Tôi ghé vào trang trại để thử nghiệm vài món vũ khí của mình.
Hát lên một tiếng hây-dô!, tôi sắp thẳng hàng 3 con người nộm mà tôi mới dựng lên.
Mục tiêu thử nghiệm hôm nay là shotgun và súng trường tự động.
Đối với khẩu shotgun, tôi đã chuẩn bị sẵn một số đạn đặc, đạn hoa cải, và đạn cao su, cái cuối cùng là để thử xem nó có gây nguy hiểm đến tính mạng hay không.
Astrid: “Thế là xong, buổi thử súng của ngày hôm nay chính thức bắt đầu!” Giống như cách tôi đã làm khi sử dụng khẩu lục 9mm, tôi điều chỉnh cho năng lượng pháp thuật chỉ lưu lại ở kim hỏa và chuẩn bị bắn.
???: “Tiểu thư, người có chắc là việc này an toàn không?” Cô hầu gái người đã giúp tôi chuẩn bị mấy con người nộm rơm và có trách nhiệm trông nom tôi hỏi với giọng lo lắng.
Astrid: “An toàn mà. Miễn là tôi không chĩa nó vào đồng minh thì ổn cả.”
Đúng vậy, một khẩu súng không nhất thiết lúc nào cũng cho là nguy hiểm; điều đó còn phải tùy thuộc vào người đang giữ chúng.
Súng không giết người. Là người giết nhau. Đó là một dẫn chứng thuyết phục.
Astrid: “Được rồi, vậy chúng ta bắt đầu chứ?”
Tôi niệm Huyết Thuật lên bản thân mình để tăng cường sức mạnh thể chất, sau đó tôi nạp băng đạn 30 viên vào khẩu súng trường tự động và chĩa nòng súng về phía một con người nộm. Cô hầu gái biết đứng trước họng súng rất nguy hiểm, vì vậy cô sẽ không bao giờ chịu đứng yên khi bị thứ dụng cụ này chĩa vào.
Sao cũng được, tôi sẽ xả thử một loạt đạn 5.56x45mm NATO vào con người nộm. Ở Trái Đất, loại đạn 5.56mm này là một trong những loại đạn nổi tiếng nhất và được sử dụng rộng rãi cho rất nhiều loại súng. Bởi vì cỡ đạn khá nhỏ, vì vậy tôi có thể kiểm soát độ giật của khẩu súng…có lẽ vậy.
Tôi khóa mục tiêu của mình là một trong những con người nộm. Bất ngờ thay, khẩu súng được chế tạo tốt tới cả phần ống ngắm, vì vậy tầm ngắm thực sự hoàn hảo.
Điều chỉnh nòng súng một chút, tôi kéo cò.
Với một tiếng động đầy uy lực BANG, con người nộm rơm rung chuyển. Nhát bắn đầu tiên quả là một thành công lớn. Không có bất kì viên đạn nào trong băng bị bắn ra không chủ ý cả. Tất cả đều Perfect.
Sau khi tăng một chút sức mạnh cho phép Huyết Thuật hiện đang ếm lên tôi, việc tiếp theo mà tôi cần làm là thử khẩu súng trường tự động. Khẩu súng mà tôi và bác Gnome đã chế tạo có thể chuyển chế độ bắn từ single sang full-auto.
Để giải thích đơn giản cho những ai không biết, chế độ bắn single sẽ chỉ bắn ra 1 viên đạn mỗi lần ấn cò. Mặt khác, chế độ bắn full-auto sẽ xả đạn không ngừng miễn là bạn còn đang giữ cò súng. Tương tự một khẩu súng máy vậy.
À thì, so với single, độ giật của chế độ bắn full-auto sẽ khiến nòng súng hướng lên cao, vậy nên nó không phù hợp cho những ai thích sự chuẩn xác. Chưa kể đến tôi, một cô nhóc 4 tuổi, khi xả đạn bằng full-auto thì có lẽ mấy viên đạn sẽ bị bắn sang thế giới khác mất.
Và đó là lí do tôi cần phép tăng cường thể chất.
Ai sẽ là người chiến thắng, cơ thể 4 tuổi của tôi hay khẩu súng trường tự động? Đến lúc tìm câu trả lời rồi!
Tôi chuẩn bị và kéo cò, bắn hết viên đạn này đến viên đạn khác.
