, con ngựa pony lại càng chống cự mạnh mẽ hơn. Liên tục và không ngừng nghỉ.
Astrid: “Cha! Có phải bọn ngựa có thể cảm nhận được Huyết Thuật không ạ!?”
Cha: “Những con ngựa chưa quen với pháp thuật sẽ bị bất ngờ bởi nó!”
Hiee!! Ước gì cha nói điều đó sớm hơn!
Astrid: “Hah, tuy nhiên Huyết Thuật của chị mạnh hơn nhóc nhiều!”
Tôi đẩy hiệu năng của Huyết Thuật lên mức CỰC ĐẠI và tiếp tục ghì chặt con ngựa đang chống cự quyết liệt.
Con ngựa pony nhận ra là nó không thể hất tôi xuống được, vì vậy cơn hung hăng của nó cũng dịu dần. Fufun~ không thế mong đợi gì hơn ở tôi huh? Dùng bạo lực để xử lí bạo lực quả là một điều tuyệt vời. (Trans: Violence solves everything-Katarina)
Tôi sẽ ngừng suy nghĩ này lại trước khi tự khiến bản thân trở nên tự mãn.
Cha: “Xong rồi đấy, từ giờ nó sẽ là ngựa của con. Con nên đặt tên cho nó.”
Astrid: “Vậy thì, tên nhóc là Umatarou.”
Cha: “U-Umatarou?”
Tôi cưỡi Umatarou đi 2 vòng quanh trang trại.
Astrid: “Không tệ. Cưỡi ngựa cảm giác không tệ chút nào. Băng qua những con đường không bằng phẳng như ở trên các dãy núi tại Afghanistan thì dùng ngựa sẽ dễ dàng hơn nhiều. Mình nghe nói Quân đội Mỹ cũng dùng ngựa trong các chiến dịch quân sự của họ.”
Tôi có cảm giác mình giống như là một đặc công cưỡi ngựa vậy.
Cha: “Như vậy chắc là được rồi đúng không? Chúng ta hãy trở về nhà trước khi một đám trộm gia súc khác xuất hiện.”
Kể từ ngày hôm đó, các hiệp sĩ và thậm chí cả viên quản lí trạng trại cũng liên tục đi tuần tra khu vực xung quanh trang trại. Chúng tôi gần như đã có thể coi là an toàn tuyệt đối rồi, thế nhưng cha vẫn rất cảnh giác.
Astrid: “Cha ơi, con mong đợi buổi đi săn của gia đình chúng ta quá.”
Cha: “Ừ. Đây là cơ hội để cha ‘khoe’ cô con gái đang tự hào của cha với những ngài bộ trưởng khác.”
Hay lém, tôi đang kiếm được điểm yêu thích của cha!
Tôi sẽ tiếp tục chăm chỉ như thế này để không bị trục xuất khỏi gia đình Công Tước.
Ngày đi săn mà tôi mòn mỏi mong đợi cuối cùng cũng đã tới.
Sau khi đeo khẩu shotgun lên vai và chuẩn bị một số đạn đặc cùng đạn cao su, tôi phóng ra khỏi cửa chính.
Cha: “Oh, con đây rồi. Cha đang đợi con đấy.”
Astrid: “Con xin lỗi vì đã chậm trễ. Công việc chuẩn bị tốn khá nhiều thời gian.
Cha và một vài người khác đang đợi ở ngoài trên ngựa của mình, trong khi đó mẹ thì đi chung với đoàn xe ngựa cùng một vài gia nhân để tới địa điểm săn.
Astrid: “Nơi chúng ta sẽ đi săn cách đây bao xa vậy cha?”
Cha: “Khoảng 3h cưỡi ngựa thì đến. Cũng không xa lắm đâu. Con có thể cưỡi ngựa hoặc đi chung với mẹ.”
Tôi nên làm gì bây giờ? Tôi nghe nói nếu cưỡi ngựa trong một khoảng thời gian dài, mông có thể sẽ bị đau, vì vậy đó là lí do tôi nên chọn ngồi chung xe với mẹ, nhưng bởi tôi mới làm quen với việc cưỡi ngựa nên có lẽ sẽ không quá tệ nếu đi cùng Umatarou.
Astrid: “Vậy con sẽ cưỡi ngựa trong nửa quãng đường đầu, sau đó con sẽ đi chung đoàn xe ngựa với mẹ.”
Cha: “Thế thì tốt. Nếu con có thể cưỡi ngựa để thành thạo hơn dù chỉ một chút thì cũng được thôi. Con nên tiếp tục rèn luyện việc cưỡi ngựa. Dù sao thì con là con gái của một Công Tước mà.”
Cha lúc nào cũng nói tôi còn quá nhỏ để học pháp thuật, thế nhưng cưỡi ngựa lại không vấn đề gì? Tôi không thể hiểu nổi tiêu chuẩn của ông ấy nữa.