Cô hầu: “Hiee!” Cô hầu gái trông nom tôi la lên khi tôi xả hết cả băng đạn vào con người nộm. Tuyệt cú mèo. Không từ ngữ nào có thể diễn tả được niềm hạnh phúc trong tôi lúc này.
Trong khi đó, sức mạnh thể chất được tăng cường của tôi đã có thể hoàn toàn kiểm soát được độ giật của khẩu súng mà một người lính đã được huấn luyện bài bản cũng chưa chắc làm được. Trong số 29 viên đạn tôi nhắm vào phần ngực của con người nộm, có tới 20 viên trúng đích. Thật là một sự chuẩn xác đến khó tin.
Ngoài việc thiếu vắng mùi thuốc súng ra, tôi chẳng có gì phải phàn nàn hết.
Astrid: “Hmm. Băng đạn không bị nổ. Việc kiểm soát khẩu súng cũng được Huyết Thuật thực hiện hoàn hảo.”
Tôi không có gì để nói hết. Tiếp theo tôi sẽ gắn phụ kiện cho khẩu súng này như cách người ta trang trí cho một cái bánh vậy. Ý tôi là tôi có thể gắn bộ phận phóng lựu vào phần dưới của nòng súng.
Khẩu súng trường mà tôi chế tạo là độc nhất vô nhị, tuy không phải hàng chuẩn, nhưng nó cũng có những phần rãnh để gắn phụ kiện. Ống ngắm hiện tại tôi đang dùng hoàn toàn có thể được thay bằng một cái tốt hơn, và một bộ phận phóng lựu có thể được trang bị vào phần dưới nòng súng.
Ah. Ước mơ của tôi đang rộng mở. Ước mơ tươi sáng của tôi đang dần trở thành hiện thực!
Nhưng vấn đề vẫn còn đó, nếu tôi gắn một bộ phóng lựu vào khẩu súng, pháp thuật mà tôi phải sử dụng sẽ còn phức tạp hơn huh? Ý tôi là nếu tôi truyền một tẹo năng lượng vào kim hỏa, nó sẽ phát nổ…Hmm, có vẻ tôi còn phải nghiên cứu thêm nhiều nữa.
Hiện giờ, lượng năng lượng mà tôi truyền vào kim hỏa có thể khai hỏa tối đa 1 băng đạn. Sau đó, năng lượng sẽ có thể bị truyền đi nơi khác và điều đó dẫn đến nguy cơ băng đạn phát nổ. Mọi thứ sẽ ổn nếu tôi có thể kiểm soát dòng chảy năng lượng một cách hoàn hảo, tuy nhiên…
Cô hầu: “T-Tiểu thư! Người có bị đau ở đâu không ạ!?”
Astrid: “Tôi ổn, tôi ổn mà. Hoàn toàn ổn.”
Khẩu súng trường tự động này có vẻ đã khắc nỗi sợ vào sâu trong tâm trí của cô hầu gái, huh?
Tôi cũng đã bị bất ngờ trong lần đầu tiên đến trường bắn. Tôi hiểu cảm giác của cô mà, cô hầu-san.
Astrid: “Tiếp theo là khẩu shotgun.”
Dầu vậy, tôi vẫn sẽ không ngưng mục đích thử súng của tôi lại. Tôi đã phải chịu đựng những giờ học phép tắc nghiêm khắc cùng mấy buổi học văn chán òm vì ngày hôm nay, bạn hiểu cảm giác đó không? Tôi sống mỗi ngày tại thế giới xa lạ này để bắn súng.
—KHÔNG ĐÚNG! Tôi chỉ đang thu thập những công nghệ này để tạo ra một công cụ giúp tôi chiến thắng số phận mà thôi! Tôi không làm mấy thứ này để chơi! Tôi không thể quên chuyện đó được!
…thế nhưng đúng là vui thật…
Cô hầu: “Tiểu thư, người lại sắp làm vậy sao?”
Astrid: “Tôi sẽ về nhà một khi tôi xong việc ở đây, vì vậy hãy chờ tôi thêm một lúc nữa thôi.” Cô hầu-san có vẻ muốn tôi trở về nhà khi tôi chưa bị thương tích gì, nhưng nếu vậy thì thời gian bắn súng của tôi sẽ bị cắt bớt. Bây giờ là lúc thử mấy viên đạn cao su của khẩu shotgun. Sau khi xong, bởi trời cũng đang dần tối, tôi sẽ trở về nhà.
Và thế là, tôi nạp 6 viên đạn vào khẩu súng.
Bỗng có những tiếng ngựa hí vang lên, và một đoàn người cưỡi ngựa tiếp cận từ lối đí chính sát với hàng rào của trang trại. Có tất cả 5 người.
???: “Oh? Khoan đã, nhìn kìa!”
???(2): “Trông có vẻ như một cô tiểu thư nào đó?”
Tại sao mấy người lại dùng câu hỏi, huh? Tôi chính xác là con gái của công tước đấy, rõ chưa!
Cô hầu: “T-Tiểu thư! Những kẻ đó là bọn trộm gia súc! Chúng tới đây để cướp phá trang trại của ngài công tước! Chúng là những tên nguy hiểm! Chúng ta mau chạy thôi!”
Cái gì thế? Có một đám người định cướp phá trang trại của gia đình tôi sao? Bọn cướp gia súc là một hình tượng dường như chỉ xuất hiện trong những bộ phim phương Tây.
Astrid: “Đừng lo, tôi sẽ giải quyết chuyện này.”
Tôi nói vậy với cô hầu-san, và nắm chặt khẩu súng của mình, tôi đứng giữa cô hầu gái và những tên trộm gia súc vừa mới bước xuống ngựa như thể đang bảo vệ cô ấy.
Tên trộm gia súc: “Oh? Cô tiểu thư cũng có chút can đảm, nhỉ? Vật trong tay cô có phải một món đồ chơi của gia đình không?”
Astrid: “Ta có cần phải nhắc nhở các ngươi nên tránh xa gia súc nhà ta không? Chúng là tài sản của gia đình ta.”
Ngoài ra, trên đường trở về sau mỗi buổi thử súng, tôi thường ghé lại và cho những con bò và lợn quý giá ăn bởi chúng rất thân thiện với tôi. Làm như tôi sẽ để những con vật đáng yêu đó bị lũ mọi rợ này cướp đi vậy.
Tên trộm gia súc: “Oh wow, cô có một khí thế đáng ngưỡng mộ làm sao. Cô nói gia đình ta, tức cô là con gái của công tước sao?”
Astrid: “Đúng thế. Ta là con gái của Công Tước Oldenburg, và hiện tại ta đang đứng ra bảo vệ gia súc của gia đình mình.”
Lũ trộm gia súc cười nhe nhởn trong lúc tiếp cận chúng tôi, lúc đó tôi hãy còn đang vỗ ngực nói vậy.
Tên trộm gia súc: “Nếu chúng ta có thể bắt cóc con gái công tước, chúng ta có thể kiếm được nhiều hơn là đi trộm mấy con lợn…lúc này cô nghĩ sao về việc đi với chúng tôi? Nếu cô từ chối thì cô sẽ phải nếm trải những giây phút đau đớn đó.”
Nói vậy, tên trộm gia súc rút ra một thanh kiếm ngắn từ sau lưng hắn.
Astrid: “Ngươi cũng thế, nếu người không lùi lại ta sẽ cho ngươi nếm trải cơn thống khổ tàn bạo nhất.”
Tôi chĩa khẩu shotgun vào bụng tên trộm.
Công bằng mà nói, mặc dù mấy viên đạn cao su này đáng ra không gây nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nếu tôi bắn sai chỗ thì hoàn toàn có thể gây chết người, vì vậy tôi không chắc mình nên bắn vào đâu…vùng đầu thì quên đi. Nếu tôi bắn vào ngực thì hắn có thể bị gãy vài cái xương sườn và thậm chí dập phổi, chuyện đó cũng có vẻ không ổn nên tôi quyết định chọn giải pháp an toàn là bắn vào bụng.
Nếu tôi bắn vào chân hắn, tôi không chắc liệu vết thương có thể khiến hắn tàn tật hay không.
Tên trộm gia súc: “Keh. Cũng bạo gan quá nhỉ? Ta sẽ bắt cóc nhóc và đòi tiền chuộc từ công tước, thế nên nhóc có ngoan ngoãn đi với tụi này được không hả?!”
Gã đàn ông với tay ra trong lúc nói vậy, thế nhưng tôi đã nhanh hơn hắn.