Astrid: “Được rồi, giờ chúng ta lên đường thôi chứ, thưa cha?”
Cha: “Ừ, khởi hành nào.”
Và như vậy chúng tôi lên đường tới bãi săn.
…Và, 30 phút trôi qua,
Astrid: “Mông mình mất cảm giác rồi……”
Hôm trước tôi đã cưỡi ngựa được 10 phút, nhưng lúc này đã 30 phút đi đường liên tục trôi qua trên lưng ngựa.
Mông tôi êm ẩm vì cơn đau. Nói mới nhớ, các đặc công thậm chí cũng công nhận là đôi lúc họ cũng bị đau mông sau khi cưỡi ngựa trong một khoảng thời gian dài. Dù sao thì, mông tôi đã chịu quá nhiều đau đớn rồi. Tôi không thể. Tôi phải dừng lại vì tương lai của mình.
Astrid: “C-Cha, con có thể đi chung với đoàn xe của mẹ được không ạ?”
Cha: “Được mà, cha cũng không thấy có vấn đề gì cả. Con sẽ cảm thấy mệt nếu chưa quen với việc cưỡi ngựa. Con cầm cự được 30 phút là quá ấn tượng rồi. Làm tốt lắm, Astrid.”
Oh? Có phải tôi vừa nhận được điểm yêu thích từ cha một cách không chủ ý không? Nai xừ!
Tôi trở lại với đoàn xe ngựa xuất phát muộn hơn chúng tôi. Toa xe mà mẹ tôi đang ngồi ở trong là toa xe chuyên dụng có gia huy của Công Tước Oldenburg dùng để di chuyển trong những chuyến đi xa của gia đình. Nội thất của nó được chuẩn bị rất kĩ lưỡng, và dãy ghế ngồi quả thực vô cùng êm ái. Tôi có cảm giác bờ mông đang ê ẩm vì cưỡi ngựa của tôi dần dần được hồi sinh…
Mẹ: “Astrid, tại sao con muốn đi với Paul tới bãi săn?”
Mẹ đột nhiên hỏi tôi trong khi đang đan len.
Astrid: “À thì tại dạo gần đây con đã nghĩ việc mình không nói chuyện với cha và mẹ là không tốt. Con là dạng người một khi đã bị thu hút bởi thứ gì đó thì sẽ hoàn toàn dành hết tâm trí cho nó, nhưng đôi khi con nghĩ việc dành thời gian ở bên cha mẹ như thế này cũng không kém phần quan trọng.”
Mẹ vẫn ngồi đó với nụ cười tươi tắn như mọi khi, vì vậy tôi không biết bà đang nghĩ gì.
Mẹ: “Con là một cô bé sắc sảo, đúng không Astrid? Thường thì mấy việc kiểu này lẽ ra phải do cha mẹ khởi xướng, nhưng rồi con đã tự mình đề xuất trước. Mẹ rất vui khi thấy con đã trở thành một đứa trẻ biết tự lập.”
Astrid: “Ehehe…”
Xét theo hồi đáp của mẹ, có vẻ tôi đã nằm trong vùng an toàn. Đương nhiên tôi cũng sẽ cần phải kiếm được điểm yêu thích từ mẹ nữa.
Mẹ: “Tuy nhiên, không phải mục đích thực sự của con là thử nghiệm thứ ở trên lưng con sao?”
Astrid: “Ư!?”
Tôi rên lên một cách vô thức.
Mẹ: “Cô hầu có bảo đó là một dụng cụ tạo ra những âm thanh ồn ào, thế nhưng trong cái ngày con tóm được bọn trộm gia súc, con đã mang theo nó. Con đã hạ chúng bằng thứ đó, mẹ nói đúng không Astrid?”
Astrid: “Ah, ưm…Đây thực ra chỉ là một dụng cụ pháp thuật tạo tiếng ồn thôi, mẹ biết đấy.”
Mẹ: “Thật sự là vậy sao? Cô hầu bảo con đã rất nghiêm khắc khi bắt cô ấy không được đứng trước thứ đó nếu không sẽ bị nguy hiểm. Có thứ gì đó bay ra từ trong cái lỗ tròn kia, đúng không?”
Chuyện này tệ rồi đây. Mẹ có con mắt quan sát và lập luận quá chính xác.
Astrid: “Việc này con đã hứa với bác Gnome, vì vậy con không thể kể với ai kể cả là mẹ đi nữa! Con xin lỗi!”
Bởi tôi đã không còn cái cớ chạy tội nào nữa, tôi quyết định nhắc tới lời hứa với bác Gnome.
Mẹ: “Vậy nó là một dụng cụ pháp thuật nguy hiểm đến mức các tinh linh cũng phải cảnh báo con, đúng không?”