Tên trộm gia súc: “UGOH!” viên đạn cao su đập vào bụng của tên trộm.
Astrid: “Các ngươi đã thấy chuyện gì xảy ra với tên này rồi chứ? Nếu các ngươi vẫn muốn đánh thì ta sẽ chiều các ngươi!”
Tôi tuyên bố với một nụ cười tàn bạo trên môi.
Tên trộm gia súc B: “Đại ca!”
Tên trộm gia súc C: “Con khốn! Sao mày dám làm thế với Đại ca hả!”
Vậy tên đàn ông vừa rồi là thủ lĩnh của lũ tạp nham này huh? Đám trộm gia súc nóng máu lên, chúng tuốt kiếm ra và lao vào tấn công tôi cùng một lúc.
Tôi tiếp tục duy trì ý thức đồng thời gia tốc phản xạ của bản thân theo hướng dẫn của Wolf-sensei. Chuỗi phản ứng hóa học trong não bộ tôi được tăng tốc, và tôi có cảm giác nhận thức của tôi lúc bấy giờ nhanh như một quả tên lửa vậy.
Astrid: “Tên thứ 2!”
Với phép cường hóa thể chất và phép gia tốc phản xạ, tôi bắt đầu trận đánh với mấy gã trộm.
Tên đầu tiên chém tôi một cú rất nhanh bằng thanh trường kiếm của mình, tuy nhiên tôi đã né được nhát chém trong đường tơ kẽ tóc, sau đó tôi quay người lại và bắn thẳng vào lưng hắn.
Tên trộm gia súc B: “A-GUH!”
Tên trộm gia súc B; đã bị bắn hạ!
Tên trộm gia súc C: “Con nhãi ranh! Ta sẽ không tha cho ngươi đâu! Chết đi!”
Oi oi, nếu mấy người có ý định bắt cóc tôi thì mấy người đâu thể cứ thế giết tôi được.
Tên trộm gia súc C cúi xuống và lao tới tấn công tôi, tuy nhiên tôi đã one-shot hắn ta một cách dễ dàng.
Tên trộm gia súc C: “HỰ!”
Viên đạn cao su bắn dính hông của tên trộm. Tên trộm gia súc C; đã bị bắn hạ!
Tên trộm gia súc D: “O-oi, chuyện quái gì đang xảy ra vậy…không thể nào…”
Tên trộm gia súc D và tên trộm gia súc E, những tên vẫn còn khả năng chiến đấu, đang nhìn tôi như thể tôi là một con quái vật.
Astrid: “Các ngươi vẫn muốn chiến tiếp chứ? Hay các ngươi muốn chịu trói hơn?”
Tên trộm gia súc D: “C-Chết tiệt! Ta mà thua một đứa nhóc như ngươi ư!”
Có thể nhìn thấy mạch máu đang phập phồng trên trán tên trộm gia súc D khi hắn lao tới.
Tôi đợi cho tới khi thực sự an toàn để có thể bắn viên đạn cao su vào bộ phận bên dưới phần bụng.
Tên trộm gia súc D: “HAUN!” (Trans: xin Chúa hãy cầu nguyện cho anh ấy…)
……Tôi hi vọng giới tính của tên trộm gia súc D sẽ không bị thay đổi. Và với nhát bắn đó, tên trộm gia súc D; đã bị bắn hạ!
Tên trộm gia súc E: “T…Tôi không thể! Con nhãi này là một con quái vật! N-Nó không phải một người mà chúng ta có thể thắng được!”
Tên trộm gia súc E bỏ chạy.
Astrid: “Oi, oi. Ngươi nghĩ mình đang đi đâu thế? Bỏ mặc đồng đội của mình là hành động không đẹp đẽ gì đâu đấy?”
Tôi chặn đường thoát thân của hắn.
Astrid: “Tei,”
Tôi nhắm vào bụng của tên trộm gia súc E và nổ súng.
Tên trộm gia súc E: “OOUU!”
Tên trộm gia súc E; đã bị bắn hạ!
Astrid đã đánh bại băng trộm gia súc! Tôi đã lên cấp chưa vậy?
Astrid: “Cô hầu-san, tôi sẽ chuyển lũ này lên một cái xe ngựa, vậy nên cô có thể trở về dinh thự và thông báo cho đội hiệp sĩ được không? Tôi sẽ canh chừng mấy tên này.”