Mẹ hỏi tôi trong lúc vẫn nở nụ cười tươi ấy và tay cũng không hề dừng việc đan len lại.
Mẹ: “Nếu là vậy thì hãy hết sức cẩn thận khi dùng nó, nhé? Nếu con bị thương thì chúng ta sẽ phải dừng những buổi học pháp thuật của con lại.”
Astrid: “Con sẽ khắc ghi điều đó vào trong tâm.”
Mẹ thực sự vô cùng sắc sảo. Tôi đã sợ chết khiếp lên được, thật đấy.
Mẹ: “Nhân tiện, trong chuyến đi săn, nhớ mang một vài bông hoa cho cha con và các ngài bộ trưởng. Mẹ chắc là ông ấy sẽ muốn trông thật ngầu trong mắt con. Cha con vẫn luôn tự hào về kĩ năng săn bắn của mình, thế nên nếu con làm vậy thì cha sẽ rất vui cho mà xem.”
Astrid: “Thật sao...”
Nếu tôi có thể khen ngợi cha về sở trường của ông ấy, tôi sẽ kiếm được điểm yêu thích, huh? Tôi sẽ ghi nhớ chuyện này vào đầu.
Mẹ: “Còn nữa, hãy nhớ là dù con có cư xử kì quặc đến thế nào đi nữa, hay con có chú tâm vào việc học pháp thuật quá mức, chúng ta cũng sẽ không bỏ rơi con đâu, vậy nên con cứ thoải mái nhé. Phụ huynh chúng ta là vậy mà.”
Astrid: “Ah, ưm…cảm ơn mẹ…”
Đừng bảo tôi…mẹ thậm chí còn biết tôi lo lắng về việc bị trục xuất khỏi nhà ư!? Mẹ, mẹ có thể đọc suy nghĩ à!?
Mẹ thực sự rất đáng sợ! Nụ cười đó thực sự rất đáng sợ!
Mẹ: “Astrid, mẹ không có năng khiếu về pháp thuật, nhưng kinh nghiệm sống của mẹ hơn con nhiều, vì vậy con đừng ngạc nhiên đến thế.”
Không thể không ngạc nhiên được, mẹ à.
Astrid: “Liệu con có thể làm được như mẹ nếu con có đủ kinh nghiệm sống không ạ?”
Mẹ: “Việc đó còn phải tùy thuộc vào cách con có được chúng. Cuộc đời có thể rất dài mặc dù nó thực sự rất ngắn ngủi. Nghiên cứu pháp thuật kĩ lưỡng cũng không có vấn đề gì, nhưng mẹ nghĩ sẽ tốt hơn nếu con cũng học về phản ứng của con người nữa. Chẳng phải sẽ rất lãng phí nếu cuộc sống của con dành hết cho pháp thuật thôi sao?”
Tôi nghĩ có lẽ là vậy thật. Tôi học pháp thuật chỉ như một giải pháp, không phải một mục tiêu. Nhưng còn việc thắt chặt mối quan hệ với người khác huh. Nghe thôi đã thấy khó khăn rồi.
Mẹ: “Lúc này con không cần phải lao đầu vào việc học hành ngay đâu. Con có thể tìm cho mình một vài người bạn có chung sở thích khi con vào học viện. Con có thể tương tác với các bạn ấy. Astrid, con là một cô bé tốt, vậy nên mẹ tin con sẽ có được nhiều bạn bè.”
Astrid: “Đúng thế. Nếu con gia nhập học viện, tầm kiến thức của con sẽ tăng thêm, phải không ạ?”
Tôi sẽ tìm một vài đứa trẻ khác có chung sở thích khi tôi đi học. Và sau đó chúng tôi sẽ cùng nhau theo đuổi những bí ẩn về pháp thuật!
…Khoan, như vậy chẳng phải nghĩa là tôi vẫn tiếp tục nghiên cứu pháp thuật thôi sao…?
Mẹ: “Fufu, con thực sự giống Paul. Hai cha con đều lộ hết tim gan ra ngoài.”
Astrid: “T-Thật sao ạ?”
Trước kia tôi luôn kém về khoản làm mặt poker (o_o), thế nhưng có vẻ Astrid cũng không khá hơn là bao. Tôi đúng là một con người đáng thương.
Mẹ: “Nhưng mà không sao. Như vậy lại khiến con càng dễ thương hơn…”
Ngược lại, nụ cười của mẹ không lệch đi dù chỉ 1 li. Sẽ rất tuyệt nếu tôi có thể làm được như bà ấy.
Trong lúc nghĩ ngợi như vậy, tôi hướng ánh mắt của mình ra cửa sổ để ngắm cảnh núi rừng.
Chúng tôi đã sắp tới nơi.