Cô hầu: “H-huh? Đ-Đã rõ…”
Cô hầu-san có vẻ như không thể tin vào chuyện vừa mới xảy ra trước mắt mình, trong khi tôi tạo ra một cái dây rút zip-tie lớn từ trí tưởng tượng của mình và trói chặt chân tay bọn đột nhập trước khi đưa chúng lên một cái xe ngựa trở về dinh thự.
???: “Tiểu thư đã bắt giữ bọn trộm gia súc sao?!”
Khi tôi về tới nhà, người đầu tiên chạy ra đón tôi là một hiệp sĩ.
Tên của ông ấy là Earhart von Eschenbach. Ông là một người đàn ông trung niên tốt bụng đã phục vụ cho gia đình tôi trên 20 năm. Với sự vội vã khủng khiếp, ông kiểm tra cỗ xe mà tôi đang canh gác với khẩu shotgun trong tay, và mắt ông ấy mở lớn kinh ngạc.
Earhart: “T-Tiểu thư đã làm mọi thứ sao?”
Astrid: “Không lẽ ông cho rằng có một vị hiệp sĩ ngẫu nhiên nào đó đi qua đây đã giải quyết chuyện này ư?”
Earhart-san hỏi tôi, thế nhưng tôi bật cười tinh quái.
Lúc này tôi đang kiểm tra thể trạng của bọn trộm bằng Huyết Thuật, tuy nhiên chẳng có tên nào bị nguy hiểm đến tính mạng cả. Mấy viên đạn cao su đã được kiểm chứng là không gây nguy hiểm cho con người. Vậy nên từ giờ tôi sẽ có thể bắn một vài viên vào mấy tên lỗ mãng nào đấy…hoặc là tôi đã nghĩ vậy, thế nhưng việc đó quá nguy hiểm nên tôi đã rút suy nghĩ đó lại.
Earhart: “Tiểu thư…người đã trưởng thành rồi. Tôi đã nghĩ tiểu thư còn đang học pháp thuật sơ đẳng, ai dè người đã có thể hạ 5 gã đàn ông có vũ khí dễ dàng như vậy. Có vẻ như vốn hiểu biết về pháp thuật của lão Earhart này còn nông cạn lắm.”
Astrid: “Đó là vì pháp thuật của tôi có chút đặc biệt.”
Được Earhart-san khen ngợi khiến tôi cảm thấy rất hãnh diện.
???: “…Astrid.”
Trong lúc tôi vẫn còn đang đắm mình trong tâm trạng vui vẻ, một giọng nói khủng khiếp vang lên.
Astrid: “C-Cha? Tại sao cha lại nhìn con với ánh mắt đó?”
Cha: “Chẳng phải đã qua rõ ràng sao! Con đã đánh bại một đám vô lại! Cha đã luôn lo lắng về việc con luôn trở về nhà rất muộn, và thế là chuyện này xảy ra! Cha sẽ mở rộng giờ giới nghiêm để tránh sự việc tương tự!”
Astrid: “K-Không thể được…”
Cuộc sống được bắn súng thỏa thích tràn ngập sắc hường của tôi đang bị lấy đi mất…
Cha: “Nhưng mà, con không thấy sợ sao Astrid? Đối thủ của con là những gã đàn ông cao gấp đôi con, và chúng còn có vũ khí nữa, tuy thế, con vẫn chiến đấu với chúng. Con không sợ ư?”
Astrid: “Ưmm…Con đã quá tập chung vào trận đấu nên con đã quên béng mất nỗi sợ rồi.”
Đó là trận thực chiến đầu tiên của tôi, lúc đó tôi đã quá tập trung nên tôi hoàn toàn quên mất sự tồn tại của nỗi sợ. Thường thì một đứa trẻ như tôi sẽ bật khóc, thế nhưng tôi vẫn hoàn toàn ngon ơ.
Cha: “Là vậy sao. Mặc dù sự can đảm của con quả thật rất đáng khâm phục, tuy nhiên con sẽ gặp rắc rối trong việc tím một người sẽ lấy con làm vợ…”
Ánh mắt của cha nhìn ra xa xăm khi ông nói thế, và tôi nghĩ hình tượng của ông khi đó thực sự rất ấn tượng.